Sau Khi Nam Phụ Pháo Hôi Trầm Mê Kiếm Tiền

Chương 101: Chương 101






Cơ thể khó chịu khiến cho An Ca thấy phiền, khi nói chuyện với mọi người thì giọng cũng nặng hơn.
Mấy người trong phòng đều nhận ra sự thay đổi của hắn.
Bình thường An Ca mặc dù làm việc nghiêm túc, đứng đắn, nhưng hắn luôn mỉm cười ôn hòa, nói chuyện rất kiên nhẫn.
Bây giờ thì giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự tức giận và nóng ruột.
Chẳng lẽ có vấn đề trong đầu tư?
Lão Từ lặng lẽ đi ra sau kiểm tra màn hình của hắn, thấy số lần giao dịch và tỷ lệ tiền lời vẫn như cũ mà không khỏi thán phục.
Công việc vô cùng thuận lợi vậy thì đã xảy ra chuyện gì?
Lão Từ, Tiểu Trương và Lâm Mãn nhìn nhau, nhắc nhở đối phương tâm trạng của An Ca đang rất không tốt, lo chăm chỉ làm việc đừng chọc vào hắn.
Giao dịch buổi sáng kết thúc.

jongwookislove.wordpress.com
Tất cả mọi người đều bỏ chuột xuống, muốn thở một hơi thả lỏng khỏi công việc căng thẳng, nhưng ngó sang lại thấy gương mặt bó buộc của An Ca.
Tiểu Trương bọn họ im lặng nuốt nước bọt, cất đi nét mặt thư giãn tiếp tục giữ căng thẳng.
Cả phòng AUM không có không khí vui mừng trò chuyện vui vẻ vào giờ nghỉ trưa như thường ngày, giờ phút này rơi vài tình cảnh ngột ngạt.

Lão Từ xem như là chủ quản, chủ động đảm nhiệm chức trách hòa hoãn bầu không khí.
Ông cố làm ra ung dung, cười hỏi, “Các cậu có biết chuyện Tiểu Trần, tiếp tân của công ty chúng ta bị thất tình không?”
An Ca nhìn ông một cái, thấy không liên quan gì mình nhàn nhạt nói, “Con không biết.”
Tiểu Trương bọn họ nhìn nhau, có biết cũng giả vờ là không biết, cố làm ra vẻ hóng chuyện, hỏi, “Mấy hôm trước còn thấy bạn trai gửi hoa tới tặng mà? Sao lại thất tình rồi?”
Lão Từ làm dáng vẻ nhìn thấu hồng trần, “Cái gì mà bạn trai, là bạn trai cũ.


Cậu trai bên tiệm bán hoa mỗi ngày đến gửi hoa cho Tiểu Trần chúng ta, làm cho chị em trong công ty nhìn mà hâm mộ đỏ hết hai con mắt.

Ngày nào cũng khen bạn trai của Tiểu Trần lãng mạn cỡ nào, si tình cỡ nào, thương Tiểu Trần bao nhiêu.

Kết quả tên bạn trai si tình đó lại bắt cá hai tay, đưa phụ nữ về nhà ngủ, bị Tiểu Trần bắt gian tại trận.” Lão Từ lắc đầu, “Sáng nay Tiểu Trần đi làm thấy mắt sưng húp, chậc chậc, ai mà ngờ bạn trai ngày ngày tặng hoa cho mình lại là tên đàn ông cặn bã một chân đạp hai thuyền chứ.”
Tiểu Trương phụ họa, “Quá trời quá đất, người anh em này kinh đó, một chân đạp hai thuyền rất thành thạo nữa cơ.”
Lâm Mãn lắc đầu, “Có giỏi cỡ nào thì cũng phải lật thuyền thôi, ngày ngày tặng hoa giả làm bạn trai si tình cũng sẽ có ngày bị phát hiện là tra nam.”
Hóng chuyện không phân biệt nam nữ, An Ca tuy cơ thể khó chịu làm tâm trạng phiền não nhưng cũng không khỏi bị cuốn theo.
“Vô nghĩa.” An Ca vô cùng coi thường hành động này, giễu cợt nói, “Ngày ngày tặng hoa là si tình? Chỉ là lên mạng chọn loại hoa rồi gọi điện đặt thôi.

Muốn làm cho người ta vui vẻ thật sự, chính là khi người khác không nhìn thấy, lẳng lặng bỏ công ra ủng hộ, chứ không phải dùng mấy bó hoa thấp kém để kéo lòng người.”
“Đúng vậy! Nói chí phải!” Tiểu Trương và Lâm Mãn thấy An Ca nói chuyện về tông giọng bình thường liền phụ họa theo, “Tặng hoa có bằng với thích hoa không? Thế thì đàn ông chúng ta đều trở thành kẻ si tình hết, lên mạng đặt vài bó ai mà chẳng làm được.

Hành động này chính là lừa bịp, lẳng lặng bỏ ra mới là tình yêu.”
“Tiểu Trần cũng là lòng hư vinh, nhận hoa được mọi người khen đôi chút đã cảm thấy bạn trai mình là thần tiên, bây giờ mới phát hiện người ta là tra nam, muộn rồi.”
Mấy người vì muốn hóa giải bầu không khí, một câu lại một câu phụ họa theo An Ca, khi dễ mấy người tặng hoa dối trá lẫn nhận hoa nông cạn.
Đang nói hăng say thì cửa kiếng bị đẩy vào, có hai người đến.
Một là tiếp tân, dưới sự hướng dẫn của hắn, một chàng trai đi bên cạnh bưng bó hoa tới.
Chàng trai cười tươi như ánh mặt trời, rạng rỡ nói, “Chào An tiên sinh, tôi đến từ tiệm hoa XX, đây là bó hoa hồng lam 100 đóa được một vị khách gửi tặng ngài, ý nghĩa của nó là: Trân ái(1) hiếm có, chung tình một đời.”
(1) Trân ở đây là trân quý, quý giá.

Một vị tiên sinh có thể tặng hoa cho An Ca, còn tặng hoa đắt tiền như vậy, ngoại trừ nam thần quốc dân Cố Sâm kia thì còn là ai nữa?
Một người bưng bó hoa hồng lam đã đủ hút mắt rồi, hơn nữa còn là đề tài về Cố Sâm, càng kéo nhiệt độ tăng cao, giờ phút này trước phòng tụ tập rất nhiều nhân viên.
Bọn họ trông mong muốn nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt An Ca khi nhận bó hoa, còn chuẩn bị kỹ càng một tràng vỗ tay nhiệt liệt vì tình yêu thần tiên giữa An Ca và Cố Sâm.
Lại không nghĩ tới, bầu không khí trong phòng AUM trở nên vô cùng quỷ dị.
Sầu gì? jongwookislove.wordpress.com
Trách móc gì!
Bọn họ vừa mới ngồi buôn dưa lưa về chuyện tình nhà người ta, tra nam giả làm trai thâm tình tặng hoa mỗi ngày, giờ Cố tổng lại tặng hoa cho Tiểu An tổng!
Lão Từ chỉ muốn tát mình một cái, tại sao lại kéo chủ đề này ra nói vậy, chẳng khác nào để Tiểu An tổng tự chui đầu vào lưới!
Tiểu Trương hận đầu mình toàn đậu hủ, nói quá nhiều câu móc mỉa đàn ông tặng hoa quá thấp kém, người nhận hoa thì nông cạn.
Cố tổng thấp kém? An tổng nông cạn? Ai tới giết hắn chết quách cho rồi đi!
Lâm Mãn: Tui là ai? Đây là đâu? Hồi nãy tui nói gì? Ai tới gọi tui tỉnh dậy giùm cái!
An Ca nhìn bó hoa khoe khoang chói mắt cùng với mấy ánh mắt hóng hớt ngoài cửa — Trân ái hiếm có, chung tình cả đời?
Cả đời bị cạ mỗi ngày đau cho chết thì có.
Hắn rốt cuộc vẫn không thể để lộ vẻ mặt phiền não trước mọi người, nở nụ cười thản nhiên đi ra ký nhận hoa.
Cảnh náo nhiệt qua đi, phòng AUM lại trở về sự yên tĩnh vốn có, nhưng trong sự yên tĩnh này chỉ có bọn họ đọc được bên trong có một sự lúng túng.
Một bó hoa hồng lam được gói tinh xảo bị An Ca mặt không đổi sắc bỏ lên một chiếc bàn trống.
Từng đóa hoa màu xanh dương yêu nghiệt đều im lặng kể lể mình vô tội.
Mấy người trong phòng lại trao đổi ánh mắt, Lão Từ tiếp tục đảm nhiệm trọng trách hóa giải bầu không khí, “Bó hoa này trông đã thấy cao cấp rồi, nhìn bao gói cũng biết không phải ai cũng mua nổi.


Úi chà, trên hoa còn dát vàng, một trăm đóa, dát nhiều như thế không biết tốn bao nhiêu tiền đây.

Còn nữa, ở giữa còn điểm xuyến thêm màu đỏ, má ơi, đây là đá san hô nha! Một trăm đóa hoa, mỗi đóa gắn hai viên, cái này… Ai đi tra thử giá san hô đỏ bao nhiêu tiền vậy?”
“Mẹ tôi có một sợi dây chuyền bằng đá san hô đỏ, trị giá phải mấy chục ngàn, hai trăm viên vậy chắc mấy trăm ngàn?” Tiểu Trương nói.
Lâm Mãn trợn mắt, “Mấy trăm ngàn?! Trời ơi, một bó hoa bằng tiền lương nguyên năm của em luôn!”
Bọn họ một câu lại một câu tán dương Cố Sâm, nhưng căn bản không nghĩ tới nỗi đau của An Ca.
Màu xanh da trời chính giữa điểm hai viên màu đỏ, hắn có chú ý tới!
Hắn chỉ cảm thấy đau hơn.
Cái màu sắc này, hình dáng này, không khác gì hồi sáng hắn thấy trước ngực mình bị sưng lên vậy!
Cố Sâm phách lối tặng một bó hoa như thế, hết lần này tới lần khác muốn gắn thêm hai viên đá màu đỏ lên?
Anh ta có ý gì, nhắc nhở mình? Hay chê mình chưa đủ đau?
Anh ta rõ ràng là cố ý!
… jongwookislove.wordpress.com
Giao dịch buổi chiều kết thúc, thư ký của An Thừa Lâm đến tìm An Ca, “An thiếu gia, An đổng hôm nay chuẩn bị một tiệc tối, gọi cậu về nhà tham dự.”
An Ca vừa xem báo cáo hôm nay vừa hỏi, “Tiệc tối? Mời ai vậy?”
Bọn họ mở tiệc mời khách sẽ chọn nhà hàng cao cấp hoặc câu lạc bộ tư nhân, nhưng nếu mở tiệc ở nhà, trông như tùy ý, nhưng với gia thế giàu có như An gia thì đây là biểu hiện của sự coi trọng với khách mời.
Thư ký nhỏ giọng giải thích, “Tiệc tối tổng cộng có mười vị, có thành viên hội đồng quản trị trong công ty chúng ta, mấy vị quản lý chức vụ cao do An đổng tự tay cân nhắc, cùng với mấy vị khách hàng quan trọng của An thị.”
Hắn đưa cho An Ca một phần văn kiện, “Tôi đã chuẩn bị cho cậu danh sách khách mời cùng với lý lịch cơ bản của họ, mời cậu xem qua.”
An Ca lật xem danh sách, mau chóng nhận ra — Thì ra đây là bữa tiệc ba chuẩn bị cho mình, vì trước đó nói đưa mình vào ban hội đồng quản trị, cho nên muốn lôi kéo quan hệ riêng.
An Ca tinh tế nhận ra một cái tên trong danh sách — Quách Thuần.
Chính là người hôm đó trong cuộc họp đã gây khó dễ cho hắn, là thế lực đối nghịch, ông sẽ đồng ý tham gia sao?
An Ca chỉ vào tên ông, hỏi, “Quách tổng cũng đến sao?”
Thư ký hạ thấp giọng giải thích, “Quách tổng cũng xem là nguyên lão của An thị, tiệc tối mà không mời ông ấy… sẽ khiến cho người ngoài suy nghĩ trong An thị chúng ta có bất hòa.”
Cho dù không hợp thật thì cũng không để người ngoài biết được.

Chuyện này ngoại trừ duy trì ấn tượng của người ngoài, còn ổn định những nhà đầu tư.
An Ca gật đầu, tiếp tục xem, hắn lại thấy một cái tên quen thuộc khác, ngạc nhiên hỏi, “Lục Phong? Anh ta có hạng mục gì hợp tác với An thị chúng ta sao?”
Bí thư nói, “Đây là ý của An đổng, ông ấy nghĩ, cậu muốn phát triển ngành AUM, sau này không thể không liên hệ mật thiết với Lục tổng được.”
Bây giờ hắn và Lục Phong đúng là liên lạc không ít lần, nhưng mời Lục Phong đến ăn tối… An Ca nghĩ tới Cố Sâm suốt ngày ghen tuông, bật cười.
Để cho người này biết, không biết sẽ tỏ ra uất ức tới mức nào nữa.
An Ca lại cảm thấy cơn đau nhói lên trên cơ thể… Cứ để anh ta ghen đi.
Hắn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Sâm: An gia tối nay có tiệc, ăn xong cũng trễ nên em ngủ lại nhà ba mẹ một đêm
Khỏi chờ em
Sau khi gửi đi, hắn thấy trên khung chat không ngừng hiện lên: Đối phương đang nhập…
Đợi hơn ba phút cũng không thấy Cố Sâm trả lời lại.
Cố Sâm muốn nói cái gì với mình? Sao đánh chữ lâu quá vậy?
Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên một cái, Cố Sâm trả lời: Được
Một từ mà đánh ba phút?!
An Ca biết Cố Sâm rất dính mình, mất ba phút chỉ để trả lời một từ, chắc hẳn là mãi xoắn quẩy chuyện tối nay mình không về nhà ngủ.
Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, một tổng giám đốc anh tuấn lạnh lùng, ngồi trong phòng làm việc cũng mang phong cách lạnh nhạt như mình, dưới ánh mắt soi mói của các nhân viên, cầm điện thoại nhắn tin cho hắn, muốn nhắn là: Tối nay anh đi cùng em về nhà ăn tiệc được không?
Hoặc là: Sau khi ăn xong anh tới đón em được không?
Hoặc nữa là: Vậy anh với em cùng ở lại nhà ba mẹ được không?
Sau khi tỉnh táo lại, cảm thấy đây là tiệc tối An gia chuẩn bị riêng cho An Ca, mình đi không hợp lắm, mới cau mày khổ não nhắn đi một từ “Được”.
An Ca cười một cái không phát ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía bó hoa, gõ chữ: Sau này đừng gửi hoa tới công ty cho em nữa, bắt mắt quá
Lần này Cố Sâm trả lời rất nhanh: Anh không có gửi
An Ca: ???
Cố Sâm: Là ai tặng cho em?