Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 143: Ngày hôm nay




Trong lúc hệ thống và Trần Trản đang tưng bừng ăn lẩu, quân sư phải hì hục chữa bài thi.

"Sao rồi?" Sĩ quan chỉ huy hỏi.

Quân sư nói: "Tuần trước tôi bắt một số chấp pháp giả đi học ở tổng bộ, so với mấy đứa được Trần Trản đích thân dạy dỗ, không bằng."

"Thế so với 076?"

Thần sắc quân sư đột nhiên phức tạp.

Sĩ quan chỉ huy cười nói: "Dù gì thì đứa trẻ ngoài đồng lạnh cũng khác đứa trong chăn êm."

Quân sư nhức nhức cái đầu, trước đây Trần Trản không ngừng đổi hệ thống, theo lý chẳng đến lượt 076. Do sĩ quan chỉ huy khư khư cố chấp, chỉ định 076 đi.

"Còn tưởng nó không chịu nổi ba tháng," quân sư bất đắc dĩ: "Ai ngờ cái hay không học, toàn rủ nhau làm ba cái trò mở tour du lịch."

"Thường thôi." Sĩ quan chỉ huy không có ý kiến: "Huống gì dịch vụ hậu mãi* ổn phết."

(* dịch vụ cho khách mua nhằm giữ khách quen)

Đoạn bổ sung: "Kể có dạy cũng dạy làm người mà."

"..."

Cho nên cái tour tham quan đó đã có bao nhiêu hệ thống đi rồi? Ít nhất quân sư hoài nghi sâu sắc rằng ngay cả sĩ quan chỉ huy cũng bon chen vô đấy á.

Trần Trản không hay biết trong lúc vô tình nhận được đánh giá "Hậu mãi cao cấp".

Đương nhiên, kể cả có biết cũng chỉ đành cười, có cái gì ấn tượng bằng "Nhà giáo nhân dân" nữa đâu.

Bữa lẩu hôm nay vốn muốn ăn cùng Ân Vinh Lan, nhưng hệ thống nhanh chân xí chỗ, đợi đến khi y về nhà thì chỉ thấy một bàn cơm thừa canh cặn.

Ân Vinh Lan cười cười: "Ăn lẩu một mình không buồn hả?"

Không chờ câu trả lời đã lia mắt quét khắp bàn, thấy hai ly rượu, lập tức híp mắt lại: "Có khách tới à?"

Trần Trản không đáp thẳng, chỉ nói phiên phiến dễ nghe: "Lùn hơn anh, không đẹp trai như anh."

Ân Vinh Lan nghe vậy hài lòng gật đầu.

Đề tài được bỏ qua một cách vi diệu vậy đấy, Trần Trản đứng dậy đổi nước mới, đưa đồ ăn chừa sẵn lên. Cậu ăn đầy bụng rồi, còn uống chút rượu, giờ không ăn vô thứ gì nữa, đành trơ mắt nhìn người ta hạ đũa.

Những khi đối diện với Trần Trản, Ân Vinh Lan vẫn trước sau như thế, luôn cười híp mắt: "Có tâm sự gì à?"

Trần Trản gật đầu: "Muốn đưa ra một quyết định, nhưng hơi khó."

Ân Vinh Lan: "Khó gì?"

Trần Trản nghĩ một chút rồi nói: "Kiểu như lúc anh học đại học sẽ mơ ước tuổi thơ, khi đặt chân ra đời lại muốn quay về thời đại học ấy."

Để có được những thứ này, thì buộc phải buông tay những thứ kia.

Ân Vinh Lan nhìn cậu, nghiêm mặt nói: "Cần tranh phải tranh, không nên tranh thì cứ thuận theo tự nhiên, cứ lấy cái nào em cho là quan trọng hơn."

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận bởi TieuNi1101

[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

594K

21.3K

Tên cũ: Chủ Mẫu Hầu Phủ Tên gốc: 回到丈夫战死前 / 侯府注母 Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu Thể loại: Trùng sinh, cung đình hầu tước, gương vỡ lại lành, duyên trời tác hợp Trạng thái: Hoàn...

[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa by Siryn313

[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa

309K

7.4K

Tác giả:Siryn Chỉ đăng trên w🅰️ttp🅰️d:Siryn313 Thể loại: cao H, song tính ( chiếm phần lớn nhưng sẽ vẫn viết cp không song tính), BDSM, slv, DomxSub, nhiều cp giải th...

[FULL] Xuyên thành bạn trai cũ của hot boy trường - Liên Sóc by christinesdanmei

[FULL] Xuyên thành bạn trai cũ của hot boy t...

973K

89.5K

Tác giả: Liên Sóc Chính truyện: 102 chương Ngoại truyện: 02 chương Nguồn: Tấn Giang, khotangdammy Biên tập: Christine Bìa: Cor@Weather_Team Banner: Trạch nữ giá đáo B...

[EDIT-ĐM] Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại by 1upATime

[EDIT-ĐM] Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính...

229K

28K

Tên khác: Vứt bỏ mười cái nam chủ sau ta trốn chạy thất bại / Phao khí thập cá nam chủ hậu ngã bào lộ thất bại liễu Tác giả: Thu Mễ Thu Mễ Thỏ Số chương: 105 chương + 4...

[EDIT] Thiết lập tính cách của lốp xe dự phòng hỏng rồi by dphh___

[EDIT] Thiết lập tính cách của lốp xe dự phò...

479K

59K

Thiết lập tính cách của lốp xe dự phòng hỏng rồi - Lốp xe dự phòng OOC rồi Tác giả: Miêu Bát Tiên Sinh Editor: Diệp Hạ (dphh___) Thể loại: Đam mỹ, tình cảm, xuyên nhanh...

[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - NẶC DANH HÀM NGƯ bởi VanTinhCung

[ĐM/DỊCH] NGHE NÓI CHỒNG CẬU TA CHẾT RỒI - N...

94.6K

6.7K

Tên gốc: Nghe nói hắn lão công chết rồi Tác giả: Nặc Danh Hàm Ngư* Số chương: 29 chương + 10 phiên ngoại Tóm tắt: Sống là chồng của cậu, chết cũng là chồng của cậu. Giới...

[Xuyên Sách/Edit] Thập niên 60 nuôi con ở đại viện bởi Sweetie__Q

[Xuyên Sách/Edit] Thập niên 60 nuôi con ở đạ...

69.9K

7.2K

Hán Việt: Lục linh đại viện dưỡng oa ký Tác giả: La Tử Phùng Tình trạng: 93 Chương [Hoàn thành] Editor: Sweetie Convert: Reine Dunkeln & Hà My Tống231 (wikidich) Link c...

Trần Trản hơi run run, rồi gật gật đầu.

Sắc trời đã tối, hai người chậm rãi dắt chó đi dạo, lúc quay về thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng vừa vào cửa cái mùi lẩu quanh quẩn lại khiến cảm giác đầy bụng căng diều kéo đến.

Ân Vinh Lan: "Một tháng tới ta đừng ăn lẩu nữa."

Trần Trản rất tán thành.

Nằm ngửa mặt đếm sao như trẻ thơ, đột nhiên Trần Trản dựng phắt dậy, mò mẫm trong tối mù một hồi, đứng trên giường không biết làm cái gì. Dựa vào ánh trăng nhợt nhạt, lúc Ân Vinh Lan thấy rõ trên mặt tường đã có thêm một bức giấy cuộn, cười bất đắc dĩ: "Lấy đâu ra thế, chữ đẹp đó."

Ý tại sao lại là "Nhà giáo nhân dân"?

Trần Trản: "Người ta tặng, bảo thưởng cho thành tích của em."

Đứng chắp tay sau mông ngắm nghía, cùng hệ thống trải mấy năm mưa gió thăng trầm, cuối cùng đổi lấy kết quả này, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Cậu lại nói: "Treo ở đây làm kỉ niệm."

Ân Vinh Lan không hỏi thêm gì, yên lặng kéo rụt chăn ga, Trần Trản lắc lư không vững, đành từ bỏ giãy dụa, ngồi xếp bằng xuống.

"Treo đồ thì anh không có ý kiến." Ân Vinh Lan kéo khóe miệng: "Nhưng phải đổi chỗ khác."

Đây là nơi dùng để treo ảnh cưới!

Trần Trản tựa hồ cũng nghĩ tới điều gì: "Muốn chụp à?"

Ân Vinh Lan: "Vẫn phải coi trọng nghi thức một chút."

Quả là phái hành động, hiệu suất cao vô cùng. Hôm sau Ân Vinh Lan đã liên hệ thợ chụp ảnh đặt lịch vào cuối tuần. Thẳng thắn mà nói, lúc trông thấy đây là một cặp đôi đồng tính, thợ chụp vẫn có hơi kinh ngạc, nhưng làm người chuyên nghiệp mà, lập tức nghiêm túc thực hiện công việc.

Người dễ nhìn thật sự thì dù không ăn ảnh đến mấy cũng dễ nhận ra vẻ đẹp của họ. Cả hai đều khí chất ngời ngời, nụ cười chân thật, ảnh chụp rất tuyệt vời.

"Hài lòng không?" Thợ chụp khá tự tin với năng lực của bản thân.

Trần Trản gật đầu: "Ổn đó."

Kệ ảnh chụp cứng nhắc vô tri cỡ nào, nhưng người trong đó vô cùng sống động.

"Hai người trông rất được, không cần chỉnh sửa nhiều, ảnh càng thật hơn."

"Có tổ chức đám cưới không?" Thợ chụp nói: "Tôi biết mấy nhà hàng được lắm."

Trần Trản cảm ơn ý tốt của anh ta: "Bọn tôi không định làm tiệc."

Vừa nghĩ đã thấy phiền, vả lại đến lúc đó truyền thông làm sao bỏ lỡ miếng mỡ này được, cậu không thích chuyện riêng tư bị đưa ra bàn tán quá mức.

Mà những phương diện khác lại chuẩn bị rất sung túc, Ân Vinh Lan mua cực nhiều bánh trái cao cấp, gặp ai biết chuyện đều nhét một cái, bảo là kẹo cưới. Trần Trản cũng vậy, cơ mà cậu không có bao nhiêu người thân quen, kết thù chuốc oán lại không ít.

Vương Thành nhận không ít kẹo, bật cười: "Không lấy tiền cưới không tổ chức tiệc, lại phát kẹo khắp nơi?"

Trần Trản không để ý lắm: "Bọn tôi tự chơi tự vui là được rồi."

Vương Thành nghĩ đến tuổi tác của bản thân đã bị người nhà thúc giục, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ: "Tự chơi tự vui dù sao cũng hơn mua vui cho người khác."

Trần Trản không ngờ gã còn có thể cảm thán như thế, thuận miệng an ủi đôi câu.

Cuộn giấy treo đầu giường đã bị tháo xuống, đổi thành bức ảnh đóng khung đẹp đẽ. Hai ngày đầu khiến người ta có hơi không thích ứng. Hôm ấy trong lúc Trần Trản đang đứng đó ngắm nghía, mơ hồ cảm giác được cái gì đấy, lực chú ý dời từ khung ảnh sang, móc một gói kẹo đặt bên cửa sổ.

Bóng trắng từ xa lao vút đến, cuối cùng hóa thành một khối cầu tròn lẳn.

Miệng của nó lớn lắm, một ngụm nuốt toàn bộ kẹo vào.

Trần Trản nhặt gọn giấy gói kẹo bị phun tùm lum, ôm khối cầu đang nhai răng rắc ngồi bên giường: "Kẹo này ngậm ngon hơn nhai luôn đó."

Hệ thống chẹp chẹp miệng: "Thấy như nhau."

Trần Trản bỗng nói: "Cậu nên tìm tới tôi sớm hơn chứ."

Theo lời quân sư từng nói, chế độ nhường ngôi phải ban hành vào mấy ngày trước, giờ khắc này hệ thống cũng đã danh chính ngôn thuận kế vị.

Hệ thống ngẩn người, cúi đầu rơi vào trầm tư.

Gần nửa tiếng mà không ai mở miệng.

"Tôi cho cậu tất cả giá trị tẩy trắng," Trần Trản bật cười đánh vỡ trầm mặc, xoa đầu nó: "Hủy trói buộc thôi."

Khối cầu nom có hơi khổ sở, trọng lượng Trần Trản đặt trong lòng nó như đã tăng lên. Hợp tác với nhau lâu như thế sự thấu hiểu cơ bản vẫn phải có, thật ra nó đã đoán được tại sao kí chủ lại lựa chọn vậy, Trần Trản muốn sự tự do tuyệt đối, mà không phải lúc nào cũng có thể bị hệ thống ảnh hưởng, dính líu đến mấy chuyện không liên quan.

Nó quay mặt về hướng Trần Trản, nhảy nhảy hai cái mới ý thức được cánh tay ngắn quá, cậu không thể nhìn ra nó muốn làm gì, hé miệng nói: "Ôm."

Trần Trản theo lời ôm nó.

Một khắc sau đó, liền nghe trong đầu "Keng" một tiếng---

【 Hệ thống 076 hủy liên kết với máy chủ... 】

【 Hệ thống hủy liên kết với Trần Trản vĩnh viễn... Cảm ơn đã sử dụng, chúc bạn cuộc sống hạnh phúc. 】

"Thế giới này sẽ không có thêm người ở lại nào nữa." 076 nói: "Em sẽ đưa họ về thế giới nguyên bản."

Không có người ở lại, nghĩa là sẽ không có thêm chấp pháp giả, cũng không có ai lại vì giá trị tẩy trắng mà đi mưu hại Trần Trản.

Trần Trản hơi suy nghĩ một chút: "Có người đã thành gia lập nghiệp, để tự cá nhân họ lựa chọn."

076 gật đầu: "Ai nhất quyết ở lại em sẽ gọi hệ thống trong những người này về."

Thật ra xưa nay những người ở lại bằng lòng không trở về khó mà chết tử tế, dù sao giá trị tẩy trắng càng lúc càng ít đi, triệu hồi hệ thống chính là cứu bọn họ một mạng.

Trần Trản không cự tuyệt nữa, người ở lại đúng là một mầm họa, bất kể là An Lãnh hay là Ngô tiên sinh, thậm chí là mấy người bên nước ngoài đã phản bội họ Ngô vì lợi ích, đều đã từng đánh chú ý lên đầu cậu.

Ai cũng không nói lời nào nữa, 076 nhẹ thở dài, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Rất hân hạnh được biết anh." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dứt lời liền bay về phía chân trời biến mất không còn tăm hơi.

Bóng trắng thu nhỏ thành một chấm tròn rồi triệt để không thấy gì nữa, Trần Trản xoay người, lắc đầu cười.

Sau khi hệ thống biến mất, ngày qua ngày vẫn như vậy. Chỉ là không hoàn toàn đạt đến mức trôi chảy như người thường theo đuổi, Ân Vinh Lan vẫn bình tĩnh chẳng gợn chút sóng gió, nhưng thỉnh thoảng lại mang tới những lần biển động không tưởng nổi.

Rồi sau những lần đấu trí đấu dũng đó, Trần Trản rốt cuộc hiểu được, cậu thật sự yêu y, thế mà chuyện gì cũng có thể khoan dung được.

Lúc này đây Ân Vinh Lan đang ngồi một bên xem ti vi, không biết có phải cảm nhận thấy cái gì chăng, nghiêng đầu nói: "Anh nói từ đầu rồi mà, tình yêu khiến người ta kiên cường."

"..." Trần Trản day day mi tâm, đang định nói gì đó, lại bị tin tức trong ti vi hấp dẫn: "Một tháng nữa là Khương Dĩnh dự sinh."

Ân Vinh Lan: "Có muốn đến coi không?"

Trần Trản hơi chần chờ, truyền thông đang nhìn chằm chằm bên kia, cậu mà xuất hiện chẳng khác nào đứng trước họng súng, có khi lại bị viết đến chuyện li kì khó tin nào đó cũng nên.

Từ trước đến nay Ân Vinh Lan chưa từng quyết định thay cậu, bật nhỏ âm lượng, yên tĩnh ngồi chờ một bên.

"Thôi." Trần Trản lên tiếng: "Chờ em bé sinh ra thì mua quà sang vậy."

Kế hoạch sao theo kịp biến cố, tối hôm đó thế mà Khương Dĩnh chủ động gọi điện tới, hẹn hai người đến ăn tối.

Trần Trản đã lâu không gặp mẹ Lâm, cơ mà tình cảm thầy trò ẩm thực vẫn còn, mẹ Lâm đối xử với cậu tốt cực.

"Nghe bảo các anh kết hôn rồi." Khương Dĩnh cười cười: "Còn chưa kịp chúc mừng."

Kỳ thực trên tính pháp lý thì trong nước chưa được ủng hộ, chỉ là Trần Trản cũng không phủ nhận.

Nhà Lâm còn một ông cụ, cậu chưa từng được gặp, Khương Dĩnh chủ động giới thiệu: "Cụ am hiểu tính toán dự đoán, tụi cháu có mấy cái tên, muốn nhờ cụ giúp chọn cho một cái."

"Không thể nói là am hiểu được," ông cụ cười nói: "Chỉ là lời giải thích truyền từ các cụ ngày xưa, có đúng không chưa chắc được."

Ví như phong thủy tướng số, linh hay không linh ai mà biết.

Trần Trản gật đầu tán thành, cái hồi tham gia chương trình tâm linh với Khương Dĩnh, cậu từng khịt mũi coi thường mấy linh giả, bây giờ nghĩ lại, phủ nhận quá mức về lĩnh vực không am hiểu cũng là một loại tự phụ.

Khương Dĩnh cũng nghĩ tới điều gì, buồn cười nói: "Lúc đó ai cũng bảo cậu nhiều con cháu."

Nói tới đây không nhịn được ngó qua Ân Vinh Lan, y thế mà bình tĩnh hơn tưởng tượng nhiều lắm, nói: "Thực tế nó khác chứ."

Ít nhất y và Trần Trản chắc chắn không sinh con được.

Ông cụ đột nhiên lên tiếng: "Nói riêng nhân tướng thì đúng là con cháu cả sảnh. Nhưng đường đi là tự chọn. Trông mặt mà bắt hình dong là sai."

Câu cuối có chút dí dỏm, mọi người không nhịn được mà cười.

Khương Dĩnh không thể uống rượu, cả bàn cơm đều lấy trà uống thay, đề tài chủ yếu tập trung ở đứa bé sắp sinh. Khi nói đến hi vọng tương lai nó sẽ là như thế nào, cô nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Kế thừa sắc đẹp của tôi, khí chất của chồng tôi, thông minh của Trần Trản, tư duy kỳ diệu của Ân Vinh Lan... miễn cưỡng thế là đủ."

"..."

Lâm Trì Ngang không kiềm nổi rùng mình một cái, dù là Trần Trản cũng không rét mà run.

Nếu quả thật có người tổng hợp đủ những tính chất đặc biệt này, đây chẳng phải là ma tinh giáng thế à?

Khương Dĩnh vui khôn tả: "Tôi đùa thôi."

"Chuyện tương lai ai mà biết chứ," bố Lâm nãy giờ không nói gì đứng lên, nâng chén: "Chúc ngày hôm nay."

Mọi người đứng lên nhẹ nhàng cụng ly, trong lúc đó Trần Trản và Ân Vinh Lan nhìn nhau nở nụ cười... Sống cho hiện tại, không có gì thích hợp với bọn họ hơn điều này.

- --