Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 138: Từng cái lại từng cái




Trần Trản cau mày: "Tôi cũng không nghĩ là nó dễ lừa đến vậy."

Thủ đoạn này không tính là cao minh lắm, thậm chí còn có hơi thấp kém.

Thanh niên thấy mặt cậu u sầu: "... Thế thì ấm ức cho ngài rồi."

Trần Trản lại còn nghĩ sâu: "Có lẽ vì 076 là một khối cầu."

Biết rõ là không nên hỏi, thanh niên vẫn không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ: "Liên quan gì tới hình dáng?"

"Cậu thấy chúng nó xấp xỉ nhau không," Trần Trản khoe kiến thức khoa học dốt đặc đến mức tận cùng của cậu: "Một bên có mặt cắt hình tròn, một bên là hình cầu, đứa này chắc chắn có thể tích chứa được nhiều hơn đứa kia."

Khối cầu battle khối cục, có thể tượng tưởng ra khả năng chứa đựng IQ của cả hai.

Thanh  niên bị xoay mòng mòng: "Thế cũng được á?"

Trần Trản gật đầu: "Tôi gọi chân lý này là định luật một (I) Trần Trản."

"..." Thanh niên không dám nói thẳng ra, thầm nghĩ đúng là không vô duyên mà kẻ này thi trượt cả đại học.

Trần Trản không lãng phí thời gian nữa, bình tĩnh bắt đầu sáng tác, thanh niên chuẩn bị làm một thống kê điều tra, nếu Ân Vinh Lan đang ở đây, chắc chắn sẽ không nói nên lời vì sự nhiệt tình và tinh thần học hỏi của họ.

Trong chốc lát, không gian khắp phòng chỉ còn lại âm thanh gõ bàn phím.

Mới qua ba phút, thanh niên lại ngọ ngoậy dòm bóng lưng Trần Trản, mấy lần muốn nói lại thôi, đợi cậu đứng dậy rót nước mới lên tiếng: "Tại sao ba nuôi không đi với hệ thống tranh đấu giành thiên hạ?"

Mưu sĩ và chiến binh, sự kết hợp hoàn mỹ.

Trần Trản liếc hắn một cái, nhạt nói: "Tạm cầu toàn mạng thời loạn thế, không cầu hiển đạt vang chư hầu*." Cuối cùng đúc ra tổng kết: "Tôi làm người khá khiêm tốn."

(* Thời loạn thế chỉ cầu bảo toàn tính mạng, không mong cầu được nổi danh khắp các nước chư hầu, được hiển đạt hưởng vinh hoa phú quý - Khổng Minh)

"..."

Thấy bộ dạng của hắn, Trần Trản không nhịn được lắc đầu cười, nói thật tình:   "Tôi không làm chuyện gì không nắm chắc được, huống hồ để lại một người tiếp ứng, đến khi có chuyện gì còn bảo lãnh được nó ra."

Dứt lời lại tiếp tục ngồi về trước máy tính.

Cố gắng làm việc gấp bội là có lý do.

Chỉ số thông minh của khối cục rõ ràng không cao lắm, khả năng nói dối không lớn, trận này của hệ thống đánh ác liệt rồi đây.

Hướng dẫn viên đi rồi, tour du lịch trong đầu tạm thời ngừng hoạt động. Trần Trản chỉ có thể dựa vào biện pháp nguyên thủy nhất của bản thân để kiếm giá trị tẩy trắng... viết lách. Lúc nhàn hạ còn không quên tẩy não anti-fan.

Nói trắng ra thì, bản chất là để tích góp tiền bảo lãnh cho cái tên chí hướng cao xa nào đó.

Công việc khiến người ta chìm đắm, thậm chí quên luôn uể oải. Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Trản mới ý thức được đã sắp sang ngày mới rồi.

Ân Vinh Lan đẩy cửa tiến vào: "Nhà chúng ta có truyền thống, một tháng không được thức trắng đêm quá ba lần."

Giờ phút này Trần Trản không buồn ngủ chút nào: "Có thể tăng thêm không?"

Ân Vinh Lan nhìn cậu, đáp án không cần nói cũng biết.

Trần Trản suy nghĩ một chút: "Em có thể dùng một nụ hôn để đổi."

Ân Vinh Lan không hề động lòng: "Làm ăn chú trọng nhất là chữ tín, đã ra quy tắc thì phải tuân thủ."

Bất đắc dĩ bấm "SAVE", tắt máy, Trần Trản day day huyệt thái dương: "Vậy thì đi ngủ."

Đêm hè oi bức ngột ngạt, Ân Vinh Lan trải thêm một lớp chiếu lên giường, nằm trên khá thoải mái. Cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng một cơn gió mát tình cờ thổi vào, mang theo hương thơm của loài hoa dại không biết tên.

Dưới ánh trăng, hai mắt đang nhắm nghiền chợt mở, Ân Vinh Lan chậm rãi tới gần mục tiêu, nhẹ nhàng mổ một cái.

Kinh doanh mấu chốt ở chỗ một mũi tên trúng hai con chim với chi phí rẻ nhất... Không được thức đêm làm việc đã là gì, còn phải được cả hôn nữa cơ.

1

Trăng đêm nay rọi sáng, chiếu lên hàng mi cong cong càng thêm quyến rũ đáng yêu, Ân Vinh Lan mím môi, thầm nghĩ thương nhân phải học một vốn bốn lời, nhịn không được lại mổ thêm một cái.

Đến cái thứ tư, một bàn tay giơ lên cao, giống mặt trời mới mọc, nhiệt độ trên má cũng nóng cực kỳ.

Ánh mắt Trần Trản như đắm chìm trong màn đêm vô tận, khóe miệng hiện lên nụ cười gằn: "Từng cái từng cái, anh là chim gõ kiến đấy à?"

"Xin lỗi," Ân Vinh Lan thuần thục xoa xoa má: "Đánh thức em à?"

Trần Trản liếc y một cái, xoay người ngủ tiếp.

Vốn đã không buồn ngủ lắm, lại vì đoạn nhạc đệm này nên nửa đêm sau Trần Trản cơ hồ không ngủ thêm được nữa, đến sáng dưới quầng mắt dễ thấy một màu xanh xanh, một màu tím tím.

Thế mà kẻ cầm đầu gây ra lại ngủ sảng khoái thoải mái. Màu xanh tím vành mắt em ôi đuối lý rồi. Ân Vinh Lan lấy cớ đi làm lanh lẹ chuồn.

"Chạy mau đấy nhỉ." Trần Trản lắc đầu, bất thình lình quắc mắt nhìn thanh niên. Thanh niên rùng mình một cái, cửa thành bốc cháy, nhất định hắn sẽ trở thành cá ao bị vạ lây*.

(*cháy phải múc nước để dập, múc nhiều quá khiến ao cạn, cá sống trong ao ko chết do lửa nhưng cũng vì thiếu nước mà chết, đơn giản là vạ lây)

"Thì là mà..." Cố gắng sắp xếp câu từ để dời sự chú ý của đối phương.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên kịp thời cứu hắn khỏi khổ ải.

"Tôi hiểu rồi." Trần Trản nhìn đồng hồ treo tường: "Trước một giờ tôi sẽ gửi cho anh."

Thanh niên sợ chết nhưng cũng không nén nổi hiếu kỳ: "Ai gọi á?"

Ai dè Trần Trản nhẹ nhàng đáp: "Thiết kế game, mới mở thêm mấy server, viết kịch bản mới để  tuần sau cập nhật."

"Í tôi cũng chơi nè," thanh niên tràn đầy phấn khởi: "Lúc kẻ xấu bị đánh chết thấy vui gì đâu."

Để có thể thấy được thiệt nhiều cách ngỏm của chibi Trần Trản, hắn đã kiêu hãnh bước chân vào bộ tộc nạp game.

Đối với người chơi game này, thái độ của Trần Trản coi như rất khoan dung, ra hiệu thanh niên giữ trật tự, bắt đầu làm việc. Sau mấy tiếng đồng hồ bận rộn, cậu gửi xong kịch bản, rồi ra ngoài tham gia hoạt động của Hội đọc sách.

Láo nháo văn chương văn nghệ xong, cậu lại tiếp tục đến lớp dạy công nghệ thông tin, tại hôm nọ bị hệ thống chê nên nhất thời đăng ký.

Cuối cùng mệt bở hơi tai về đến nhà, nhận ra hôm nay còn chưa có viết chương mới.

Ân Vinh Lan về trước mấy phút, thấy cậu không nhắc chuyện cũ, thậm chí ngay cả sức mắng cũng chẳng có, không khỏi buồn cười: "Đi khai hoang à?"

Trần Trản xa xôi liếc y một cái: "Còn mệt hơn cả khai hoang."

Đêm qua ngủ không ngon, bây giờ cơn buồn ngủ lũ lượt kéo tới.

Ân Vinh Lan giải quyết khó khăn: "Hay là em cứ đi ngủ đi, nói mơ gì anh chép lại cho."

Trần Trản suy nghĩ một chút, thấy đây không phải ý tồi. Nếu chẳng phải nhớ ra cái lão này từng lừa mình là người đi vào giấc mơ, cậu còn có thể không quản mệt đứng dậy cho y một cái ôm nồng nhiệt.

Mệt rã rời nằm vật ra trên ghế sô pha, Trần Trản ngửa mặt ngủ say khi nào không biết.

Ân Vinh Lan ngồi trên thảm trải sàn, đặt máy tính trên đầu gối chuẩn bị làm một người tốc ký an tĩnh.

Trần Trản mơ tới vài chuyện cũ, mơ đến ngay đoạn cậu ngồi vào bàn ăn cầm lấy đũa thì bị lay tỉnh. Nghiêng mặt sang bên, ánh mắt mông lung chất vấn vì sao lại phá hoại mộng đẹp của cậu.

"Bốn mươi phút rồi," Ân Vinh Lan nói: "Một câu em cũng không nói."

Trần Trản sửng sốt một chút, quyết định làm lại, ngửa mặt ngủ tiếp. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nửa giờ sau tiếp tục bị lay tỉnh, Ân Vinh Lan: "Em vẫn không nói gì."

Trước khi ngủ Trần Trản đã cố ý nhớ lại ít tư liệu sống thú vị, hơn nữa quả thật cũng mơ tới vài đoạn linh tinh liên quan, không khỏi buồn bực: "Nửa câu cũng không có thật hả?"

Ân Vinh Lan gật gật đầu.

Âm thầm cảm thấy kì quái, Trần Trản chợt thấy thanh niên đang nằm nhoài trên hành lang cầu thang, cố gắng lảng tránh tầm mắt của cậu.

Trần Trản vẫy vẫy tay, thanh niên không tình nguyện lắm đi xuống.

Trần Trản nhíu mày: "Giấu tôi cái gì đấy?"

Phản xạ có điều kiện của thanh niên chính là lắc đầu.

Trần Trản lạnh lùng: "Nói."

Thanh niên như vô ý liếc sang Ân Vinh Lan, sau liền cấp tốc cúi đầu, rõ ràng là có ý gì đấy rồi.

Trần Trản thử diễn giải: "Tôi có nói mơ, nhưng anh ta không ghi lại?"

Thanh niên ngầm thừa nhận.

Tiếng của Ân Vinh Lan không lớn, lại hoàn toàn mang theo hơi lạnh, chỉ trích thanh niên đang nói dối.

Thanh niên: "Rõ là anh ta sợ nội dung đen tối quá bị khơi ra, mới cố tình không ghi!"

Trần Trản suy nghĩ một chút, chấp pháp giả không có lý do nói dối.

Ân Vinh Lan: "Người này hôm trước trộm lấy điện thoại của anh để nạp game, bị bắt quả tang tại trận."

Trần Trản khẽ ồ lên một tiếng, nhìn sang thanh niên: "Cậu còn có chuyện này nữa hả?"

Song phương bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng lại nhất trí nói chung một câu...

"Anh/Tôi không lừa em/ba!"

Một bên là con nuôi, một bên là người yêu tay ấp tay gối... không tin được bên nào. Bỗng nhiên Trần Trản có chút nhớ nhung hệ thống, không truy cứu nữa, tay làm hàm nhai, tự viết chương mới.

Thấy tâm tình của cậu không tốt lắm nên vào bữa tối không ai dám nhiều lời.

Ăn bữa cơm như quét tuyết trước cửa*, mỗi người chỉ gắp đồ trên đĩa gần mình nhất, rồi cật lực và cơm.

(* quét tuyết trước cửa nhà mình mà ko quét tuyết nhà khác, chỉ để ý việc ảnh hưởng tới lợi ích bản thân, ko quan tâm chuyện ko liên quan)

Trong bầu không khí nặng nề ấy, Trần Trản và thanh niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Không gì khác, mười giây trước, một khoản giá trị tẩy trắng rất lớn được chuyển vào, ít nhất chứng tỏ đợt công kích thứ nhất của hệ thống thắng lợi.

Tuy còn vài trận nữa, nhưng có thể coi đây là mở màn thành công.

"Thật khó tin," thanh niên lầm bầm lầu bầu, sau liền hối hận không thôi: "Biết thế bỏ vô nhiều nhiều."

Trần Trản nhìn biểu cảm liền hiểu hắn đang nghĩ gì, quyết định sẽ tìm mấy bài báo dẫn chứng bài bạc là bác thằng bần cho hắn tỉnh táo lại chút.

Tương tác thầm lặng của hai người không thể qua mắt được Ân Vinh Lan. Y đặt đũa xuống, nhẹ cười: "Giữa hai người có chút bí mật nhỉ."

Trần Trản mím mím môi, rũ sạch quan hệ: "Em không quen hắn."

Bữa cơm lập tức khôi phục trạng thái nhìn nhau không nói gì.

Niệm tình một tiếng "ba nuôi", sau khi ăn xong Trần Trản hết sức nghiêm túc giảng dạy về vấn đề lô đề bài bạc, chơi tí xíu cho vui thì được, nhưng bất cẩn chút thôi là táng gia bại sản liền.

Đi theo cậu một thời gian, trí thông minh của thanh niên tăng lên đôi chút, Tổng bộ có thể sừng sững đến nay nhất định có bài trong tay, hệ thống thoải mái đánh trận tiếp theo không nói lên được điều gì.

"Tôi hiểu rồi." Thanh niên: "Đôi khi phải cược một cái, nhưng không phải là cược."

Đột nhiên nói ra một câu mang tính triết lý làm cả người Trần Trản cảm thấy không khỏe, không nói gì được nữa.

Thanh niên vẫn đang âm thầm suy nghĩ, không biết đang ra quyết định gì.

Hôm sau, khi Trần Trản tỉnh dậy, trong phòng một mảnh lặng thinh.

Mấy hôm nay vì lấy lòng nên thanh niên toàn chủ động dậy sớm pha trà, thế mà giờ trên bàn ăn trống rỗng. Trần Trản tìm một vòng, cuối cùng thấy dưới gối của hắn một tờ giấy: Tôi quyết định theo bước 239. Ba nuôi, tôi gọi ngài một tiếng ba, nếu thua nhớ vớt cả tôi!

Trần Trản thở dài, đúng lúc gặp Ân Vinh Lan mới vừa rửa mặt xong, hỏi: "Tìm thấy chưa?"

Trần Trản: "Đi nhập ngũ rồi."

Ân Vinh Lan cảm thấy kỳ lạ, mắt nhìn người của y khá chuẩn, cái tên kia rõ ràng rất sợ chết cơ mà.

Âm thanh huyên náo cắt ngang suy nghĩ của y, vừa ngẩng đầu nhìn lại thấy thái độ của Trần Trản khác thường, vừa ăn vừa coi hoạt hình, đang xem quay sang hỏi một câu: "Anh thấy nhóc hồ lô có giống đời em không?"

Trơ mắt nhìn từng đồng đội đi nộp mạng, còn phải cẩn thận làm việc tích giá trị tẩy trắng để đi chuộc người.

- --

Lời tác giả:

Ân Vinh Lan: Kiểu hôn "chim gõ kiến"... chắc phải chạm nhẹ hơn chút. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trần Trản:...

- --