Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 123: Phơi bày




Dù là thời sự cũng toàn chuyện linh tinh, khiến người xem cảm thấy bức bối.

Ngón tay Trần Trản gõ gõ, Ân Vinh Lan hiểu ý tắt TV đi, không gian trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Kế hoạch nằm ăn vạ không dậy tuyên bố phá sản. Ân Vinh Lan hỏi cậu: "Hôm nay định làm gì?"

"Định..." lời còn chưa dứt Trần Trản đã tự mình lắc đầu, so với hồi mới vào nghề, công việc viết truyện gần đây đã chiếm quá nhiều thời gian của cậu.

Cân nhắc đến lượng bản thảo tồn đọng, nghĩ đi nghĩ lại, liền sửa lời: "Em muốn đi cảm nhận nhân sinh."

Ân Vinh Lan buồn cười, đứng lên, chừa lại khoảng trống rộng rãi.

Khi y chuẩn bị đi nấu nước, Trần Trản nói: "Nhưng thật ra là đi chuẩn bị vài quỷ kế."

Ngô tiên sinh gần đây được truyền thông tung hô, làm việc gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng, quan hệ với chấp pháp giả không còn ôn hòa. Đây là cơ hội trời ban, cậu phải nghĩ một biện pháp tận diệt vướng bận mới được.

Nghe vậy Ân Vinh Lan liền quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp, thế mà trong mắt hiện lên vẻ kính không dám gần.

Trần Trản: "... Sợ chi?"

"Thì chỉ cảm thấy em mới nảy số đã bật bom hạng nặng luôn."

Trần Trản sửng sốt một chút, đại khái là không ngờ tới có một ngày sẽ thấy được vẻ sợ hãi trên mặt y, ôm chăn lăn trên ghế sô pha cười ngặt nghẽo, hồi lâu mới ngừng lại được: "Chỉ có một ngày thôi, nhiều hơn cũng chả làm được gì."

Ân Vinh Lan nghiêm túc nói: "Giả sử cho em năm ngày, tin chắc sáng thế được luôn."

"..." Nhưng Chúa sáng thế dùng đến sáu ngày cơ mà!

Trần Trản là người nói được làm được, trừ thời gian rửa mặt ăn cơm, đa số thời gian đều sõng soài trên ghế sô pha, đờ người suy nghĩ.

Ân Vinh Lan bưng đĩa hoa quả đến, thấy cậu ngồi kiểu coi trời bằng vung, đút nho cho cậu, nói: "Ăn ngọt nghĩ thông."

Trần Trản nhai hai cái, Ân Vinh Lan cầm giấy ăn ghé dưới cằm cậu, chả mấy chốc môi hồng phun hạt nho ra.

Nói thật lòng thì, một Trần Trản không thể tự làm gì thế này... trông đáng yêu ghê.

Ân Vinh Lan bình tĩnh nhìn cậu vài giây, ngồi sang chỗ khác nạp tiền bắt đầu chơi game, nhìn nhân vật chibi trên màn hình, lại ngó phiên bản người thật trước mắt... Cuộc đời thiệt hoàn hảo.

Chơi xong hai ván lại ngẩng lên xem, Trần Trản đã nhắm mắt dưỡng thần... thực tế thì người này đã sớm buồn ngủ từ lâu rồi.

Ân Vinh Lan sạc điện thoại, cố ý gây tiếng động hơi lớn, Trần Trản giật mình tỉnh dậy: "Mấy giờ rồi?"

Ân Vinh Lan không trả lời thẳng, chỉ nói: "Cứ ngủ đi."

Trần Trản dùng lời y phản bác: "Chả phải bảo trông em đi sáng thế à?"

Ân Vinh Lan rất tự nhiên tiếp lời: "Chúa đặt ngày thứ bảy thành ngày nghỉ, em yên tâm mà ngủ."

Trần Trản sâu xa liếc y một cái, không ngủ thêm, trái lại cầm sổ ghi chép ra ngoài: "Em đi thư viện đây."

Cuối tuần thư viện đông đúc, chủ yếu là các cặp đôi hẹn hò và gia đình đi xem.

Trần Trản đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, vẫn bị người ta nhận ra được, cũng may toàn mấy học sinh, đều rất ngoan rất lễ phép, chỉ là hơi khúc khích thầm thì với thỉnh thoảng lại nhìn chăm chăm cậu.

Thư viện có mấy tầng, Trần Trản chọn một gian chủ yếu là sách báo tạp chí, độc giả thể loại này không được bao nhiêu, lác đác chả mấy người.

Đi qua từng dãy sách báo, cuối cùng tìm được một chỗ thích hợp ngồi xuống, mở laptop ra.

Gõ phím thế nào cũng phát ra tiếng, một cụ ông ngồi gần đang đọc báo liếc mắt sang, Trần Trản ý thức được mình hơi gây rối, nói lời xin lỗi.

Tuy đang là mùa hè nhưng cụ ông tựa như rất sợ lạnh, mặc một chiếc áo may ô, không khó nhìn ra khi còn trẻ cụ cũng là một thanh niên đẹp trai nho nhã.

"Ti vi có đang mở ông cũng đọc báo được."

Ý là chút tạp âm này đối với cụ mà nói chả tính là gì.

Trần Trản vốn đã đứng lên chuẩn bị chuyển chỗ, nghe vậy liền lập tức ngồi lại... Có một chỗ có thể sạc điện chẳng dễ dàng gì.

Sổ nhỏ đặt một bên, thỉnh thoảng liếc sang nhìn một cái rồi tiếp tục không ngừng đánh máy.

Cụ ông có vẻ hiếu kỳ liếc mắt nhìn sang: "Viết bài à?"

Trần Trản gật đầu, nhìn xung quanh không có người, chủ động nhẹ giọng giao lưu vài câu.

Cụ ông cảm giác cậu cứ luyên thuyên kiếm chuyện không ngừng, lông mày giật giật.

Trần Trản ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Xung quanh không có mấy người bình thường, cháu rất quý trọng cơ hội giao lưu với người lớn ạ."

Lời không hợp ý có hơn nửa, trong đời người nào cũng sẽ gặp phải. Người cao tuổi luôn có đôi chút khoan dung với lớp nhỏ, cụ ông cũng phối hợp chuyện trò.

Tán gẫu đến chuyện gia đình, Trần Trản hơi bĩu môi: "Cháu đã ám chỉ mình đang rất chán, thân là người yêu, thế mà không chủ động đưa đi hẹn hò, trái lại còn khuyên cháu ngủ đi, lão còn ngồi cạnh chơi game."

1

Mới dăm ba câu, hình tượng của Ân Vinh Lan đã trở thành tên tồi tệ nhạt nhẽo vô tâm.

Cụ ông buồn cười: "Thế nên trong cơn giận cháu chạy đến đây chiến tranh lạnh?"

Trần Trản lắc đầu: "Người ấy chọc cháu giận một lần, cháu sẽ viết về ổng một lần."

1

"..." Cụ ông cảm thấy không bình thường gì cả, nhìn sổ nhỏ viết chi chít với máy tính mà nói: "Chuyện tình của cháu có vẻ tốn giấy mực điện đóm nhỉ."

Không thân thiện môi trường chút nào.

Lúc này có hai người trung niên đi tới, vừa vào cửa đã đập vào mắt hình ảnh một thanh niên trắng trẻo đang nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng đều như bắp, phấn khởi bùm bùm lách cách gõ phím máy tính. Không kiềm được run một cái, cảm thán giới trẻ bây giờ toàn làm việc quái lạ thôi.

Dạo này hơi sức đều tập trung trên "Dị Biến", hôm nay mới đăng tiếp chương mới của "Nam thần", tâm trạng của Trần Trản cực kỳ nhẹ nhõm sung sướng---

Đôi khi giữa người với người bắt sóng khó thay.

Tôi và nam thần lúc mới quen, anh chỉ xem tôi là khách qua đường, tôi coi anh như loài chồn chẳng ý tốt.

Sau đó anh ấy đã xem tôi là bạn, tôi cũng coi anh như đồng chí khổ nghèo.

Rồi sau nữa chúng tôi thành tri kỷ, thiện ý của thế giới tựa như vẫy chào tôi. Có lần một nhân vật nổi tiếng từng thấy trên tạp chí nhìn tôi với ánh mắt không hiểu ra sao, thậm chí các mối làm ăn từng bước đến với tôi một cách kỳ lạ.

Tôi nói cho người bạn chẳng có nhiều nhặn gì này về hoài nghi của mình: "Hai hôm trước trên mạng có người bịa đặt về tôi, thế mà chả được bao lâu không thấy trên hot search nữa. Hỏi thấy bảo hình như có ông tổng nào đấy bên Hạc Hoàn Entertaiment nói một tiếng."

Nam thần trầm mặc trong chốc lát, nói: "Có người trời sinh mang bụng dạ nịnh bợ lấy lòng."

Tôi làm sao mà tin nổi chứ: "Ổng, ông chủ, lấy lòng tôi?"

Thế này chẳng lẽ không có mưu đồ khác à?

Từ ngày đó trở đi, thái độ mọi người xung quanh tôi thay đổi hẳn, rõ nhất chính là mấy thanh niên phú nhị đại.

Mỗi khi gặp nam thần đi cùng với tôi, bọn họ đều vênh váo kiêu ngạo nói năng xem thường.

"Có chắc là mấy người này tốt nghiệp đàng hoàng hết không đấy?" Tôi cảm thấy buồn bực: "Toàn thấy trên ti vi đám nhà giàu được giáo dục tốt lắm mà, nói với chả năng."

Nam thần lại trầm mặc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mua học bạ đấy."

Ngày thất tịch, tôi lang thang một mình trên đường.

Thành Y không có nơi danh lam thắng cảnh nào, lại tự xây dựng được mấy cái đặc sắc, miếu Nguyệt lão, công viên cổ tích... đối tượng chủ yếu nhắm vào những người trẻ tuổi.

Miếu Nguyệt lão người vào kẻ ra tấp nập, không gian kiến trúc quay đi quẩn lại cũng chỉ có thế, ấy mà vẫn không ít người ghé thăm.

Đèn Khổng Minh sáng rực rỡ cả một vùng.

Từng đôi tình nhân tươi cười thả đèn lồng mang theo ước nguyện, tôi âm u đứng dưới tán cổ thụ khó hiểu sao nội thành lại được thả cái thứ này, bỗng có ý muốn báo cáo cho cơ quan chức năng.

Thôi cái ý tưởng hoang đường đó, lắc đầu, tôi quyết định tìm một quán mì ăn no bụng rồi về viết truyện tiếp.

Sau khi lên "Khuynh Trần ký" tôi mới biết ngày đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện nhỏ thú vị, ví dụ như ở miếu Nguyệt lão, một đôi tình nhân đến treo chiếc móc khóa tình yêu:

Cô gái cười rạng rỡ nhìn anh bạn trai giàu có, lại thấy trên khóa có chữ "Ân Vinh Lan x Trần Trản".

Nụ cười cứng đơ rồi biến mất: "Hai người này là ai?"

Người bạn trai giàu có không để ý tới thắc mắc của cô, chỉ chắp hai tay trước ngực thành kính cầu nguyện, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Chỉ cần hai người họ về bên nhau, anh mới không cần phải giả vờ nữa."

Diễn cứ như kẻ ngốc ý.

Trên con phố cách đó không xa, một chàng trai chạy hối hả thả đèn lồng, bên trên cũng viết "Ân Vinh Lan Trần Trản sớm tu thành chính quả".

Trời mới biết mỗi lần anh lắc lư ly rượu nói ẩu nói tả những khi hai người đồng thời xuất hiện, buồn cười đến rầu hết cả ruột.

Cũng trong lúc đó, ở những nơi khác nhau trong thành phố này, vô số lời cầu khẩn thành kính nguyện hai người hóa thành chim liền cánh, vai sóng vai bay xa, xa mãi, xa tít tắp mù khơi đừng gặp lại!

Mà thân là người trong cuộc, nam thần hãnh diện bảo, lúc xế chiều hôm đó đã lên chùa trên núi Thiên Vân, khẩn cầu cho tình hữu nghị mãi mãi bền lâu.

...

Gõ xong chữ cuối cùng những tích tụ trong lòng mới được dịu đi, Trần Trản kiểm tra lại một lượt, đăng bài thành công, rút sạc điện, vặn cổ thả lỏng cơ thể.

Cụ ông bên cạnh nhìn cậu thu dọn đồ đạc, hỏi: "Đi à cháu?"

Trần Trản mỉm cười thưa: "Cháu về nhà."

Cái vẻ tối tăm bực bội lúc đầu còn thấy đâu nữa, tựa như đúng như cậu nói, viết về người kia tâm trạng liền lập tức thoải mái sáng sủa.

Cụ ông chờ cậu đi xa, thả tờ báo xuống cảm thán: "Đúng là tách biệt biệt thời đại rồi ha."

Tâm tình sung sướng, bước chân nhẹ bâng... Văn học là nghệ thuật giải tỏa tuyệt vời, đặc biệt khi đọc bình luận của độc giả:

"Tình hữu nghị mãi mãi bền lâu, tại sao nguyện vọng này không được thực hiện? Phê bình!"

"Mười triệu người "chúc phúc" về bên nhau, cái cặp tró chồng chồng này được đấy."

Bình luận tới tấp ngập tràn, Trần Trản ngồi trên xe chọn lọc đọc mấy cái phỉ nhổ Ân Vinh Lan.

Cảm xúc tốt đẹp chẳng mấy chốc vỡ tan sau khi mở cửa nhà.

Trong bếp có tiếng động, Trần Trản nghĩ là gặp trộm, cố gắng bước nhẹ chân đi tới.

Vốn có hai cái khóa, một cái dùng chìa mở, còn một cái phải dùng bạo lực cạy ra, đập vỡ.

Ân Vinh Lan đứng trước tủ bát, đứng nhìn nhau với một đám màu trắng tròn lẳn như trái banh.

Y nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cái thứ này, có ngũ quan, sao bây giờ lại chỉ thấy mỗi cái miệng?

Lỗ tai hơi nhích, từ trong suy nghĩ hỗn loạn lấy lại tinh thần, đã thấy Trần Trản chẳng biết về từ lúc nào, đứng ở cửa phòng bếp, đang nhìn chằm chằm y.

Mỗi người đều có suy tính riêng, hoàn toàn yên lặng.

Trần Trản đang nghĩ phải giải thích cái đám sinh vật kỳ lạ này như thế nào, nói đây là động vật hoang dã y làm sao mà tin, Ân Vinh Lan thì lại ngẫm nên làm sao để thể hiện cửa tủ không phải do mình cạy.

Tốc độ phản ứng của y cực nhanh, bước dài đến nắm lấy tay Trần Trản, vẻ mặt căng thẳng: "Anh đang ngồi phòng khách nghe tiếng gì to lắm, đi vào mới thấy cái đống này đang đập cửa tủ."

Trần Trản nhìn xích sắt quấn quanh đám cầu, không nói gì.

Ân Vinh Lan: "Hình như bọn nó muốn bắt anh, còn biết trên người anh có định vị, còn kéo áo anh..."

"..." Trần Trản sâu sắc hoài nghi đây cũng là một kịch bản vừa được dàn dựng, miễn cưỡng cười: "Thật không?"

Ân Vinh Lan gật đầu, ôm lấy cậu, cơ thể khẽ run: "Anh không lừa em đâu."

2

Đám "banh tròn" không nhịn nổi mắng: "Hắn nói dối! Hắn thừa dịp mi không ở đây lấy búa đập tủ!"

Ánh mắt Ân Vinh Lan bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, xoay người: "Thì ra biết nói tiếng người à."

"..."

- --

Lời tác giả: Năm phút trước:

Ân Vinh Lan cầm cái búa, vẻ mặt âm u đứng trước cửa tủ ---

"Có người không?"

"Không nói gì là tao đập á."

"Đếm ngược, 3, 2, 1."

Thẳng thắn dứt khoát, đập phát nát luôn.