Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 74: 74: Hòa Thuận





Liễu thị đầu tiên là muốn nổi giận, tiếp theo nhớ tới hai mẹ con vừa mới hòa hợp như lúc ban đầu, cho nên cũng không muốn vào lúc này quát Diêu Thủ Ninh một trận, lại khiến nữ nhi xa lánh.

Nghĩ đến chuyện này, bà cố nén không vui, duy trì nụ cười thập phần cứng ngắc, miễn cưỡng nghe nàng nói Thế tử trúng tà, vô cùng có lệ gật đầu:"Là rất trùng hợp, ban ngày nam nhân phát điên kia tìm nương, buổi tối liền có người tìm nhi tử.

"Bà một chút cũng không tin thần quỷ, cũng không tin có người thật sự trúng tà, tuy nghe Diêu Thủ Ninh nói vô cùng rõ ràng, trong lòng lại rất không cho là đúng, cảm thấy Lục Chấp tuổi còn trẻ lại xuất thân cao quý, sau khi giết người gặp ác mộng phát bệnh, không thể bình thường hơn.

Huống chi trong nhà có rắn vào tuy nói là rất kỳ quái, nhưng mùa đông khắc nghiệt cũng không nhất định hoàn toàn không có rắn.

Tướng quân phủ cũng không phải không có kẻ thù, hôm qua thấy người Hình Ngục Ti tranh phong với bọn họ, còn cãi nhau.

Nói không chừng là người Sở gia kia cố ý làm mấy chuyện xấu, bắt không ít rắn ném vào phủ tướng quân thì sao?Nữ nhi này từ nhỏ được trong nhà cưng chiều, căn bản chưa từng thấy qua chỗ tối tăm của lòng người, suốt ngày xem thoại bản, nghe chút tiếng gió, liền cho là có yêu quái tới.

Bà một mặt ứng phó con gái, gật đầu như bằm tỏi, nhưng trong lòng lại nghĩ: nên tìm một đại phu bắt mạch cho nữ nhi mới được.

Diêu Thủ Ninh thấy thần sắc trên mặt bà, cũng biết bà không tin, rốt cuộc hoàn toàn hết hy vọng, bỏ đi ý niệm chuyện gì cũng nói hết với Liễu thị, chỉ có chọn lọc chọn một ít chuyện thật sự trùng hợp, nửa thật nửa giả nói chuyện Lục Chấp trúng tà cho Liễu thị nghe.

Nào biết cho dù như thế, nụ cười trên mặt Liễu thị cũng chỉ lộ ra hai chữ: Không tin!"Nương, là thật.


" Nàng lại cường điệu một lần nữa, Liễu thị rốt cuộc nhịn không được nữa:"Cho dù con nói là thật, vậy có quan hệ gì với bức tranh chữ của ngoại tổ phụ con chứ?”Tính cách bà mạnh mẽ, có thể nhịn không vui khi nghe Diêu Thủ Ninh nói những lời này, đã là vô cùng khắc chế.

Lúc này thấy nữ nhi vẫn không ngừng nói chuyện này, Liễu thị nhất thời tức giận lại có chút không kiềm chế được:"Con không cần giống như ngoại tổ phụ con, gầm gầm gừ gừ, thật cho rằng chữ của ông ấy có lực thần thông gì? Có thể khắc chế yêu tà? Làm cho Lục thế tử trừ tà tránh hung? Chữ đến lập tức hết bệnh?”"Nếu là như vậy, trên đời này còn cần đại phu làm chi nữa!”Ngực bà đập dữ dội, liên tiếp hít sâu vài hơi, bình ổn nội tâm bất mãn:"Ta hối hận, không nên nói cho con chuyện năm đó.

Ta thấy con chính là bị những truyền thuyết kia ảnh hưởng, suốt ngày không biết đang suy nghĩ cái gì!”"! ! "Diêu Thủ Ninh á khẩu không nói nên lời.

Trên thực tế, chữ của Liễu Tịnh Chu quả thật huyền diệu phi phàm, nàng không biết liệu chữ này trị hết bệnh cho Lục Chấp hay không, nhưng đúng là nó có tác dụng khắc chế tà vật.

Dù sao lúc ở trên xe ngựa, nàng cũng từng chính tai nghe được giọng nói trên người Tô Diệu Chân bị chữ to do ngoại tổ phụ viết trấn áp, sau đó trong đầu nàng ta còn sinh ra ý niệm muốn hủy bỏ chữ viết này.

Đáng tiếc những lời này nàng không thể nói với Liễu thị nữa, nếu không khó khăn lắm hai mẹ con mới giải hòa, chỉ sợ lại vì chuyện này mà náo loạn không vui.

Hai mẹ con không có thù qua đêm.

Cãi nhau với Liễu thị cũng không sao, nhưng nếu để biểu tỷ phát hiện, vậy mới thật sự là không xong.

Mấy lần ở chung ngắn ngủi, Diêu Thủ Ninh cảm thấy Tô Diệu Chân là một nhân vật thập phần nguy hiểm.


Nàng ta dường như có một loại oán niệm cực sâu với Diêu gia, thêm giọng nói không rõ lai lịch trên người nàng ta, cho nên nàng không dám để lộ ra nội tình của mình.

Nếu lúc này nói cho Liễu thị nghe, lấy tình cảm của bà đối với Tô Diệu Chân l yêu ai yêu cả đường đi, nói không chừng trong lúc nói chuyện, liền bị biểu tỷ dụ dỗ nói ra, đến lúc đó tình huống của nàng sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Diêu Thủ Ninh chỉ có thể trầm mặc.

Nàng phát hiện, từ sau khi Tô Diệu Chân đến, giữa nàng và Liễu thị hình như sinh ra ngăn cách vô hình.

Mẹ con vốn không gì không nói, hiện tại đều đã có tâm sự cùng bí mật của mình.

Liễu thị thấy nàng không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng rốt cuộc bị mình trấn trụ, không hề suy nghĩ lung tung nữa.

Thấy nàng cúi đầu, mái tóc xõa xuống hai bên má, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay, lông tơ trên mặt tinh tế, vẫn còn vương nét trẻ con.

Nhìn như vậy, trong lòng không khỏi lại mềm nhũn, cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng:"Thủ Ninh, không phải nương muốn nói con, lời nói của quỷ thần không thể tin được.


Những thoại bản mà con xem, cái gì thần quỷ, đều chỉ là câu chuyện truyền thuyết.

”Diêu Thủ Ninh nghe xong lời này, vừa không muốn vi phạm bản tâm gật đầu, cũng không muốn nói dối lừa Liễu thị, chỉ cúi đầu trầm mặc, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.

"Lão gia đã trở lại!”Trong viện truyền đến giọng của Phùng Xuân, Liễu thị có chút giật mình:"Sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”Vụ án chết người trước tiệm bán thuốc của Tôn thần y vẫn chậm chạp chưa kết thúc, bệnh tình của Lục thế tử đã truyền khắp Thần Đô.

Không biết có phải lần trước đưa lễ vật hay không, trước mắt Lục gia cũng không có trách tội, chức quan của Diêu Hồng tạm thời không thay đổi, gần đây đang truy tìm thân phận nạn nhân cùng với hành tung mã phu dánh xe cho tỷ đệ Tô Diệu Chân.

Bởi vì liên quan đến Diêu gia, Diêu Hồng đặc biệt ra sức, rất sợ xảy ra sơ hở, mỗi ngày đi sớm về muộn, có khi nửa đêm mới trở về phòng.

Hôm nay trời còn chưa tối, không nghĩ tới ông đã trở về.

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con kết thúc, Liễu thị cũng không có tâm tình giáo huấn nữ nhi không nên suy nghĩ lung tung, Diêu Thủ Ninh thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Diêu Hồng sải bước nhanh vào trong.

Ông khoác đấu bồng màu đỏ thẫm, trong tay cầm một quyển giấy Tuyên Thành lớn, thần sắc có chút mệt mỏi, phía dưới ánh mắt không chỉ hiện lên bóng xanh, ngay cả khóe mắt cũng xuất hiện một chút, thoạt nhìn mới mấy ngày đã già đi mấy tuổi.

"Cha!”Diêu Thủ Ninh mấy ngày không gặp mặt phụ thân, vừa nhìn thấy ông, không khỏi kêu một tiếng.

Nghe được giọng nữ nhi, tay Diêu Hồng đang muốn tháo nút thắt áo choàng dừng lại một lúc, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức quét sạch không còn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề:"Thủ Ninh tới rồi.


”Gần đây, mặc dù ông về nhà muộn, nhưng cũng nghe thấy thê tử cãi nhau với nữ nhi:"Con ở đây vừa vặn, đỡ cho ta đỡ phải chạy một chuyến.

”Mấy ngày ông không nhìn thấy mặt tiểu nữ nhi, trong lòng cũng có chút lo lắng, lúc này vừa thấy ái nữ khí sắc cực tốt, chỉ cảm thấy mệt mỏi đều tản đi hơn phân nửa.

"Cha, người ngồi đi.

”Diêu Thủ Ninh vội vàng kéo ghế cho ông, lại thuận tay rót một chén trà đặt lên bàn.

Liễu thị thấy nàng ân cần, trong lòng có chút chua xót:"Trước đây cũng không thấy con nhiệt tình với ta như vậy.

”Diêu Thủ Ninh thấy thế, lại rót chén trà đưa cho Liễu thị:"Nương cũng uống.

”Liễu thị được nàng dỗ dành vui vẻ, nhận trà, mới hỏi:"Sao hôm nay lại trở về sớm như vậy? Có biến cố gì sao?”Vụ kiện nhân mạng ngày đó một ngày không giải quyết, tựa như một thanh đao treo trên đỉnh đầu Liễu thị, làm bà khó có thể chân chính thả lỏng, nhất là Diêu Hồng gần đây bận rộn, càng làm cho bà ngủ cũng không yên tâm.

Diêu Hồng cởi áo choàng ném cho Phùng Xuân, ngồi xuống, uống hết nước trà nữ nhi đưa tới, mới thở phào nhẹ nhõm:"Biến cố ngược lại không có, chỉ là cấp trên chỉ huy mù quáng, chạy vô ích mà thôi.

”Ông nói xong lời này, chỉ thấy trong ánh mắt Diêu Thủ Ninh lộ ra một tia nghi hoặc.

.