Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 68: 68: Đại Nho Lực





Nếu là bình thường, chuyện như vậy tự nhiên không đáng nhắc đến, Lục quản sự cũng sẽ không nhắc tới.

Dù sao vẻ đẹp của Lục Chấp cũng vang danh Đại Khánh.

Thân phận hắn cao quý, vả lại mỹ mạo phi phàm, mỗi lần xuất động, đều có thể khiến cho vô số quý nữ nhà cao cửa rộng Thần Đô truy đuổi.

Nữ tử Đại Khánh chủ động tỏ tình cũng không hiếm thấy, thường xuyên đều có thiếu nữ đến phủ tướng quân tặng lễ, rất nhiều thứ thậm chí cũng không nhất định có thể đưa đến tay Lục quản sự, chứ đừng nói đến chuyện ở trước mặt hai vị chủ nhân.

Trong phủ mới xảy ra chuyện lớn như vậy, yêu tộc lại xuất hiện trên đời, Lục Vô Kế đều vì thế tử hôn mê mà lo lắng, lão quản sự lại bận rộn, huống hồ tâm tư của hắn vẫn đặt ở trên người Liễu thị, liền theo bản năng sơ sẩy chuyện thiếu nữ từng đưa ống trúc cho hắn.

Chờ hắn phản ứng lại thì mình suýt nữa phạm sai lầm, nhất thời cả đầu đầy mồ hôi:"Lão nô có lỗi, suýt nữa đã quên việc này.

"Nói xong, hắn vội vàng gọi người đưa ống trúc Diêu Thủ Ninh tặng vào trong đại sảnh.

Với sự cẩn thận của hắn, trước khi tới gặp hai người, tự nhiên là sẽ không bỏ sót ống trúc, mà là mang theo bên người.

Chỉ là vật này dù sao lai lịch không rõ, hơn nữa trong phủ mới từng bị yêu xà tập kích, cho nên trước khi vào cửa, hắn lệnh cho tùy tùng cầm theo đồ vật, không dám đưa vào trong sảnh.

Chẳng qua sau này bởi vì nói đến các chuyện như Liễu thị, Thiên Yêu nhất tộc, yêu cổ mà bị phân tâm, liền nhất thời quên đề cập đến việc này trước.


Trưởng công chúa vừa nghe lời này, thần sắc chấn động.

Tình cảnh hôm qua trưởng công chúa cũng nghe hai người La Tử Văn, Đoàn Trường Nhai nói, Liễu thị này ban đầu trốn ở trên xe ngựa, cũng không có hiện thân.

Thẳng đến sau khi mẹ con các nàng suýt nữa xảy ra chuyện, nàng ấy mới chạy tới hiện trường, chỉ là thời gian lưu lại cũng không quá dài, theo lời hai người này nói, Lục Chấp đối với nàng ấy giống như không giống bình thường, đặc biệt chú ý.

Lúc đó còn áp chế Sở Thiếu Trung thay nàng, tự mình đưa nàng lên xe, hai người còn kéo tay, từng hết sức thân mật thì thầm.

Chỉ tiếc cũng không biết sau đó hai người nói cái gì, La Tử Văn nói sau khi đưa Diêu tiểu thư lên xe, sắc mặt Thế tử âm trầm, lúc trở về cũng không ai dám hỏi.

Lục Chấp tuy rằng đang chính trực tuổi trẻ, nhưng còn chưa hồng loan tinh động, đối với nữ tử từ trước đến nay sắc mặt không chút thay đổi, lúc ấy hành động bảo vệ của hắn còn khiến không ít người giật mình.

Chỉ tiếc đợi hắn hồi phủ không lâu thì bì yêu vật tập kích, cuối cùng bị cổ nguyền rủa phát tác hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh.

Trưởng công chúa cho dù trong lòng có nghi hoặc, cũng không cách nào truy vấn được nữa.

Nếu như không có chuyện Lục Chấp trúng cổ, chuyện vị Diêu tiểu thư này tặng lễ tự nhiên không gợi nổi hứng thú của trưởng công chúa.

Theo bà thấy, đây có thể chỉ là thiếu nữ hoài xuân, Lục Chấp đã cứu mẫu thân nàng, bộ dạng lại đẹp mắt, mà lại xuất thân nhà cao cửa rộng, cho nên mới mạo muội tặng lễ.

Nhưng hiện tại tình huống lại không giống, trong vụ án này, người Diêu gia hiềm nghi rất nặng, khắp nơi trùng hợp, hành động tặng quà của Diêu Thủ Ninh liền lộ ra vài phần quái dị.


Nghĩ đến chỗ này, trưởng công chúa híp mắt:"Trong ống trúc chứa thứ gì?”"Bởi vì Diêu tiểu thư kia chỉ đích danh muốn tặng thế tử, lão nô còn chưa xem qua.

" Lúc Lục quản sự nói chuyện, hạ nhân bên ngoài đã ôm ống trúc tiến vào.

Ống trúc kia dài chừng ba thước, thân ống dày chừng miệng bát, nhìn từ bên ngoài, cũng không dễ thấy.

Bà vẫy vẫy tay:"Đưa tới đây.

”Lão quản sự đưa ống trúc qua, nghe xong lời này có chút do dự.

Dù sao Thế tử mới trúng yêu cổ, vả lại trúng cổ có liên quan đến người Diêu gia.

Ống trúc này tốt xấu gì cũng là Diêu Thủ Ninh tặng, khó bảo đảm trong đó không có vấn đề gì, hắn làm sao dám trực tiếp giao vào trong tay công chúa.

Chu Hằng Nhụy dường như biết trong lòng hắn nghĩ gì, thần thái lười biếng nói:"Đưa tới.

Ta năm đó cùng Vô Kế ở Tây Nam tiêu diệt không biết bao nhiêu yêu tà, yêu ma quỷ quái tầm thường, còn không dám tác quái ở trước mặt ta đâu! Nếu thật sự có thành tựu, cho dù là cách mười trượng tám trượng, cũng có thể hại ta, kiểu gì cũng có thể hại ta, tránh né thì có ích lợi gì?”Trong lời nói của bà mang theo khí định thần nhàn, phong thái khí phách nói không nên lời.

Lục Vô Kế hiểu rõ tính cách của bà, gật gật đầu, bọc lại mảnh vảy rắn trong tay, mới ra hiệu cho lão quản sự đưa ống trúc kia đưa lên.


Lão quản sự đáp một tiếng, ôm ống trúc tiến lên, cung kính đặt ống trúc vào trong tay Chu Hằng Nhụy.

Ống trúc kia vào tay cực nặng, bà ôm vào trong ngực, giơ tay gõ hai cái:"Chỉ là tre bình thường.

”Lục Vô Kế cũng thăm dò, sờ một cái:"Không có cảm ứng với sự tồn tại của yêu khí.

”Ống trúc đã cũ, có nắp đậy phía trên.

Chu Hằng Nhụy không nói hai lời, nhấc mở cái nắp này lên, thì thấy bên trong có một tờ giấy Tuyên Thành được cuộn lại.

Bà vươn tay kéo cuộn giấy Tuyên Thành này ra, Lục Vô Kế giống như là cảm ứng được cái gì đó, thu lại thần sắc không chút để ý lúc trước, trở nên ngưng trọng hẳn lên:"Ồ?"Không đợi thê tử lên tiếng, ông vươn tay đi nhận cuộn tranh chữ kia, mở nó ra.

Lục quản sự nghe được giọng của ông, lại thấy động tác của ông, trong lòng căng thẳng, còn tưởng rằng trong tờ giấy này có gì cổ quái.

Thì thấy sau khi mở giấy Tuyên Thành ra, mặt trên ngổn ngang lộn xộn không ít nét vẽ, giống như chỉ là trẻ con không hiểu chuyện cầm bút chấm mực vẽ loạn ở trên đó một trận.

Nhưng nhìn kỹ, liền có thể phát hiện, những chữ viết tay kia lộn xộn có trật tự, bố cục nghiêm chỉnh.

Các nét vẽ cực kỳ tinh xảo, và sự sắp xếp dường như được thực hiện tùy tâm sở dục, nhưng nó hoàn toàn thể hiện bản lĩnh mấy chục năm khổ luyện của Liễu Tịnh Chu.

Cho dù là lúc bắt đầu hạ bút, hay là lúc múa bút, đều giấu hết mũi nhọn trong đó, hình thành thế bàn long, nhảy lên trên giấy, hàm súc thú vị tự nhiên.

Nhưng cho dù người viết có bản lĩnh đến mấy, một bức thư họa cổ quái dị thường như vậy, vẫn làm cho người ta khó có thể hiểu được ý nghĩa mà người viết chữ muốn biểu đạt.


"Chẳng lẽ là trò đùa dai của Diêu tiểu thư?”Lục quản sự đứng trước mặt trưởng công chúa nhìn một cái, nhìn thấy hình ảnh trước mắt này, giật mình không khỏi buộc miệng nói ra.

Mà Chu Hằng Nhụy thì trong nháy mắt trượng phu rút giấy Tuyên Thành ra, cũng ý thức được có gì đó không đúng, buông tay ra, đón lấy sau khi giấy Tuyên Thành mở ra ——Phu thê liếc nhau một cái, trong mắt dần dần lộ ra vẻ kinh nghi lẫn nhau.

"Lực lượng Nho gia!”"Nho gia!"Hai người không hẹn mà cùng hô lên tiếng, khó nén thần thái kinh hỉ trên mặt.

"Nho gia gì?”Lão quản sự nghe được chỗ này, không rõ, hỏi một tiếng.

Chỉ thấy nét vẽ trên tờ giấy kia tùy ý vẽ lung tung, chữ không thành hình, vẽ không ra vẽ, dấu đen chữ trắng, nhìn không ra nửa phần thần dị.

Nhưng nếu trưởng công chúa cùng Lục Vô Kế lộ ra vẻ mặt như vậy, tự nhiên chứng minh bức tranh này không giống bình thường.

"Nghe đồn rằng, "Lục Vô Kế cố nén nội tâm mừng rỡ, nói:"Văn nhân tu luyện chí cao chính trực, có thể dựa vào tu vi, cảnh giới của bản thân, viết ra đan dược tuyệt phẩm.

”Ông cầm tờ giấy Tuyên Thành trong tay, ánh mắt lóe lên tia sáng:"Khi tranh chữ được hoàn thành, nếu treo trong phòng, có diệu dụng an cư trấn trạch, trừ tà, làm cho thân thể người nhà an khang, bách tà bất xâm.

”Ngược lại, "Nếu có yêu tà quấy phá, cỗ chính khí này lại có tác dụng huyền diệu khác, nếu lực lượng đạt tới trình độ nhất định, có thể xua đuổi nó, thậm chí chém giết.

”Nói đến đây, Lục Vô Kế lộ ra ý cười:"Loại lực lượng này, được xưng là đại nho lực.

”"Ngươi nhìn xem!”.