Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
Để trả thù tên người lùn dám cướp bao quần áo của ta, ta vô cùng quyết đoán cướp giường của hắn.
Vô cùng quyết đoán ở trong phòng hắn.
Vô cùng quyết đoán đá hắn ra ngoài.
Hết sức có khí thế Ma vương.
Người lùn gào gào gào gào đập cửa: "Ngươi cho ta vào! Ngươi cho ta vào!"
Ta nằm ở trên giường bưng lỗ tai nghe một lúc.
Không thể không nói, giọng người lùn thực sự quá lớn.
Đặc biệt là nửa đêm canh ba.
Đặc biệt sởn tóc gáy.
Ta cổ vũ lòng can đảm của mình.
Cuối cùng vẫn cho hắn vào.
Người lùn vừa vào cửa, còn không đợi ta kịp nói gì đã ủy khuất nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn đến nội thương đều tái phát.
Buồn bực ói ra một ngụm huyết.
Người lùn vô cùng ủy khuất chui đến bàn làm việc, từ nơi nào đó lấy ra một tấm thảm, rút tay rút chân đi ngủ, trước khi ngủ hắn còn vô cùng ủy khuất nhìn ta một cái.
Ta đã hiểu cảm giác cái gì gọi là tội ác tày trời.
Thế nhưng ta là một Ma vương.
Mặc kệ từ phương diện gì, Ma vương giống nhau đều là nhân vật phản diện.
Nghĩ như thế, tội ác trong lòng ta liền biến mất.
Còn hết sức muốn viết một bài thơ.
Ta ngẩng đầu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Vô số linh cảm bắn ra.
Cảm giác một hơi có thể viết mười bài thơ.
Sau đó tiếng ngáy của người lùn vang vọng khắp phòng.
Linh cảm của ta bị hắn doạ bay đi hết rồi.
Ta hết sức bất mãn liếc mắt nhìn người lùn.
Cảm giác mình quả thực có thể viết một bài thơ diễn tả tiếng ngáy của hắn có bao nhiêu vang dội.
Người lùn chính là người lùn, da dày thịt béo.
Mặc kệ ta đánh hắn như thế nào, bây giờ đều đã khôi phục.
Nhất định không phải do giá trị vũ lực của ta quá thấp!
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ lại đánh hắn một trận, bưng lỗ tai gian nan ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, lúc ta tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng người lùn.
Bức tượng vàng vẫn đặt trên bàn làm việc của hắn, hơn nữa đã hoàn thành.
Ta bằng vào thị lực vô cùng tốt của Ma vương nghiên cứu một chút.
Cảm giác rất giống bản thể suất khí của ta.
Thậm chí ngay cả trên đầu cũng có hai cái sừng.
Ta: "..."
Người lùn không phải nói không biết Soái Ma vương là ai à!
Vậy tại sao hắn lại biết bản thể của ta ra sao!
Quả nhiên ngày hôm qua cần phải đánh hắn nhiều hơn!
Ta suy nghĩ một chút, ở bên cạnh tìm thấy bao quần áo nhỏ của ta.
Đại kim khối bên trong đã biến mất, toàn bộ đều biến thành tượng người của ta, chỉ còn dư lại một ít tiểu kim châu.
Sau đó ta không chút khách khí cầm lấy bức tượng nhét vào bao quần áo của ta.
Cầm lấy bao quần áo rời đi.
Người lùn quả nhiên là một chủng tộc vô cùng thần kỳ.
Sau khi ta cứu hắn, vừa đoạt bao quần áo của ta, vừa tạc tượng cho ta.
Tuy rằng nguyên liệu lại là đại kim khối của ta.
Ta một mặt nghiêm túc xem nhẹ phần cảm giác tội ác trong lòng kia.
Đại kim khối vốn là của ta!
Ta đem bức tượng lấy đi cũng không có chút nào quá phận!
Cái này gọi là vật quy nguyên chủ!
...
......
Ta mang theo bọc quần áo yên lặng trở lại.
Yên lặng đem bức tượng đặt lại trên bàn làm việc của người lùn.
Yên lặng cầm bao quần áo lần nữa rời đi.
Ta quả nhiên là một Ma vương vô cùng lương thiện, giàu lòng thông cảm mà!
Ngẫm lại đều thấy tự cảm động đến chảy nước mắt.
Trở về ta phải kêu bộ hạ làm một tấm biểu ngữ!
Treo ở nơi rõ ràng nhất.
Mặc kệ ai tới, ở đâu cũng đều nhìn thấy.
Quả thực là Ma vương thiện lương nhất thế giới!
—— tuy rằng trên thế giới chỉ có ta là Ma vương..
Rất đáng giá viết cho mình một bài thơ.
Ta đây quá cảm động nên không cẩn thận đi lầm đường.
—— tuy rằng ta vốn không có chỗ nào cần đến.
Khi ta tỉnh táo lại, ta đã đứng ở trong một rừng cây xanh um tươi tốt.
Phía trước là cây.
Phía sau là cây.
Bên trái là cây.
Bên phải là cây.
Ngay cả đường đi ta cũng không tìm thấy...
Ta, cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt.
Mắt ta có khả năng nhìn thấy khắp nơi đều là cây, thậm chí ngay phía trước còn có một cây đại thụ lớn.
Còn có thể phát sáng.
Vừa nhìn liền biết không tầm thường.
Khiến ta hết sức muốn đào lấy trồng trong Ma vương thành.
Một âm thanh từ trên ngọn cây truyền xuống.
"Du khách phương xa a, ngươi cảm thấy được trên thế gian này ai lớn lên đẹp mắt nhất?"