Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 42




Edit: Toả Toả

Hắn tỏ tình thẳng thắng như vậy trực tiếp làm Giang Ẩn ngơ ra.

Giang Ẩn không phải kẻ ngốc, không phải là không có cảm giác gì đối với biến hóa của Lâm Miên Lý, mà trước đó anh cũng có chút suy đoán, cũng đã thử nhiều lần.

Nhưng mà sự kinh ngạc và vui mừng vào lúc này vẫn dâng trào mãnh liệt như trước, ào ạt từ trong cơ thể anh truyền đến ánh mắt, rồi từ ánh mắt đem cảm xúc mãnh liệt đó truyền cho Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý hoàn toàn tiếp nhận, nhìn rõ trái tim Giang Ẩn, cũng không còn mù mờ mà nhìn rõ chính mình.

Hai người nhìn nhau, căn phòng yên tĩnh, nhưng có vô số tia lửa vô hình bắn ra trong không khí, chỉ cần có cơ hội là bùng cháy.

"Ầm ầm --" Có một tiếng động lớn, cả tòa nhà bất ngờ rung chuyển, là tiếng động mà nhóm tuyển thủ ở mấy tầng dưới làm ra, phỏng chừng là bức tường nào đó đã bị làm sụp.

Ngay sau đó còn nghe thấy được âm thanh của nhiều vật thể rơi xuống nước, tiếng bùm bùm tõm xen vào nhau nghe ồn ào.

Lâm Miên Lý chớp mắt, nhớ tới bọn họ bây giờ vẫn còn trận đấu, hắn ước chừng từ lúc hắn bắt đầu phát tình đến bây giờ thời gian đã không còn nhiều lắm.

Vì thế hắn đặt một chân xuống đất muốn đứng lên, nhưng lại bị Giang Ẩn kéo về, đành phải ngồi trên đùi anh.

Giang Ẩn cười nói: "Khoan chạy đã, đợi thêm lát nữa đi."

Tại thời điểm hỗn loạn này, hai người lại hôn nhau.

Sau một lúc như vậy, Lâm Miên Lý dần dần bình tĩnh lại, muốn anh chú ý phải rời đi.

Nhưng Giang Ẩn lại không chịu buông hắn ra, sau một hồi, Lâm Miên Lý buộc phải mạnh mẽ quay đầu đi, thở phì phò nói: "Đủ rồi, đừng làm nữa, không cần phải đợi thêm nữa đâu."

Bây giờ trong tay hai người chỉ có 5 điểm, hẳn là đội có ít điểm nhất toàn trận, tỷ lệ này thật sự không thể đợi thêm được nữa, bởi vì điểm ngoài top 3 sẽ trực tiếp bị loại.

Giang Ẩn hơi thở gấp ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, giống như sợ người sẽ bỏ chạy.

Một lúc sau, anh khống chế được hô hấp của mình rồi mới chậm rãi thả hắn ra: "Được, nghe lời em."

Lâm Miên Lý cười, vỗ nhẹ lên gương mặt đẹp trai của anh rồi xuống khỏi người anh.

Giang Ẩn cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, lúc đứng lên đã trở lại bộ dáng trước đây, chẳng qua mỗi khi nhìn về phía Lâm Miên Lý, trên mặt lại lộ ra một loại cảm xúc khác khiến tim người ta đập loạn.

"Vẫn còn hơn 20 phút, còn kịp, anh Miên, có muốn giành lấy hạng nhất không?" Giang Ẩn cười nói.

"Đương nhiên, không biết chúng ta có nghĩ giống nhau không?"

"Chúng ta tâm linh tương thông, suy nghĩ nhất định là giống nhau."

Lâm Miên Lý cũng cười, hắn luôn rất thích sự ăn ý ngầm này của bọn họ, khiến hắn vô cùng hưởng thụ.

Hai người bước ra cửa, thu dọn mọi thứ chắn ngang cửa rồi bước ra ngoài.

【Mẹ nó mẹ nó cuối cùng họ cũng ra rồi, tôi thật sự nghĩ rằng bọn họ ngủ ở trong đó luôn rồi, trận đấu đã sắp xong rồi mà còn không ra...... Đây là để làm gì chứ?】

Vẫn luôn có camera nhìn chằm chằm vào phòng của hai người Lâm Miên Lý, chỉ để ghi lại sự xuất hiện của họ càng sớm càng tốt, để khán giả nhìn thấy ngay lập tức.

【A a a mình rất tò mò hai người bọn họ rốt cuộc làm gì ở bên trong, xin lỗi mình có hơi đen tối, có ai giống mình không các đồng chí???】

【Tui đợi bọn họ lâu rồi!! Tại sao tới bây giờ mới ra! Thế này phải làm sao bây giờ?】

【Thím trên kia, có có có!! Tui hiểu cô!!】

【Mấy người đang nói cái gì vậy?】

Cũng có nhiều người đang chất vấn bọn họ.

【Cơ mà thời gian đã không còn nhiều lắm, chỉ còn lại có 20 phút, bọn họ có phải quá tuỳ hứng rồi không? Đây là thi đấu đó, muốn nghỉ ngơi thì thi đấu xong rồi nghỉ ngơi không được sao?】

【Thật ra tôi cũng hiểu, không cho camera đi vào quay, tôi hoài nghi chính đáng rằng bọn họ đang làm cái gì đó mà không thể để cho người khác nhìn thấy được.】

【Thái độ của bọn họ đối với trận đấu thật không đàng hoàng, rất nhiều người trong chúng ta đang xem còn cố ý lãng phí thời gian của chúng ta?】

【Đúng vậy, tôi đợi bọn họ hơn nửa tiếng rồi, uỷ ban thi đấu cũng không quan tâm luôn sao?】

Đồng thời cũng có nhiều người đang nói thay cho họ.

【Thái độ của bọn họ không đàng hoàng là sao, còn làm chuyện mà không thể để cho người khác nhìn thấy được? Mấy người cũng biết đây là nơi đang ở dưới mí mắt rất nhiều người, bọn họ còn có thể làm gì chứ? Trước đó bị truy lùng lâu như vậy, không thể nghỉ ngơi một chút sao? Hơn nữa cuộc đối kháng giữa những tuyển thủ khác vẫn rất gay cấn và đặc sắc mà, tôi thậm chí còn không xem đến bọn họ. Mắc gì xem những tuyển thủ khác thì lãng phí thời gian của mấy người chứ?】

【Tôi nói chứ có mấy người tiêu chuẩn kép quá, trước đó hai người bọn họ bị một tập thể nhiều người như vậy nhằm vào cũng có thấy mấy người nhảy ra nói sao uỷ ban thi đấu không quan tâm đâu, cũng không có vi phạm quy tắc, tại sao họ phải theo ý của mấy người chứ? Đây là trận đấu, chỉ cần tuân theo quy tắc là được.】

Đương lúc bọn họ đang tranh cãi, hai người đã bình tĩnh đi lên tầng cao nhất, sau khi có người phát hiện ra đã nói:

【Không phải chứ, bọn họ lên lầu làm gì vậy? Trên đó là tầng cao nhất, không hề có ai cả, hiện tại hầu hết mọi người đều đang tập trung ở bên dưới mà.】

【Là muốn làm cái gì đó sao, muốn ra chiêu lớn hả? Wow wow wow tui phấn khích quá, cuối cùng bọn họ cũng ra tay rồi!】

【Chỉ còn có 20 phút nữa thôi cũng không nhanh nhanh xuống dưới tìm người, nếu lúc này tìm được Khương Dương Băng rồi loại bỏ cậu ta giành lấy điểm thì còn có thể đứng hạng nhất. Bây giờ đi lên nóc nhà là muốn nhảy xuống hả? Bỏ cuộc rồi?】

【Bọn họ lấy mấy cái đó là muốn làm gì? Ghế dựa? Không phải là muốn lên lầu hóng gió chứ??】

Chính xác thì họ muốn làm gì?

Câu hỏi này là câu hỏi trong đầu của tất cả mọi người.

Chủ tịch Tăng thấy bọn họ tìm vài thứ trên tầng chín, Giang Ẩn còn kéo theo một cái ghế văn phòng.

"Hai đứa nhỏ này sắp bắt đầu rồi."

Thiệu Giác dùng ngón tay bóp cằm mình, tràn trề thích thú nhìn: "Ừm, hình như tôi biết bọn họ muốn làm cái gì rồi, ha ha, đây đúng thật là chuyện mà bọn họ sẽ làm, không tệ, rất có tương lai."

Chủ tịch Tăng nghi ngờ nhìn về phía y, Thiệu Giác lại lộ ra ánh mắt đoán xem.

Chủ tịch Tăng nhìn chăm chú vào màn hình lớn từ nhiều góc độ: "Bọn họ muốn làm gì?"

Đột nhiên, mắt ông đặt lên chiếc cần cẩu cao sáu mét từ đỉnh của tòa nhà.

Đồng tử chủ tịch Tăng co rụt lại, một suy nghĩ không thể tin nổi hiện lên, chẳng lẽ là......

Bây giờ cả màn hình chính và màn hình phụ đều được cắt theo mái toà nhà "Công trình trong mơ", động tác của bọn họ được quay từ mọi góc độ, sợ sẽ bỏ sót điều gì đó.

Một góc lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà bị sập, hai thiếu niên đang là tâm điểm của dư luận đi thẳng đến bên cạnh góc sập, rồi đứng yên.

Mọi con mắt đều đổ dồn về nhất cử nhất động của họ.

Sau đó thì thấy Giang Ẩn hành động.

Khoé miệng của anh còn mang theo ý cười, có vẻ như tâm trạng rất vui vẻ, nhưng động tác thì lại không giống như vậy -- anh đang tháo dỡ ghế văn phòng bằng một cách bạo lực, không hề thương tiếc, động tác không nhanh cũng không chậm, dường như còn có một loại cảm giác ung dung ưu nhã.

Mọi người: "?????"

Lâm Miên Lý định nhận lấy cái ghế văn phòng chỉ còn lại một khung xương đáng thương kia, nhưng Giang Ẩn lại cười nói: "Để tôi làm cho, cậu tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Lâm Miên Lý bất đắc dĩ đem dây thừng trong tay đưa qua: "Tôi nghỉ ngơi đủ rồi."

Giang Ẩn nhanh chóng hai ba lần buộc dây thừng chặt vào khung ghế, không thèm ngẩng đầu nói: "Thời gian quá ngắn."

Lâm Miên Lý: "......"

Khán giả: "??? Mấy người còn có tâm trạng nói chuyện phiếm à?"

Ngoài Lâm Miên Lý, không ai ở đây biết Giang Ẩn thật sự muốn nói gì.

Giang Ẩn không cho hắn đụng tay, sau khi buộc chặt ghế anh bảo Lâm Miên Lý lùi lại hai bước, mình thì cầm dây thừng quăng khung ghế hai vòng, ngẩng đầu nhìn cần cẩu trên đỉnh đầu, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ném chiếc ghế kia lên cao.

Dây thừng quấn quanh đầu cần cẩu màu vàng cam, cuốn vài vòng, khung ghế bị va chạm phát ra một tiếng "phịch", bốn chân ghế bị kẹt trên đó.

Tôi đệt đệt đệt!!!?

Nhìn đến bước này, phần lớn mọi người đều đã hiểu, đạn mạc giống như bị điên rồi, hiện trường cũng bùng lên một trận kinh hãi.

Bọn họ là muốn rời khỏi toà nhà hỏng, đi đến chiếc cần cẩu đó!

Trước mắt vô số người, Giang Ẩn bước lên trước. Anh túm lấy dây thừng, quấn một vòng quanh tay, cơ tay anh căng lên, lộ ra những đường nét vô cùng đẹp mắt, vừa nhanh nhẹn mà thoải mái bước từng bước lên dây thừng.

Không bao lâu đã đi đến chỗ cần cẩu cao, sau khi đi lên anh kiểm tra dây thừng một chút, thấy nó vẫn kiên cố như trước liền vẫy vẫy tay với Lâm Miên Lý.

Lâm Miên Lý cũng đi lên.

Đợi đến khi hai người đều đứng trên cần cẩu, từ lúc bọn họ đi lên mái nhà đến bây giờ, không đến 5 phút đồng hồ.

Lúc này còn hơn mười phút nữa mới kết thúc trận đấu, những tuyển thủ khác vẫn đang tranh tài ở các tầng dưới, không ai biết rằng trên đầu bọn họ đang diễn ra một cảnh tượng như vậy.

Khương Dương Băng ước tính thời gian, quyết định đi tìm Lâm Miên Lý và Giang Ẩn.

Đương nhiên tóc đỏ đồng ý.

Lai An và đồng đội thì ở tầng hai, cùng một đội tới tới lui lui.

Đến hiện tại vẫn còn dư lại mười mấy người, 6 đoàn đội, tình hình chiến đấu đã khiến người ta sốt ruột từ lâu.

Nhưng hiện tại không ai chú ý đến bọn họ, mà đang nhìn Lâm Miên Lý và Giang Ẩn đang đi đến cần cẩu cao mấy chục mét.

Có người nhìn mà chân mềm cả.

Giữa không trung cao mấy chục mét không có biện pháp an toàn, góc nghiêng như vậy, chỗ đứng chật hẹp như vậy, dù biết bên dưới có người máy cứu mạng, cho dù có ngã xuống cũng không đe doạ tính mạng, nhưng mà, vẫn rất sợ đó!

Vậy mà hai người kia trông vẫn bình thản như thường.

Sau khi Giang Ẩn kéo dây thừng lên, cởi bỏ khỏi khung ghế, buộc chặt mình và Lâm Miên Lý lại với nhau, sau đó cười mỉm hỏi hắn: "Có sợ độ cao không?"

Hai mắt Lâm Miên Lý sáng lên: "Không, còn cậu?"

Cảm giác hai người gắn bó bên nhau khiến tim hắn đập nhanh hơn, có cảm giác như nương tựa lẫn nhau.

Giang Ẩn nói: "Tôi sợ."

"Hả?"

Giang Ẩn ghé sát vào lỗ tai hắn, thanh âm rất rất nhỏ nói: "Anh sợ em."

Vành tai Lâm Miên Lý đỏ bừng.

Sau đó bọn họ cùng nhau đi đến khung cần cẩu.

Khung cần cẩu rất dài, mặc dù nghiêng nhưng góc nghiêng không quá lớn nên bọn họ còn có thể gắng gượng đi lên được.

Tim của mọi người đều treo lên, đợi đến khi hai người an toàn đến dưới thân cần cẩu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Lúc trước chủ tịch Tăng đem cần cẩu bỏ vào trận này là vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, cần cẩu là chính yếu, cảm thấy thêm như vậy mới đầy đủ, thật ra có nó hay không cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến trận đấu.

Ai có thể nghĩ đến là nó còn có tác dụng như vậy.

Sau khi bọn họ xuống dưới, Giang Ẩn nói với nhân viên cứu hộ đang nổi trên mặt nước: "Yo ~"

Các nhân viên cứu hộ trông khá hào hứng, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại thao tác này, lập tức bắt chuyện với anh: "Ghê nha hai anh chàng đẹp trai, ôi, hai người định lái cái đồ cổ này à? Cậu còn có thể lái cái này?"

Giang Ẩn: "Bây giờ thì không, nhưng lát nữa thì sẽ có."

Nhân viên cứu hộ giơ ngón tay cái lên.

Giang Ẩn chui vào thùng xe, sờ soạng ghế lái vài cái, Lâm Miên Lý thì đứng trên nắp xe.

Dựa theo thói quen của chủ tịch Tăng, chiếc cần cẩu này nhất định có thể sử dụng được, giống như hệ thống có trong siêu thị vậy.

Anh đã nghĩ đúng, cần cẩu này vẫn là một bộ hệ thống thủ công được sử dụng ở Trái Đất cổ. Loay hoay một hồi anh đã hiểu được cách sử dụng nó, thuận lợi khởi động xe, tiếp đó lại điều chỉnh hai lần để rút ngắn cần kéo lại.

Tiếng vọng bên đây phát ra không nhỏ, nhanh chóng khiến cho các tuyển thủ khác trong toà nhà hỏng chú ý đến, mọi người đồng loạt ngừng chiến, khi chạy đến chỗ không có vách tường nhìn thì bị sốc toàn tập.

Hai người kia biến mất lâu như vậy sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện vậy? Còn tưởng là bọn họ đã bị loại rồi! Đây là tình huống đặc biệt gì vậy, bọn họ đang muốn làm gì vậy!

Trong lòng các tuyển thủ không ngừng chửi tục, ấn tượng của hai người đối với bọn họ thật sự rất không tốt, khu rừng xanh lè từ trận đấu trước vẫn còn lởn vởn trước mặt chưa mất đây.

Khương Dương Băng đã tìm đến tầng chín, anh ta đứng ở khoảng trống cuối hàng lang, sau khi nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt cũng thay đổi.

Tóc đỏ ở bên cạnh hét: "Đệt cụ sao bọn họ qua đó được vậy? Đi qua lúc nào thế? Đến đó để làm gì? Đệt cụ cậu ta thế mà có thể lái cái thứ này??"

Giang Ẩn điều khiển cần, sau khi nhận được một độ dài nhất định thì hạ cần xuống, để yên.

Những người khác chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, hoàn toàn không có lối thoát, đi qua? Ngoại trừ xuống nước, bọn họ hoàn toàn không thể đến được tảng đá lớn trên cần cẩu, cần trục đã được di chuyển ra, bọn họ muốn đi qua cũng đi không được.

Hơn nữa hiện giờ bọn họ đã hiểu được Giang Ẩn muốn làm gì, đây là nhịp điệu muốn diệt sạch đó, nhóm tuyển thủ cảm thấy mình giống như cá đang đợi bị làm thịt.

Có một tuyển thủ mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.

Đội của tuyển thủ này chỉ còn lại một mình cậu ta, theo quy tắc, nếu có thể giành được hạng nhất thì cho dù chỉ có một mình cậu ta thì vẫn có thể tiến cấp.

Vốn dĩ cậu ta định kiên trì đến phút cuối cùng, có lẽ số của cậu ta may mắn, loại được một người nhiều điểm hơn vào phút cuối.

Nhưng bây giờ thì không còn hy vọng nữa, có hai người kia ở đó thì không thể nào.

Cho nên sau khi cậu ta trừng mắt nhìn bọn họ một hồi thì gọn gàng dứt khoát nhảy từ trên tầng năm xuống.

Hai tên điên đó muốn làm sập toà nhà hỏng này, sớm hay muộn gì thì cũng bị loại, cậu ta nên rời đi càng sớm càng tốt để tránh nguy cơ bị chôn vùi trong tòa nhà cho rồi.