Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 97




Cặp mắt rồng sáng ngời nhìn chằm chặp vào Xa Sơn Tuyết, cảm xúc hỗn loạn khó có thể hình dung được chảy ở trong đó, sau đấy bị Ngu Thao Hành dùng lí trí lạnh như ngọn gió bấc đóng băng lại.

Mọi người chỉ có thể nghe thấy con rồng đen dài kia cảm thán rằng: “Hết lần này tới lượt khác, ngươi thật sự là mạng lớn đó biểu đệ ạ.”

“Đừng có gọi cái xưng hô mà ta buồn nôn, ngươi cũng buồn nôn kia nữa có được không?” Xa Sơn Tuyết hơi nghiêng đầu, không nhìn Ngu Thao Hành mà chỉ tập trung dùng ngón tay đo độ dài của Tinh Mạc, làm quen lại với thanh linh kiếm đã lâu không dùng của mình, không để ý đáp: “Dù sao thì ta mạng lớn cũng chẳng phải là nhờ vào Ngu Thao Hành ngươi, có phải vậy không Kham Nguy nhỉ?”

Thanh Thành chưởng môn đang chăm chú quan sát động tác của y, sợ cái tên 80 năm không sử dụng kiếm này bất cẩn tự đâm mình bị thương, nghe thấy vậy cũng không để ý “hửm” một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó hắn nhanh chóng bắt kịp câu chuyện, tán thành mà “ừ” một tiếng.

Đám người vây xem quả thật là không còn gì để nói.

Rồi rồi rồi, bọn ta đã biết hai lần Đại Quốc Sư đại nạn không chết này đều là nhờ cả vào phúc của ngươi đấy, đã hài lòng chưa?

Tiếc thay hai người bị vây xem hoàn toàn không hề hay biết rằng mình vừa tú ân ái. Bọn họ rất tự nhiên chuyển sang trạng thái phối hợp với nhau để đối ngoại, một mũi kiếm bằng phẳng, một mũi kiếm sắc nhọn, một cái chĩa lên trên, một cái chĩa xuống dưới, hai bả vai cách nhau hai gang tay, vừa đủ để hành động. Hai người bày ra hai tư thế cầm kiếm khác nhau, người bên ngoài đột nhiên nhìn vào chỉ có thể cảm thấy quá mức phóng khoáng hào hoa, hận không thể chọc mù mắt mình.

Làm hỏng mắt mình hiển nhiên là không đáng, bọn họ đành phải đồng loạt dời mắt, quay lại trạng thái chiến đấu, ngay cả Võ thần cũng không nói lời nào mà xông lên.

Trên đời này làm gì có tông sư nào mà không phải mài giũa bản thân qua hàng trăm hàng ngàn trận đánh, mấp mé giữa lằn ranh sinh tử? Các vị đại soái cũng vậy, phải đối phó với ma tai ác liệt hằng năm. Những cao thủ giang hồ, đại tướng quân và đại nguyên soái được Kham Nguy mời tới này đều là người có kinh nghiệm phong phú qua từng trận chiến một chọi một, hai đấu một, ba đấu một, bốn đấu một,…… đấu một mình hay thậm chí là bị vây đấu, không cần mất quá nhiều thời gian đã có thể phối hợp được tương đối tốt.

Đằng Lương Trạch phái Thiên Sơn giương cung tìm nghịch lân, một già một trẻ Đoạn Đao Môn thì trông chừng vuốt rồng, Xuân Thu Đao, Phiêu Linh Vũ, Ngũ Hình đảo chủ…… Mỗi người giang hồ tự chiến đấu theo phương thức riêng của mình, nhưng trong lúc vừa ứng phó với cái đuôi rồng to như núi, râu rồng dài như roi thì bọn họ cũng vừa lắng nghe ý kiến của đại soái tướng quân đông nam Lư Tân – người am hiểu tác chiến nhất, sau đó không ngừng điều chỉnh vị trí, bao vây con Chúc Long đen khổng lồ từ bốn phương tám hướng. Tuy rằng chưa đạt tới trình độ nước chảy không lọt nhưng đại khái cũng đã dồn được Ngu Thao Hành vào giữa.

Còn cái đầu rồng khó đối phó nhất đương nhiên là sẽ để lại cho Thanh Thành Kiếm Thánh và Đại quốc sư rồi.

Đây vốn là quyết định được đưa ra trong lúc cấp bách, không ngờ qua một khoảng thời gian, mọi người mới nhận ra rằng hình như nó chẳng hề đúng đắn.

Kiếm pháp được truyền lại cho đời đời chưởng môn Thanh Thành có tên là “Cương phong(*) thập bát trúc”; còn “Tử vi kiếm ca” mà hoàng thất Đại Diễn kế thừa thì đến từ Thần Long tông năm xưa.

(*)Cương phong: Gió mạnh.

Tuy rằng “Cương phong thập bát trúc” nghe tên thì có vẻ không được đứng đắn cho lắm nhưng nó lại là một bộ kiếm pháp cao thâm chân chính, được tổ sư Thanh Thành kiếm môn sáng tạo và các chưởng môn đời sau tiến hành sửa chữa, bổ sung. Mặc dù thời gian Thanh Thành kiếm môn lập sơn môn không dài bằng 5 sơn môn khác, chỉ được tính là “nhân tài mới xuất hiện” nhưng nhờ có phúc của các đời chưởng môn (đều là đại tông sư) để lại, khi “Cương phong thập bát trúc” truyền tới tay Kham Nguy thì nó đã trở thành một “tác phẩm đồ sộ”, chất đầy cả một gian phòng trong Tàng Kinh Các của núi Thanh Thành. Nếu như không phải là đứng trên vai người khổng lồ(**) thì Kham Nguy cũng không thể nào đạt tới cảnh giới như bây giờ được.

(**)”Đứng trên vai người khổng lồ” là một câu nói của Isaac Newton, có ý nghĩa là biết vận dụng thành tựu của người đi trước để học tập và sáng tạo nên những điều tốt hơn.

Mà thứ tạo nên kiếm ý cho “Cương phong thập bát trúc” không phải là nằm ở chữ “phong” (gió), mà là ở chữ “trúc”.

Bất kể mưa to gió lớn hay nắng gắt bão bùng đến đâu thì vĩnh viễn cũng sẽ không thể quật ngã cây trúc được.

“Cương phong thập bát trúc” là một bộ kiếm pháp để ứng phó với nghịch cảnh, chỉ cần người tu tập đủ sức chịu đựng thì trước áp lực càng lớn, uy lực của kiếm pháp sẽ càng cao.

“Tử vi kiếm ca” thì lại khác.

Ở tiền triều, Thần Long tông là đạo môn chính tông, cả môn phái đều là người tu tiên. So với kiếm pháp thì bọn họ thường tu chúc chú, y dược, bát quái và xem sao hơn.

“Tử vi kiếm ca” được tông chủ Thần Long tông đời thứ ba sáng tạo, là một bộ kiếm pháp kết hợp từ trận pháp bát quái, thiên thời hoàng đạo, thậm chí còn có thêm một phần nhỏ thuật chúc chú ở trong đó nữa.

Nếu muốn tu tập “Tử vi kiếm ca” thì trước hết là phải tìm được “tử vi” của mình. Từ đó có thể thấy rằng ngay từ bước đầu tiên, cả bộ kiếm pháp này đã huyền diệu một cách khó giải thích. Cảm ngộ của người đi trước có thể sẽ dẫn người đi sau lầm đường lạc lối, bởi vậy mỗi một đời người học “Tử vi kiếm ca” đều phải hết sức cẩn thận, không dám để lại lời nhắc nhở gì cho người đi sau.

Hai bộ kiếm pháp này, một thì theo đuổi sự đơn độc, một thì theo đuổi sự đa dạng; một thì theo đuổi sự cứng cỏi, một thì theo đuổi sự mờ ảo. Nếu đổi kiếm đạo thành đường đi thật ngoài đời thì người đi trên hai con đường này sẽ đi theo hai hướng ngược nhau.

Đoàn người đang vây công con Chúc Long đen tuy rằng không hiểu rõ “Cương phong thập bát trúc” hay “Tử vi kiếm ca” như Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy nhưng với cảnh giới của bọn họ thì chẳng lẽ nào không thể nhìn ra sự khác biệt lớn như nước với lửa giữa chúng?

Quả thật là rất thích hợp cho một đôi kẻ thù dùng để giết nhau, nhưng để phối hợp thì……

Sẽ không phải là Tương Phu Nhân và Tinh Mạc vừa rút ra được một nửa thì lại bắt đầu đánh nhau đấy chứ?

Với nỗi lòng ấy, mọi người theo dõi quan sát một lúc lâu để rồi nhận ra rằng bọn họ đang lo lắng chuyện không đâu rồi.

Nước với lửa cũng chẳng phải là luôn luôn không thể dung hòa, chỉ cần tìm được phương pháp đúng mà thôi.

Giống như Thanh Thành chưởng môn và Đại Quốc Sư giờ phút này.

Xa Sơn Tuyết và Kham Nguy hiển nhiên là cực kì ăn ý với nhau. Chỉ có điều, ban đầu Xa Sơn Tuyết không được thuần thục cho lắm khiến Kham Nguy cũng bị vấp váp vài lần, qua mấy chiêu, dưới sự dẫn dắt của Kham Nguy thì Xa Sơn Tuyết nhanh chóng nhặt lại 80 năm qua, khí thế trên người dần tăng lên, chỉ trong chốc lát đã leo tới cảnh giới nửa bước tông sư.

Chưa từng thấy ai có tốc độ đột phá như vậy, mọi người âm thầm kinh hãi ở trong lòng. Nhưng mà bọn họ mau chóng nhớ ra Đại Quốc Sư vốn đã là nửa bước tông sư trước khi đoạn gân tuyệt mạch, bây giờ chẳng qua chỉ là đang lấy lại cảnh giới trong quá khứ mà thôi.

Đợi đến khi trông thấy chiêu kiếm của Xa Sơn Tuyết mang theo ánh sáng chúc chú, mượn nó để bước vào cảnh giới tông sư thì bọn họ đã chẳng còn cảm thấy kinh hãi gì nữa rồi, chuyển sang chú ý tới sự phối hợp giữa y và Kham Nguy.

Hai người kia đồng thời xuất kiếm, không cần ra hiệu, không nói một lời, thậm chí là còn chẳng nhìn nhau, ấy vậy mà vẫn cứ phối hợp ăn ý đến không chê vào đâu được.

Ngu Thao Hành há mồm phun ra từng khối băng nhỏ và khí lạnh, Xa Sơn Tuyết cũng nâng kiếm lên vẽ một phù văn huyền diệu khiến cho băng gặp bọn họ như là thấy mặt trời, khí lạnh đủ để đóng băng mây trôi cũng phải vội vã né tránh.

Trong lúc đấy, Kham Nguy sẽ chuyển động cổ tay, lưỡi kiếm Tương Phu Nhân chắn lại tất cả sơ hở Xa Sơn Tuyết đang lộ ra vì phải dừng lại giờ khắc này.

Một khắc sau, băng sương rời đi, hư ảnh cây trúc xanh rũ đi phần tuyết đọng, nhanh chóng bật ra, quật ngược vào Ngu Thao Hành một cái.

Sao băng màu bạc cắt qua bầu trời, đụng nhẹ vào tia chớp đang định đánh úp cây trúc xanh.

Sấm chớp lập lòe chốc lát rồi biến mất, ánh sáng cuối cùng được phát ra trước khi rời đi chiếu rọi lên khuôn mặt vô cùng u tối của Ngu Thao Hành.

Bởi vì gã nhận ra rằng Xa Sơn Tuyết vẫn có thể sử dụng được chúc chú hết sức trôi chảy. Bất kể là xua tan chú nguyền rủa, xoa dịu sự phẫn nộ của trời xanh hay là mời thần sấm quay lại, tất cả đều là những chúc thuật hao phí rất nhiều linh lực, vậy mà Xa Sơn Tuyết vẫn làm vô cùng suôn sẻ, chẳng khác gì lúc y vẫn còn máu Chúc Long cả.

Nhưng mà phần máu Chúc Long cuối cùng trên đời này đã thuộc về gã rồi cơ mà, không thì lấy đâu ra cái thân thể hoàn mỹ như thế này?

Ngu Thao Hành nghĩ mãi mà không rõ.

Gã thừa nhận là tu vi của Xa Sơn Tuyết trên chúc chú quả thật là vượt qua mình, nhưng đó chẳng qua chỉ là bởi vì y được kế thừa sức mạnh từ đời Thánh Nữ Ngu thị cuối cùng mà thôi, chứ bàn về thiên tư hay tri thức thì gã không hề thua kém Xa Sơn Tuyết ở bất kì chỗ nào.

Bọn họ đều là nam, cho nên nhất định cũng không phải là nguyên nhân giới tính.

Ngu Thao Hành nghĩ mãi không ra, mà gã cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để đi tìm hiểu rõ, cảm xúc phẫn nộ không dám tin tưởng mau chóng thay thế sự nghi hoặc.

Trên thân con Chúc Long đen sì lại có thêm vết thương thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Máu tươi chảy ra từ phần vảy bị thương nghiêm trọng, rơi xuống mặt đất, khiến cho đám người đứng dưới đó bị xối một cơn mưa máu.

Mùi máu tanh nhức mũi, người không cẩn thận dính vào sẽ cảm thấy chỗ da ấy đau dữ dội như bị ong mật đốt, đó là bởi vì trong máu khắp thân thể Ngu Thao Hành lúc này chứa đầy chú nguyền rủa. Gã lăn lộn trong Ma Vực một tháng, không biết đã bị nhiễm biết bao nhiêu thứ không nên nhiễm bởi vì sử dụng thủ đoạn bất chính, giống như khi cưỡng ép đoạt lấy máu của người thân mình.

Nếu đã không phải là máu gã tự sinh ra thì chính là dùng từng nào thiếu từng đấy, cho nên gã mới phải uống máu của vô số yêu ma.

Bây giờ, mặc dù chưa mất nhiều máu lắm nhưng Ngu Thao Hành lại cảm thấy mình đang yếu đi một cách rõ rệt, phù văn lấp lánh trên vảy cũng không còn sáng rực như ban đầu, kết quả là máu lại chảy càng nhiều.

Nếu như nói đây vẫn chưa tính là gì thì bây giờ còn có một chuyện làm cho Ngu Thao Hành bực bội hơn.

Sau khi gã mất dần thế thượng phong thì long phách cũng bắt đầu thức tỉnh.

Một tháng nay, long phách thật vẫn luôn bị Ngu Thao Hành áp chế ở sâu trong thần hồn. Hơn phân nửa đã bị gã tiêu hóa sạch, chỉ còn lại một phần nhỏ không thể ăn hết trong chốc lát, thế nên Ngu Thao Hành không thèm động vào.

Gã vốn cho rằng chút xíu long phách ấy sẽ không tạo được sóng gió gì, nhưng đợi đến khi nó bắt đầu làm mưa làm gió trong thần hồn rồi thì gã mới nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn.

Long phách…… con Chúc Long nhỏ 700 năm trước hoàn toàn xứng danh là một tiểu quỷ phá phách. Lúc còn được Xa Sơn Tuyết nuôi thì nó đã là kiểu rồng người ta nói đằng đông thì nó sẽ đi đằng tây, càng bị áp chế, nó lại càng bướng bỉnh, chứ đừng nói gì tới đối mặt với cái tên Ngu Thao Hành nó vốn dĩ chưa từng có cảm tình.

Hồn phách của chân long tất nhiên là sẽ thích ứng với thân thể của rồng tốt hơn thần hồn Ngu Thao Hành nhiều rồi. Nó chỉ mới tỉnh lại chốc lát thôi mà Ngu Thao Hành đã cảm thấy thân rồng mình vất vả lắm mới nuôi dưỡng được bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ bởi vì không biết nên nghe cái hồn nào.

…… Không, không được…… Không thể nào!

Ngu Thao Hành gào thét ở trong lòng, nhanh chóng vắt óc suy nghĩ đối sách.

Sau đó gã nhìn thấy Xa Sơn Tuyết đang dùng ánh kiếm để dệt màn đêm trên đỉnh đầu mình.

Long phách tỉnh lại là do máu rồng bị trôi mất. Vậy thì, cũng giống như Xa Sơn Tuyết muốn dùng xương rồng để phục sinh linh mạch, chẳng lẽ là gã không nên giành lấy nguồn sinh ra máu rồng trước hay sao……

Xa Sơn Tuyết.

Ăn thịt y, Ngu Thao Hành nghe thấy một giọng nói vang lên từ đáy lòng mình.

Dường như cũng có một giọng nói yếu ớt khác phản bác một hai câu, nhưng Ngu Thao Hành hoàn toàn không có lắng nghe.

Gã đột nhiên thay đổi phương hướng, để lộ ra một loạt sơ hở, bị đoàn người vây công chém thêm mấy đao, mấy kiếm.

Võ thần giữ chặt đuôi không cho gã chạy trốn, bởi vì cả hai đều dùng sức quá mức, ấy thế mà làm cho Võ Thần kéo đứt cả một đoạn đuôi rồng từ trên người Ngu Thao Hành xuống.

Xa Sơn Tuyết theo bản năng lùi xa một dặm, nhưng Ngu Thao Hành đã nhanh chóng tăng tốc, phi đến trước mặt y rồi.

Con Chúc Long đen sì há cái miệng lớn như chậu máu ra, khoảng cách từ chiếc răng nanh ngoài cùng của nó tới chỗ Xa Sơn Tuyết chỉ là chưa đầy một thước.

Ngay lúc sắp bị cắn trúng, một ánh sáng xanh chuẩn xác bổ tới khe hở giữa gã và Xa Sơn Tuyết, đao quang, kiếm ảnh, quyền phong của những người khác theo sát phía sau, đánh mạnh vào lưng Ngu Thao Hành.

Bịch ——

Ngu Thao Hành rơi xuống từ trên trời, ngã vào hoàng cung vốn đã là một đống đổ nát, dừng lại trong Vi Quang các —— tòa cung điện thờ cúng tổ tiên Đại Diễn.

Vi Quang các vốn không bị cơn chấn động một tháng trước lan đến nay hoàn toàn gặp nạn, cả tòa cung điện bị con Chúc Long khổng lồ đè sập một nửa, nửa bên không sập cũng chẳng còn vững chắc.

Ngu Thao Hành không hề để tâm tới việc mình rớt tới chỗ nào, gã phẫn nộ ngẩng đầu lên, tìm kiếm linh đan diệu dược hình người là Xa Sơn Tuyết có thể giải quyết được vấn đề cho gã giờ phút này.

Tầm mắt gã lướt qua nửa bên cung điện không bị sập phía đối diện, sau đó đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào một góc nọ.

Nơi đó có ba chữ Xa Sơn Tuyết to đùng được khắc trên một khối kim bài, phía trước kim bài là đèn hoa sen xanh bằng đồng, ở chính giữa bông hoa có một ngọn lửa đang lặng lẽ cháy.