Thời tiết ngày hôm đó rất tốt, thế nhưng thật đáng tiếc, từ lúc bắt đầu đã chẳng hề thuận lợi.
Tối qua tân hoàng Xa Nguyên Văn ngủ ở ngự thư phòng. Đại khái là do gần đây quá vất vả, người đã mệt mỏi lại còn gặp phải gió lớn, đến tận sáng sớm hôm nay mới được cung nhân phát hiện là bị sốt.
Khi Xa Sơn Tuyết mặc tang phục xuyên qua tầng tầng cờ trắng trong cung đi tới thì đã có thể nhìn thấy đoàn thái giám và cung nhân quỳ sẵn bên ngoài ngự thư phòng.
Trước khi bước qua bậc cửa, y chạm mắt với thái giám tổng quản trẻ tuổi đang giáo huấn tiểu thái giám và tiểu cung nhân, đối phương lắc lắc đầu, Xa Sơn Tuyết lập tức trầm mặt lại.
Bên trong ngự thư phòng, Xa Nguyên Văn đang vung tay nỗ lực rời giường, nhưng mà lại bị ngự y luống cuống tay chân đè lại.
Vừa nhìn thấy Xa Sơn Tuyết, Xa Nguyên Văn đã phóng ánh mắt cầu viện vô cùng đáng thương về phía y, hô lên: “Hoàng thúc gia gia, trẫm cảm thấy trẫm hoàn toàn có thể đi hoàng lăng chủ trì đại táng, ngài nhanh chóng khuyên nhủ Lý đại nhân đi… Hắn sắp lấy dây thừng trói trẫm trên giường đến nơi rồi.”
Vị ngự y râu ria rậm rạp kia nghe thấy vậy liền nổi trận lôi đình: “Thánh thượng, bây giờ người ngài nóng đến nỗi có thể nướng được trứng luôn rồi! Ngài còn muốn đi chủ trì táng?”
Xa Nguyên Văn: “A? Sốt cao vậy sao? Trẫm không có cảm giác gì mà?”
Lý ngự y: “Chó má!”
Một già một trẻ đối diện chốc lát, sau đó cùng quay đầu về phía Xa Sơn Tuyết.
“Hoàng thúc gia gia!”
“Đại Quốc sư!”
Bọn họ trăm miệng một lời nói: “Ngài hãy đứng ra phân xử đi!”
Có phải là đứa nhỏ Xa Nguyên Văn này gần đây càng ngày càng biết làm nũng không nhỉ? Xa Sơn Tuyết bất đắc dĩ nghĩ, sau đó y ngồi xuống mép giường, duỗi tay sờ trán Xa Nguyên Văn.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, Xa Sơn Tuyết chỉ trầm mặc chốc lát, sau đó tán đồng với ý kiến của Lý ngự y.
“Hôm nay ngài cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Nhưng mà, nhưng mà hôm nay là ngày chôn cất phụ hoàng ta, thân làm con —— ”
“Phụ hoàng ngài đại khái là cũng không muốn ngài ngất ở hoàng lăng đâu”, Xa Sơn Tuyết ngắt lời hắn: “Nếu như hôm nay ngài vắng mặt vì bị bệnh nhẹ, có lẽ sẽ có một vài lời đồn không hay, thế nhưng, nếu như ngài ngất xỉu trước mặt mọi người, cả quốc gia này sẽ rung chuyển. Thân là Hoàng đế, nhất định phải cân nhắc đến điều ấy.”
Xa Nguyên Văn vẫn cứ nhất quyết không muốn từ bỏ.
“Mời y chúc tới đây đi, chỉ cần có thể chống đỡ qua hôm nay là được…”
Hắn nói được một nửa, đối diện với ánh mắt không đồng tình của Xa Sơn Tuyết, không khỏi thấp giọng xuống.
Lòng bàn tay chẳng hề ấm áp của Xa Sơn Tuyết dán lên trán hắn, làm cho Xa Nguyên Văn đang bị sốt đến choáng đầu cảm thấy rất mát mẻ, khiến hắn không khỏi nghiêng đầu qua cọ nhẹ.
Một khắc sau, Xa Nguyên Văn nhận ra mình vừa làm gì đỏ ửng mặt, cuống quít định biện giải cho mình mấy câu. Nhưng, nào ngờ cảm giác mát mẻ ấy lại mang đến sự thoải mái khiến cho người ta phải trầm mê, thần trí Xa Nguyên Văn thoáng giãy giụa chốc lát, sau đó mơ màng thiếp đi.
Xa Sơn Tuyết yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt điềm tĩnh lúc ngủ của thiếu niên, mãi cho đến khi tiếng chuông thứ nhất vang lên, y mới sực tỉnh lại.
“Bảo vệ tốt Thánh thượng.” Xa Sơn Tuyết dặn dò.
Thái giám tổng quản cúi đầu nhận mệnh, Xa Sơn Tuyết đứng dậy, dáng vẻ giống như là muốn trục xuất vật vô hình gì đó ra khỏi cơ thể, sau đó chậm rãi thở ra.
Đến lúc xác nhận xong mình không để lại manh mối gì trên cơ thể, y mới quay người rời khỏi ngự thư phòng, vừa bước nhanh chân, vừa giơ tay chít khăn tang trắng lên trán mình.
Không cần chuẩn bị gì thêm, y chạy thẳng tới đại điện đặt linh cữu của Xa Hoằng Vĩnh và Xa Viêm.
Trước cung Chu Tước, văn võ bá quan và đội ngũ cầm nghi trượng đã đứng chờ đợi sẵn cùng hơn một nghìn nhạc công và lễ chúc. Hai bên đường treo đầy cờ trắng, ngoài ra còn có đội ngũ cầm cờ trắng và ô vạn dân(*). Tiền giấy bay lả tả như hoa rụng, che khuất ánh mắt chờ đợi của đoàn người.
(*)Ô vạn dân: Trong thời kì phong kiến, khi quan địa phương rời chức, người dân sẽ đến để bày tỏ sự níu giữ, một trong những phương thức phổ biến là đưa “ô vạn dân” – Theo Baidu.
Khi tiếng chuông thứ ba vang lên, cổng cung Chu Tước được mở ra.
144 đại hán cường tráng lần lượt khiêng hai quan tài đi trước. Cung nhân và thái giám mặc áo trắng, đội mũ trắng xếp thành tám hàng theo ở phía sau, tiếp đó là đến đội ngũ cầm cờ.
Mọi người nhanh chóng tìm được vị trí của bản thân, từ người cầm đồ mã hình người, cung điện, ngựa và vàng bạc châu báu, cho đến binh lính mặc áo giáp sáng loáng, cầm giáo dài, nâng đủ loại cờ và nhóm nhạc công thổi kéo gảy gõ, những chúc sư vừa nhìn thấy quan tài là không ngừng niệm chú văn người thường nghe không hiểu, tất cả bọn họ đều đã đứng chỉnh tề trong đội ngũ.
Văn võ bá quan, công khanh hoàng tước đi ở giữa, mặt ai nấy cũng cứng ngắc bởi vì nhìn thấy người đang dẫn đầu đội ngũ bọn họ lúc này.
Vị trí đó vốn là thuộc về ngọc lộ của tân hoàng, lại bị Đại Quốc sư kiêm Nhiếp chính vương Xa Sơn Tuyết chiếm cứ.
Tin tức Hoàng đế bị bệnh rất nhanh được truyền ra. Đúng như Xa Sơn Tuyết dự đoán, đám người tự xưng là thông minh nhất Đại Diễn này hoàn toàn không hề nghĩ tới khả năng Thánh thượng bị bệnh thật, mà trong đầu chỉ có nào là Đại Quốc sư đoạt quyền, hay thậm chí là bởi vì khi còn sống, tiên đế có lẽ đã đối xử với tân hoàng không tốt cho nên tân hoàng mới không muốn chủ trì đại táng ngày hôm nay,… Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ cung Chu Tước đến hoàng lăng mà thôi đã có ít nhất mười mấy lời đồn đại khác nhau được truyền ra.
Đến trước hoàng lăng, đoàn người lại gặp phải chuyện bất lợi thứ hai.
Dường như hoàng lăng của Thái Tổ gặp phải vấn đề gì đó, nhóm lễ chúc vội vã chạy qua chạy lại, ấy thế mà nửa ngày vẫn chưa giải quyết xong.
Cứ trì hoãn như vậy nữa thì không chỉ là chôn cất lại Thái Tổ, mà ngay cả việc chôn cất tiên đế vốn sẽ được cử hành ngay sau đó cũng bị chậm trễ mất thôi.
Văn võ bá quan đứng trước hoàng lăng hồi lâu, đợi chờ mòn mỏi cho đến khi hoa mắt chóng mặt mới nhận được mệnh lệnh của Đại Quốc sư.
Chôn Xa Hoằng Vĩnh trước.
Làm như vậy thì quả thực là không coi lễ pháp ra gì. Tuy rằng hai vị Thánh nhân được chôn cất ngày hôm nay đều là Hoàng đế, thế nhưng Thái Tổ là Hoàng đế khai quốc, lại còn là ông nội của Xa Hoằng Vĩnh, bất kể là theo quốc pháp hay gia pháp thì đều cần phải được xếp ở trước.
Nhưng lí do Đại Quốc sư đưa ra cũng không phải là không có lí. Hoàng lăng của Thái Tổ không vào được, mà trong triều thì vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian để cho văn võ bá quan đứng phơi nắng ở đây. Sau khi quan Lễ bộ bị khiển trách, đám đại thần mới nhậm chức luôn tự hào vì tính thực tế của mình đành phải miễn cưỡng đổi đường, đi sang hoàng lăng mới.
72 đại hán cường tráng dùng hết sức để nâng quan tài của Xa Hoằng Vĩnh đi vào trong hoàng lăng mới xây xong không lâu bên cạnh hoàng lăng của Xa Sơn Xương, đoàn người quỳ lạy ba lần; lễ chúc bắt đầu cúng tế, đoàn người lại quỳ lạy ba lần; lễ chúc khởi động cơ quan, cả tòa hoàng lăng chậm rãi khép lại, vừa chấn động vừa chìm xuống lòng đất một trượng, chỉ để lại trên mặt đất một tòa âm cung lộng lẫy, đoàn người lại quỳ lạy ba lần nữa.
Que hương thô to được đốt cháy ở trong lư đồng, khói trắng bay lên tựa như hồn người chết đã đi lên trời, biến mất trong gió chẳng thể nhìn thấy được nữa.
Mặt khác, ở bên trong hoàng lăng Thái Tổ, nhóm lễ chúc rốt cuộc tìm ra được vấn đề.
“Sau khi Ngu tặc xông vào lần trước, bên trong hoàng lăng Thái Tổ đã có một chút biến hóa, hôm nay nó lại xuất hiện thêm một tầng kết giới ở bên ngoài, chỉ cho phép người có quan hệ huyết thống đi vào.” Lễ chúc tính ra hôm nay là ngày tốt run rẩy toàn thân, nói với Xa Sơn Tuyết: “… Kết giới cũng không phải là không thể giải, nhưng mà sau khi giải có ảnh hưởng gì tới hoàng lăng hay không thì hạ quan không chắc.”
“Nói cách khác là chỉ mình ta có thể đi vào.” Xa Sơn Tuyết kết luận.
“Hạ quan vô năng.” Lễ chúc cúi đầu xuống càng thấp hơn.
“Không sao”, Xa Sơn Tuyết phất tay một cái: “Để ta đưa phụ hoàng trở lại, các ngươi quay về thành trước đi.”
Lễ chúc kinh ngạc nói: “Sao có thể như vậy được? Những phần sau của nghi thức vẫn chưa làm xong, ít nhất là mọi người cũng phải chờ đến khi ngài ra khỏi hoàng lăng…”
Hắn chưa nói xong thì đã nghe thấy Đại Quốc sư lẩm bẩm: “Hôm nay là ngày tốt mà chẳng tốt một chút nào.”
Ý là muốn chỉ trích hắn tính sai ngày tốt ấy hả? Lễ chúc hoang mang nghĩ. Chỉ có điều, tuy rằng việc tính ngày tốt là do hắn chủ trì, nhưng mấy đại lễ chúc khác cũng tham gia vào mà, không thể nào tất cả bọn họ đều tính sai được.
Hay là “không tốt” theo nghĩa đen nhỉ? Nghe nói Ngu thị của Đại – Tiểu Hưng Lĩnh có bí thuật chiêm bao, Đại Quốc sư mang trên mình dòng máu Ngu thị, chẳng lẽ là y đã nhìn thấy gì đó?
Nhớ lại lần chôn cất này gặp phải đủ chuyện bất lợi, lễ chúc trắng bệnh mặt, sau đó nhanh chóng cáo từ, thông báo cho công khanh đại thần và đội ngũ cầm nghi trượng, nhạc công quay về cung.
Tin tức này nhất thời khiến cho cả đoàn người bùng nổ, vô số đại thần luân phiên nhau ra trận để hùng biện, ấy thế mà tất cả đều bị Xa Sơn Tuyết khuyên trở về.
Đợi đến khi bọn họ bất đắc dĩ lên đường rồi, Xa Sơn Tuyết mới ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, sau đó hô hoán phong tinh hội tụ thành bàn tay lớn một lần nữa.
Kham Nguy vẫn chưa về, y lại đột nhiên nói một câu, không biết là muốn nhắn gửi tới người nào: “Đi thôi.”
Quan tài trôi nổi ở giữa không trung chầm chậm tiến vào hoàng lăng, Xa Sơn Tuyết đi theo sau, suôn sẻ thông qua tầng kết giới bên ngoài, không gặp bất cứ một chướng ngại nào.
Ánh mắt y đảo qua hai bên đường vào mộ và bích họa trên đỉnh đầu, tìm kiếm hình bóng quen thuộc ở trong đó, đối chiếu với ký ức để rồi lại chỉ cảm thấy rất xa lạ.
Cứ như vậy cho tới cuối con đường, Xa Sơn Tuyết nhìn thấy cửa chủ mộ thất rộng mở, có một cái quan tài nhỏ hơn được đặt hơi lệch sang phải so với vị trí trung tâm.
Ngày ấy Ngu Thao Hành mở quan tài ra, sau khi lấy đầu lâu Ngu thị thì không hề đóng nắp lại. Xa Sơn Tuyết búng nhẹ tay, làm cho quan tài của Xa Viêm rơi xuống bên cạnh rồi y đi tới trước cỗ quan tài còn lại, quan sát tỉ mỉ bộ xương mất đầu kia.
Hộp đựng đầu lâu được y dùng bí thuật thu nhỏ, đặt ở trong ngực. Xa Sơn Tuyết mở hộp ra, dùng hai tay nâng đầu lâu, đặt vào trong quan tài.
Sau đó y quan sát kĩ càng bên trong đó một lần nữa, dường như muốn nhìn thấy người phụ nữ đã trở nên mơ hồ trong kí ức thông qua bộ xương trắng.
Chủ mộ thất yên ắng vô cùng, một hồi lâu sau, Xa Sơn Tuyết không nhớ ra cái gì thở dài một hơi, lùi về sau vài bước, không để ý tới tro bụi và sự lạnh lẽo của mặt đất, y quỳ hai chân xuống.
Xa Sơn Tuyết nhìn chằm chằm vào hoa văn của gạch vàng lát trên mặt đất, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới thấp giọng nói: “Con út bất hiếu, để cho người khác quấy nhiễu giấc ngủ của phụ hoàng và mẫu hậu. Đại Diễn đã được ba đời, thế mà lại suýt chút nữa bị hủy hoại ở trong tay con. May mà đứa nhỏ Nguyên Văn này thiên tư thông minh, tính tình lại tốt, không kiêu căng, không nóng nảy, nhìn hắn và một vài người trẻ tuổi khác, thật giống như có thể nhìn thấy tương lai.”
“Con đã 107 tuổi, đến nay vẫn chưa thành gia, một mực khiến cho cha mẹ phải lo lắng…”
Xa Sơn Tuyết chần chừ chốc lát rồi mới nói tiếp.
“Nếu như có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, có lẽ con sẽ bỏ xuống công việc nhiếp chính, thậm chí là chuyện của Đại Cung Phụng viện. Nguyên Văn đã chứng minh được hắn có thể làm rất tốt, còn Đại Cung Phụng viện, nếu lão đại không thể trở về thì hẳn là lão tam cũng gánh vác được trọng trách này. Nếu như… Nếu như cha mẹ đồng ý…”
Lần này y chần chừ lâu hơn, lâu đến mức người ta tưởng rằng y đã sớm nói xong rồi.
Rất lâu sau, Xa Sơn Tuyết mới quyết định.
“Nếu như cha mẹ đồng ý thì sau này con muốn đến núi Thanh Thành ở, sau khi chết thì an táng tại đó, không trở về Hồng Kinh nữa.”
Biết rõ không thể nhận được câu trả lời, Xa Sơn Tuyết vẫn hỏi lại một lần nữa.
“Cha mẹ có đồng ý không ạ?”
“Ta nghĩ dì dượng sẽ không đồng ý đâu.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng y.
Ngay sau đó, một đoạn xương trắng sắc nhọn đâm qua cấm chế toàn thân của Xa Sơn Tuyết, trong tích tắc xuyên từ sau lưng y ra trước ngực.