Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 87




“… Phụ Nam, Liễu Cao, Đan Châu và 27 thành khác vẫn thuộc về Vạn Môn Minh. Ngoài ra, triều đình không được hạn chế việc tuyển chọn đệ tử của tất cả các tông môn trong Vạn Môn Minh, lấy quy mô đông thí của Thanh Thành kiếm môn làm chuẩn, mở rộng cho hết thảy môn phái ở Đại Diễn. Trả lại toàn bộ đất đai bị tịch thu trong cải cách ruộng đồng, bởi vì trì hoãn việc nhà nông, triều đình phải bồi thường cho Vạn Môn Minh 600 vạn lượng bạc…”

Phần sau, Xa Sơn Tuyết không đọc nữa.

Y lộ vẻ mặt như cười như không, làm cho tất cả mọi người trên điện im lặng không ai dám lên tiếng. Xa Nguyên Văn ngồi ở vị trí chủ tọa, nhận lấy bức thư từ tay Xa Sơn Tuyết, nhìn kỹ, càng đọc mặt càng đen.

Xem xong điều cuối cùng, Xa Nguyên Văn cầm thư vỗ cái bộp lên án thư.

“Lẽ nào có lí đó!” Hắn nổi giận đùng đùng quát: “Trẫm còn chưa bảo bọn họ trả lại số bạc cướp được từ bách tính những ngày qua đâu đấy!”

Khác với bầu không khí lặng như tờ sau khi Xa Sơn Tuyết ngừng đọc, Xa Nguyên Văn vừa dứt lời thì lập tức có cung nhân và quan viên lên tiếng thỉnh hắn chớ nổi giận, bảo trì long thể. Cả đám người nhao nhao bày tỏ lòng trung thành, nhiều đến nỗi Xa Nguyên Văn không còn muốn nghe nữa, thực sự là làm cho tân hoàng trẻ tuổi dở khóc dở cười.

Trong mấy ngày qua, hắn đã hiểu rõ mình có lên tiếng khiển trách thì cũng vô dụng. Cũng may sau khi chăm chỉ tham dự chính vụ để tích lũy kinh nghiệm, hắn tình cờ phát biểu được một vài câu khiến cho mọi người chú ý, càng nhiều lần, Xa Nguyên Văn càng có thể nhìn thấy nhiều người chú ý tới ý kiến của mình hơn. Mỗi ngày chỉ cần tiến bộ một chút như vậy thôi là đã đủ để hắn cảm thấy vui sướng rồi.

Văn võ bá quan cũng không ít lần thảo luận cùng tân hoàng. So với Xa Sơn Xương đã nói một thì sẽ có không hai, Xa Hoằng Vĩnh nóng nảy dễ tức giận thì Xa Nguyên Văn quả nhiên là một Hoàng đế nhã nhặn lễ độ biết bao.

Tuy rằng các công khanh nhất phẩm, nhị phẩm vẫn cứ làm qua loa cho xong chuyện với Xa Nguyên Văn, nhưng rất nhiều quan viên trẻ tuổi phái cải cách đã bắt đầu có cái nhìn tốt hơn về tân hoàng, mỗi lần hắn hỏi thì cũng nguyện ý trả lời tường tận.

Đồng thời, trộn lẫn thêm cái nhìn của bọn họ đối với cách quản lí thiên hạ ở trong đó.

Một, hai lần thì Xa Nguyên Văn còn chưa phát hiện được, nhưng sau ba, bốn lần thì hắn không thể không nhận ra. Nếu như những cái nhìn này có lý thì cũng chẳng sao, chỉ có điều, nghe qua có vẻ là rất tốt nhưng trên thực tế tự nó đã có điểm mâu thuẫn hoặc là lỗ thủng không thể nào khâu vá lại được, xét về mặt trình độ cũng chẳng thể so với Tam hoàng thúc gia gia, hay thậm chí là nhóm công khanh già vẫn bị bọn họ xem thường.

Nhưng Xa Nguyên Văn vẫn cứ nghiêm túc lắng nghe, bởi vì Xa Sơn Tuyết đã nói với hắn rằng: Một khi ngồi ở vị trí này thì hắn nhất định phải dùng hết sức để nghe mọi yêu cầu của bất kỳ người hay địa phương nào.

Về phần làm sao có thể nhận ra được yêu cầu nào đáng để nghiêm túc suy ngẫm, yêu cầu nào nên vứt xuống đất để đạp đi thì Xa Nguyên Văn chỉ có thể tự mình thể nghiệm mà thôi.

Hiện tại, đối mặt với vô số lời nịnh nọt không phải là xuất phát từ chân tâm này, Xa Nguyên Văn chỉ có thể bất đắc dĩ phất tay.

Thư của đại thủ lĩnh phản quân không phải là nội dung duy nhất để loại trừ phần lớn quan viên vô năng trong buổi triều hội ngày hôm nay. Bắt đầu từ một canh giờ trước, bọn họ đã lần lượt thảo luận việc bố trí quân bảo vệ các thành xung quanh, vấn đề vũ khí, áo giáp của cấm quân bị hỏng quá nhiều, lương thực dự trữ và việc phân phối lương thực sắp tới. Sau khi thảo luận về thư của phản quân xong thì đến việc xử lí những thi thể trong địa đạo phía dưới hoàng cung.

Thống lĩnh cấm quân vừa được đề bạt báo cáo rằng bọn họ đã dành trọn ba ngày nhưng vẫn chỉ dọn dẹp được một đoạn đường nhỏ. Nếu muốn đẩy nhanh tốc độ thì chỉ có cách rút về một phần cấm quân ra thành bảo vệ dân chúng ở ngoại ô mà thôi.

Bây giờ bách tính mới là quan trọng nhất, Xa Nguyên Văn và các quan lại thảo luận một hồi, thấy Xa Sơn Tuyết không nói gì liền quyết định duy trì tốc độ dọn dẹp hiện tại là được rồi.

Bọn họ cứ như vậy thảo luận từng hạng mục một, đến lúc kết thúc thì đã là nửa đêm.

Các quan lại hoa mắt, xin cáo lui ra ngoài, chưa kịp đi khỏi cửa đại điện thì đã nhìn thấy một tiểu thái giám bước nhanh đến, đứng ở ngoài cửa hô to: “Thánh thượng, Thánh thượng! Thống lĩnh của đám phản quân kia, Tất tặc chết rồi!”

Không ít người nghe thấy vậy sững sờ, cảm thấy mình nghe nhầm rồi. Nhưng tiểu thái giám kia đã bước vào điện, vui sướng lặp lại tin tức một lần nữa.

“Tất tặc chết rồi!”

Tin tức này làm cho Xa Nguyên Văn ngây ngẩn cả người, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn Xa Sơn Tuyết, phát hiện Tam hoàng thúc gia gia chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả.

Lúc này, tiểu thái giám quỳ gối trên điện thở dốc một hơi, rốt cuộc có thể nói rõ ràng.

Hắn lớn tiếng nói: “Cách đây không lâu, Tất tặc bị ám sát ở trong lều chủ soái của đại doanh phản quân. Bây giờ đại doanh phản quân đã loạn cả rồi, có không ít người bỏ trốn!”

Xa Sơn Tuyết: “Trương thống lĩnh.”

Cấm quân thống lĩnh vội vã ôm quyền hô “có”.

Xa Sơn Tuyết: “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Trương thống lĩnh sửng sốt trong chớp mắt, vội vã cáo từ, sau đó vận khinh công chạy ra ngoại thành.

Xa Sơn Tuyết lại nhìn đám người còn đang đứng ngây ra, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép(*), nói: “Bây giờ các ngươi cũng không có việc gì để làm à?”

(*)Hận không thể rèn sắt thành thép: Ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được – Theo <cite>lylydancorner.</cite>

Tất cả mọi người bỗng chốc tan tác như chim muông.

Bất kể là trong hay ngoài cung, đối với đa số người thì đêm nay có lẽ đều là một đêm không ngủ.

Cấm quân và thành vệ thừa thế xông lên, đánh một trận lớn, giành lấy chiến thắng. Xa Sơn Tuyết ở lại cung, nhưng bất kể là tình hình chiến sự hay là trấn an bách tính, tập hợp thương binh, quản lý tù binh, y đều không nhúng tay vào.

Chỉ cần đứng ở đó thôi, y đã là điểm tựa của tất cả mọi người rồi. Có y nhìn ở phía sau, dù là mỏi mệt đến đâu thì bọn họ cũng có thể lấy lại tinh thần, tận lực để làm được tốt nhất.

Khi trời tảng sáng, tiếng chém giết ngoài thành cũng dần dần dừng lại. Lúc này, Xa Sơn Tuyết trở về thiên viện, đi gặp một người đang chờ y.

Trang Lập.

Từ sau khi hộ tống tân hoàng về cung, Trang thống lĩnh liền biến mất chẳng còn tăm hơi. Bây giờ hắn xuất hiện ở trong phủ của Xa Sơn Tuyết, tay cầm đầu lâu thủ lĩnh phản quân Tất Khải Văn, trên người tỏa ra sự tàn khốc mãi không tiêu tan.

Sự tàn khốc ấy không phải giết một mình Tất Khải Văn là có được, hẳn là trong khoảng thời gian này Trang Lập đã giết không ít người khác.

Mà ngẫm lại thì cũng đúng, quân thích khách như Chim Sẻ quân vậy, một khi nội loạn thì mảnh đất luôn nằm ở trong bóng tối, ít ai để ý kia sẽ chảy máu nhiều đến nhường nào là điều không thể tính toán nổi.

Bây giờ Trang Lập có thể không bị thương chút nào —— ít nhất là bề ngoài không bị thương chút nào —— mà đứng ở trước mặt Xa Sơn Tuyết cũng đủ để chứng minh hắn đã một lần nữa ngồi vững vị trí thống lĩnh Chim Sẻ quân, quét sạch hết thảy kẻ phản bội.

Người có năng lực, Xa Sơn Tuyết đơn giản đánh giá, nhưng cũng chẳng bày ra cái thái độ gì tốt.

Trang Lập không hề để ý, hắn đứng ở dưới bậc thềm. Trước ánh nhìn của Cung Nhu, Dương Đông Dung và vô số ác quỷ, liệt kê ra hết thảy những chuyện mà mình đã trợ giúp Ngu Thao Hành làm.

Bao gồm việc truy tìm dấu vết của Linh Mạch Bảo Châu, truyền tin giữa các phe phái tham gia vào biến cố ở Nhạn Môn Quan, chở người từ Đại – Tiểu Hưng Lĩnh đến hải đảo ở đông nam Đào phủ, ám sát Dương Đông Dung, phối hợp với thích khách của Võ Di lâu để ám sát chúc sư Cung Phụng quan trong các thành của Đào phủ, thậm chí là tàn sát thôn, giết người,… Không thiếu một chuyện nào cả.

Hắn càng nói, bầu không khí trong đường càng lạnh hơn. Bên ngoài, gió Bấc thổi vi vút, dường như nó còn xuyên qua khe hở cửa sổ giấy, cuốn lấy độ ấm ở bên trong.

Càng ngày càng có nhiều ác quỷ xuất hiện, từng đôi mắt đỏ lập lòe ở trong bóng tối. Cung Nhu sờ sờ cánh tay, dịch người sang phía Dương Đông Dung.

Nếu như Xa Sơn Tuyết dám nói một câu tha thứ thì Chu tiểu tướng quân và 13,000 ác quỷ sẽ bất chấp việc phản khế ước, liều mạng xông tới nuốt sống y.

May mắn thay, Xa Sơn Tuyết đã không nói như vậy.

“Ngươi dám kể ra những việc này ở trước mặt ta, đại khái là cũng lường được trước kết cục của mình rồi chứ?” Xa Sơn Tuyết hỏi.

“Tội sống khó tha”, Trang Lập trầm giọng nói: “Tội chết cũng không thể miễn.”

Trong bóng tối, nhóm ác quỷ nghe thấy vậy bớt náo động đi, nhưng những đôi mắt đỏ tươi ấy vẫn cứ nhìn Trang Lập chằm chặp. Nếu như ánh mắt có thể biến thành đao thì có lẽ Trang Lập đã bị lăng trì ngàn vạn lần rồi.

Trang Lập vẫn vững vàng không sợ.

“Ti chức biết rằng những huynh đệ đến từ Nhạn Môn Quan có lẽ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta. Hôm nay ti chức tới đây cũng đã sẵn sàng chịu chết rồi. Thế nhưng…”

Hắn nhấc vạt áo bào lên, quỳ xuống ngay tại chỗ, dập đầu với nhóm ác quỷ ở xung quanh mấy lần.

“…những Chim Sẻ khác chỉ là làm theo mệnh lệnh của ta.”

“Nhưng mà không phải là bọn họ không biết mình đang làm gì.” Chu tiểu tướng quân bước ra từ trong bóng tối, quỷ khí nhanh chóng hợp lại thành một bộ áo giáp trên người cùng với trường thương đầy gai nhọn, trông hung tợn vô cùng. Hắn dời tầm mắt xuống, nhìn cái người sống đang quỳ trước mặt, nói: “Là bọn ngươi giết chết chúng ta.”

“Đúng vậy, có Chim Sẻ”, Trang Lập nói: “Và rất nhiều thế gia, chủ tướng Nhạn Môn Quan – Vệ Hoành, phái Thiên Sơn, người Man, Ngu Thao Hành… Bọn ta đều là hung thủ.”

Nói tới đây hắn ngừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Chu tiểu tướng quân.

“Nhưng không thể là người nào cũng phải đền mạng.”

Đối với nhóm ác quỷ, cái thái độ này của hắn quá là ngạo mạn. Ngay lập tức, vô số âm thanh vang lên trong bóng tối.

“Giết hắn!”

“Uống máu hắn! Ăn thịt hắn!”

“Không được chết tử tế! Không được siêu sinh! Bọn ta mất 13,000 tính mạng thì ít nhất cũng phải có 13,000 người tới đền bù!”

Sắc mặt Trang Lập bình tĩnh giống như thể người nhóm ác quỷ muốn giết không phải là hắn. Sau khi cúi lạy một cái thật dài, hắn ngẩng đầu lên nói: “Toàn bộ Chim Sẻ tham gia vào vụ việc ở Nhạn Môn Quan đều đã bị ta tự tay giết rồi.”

Trong đường lập tức yên tĩnh lại. Hắn nói tiếp: “Cả những người tàn sát thôn cũng thế. Còn lại 3,500 người, một số là được phái đi điều tra hành tung của Đại Quốc sư, một số là đi truy tìm Linh Mạch Bảo Châu, chí ít không đáng tội chết.”

Trang Lập nhìn nhóm ác quỷ trong đường, hít sâu một hơi, nói nốt những lời còn lại.

“Ta ở đây, giết bất cứ lúc nào cũng được. Xin hãy khoan dung cho những người khác.”

“Chờ đã!” Rốt cuộc có người hô lên.

Dương Đông Dung chần chừ nhìn ác quỷ rồi lại nhìn Trang Lập, nói: “Cái tên này bây giờ hẳn là đang muốn thay đổi để trở thành người tốt, cho hắn một cơ hội chuộc tội không được sao?”

“Đông Dung”, Xa Sơn Tuyết quát khẽ: “Chuyện không liên quan tới con, lui ra đi.”

“Sao lại không liên quan đến con ạ?”, Dương Đông Dung cất cao giọng: “Con cũng coi như suýt chút nữa bị hắn giết chết, hẳn là có tư cách nói chứ? Huống hồ, sư phụ đã nói Trang Lập là người có khả năng đột phá tông sư nhất trong số những người trẻ tuổi ở Đại Diễn —— “

Dương Đông Dung đột nhiên không nói nữa, bởi vì hắn quay đầu lại, nhìn thấy từng ác quỷ dùng dung mạo thật hiện lên ở trong bóng tối.

Đó là dáng vẻ của bọn họ khi chết, sau khi trở thành ác quỷ bởi vì oán hận, đã biến thành sự thật và ác mộng bọn họ vĩnh viễn không thể nào thoát ra nổi.

Xa Sơn Tuyết đứng lên, gật gật đầu với Trang Lập, dẫn Dương Đông Dung và Cung Nhu rời khỏi chính đường.

Ba người đứng ở trên hành lang, Dương Đông Dung rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Bây giờ Trang Lập đã cách đột phá không xa, có thêm một tông sư thì tương lai rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nếu sư phụ muốn bảo vệ hắn thì hẳn không phải là không thể chứ?”

“Đương nhiên là ta có thể”, Xa Sơn Tuyết đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nhạt nhòa ở đằng đông, nói: “Nhưng ta không thể làm như vậy được.”

Đã cam kết thì phải thực hiện. Hơn nữa, nhiều tính mạng vô tội như vậy, nếu chỉ vì một tông sư tương lai mà dễ dàng buông tha thì đó mới là làm trái với đạo nghĩa của y.

Xa Viêm thành lập Đại Diễn, chính là để kết thúc thời loạn, khi mà cao thủ tông sư có thể tùy ý giết người, còn kẻ yếu lại không có chỗ để lên tiếng khiếu nại.

“Đông Dung, hình như ta chưa dạy con quá nhiều thứ. Vậy thì bây giờ học một bài đi.” Xa Sơn Tuyết nói: “Trang Lập đã sắp xếp xong cả rồi, con không cho hắn chết, đó mới là sỉ nhục hắn.”

Nói như vậy, y thu hồi tầm mắt ở ngoài hành lang, thấp giọng nói.

“Một tông sư đã là gì, từ ngày hôm nay trở đi, còn có rất nhiều người nữa sẽ phải chết.”