Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 85




Lúc các tổ tiên quyết định như thế thì liệu bọn họ có dự đoán được rằng 700 năm sau, Nhân tộc và hết thảy sinh linh sẽ gặp phải nạn lớn?

Chém dương địa mạch, giết Chúc Long, bất kể là chuyện nào thì cũng đáng được viết lại để người người khắc ghi. Kham Nguy và Xa Sơn Tuyết thậm chí có thể mơ hồ tưởng tượng ra bọn họ đã gặp phải khó khăn như thế nào, mọi người đã đồng tâm hiệp lực để giải quyết ra làm sao. Khi đó ai có thể ngờ rằng, 500 năm chiến tranh loạn lạc đã hủy diệt gần hết sách và sử vàng chói lọi mà tiền triều để lại, ngay cả Ngu thị cũng không thể không di chuyển mấy lần, cuối cùng thu mình ở một xó đông bắc.

Mà bây giờ Xa Sơn Tuyết đang phải đối mặt với một áp lực còn lớn hơn cả những tổ tiên năm đó.

Vì Chúc Long chi loại.

“Chúc Long chi loại là linh vật truyền thừa trong tay Thánh nữ Ngu thị.” Xa Sơn Tuyết nói.

Mặc dù con Chúc Long chi loại này có cùng tên với sinh vật mà Chúc Long đã chết tạo ra, nhưng chúng không phải là cùng một loài.

Nói thật thì Kham Nguy không hiểu rõ lắm về cả hai thứ này, cho nên hắn đang hết sức nghiêm túc lắng nghe lời Xa Sơn Tuyết nói.

“Sau khi mẫu thân ta chết, Chúc Long chi loại không được trả cho Ngu gia mà bị phụ thân ta giữ lại. Lúc đó, vật này thoạt nhìn chỉ là một cái vỏ trứng màu đen rạn nứt, nhưng khi chạm vào lại có thể cảm nhận được sự ấm áp, đặt trên lòng bàn tay còn cảm giác được nhịp đập như trái tim của vật sống. Nhưng nó không thể tự duy trì độ ấm và nhịp đập vĩnh viễn được, nếu như không có người dùng tinh huyết để nuôi dưỡng thì nhiệt độ vảy và nhịp đập sẽ yếu dần đi, màu sắc bên ngoài cũng trở nên xám xịt, ví dụ như lúc nó truyền tới tay ta, trông chẳng khác gì một cục đá cả.”

Xa Sơn Tuyết vừa kể, vừa rơi vào trong hồi ức.

Đó là mấy ngày sau đêm mưa tuyệt giao của y với Kham Nguy, di vật mà Xa Viêm để lại đã được phân chia xong xuôi.

Tuy rằng trước khi băng hà Xa Viêm không để lại di chiếu, nhưng hắn đã sớm bắt đầu tu sửa hoàng lăng để an táng cho Hoàng hậu của mình. Đồ để lại cho hai người con trai cũng vẫn đang được chuẩn bị.

Có mấy di vật không rõ tác dụng, tất nhiên là thuộc về Xa Sơn Xương trước. Còn có một vài thứ nhìn không giống như đồ dành cho ngôi Cửu ngũ chí tôn thì được đưa đến cho Xa Sơn Tuyết vào ngày nọ.

Đa số đều không phải là vật gì quý giá, ví dụ như kiếm gỗ Xa Sơn Tuyết dùng để luyện kiếm lúc bé, hay là phần thừa của vẫn thạch dùng để rèn Tinh Mạc năm xưa. Từ sau khi Kham Nguy rời đi, Xa Sơn Tuyết vẫn luôn ở trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, lúc đó y vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa chậm rãi tìm lại lý trí, trong lúc vô tình đột nhiên phát hiện ra một cái hộp nhỏ được quét sơn vàng trong đống tạp vật.

Cái hộp nhỏ này nhìn quen mắt lắm, Xa Sơn Tuyết nhớ rằng Xa Viêm vẫn luôn mang theo ở bên mình, gắn trên phần cuối áo bào, bởi vậy đã từng có khoảng một thời gian, tất cả người dân trong thành Hồng Kinh đều gắn những chiếc hộp độc lạ lên phần cuối áo bào cho hợp thời.

Bản thân Xa Sơn Tuyết cũng có rất nhiều, y thường bỏ thêm mấy lượng bạc vào trong đó cho tiện sử dụng. Mặc dù đã thấy cái hộp này trên người Xa Viêm rất nhiều lần, nhưng chưa một lần nào y thắc mắc phụ thân sẽ đựng gì ở trong đó.

Con người chính là sinh vật như thế, nếu không chú ý thì thôi, chứ một khi đã để ý tới rồi thì không thể nào nhịn nổi sự tò mò.

Cho nên Xa Sơn Tuyết đã mở hộp ra, sau đó phát hiện bên trong là vỏ trứng Chúc Long chi loại màu xám như tro và một quyển trục dài bằng ngón tay cái.

Y mở ra quyển trục ra, chỉ thấy trên mặt lụa nước lửa bất xâm có mấy nét chữ xinh đẹp cực nhỏ, viết rằng ——

“Vật này hút tinh huyết người, đoạt lấy tuổi thọ, vô cùng âm tà, phải hết sức thận trọng. Đây chính là Chúc Long chi loại, nếu có thể nở ra thì tâm nguyện cả đời ta coi như được hoàn thành.”

Xa Sơn Tuyết nhẩm lại không sót một chữ nào.

Kham Nguy vừa nghe thấy hai vế đầu đã cau mày lại.

Cũng giống Xa Sơn Tuyết năm đó, dường như hắn hiểu ra điều gì, không khỏi cẩn thận đánh giá sắc mặt của Xa Sơn Tuyết lúc này.

Đương nhiên là Kham Nguy không nhìn ra được điểm khác thường nào cả, dù gì thì Xa Sơn Tuyết cũng đã sớm trải qua giai đoạn khiếp sợ rồi, bây giờ làm sao còn có thể biểu lộ được cái gì nữa chứ?

Nhưng y cũng không giấu Kham Nguy, mở miệng nói: “Ta nghĩ ngươi cũng đoán ra rồi, Thánh nữ Ngu thị hầu hết đều chết sớm, mẫu thân ta đã là người sống thọ nhất trong mấy trăm năm qua.”

Kham Nguy nghe thấy vậy thì trầm mặc chốc lát, hỏi: “Vậy còn phụ thân ngươi thì sao?”

“Mười mấy ngự y đã tra mà vẫn không tìm ra nguyên nhân cái chết, hay nói cách khác là chết bất đắc kỳ tử”, Xa Sơn Tuyết nói: “Đương nhiên, nếu như nói là tuổi thọ vốn có bị thứ gì đó cướp đi thì cũng có thể lí giải được.”

Kham Nguy nghiến răng.

“Vậy mà ngươi lại không vứt cái thứ tai hại…”

“Vứt làm gì?” Xa Sơn Tuyết nói: “Nếu như phụ thân đã biết rõ đồ vật này có hại mà vẫn mang nó theo bên mình, đến nỗi chết bất đắc kỳ tử, vậy thì ta cũng phải tra rõ vì sao cha ta muốn làm thế.”

Cái giọng điệu không coi tính mạng mình ra gì này của y vẫn luôn khiến cho Kham Nguy ghét cay ghét đắng bấy lây nay. Nhưng mà bây giờ sự đã rồi, Kham Nguy cũng không thể ngăn cản được nữa, không thể làm gì khác hơn là nhét chén trà vào tay Xa Sơn Tuyết, để tên khốn này uống nước rồi ngậm miệng một lúc, cho hắn chút thời gian bình tĩnh lại.

Xa Sơn Tuyết biết nghe lời phải mà nhấp một ngụm: “Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”

Nói đến chỗ ngươi bắt đầu quyết định tìm đường chết, Kham Nguy trả lời ở trong lòng.

Xa Sơn Tuyết cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, sao y có thể không nhớ rõ mình đã nói tới đâu được chứ, y kể tiếp: “Thế là ta mang theo Chúc Long chi loại ở bên người, chẳng qua là lúc đó thân thể suy yếu cho nên không có tinh huyết và tuổi thọ để nuôi nó, sau này học được chúc chú thì mới đỡ hơn một chút. Thông qua bản thảo tổ tiên Ngu gia mà Ngu Thao Hành đưa cho ta, ta cũng dần dần biết được một chút về lai lịch của vật này, ví dụ như nó là vật truyền thừa của Thánh nữ Ngu thị, nghe đâu nếu như cứ dùng tinh huyết để nuôi thì nói không chừng sẽ có một ngày hóa thành Chúc Long. Khi đó ta cho rằng ‘Chúc Long’ là tên của một loại bí thuật nào đó, không ngờ rằng…”

Không ngờ rằng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vảy của Chúc Long chi loại được Xa Sơn Tuyết dùng linh lực nuôi đến đen bóng, càng ngày càng không giống vật phàm. Một lần nọ, Xa Sơn Tuyết lấy nó ra khỏi hộp để quan sát, lỡ tay làm rơi mất, ấy thế mà nó lại dung nhập vào mặt đất luôn.

Xa Sơn Tuyết tìm mấy ngày mà vẫn không ra, đành phải chấp nhận sự thật rằng mình đã bất cẩn làm mất nó, uổng phí công sức bao lâu nay. Bảy ngày sau, một cái bóng không lớn hơn ngón tay trẻ em là bao bò đến trước mặt Xa Sơn Tuyết, định tiến vào trong cái hộp nhỏ nọ.

Nếu không phải là cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người nó thì Xa Sơn Tuyết cũng không nhận ra đó là Chúc Long chi loại.

Bởi vì cân nhắc tới khả năng vật này có lẽ có liên quan tới linh mạch, cho nên Xa Sơn Tuyết vẫn tiếp tục giữ nó lại, ban đầu y chỉ dùng mỗi linh lực để nuôi. Đến khi Chúc Long chi loại dài thêm nửa tấc thì bắt đầu không thích chỉ ăn linh lực nữa, nó thức tỉnh bản tính âm tà đi tập kích người khác, Xa Sơn Tuyết liền dùng hai mắt mình làm mồi, giam nó vào đáy mắt của bản thân.

“Con Chúc Long chi loại này không phải là Chúc Long thật, đến giờ vẫn chưa có cơ thể của mình, tuyệt đối không phải là đồng loại với tiểu Chúc Long ra đời 700 năm trước.” Xa Sơn Tuyết nói.

“Ta cảm thấy ngươi nói đúng”, Kham Nguy gật đầu, sau đó hỏi: “Thế cho nên là ngươi đang lo lắng cái gì vậy?”

Xa Sơn Tuyết chần chừ chốc lát.

“Nếu như hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau thì sẽ chẳng thể nào có cùng tên được, tuy nó không phải là Chúc Long chi loại năm xưa, nhưng nhất định là giữa hai bên phải có một mối liên hệ dây mơ rễ má nào đó. Nếu như lời Linh Mạch Bảo Châu nói là sự thật, vậy thì Chúc Long chi loại trên tay ta—— “

Y còn chưa dứt lời, Kham Nguy đã lấy ngón tay chặn môi y lại.

Bọn họ đều biết phần sau của câu nói ấy là gì.

Nếu như giữ vật này lại, liệu có thể làm cho con Chúc Long mà 700 năm trước tổ tiên đã phải tìm trăm phương ngàn kế để tiêu diệt sống lại hay không?

Chúc Long chi loại đang chìm sâu trong giấc ngủ tuyệt đối không thể ngờ rằng, sở dĩ những ngày qua Xa Sơn Tuyết lo lắng đến vậy chính là để suy nghĩ xem có nên giết nó hay không.

Đây là chuyện rất hiếm có, bởi vì bình thường nếu như Xa Sơn Tuyết đã thật sự nổi lòng sát tâm thì chắc chắn sẽ không trì hoãn quyết định đến ngày hôm sau.

Nhưng mà bây giờ, y đã do dự bốn ngày rồi.

Hơn nữa, sau khi y kể hết mọi chuyện thì cái tên Kham Nguy kia lại nở một nụ cười bất đắc dĩ, hắn nói: “Hóa ra ngươi đang buồn lo vô cớ vì chuyện ấy.”

Thái dương Xa Sơn Tuyết giật giật, lặp lại cái từ kia: “Buồn lo vô cớ?”

“Chẳng lẽ không phải là buồn lo vô cớ?” Kham Nguy hỏi ngược lại: “Để ta lấy ví dụ cho ngươi dễ hiểu, hơn 70 năm trước, ngươi tâm duyệt ta nhưng không nói cho ta, bởi vì ngươi cảm thấy ta nhất định sẽ không thích ngươi —— “

“… Này này?”

“—— bắt đầu từ chuyện ngươi tâm duyệt ta, có thể là ngươi sẽ vẫn luôn suy nghĩ nếu như ta phát hiện ngươi thầm mến thì ngươi nên dùng thủ đoạn gì để giết người diệt khẩu, sau mỗi thủ đoạn lại có thêm hàng loạt kế hoạch khác. Đừng ngắt lời, đây là một ví dụ minh họa. Ngươi tự nghĩ xem vấn đề nằm ở đâu? Đó là ở chỗ, ngoại trừ phán đoán đầu tiên ra thì mỗi phán đoán phía sau đều là căn cứ vào phán đoán phía trước nó. Trên thực tế, có thể tất cả mọi phán đoán của ngươi đều sai, chỉ có duy nhất một chuyện là đúng, đó chính là ngươi thầm mến ta.”

“… Kham Nguy”, Xa Sơn Tuyết: “Miệng ngươi hôm nay rất là gợi đòn đấy.”

Kham Nguy đưa tay ra, xoa xoa cái trán đang cau lại của Xa Sơn Tuyết.

Khóe miệng hắn không giấu được ý cười, nói: “Ừ, ta cảm thấy lâng lâng như đang bay trên trời.”

Sau đó hắn nghiêm túc lại: “Bây giờ đã khác 700 năm trước rồi, ngươi cũng không sai, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Trái tim đang tràn ngập những nỗi lo của Xa Sơn Tuyết đột nhiên buông lỏng.

Thật là kỳ quái, tuy rằng câu nói này của Kham Nguy cũng chẳng có sức thuyết phục gì cả, thế nhưng lọt vào tai y lại tựa như là tiếng trời.

Cho tới lúc này thì Chúc Long chi loại vẫn chưa có biến hóa gì, y chỉ cần đề phòng sẵn là được rồi. Chuyện cấp bách nhất bây giờ là Ma Vực và linh mạch.

Nghĩ như vậy, Xa Sơn Tuyết mới sẽ không thừa nhận câu nói vừa rồi của Kham Nguy có ảnh hưởng tới mình, y ẩn giấu tình cảm, vừa lườm Kham Nguy vừa nói: “Không phải là ban nãy bảo rằng ta chỉ làm đúng một chuyện duy nhất thôi à?”

Luận về đấu võ mồm thì Kham chưởng môn vĩnh viễn không thể nào chiếm thượng phong ở chỗ Xa Sơn Tuyết được.

Nhưng mà bây giờ hắn cũng chẳng thèm để ý tới cái gì gọi là thượng phong với hạ phong nữa, từ lúc Xa Sơn Tuyết thổ lộ đêm qua, hắn vẫn luôn ở trong trạng thái lâng lâng như đang bay, lên cao như diều gặp gió. Nếu không phải là đầu còn lại của dây diều nằm trên người Xa Sơn Tuyết thì có lẽ hắn cũng chẳng nghe rõ mình vừa nói những gì.

Nói cách khác là đến giờ này Kham Nguy vẫn chưa thoát khỏi men say của buổi tối ngày hôm qua.

Mãi cho tới khi Xa Sơn Tuyết đẩy cửa sổ giấy nhìn ra bên ngoài, để cho sắc trời chiếu rọi lên khuôn mặt y.

Suối tóc đen buông xõa ở hai bên vai, càng làm nổi bật lên sắc mặt xanh xao của Xa Sơn Tuyết.

Kham Nguy sợ hãi, chợt bừng tỉnh khỏi cơn say.

Đêm qua, lúc gặp được Xa Sơn Tuyết thì sắc mặt người này vẫn chưa kém như vậy, ngay cả Lâm Uyển chuyên soi mói mà cũng cảm thấy Xa Sơn Tuyết khôi phục không tồi. Thế mà chỉ sau một đêm, công sức bồi bổ hơn hai mươi ngày qua của Kham Nguy bỗng trôi hết sạch.

Hắn đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay lại, trở nên trầm mặc.

Còn Xa Sơn Tuyết thì đang nhìn dòng người đi lại mỗi lúc một đông hơn ở trên phố, y hoài nghi rằng nếu hiện tại mình còn không trở lại nữa thì hai tên đồ đệ có lẽ sẽ đi tới phủ của một số đại thần để gây sự mất. Y không muốn để cho người khác biết y đi cả đêm không về, mà bây giờ phiền muộn cũng đã được giải quyết rồi, không nên dừng chân ở Thanh Vân lâu nữa.

Không biết là Kham Nguy sẽ ở đây tiếp hay là trở về thiên viện cùng y nhỉ?

Xa Sơn Tuyết nhớ rằng trong thiên viện vẫn còn có không ít phòng trống.

Y quay đầu lại, đang định hỏi Kham Nguy thì chợt nhìn thấy ánh mắt lưỡng lự của hắn, không khỏi ngẩn người.

Hai người đứng nhìn nhau mấy nhịp thở, sau đó Kham Nguy đột nhiên dời tầm mắt, mở miệng nói: “Ta cần phải ra ngoài một chuyến, tầm bảy ngày nữa trở về.”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Từ từ.

Ngủ xong liền chạy, là có ý gì?