Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 78




Mũi kiếm Tương phu nhân hiện lên vầng sáng chói mắt.

Một khắc sau, ánh kiếm màu xanh phóng về phía thành Hồng Kinh nhanh như chớp, trong nháy mắt đã va chạm với đại trận Vững Chắc ở giữa không trung.

Ánh kiếm lan ra. Theo đó một ánh sáng màu vàng cũng chảy ra như dòng nước, vô số chú văn, hình vẽ và đường nét huyền diệu đồng thời bị nước sông màu vàng cuốn lên, vững vàng chặn ánh kiếm như lá trúc ở ngoài cửa.

Tiếng nổ vang rền khắp trăm dặm, trong thành Hồng Kinh, người người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Thống lĩnh mới của Chim Sẻ quân – Mã Thiên Nhiêu cực kỳ hốt hoảng: “Sao Thanh Thành Kiếm Thánh lại tới đây?”

Hắn còn chưa kịp đưa mắt nhìn xuống, vừa dứt lời thì một con dao găm đen nhánh đã duỗi ra như lưỡi rắn độc, tóm chặt thời cơ, ngay khi Mã Thiên Nhiêu chuẩn bị dời mắt từ bầu trời xuống thì nhẹ nhàng hôn lên cổ hắn.

Không cần sử dụng kỹ xảo dư thừa, dao găm dạo qua một vòng trên cổ Mã Thiên Nhiêu. Trang Lập không biết đã nhào tới trước mặt Mã Thiên Nhiêu từ lúc nào, khi hắn cầm con dao găm lùi về sau cũng chính là lúc đầu Mã Thiên Nhiêu rơi xuống đất.

Dương Đông Dung không chút nghĩ ngợi liền ném ngay một tấm bùa ra, chú phong đến, thi thể vốn đã bị chia lìa thân một nơi, đầu một nẻo trực tiếp biến thành bùn đất.

… Để tránh Ngu Thao Hành khống chế thi thể, lưu lại tai họa về sau.

Tất cả những thứ này chỉ phát sinh trong chưa đầy một nhịp thở, cách lúc ánh kiếm màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt. Bởi vậy có thể thấy được Trang Lập là một người vô cùng quyết đoán, khi người khác còn đang giật mình vì Thanh Thành Kiếm Thánh đến thì chỉ có mình hắn hành động.

Ba người bọn họ đang ở trong tình huống hết sức nguy hiểm.

Cho dù là Thanh Thành Kiếm Thánh thì cũng không thể nào chỉ cần dùng một kiếm là có thể phá được đại trận Vững Chắc mà Thánh nữ Ngu thị để lại. Chưa tính tới khả năng hắn không phá được, nghĩ tích cực một chút thì muốn bổ nát đại trận Vững Chắc, ít nhất Thanh Thành Kiếm Thánh cũng phải dùng ba, bốn kiếm, hoặc thậm chí là nhiều hơn.

Vậy thì, trong khi Thanh Thành Kiếm thánh đang phải xuất kiếm liên tục, không thể nào trợ giúp cho bọn họ ngay được, Ngu Thao Hành e ngại trước sức mạnh của Thanh Thành Kiếm thánh, gã nhất định sẽ nói…

“Tốc chiến tốc thắng!” Ngu Thao Hành vung tay lên: “Bắt lấy bọn họ trước khi Kham Nguy phá trận!”

Đàn Chim Sẻ bị một dao đầy tàn nhẫn vừa rồi của Trang Lập dọa cho ngây người rốt cuộc tỉnh táo lại, xếp thành vòng tròn, một số đánh về phía Trang Lập, một số đánh về phía Dương Đông Dung, còn lại thì đi bắt Xa Nguyên Văn, phối hợp ăn ý với nhau.

Nếu như không có trói buộc ở bên người, e rằng sau khi đâm thành công một dao kia Trang Lập đã trốn ngay vào chỗ tối, cho dù trước mắt không có không gian để hắn dùng thuật Ẩn nấp thì bằng khinh công, hắn cũng có thể làm loạn đội hình của đám người kia, sau đó bắt đầu tiêu diệt từng tên một.

Vậy mà hôm nay, hắn không chỉ không thể dùng thuật Ẩn nấp —— Ngu Thừa tướng chính là một trong số ít người Trang Lập không thể nào giấu giếm được —— còn phải đứng tại chỗ không thể di chuyển quá xa. Dù sao mục tiêu của kẻ địch không phải là cục đá chắn đường như hắn mà là Thái tử điện hạ giấu ở phía sau cục đá.

Thích khách không được phát huy năng khiếu của mình thì sẽ bị giảm uy lực ít nhất một nửa. Chỉ cần nhóm Chim Sẻ nâng cao cảnh giác, Trang Lập muốn tranh thủ lúc người ta chưa chuẩn bị như ban nãy cũng chẳng làm được.

Trong quá khứ, vị tiền thống lĩnh vừa bị ép thoái vị của Chim Sẻ quân này lấy việc thám thính, giết người làm nghề nghiệp chính. Giết người khi nào, ở đâu, bằng cách nào, làm sao để được thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn đều tính toán kĩ lưỡng một phen rồi mới động thủ. Hôm nay là lần đầu tiên phải giao chiến trực diện đơn độc với nhiều người như một vị hiệp khách đứng đắn, lại còn bị đẩy vào tình thế hết sức gian nan, để phòng ngừa Xa Nguyên Văn bị ám khí gây thương tích, thậm chí hắn còn phải dùng thân mình làm lá chắn, bởi vậy nhanh chóng trở nên chật vật vô cùng.

Dương Đông Dung ở bên cạnh thì còn đau khổ hơn.

Lão Ngũ Vạn Tử Hoa bái Xa Sơn Tuyết làm sư phụ đã là chuyện của mấy năm trước. Dương Đông Dung lớn tuổi hơn mấy tiểu sư huynh, tiểu sư tỷ, mà lại xếp hạng cuối cùng, tất nhiên là vì hắn nhập môn trễ nhất, một năm rưỡi trước mới được Xa Sơn Tuyết nhặt về Đại Cung Phụng viện.

Sau đó lại lãng phí mất nửa năm để giúp hắn điều trị nội thương do sử dụng thiên phú không đúng mực trong quá khứ. Tính ra, Dương Đông Dung cũng mới chỉ học Chúc Chú được một năm.

Bí thuật y chúc “tái tạo thịt từ xương” là hắn đặc biệt học để chữa khỏi nội thương của mình, ngoại trừ cái đó ra, Dương Đông Dung cũng chỉ có một đôi bàn tay dịch dung điêu luyện thần sầu. Tu vi ở phương diện Chúc Chú thì còn chẳng bằng cái đứa cứ hễ Xa Sơn Tuyết không đôn đốc là lại lười biếng như Cung Nhu.

Trên người mỗi đệ tử của Xa Sơn Tuyết đều được nhét đầy đống bùa chú mà y viết xong rồi quăng bừa bãi. Nếu lúc này có những thứ đấy, nói không chừng Dương Đông Dung còn có cơ hội để kéo dài thời gian đến khi Kham Nguy phá trận. Nhưng mà hơn một tháng trước, hắn trắng tay không thu hoạch được gì ở Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, sau đó lại nghe tin sư phụ bỏ mình, vội vã chạy về Hồng Kinh, trên đường bị Trang Lập mang bảy, tám con Chim Sẻ mai phục. Vì mạng sống, Dương Đông Dung đã dùng hết sạch bùa chú, thế mà vẫn phải trải qua một phen thập cửu nhất sinh mới tránh thoát được.

Trước mắt, hắn không còn gì cả, chỉ có vài tấm bùa tự mình viết sau khi trở về Đại Diễn, muốn chống lại một đại đội Chim Sẻ, lại thêm Ngu Thao Hành…

Còn chưa động thủ mà y phục phía sau lưng Dương Đông Dung đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Nhưng mà bề ngoài hắn cực kì bình tĩnh, thậm chí lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích, khi nhóm Chim Sẻ bao vây hắn tiến lên, hắn giả làm động tác rút đồ vật ra, quả nhiên là khiến cho đám Chim Sẻ do dự ngừng bước một chút.

Vào lúc này, sau khi lần vung kiếm đầu tiên của Kham Nguy vừa qua được hai nhịp thở, chân trời phía nam lại một lần nữa sáng lên, ở ngoài thành, hắn tiếp tục vung kiếm ——

Dường như có vô số cây trúc xanh mọc trên dòng sông vàng, bộ rễ kiên cường, chắc khỏe đặc trưng của nó như bám vào, leo lên theo dòng linh khí nồng nặc được vận chuyển trong trận pháp. Nhưng mà đường đường là kiếm khí của Đại tông sư, làm sao có thể hiền lành như rễ cây, rễ cỏ bình thường cơ chứ. Sắc bén không gì có thể sánh được, chúng chen chúc, gắn kết vào nhau như xiềng xích, chìm vào dòng sông vàng, xáo trộn sóng to, sóng nhỏ, lốc xoáy trong đó, làm cho đại trận Vững Chắc vận chuyển chậm lại.

Nhận ra Dương Đông Dung dùng kế “cáo mượn oai hùm”, Ngu Thao Hành đang định ra tay thấy vậy chợt sững người lại.

Cách đâm kiếm như này không phải là phong cách của Kham Nguy.

Ngu Thao Hành chưa từng thăm dò, nghiên cứu Thanh Thành chưởng môn một cách tỉ mỉ, nhưng chỉ bằng vào thực lực và quan hệ của người này với Xa Sơn Tuyết thôi cũng đã đủ khiến cho người người chú ý tới rồi. Huống gì Thanh Thành chưởng môn tiếng tăm lừng lẫy, phong cách làm việc cũng độc đáo như thanh trường kiếm hình dạng cổ quái của hắn, cho dù Ngu Thao Hành mới chỉ xem qua tư liệu vài trận giao đấu của hắn thì cũng có thể nhìn ra phong cách nhất quán của Thanh Thành chưởng môn đều một kiếm là một kiếm, chỉ cần có thể đâm, tuyệt đối sẽ không dùng thêm kỹ xảo dư thừa.

Ví dụ như chiêu thức vừa rồi, hắn rất hiếm khi sử dụng.

Người đang vung kiếm ở bên ngoài thành lúc này rõ ràng là Kham Nguy, thế nhưng phong cách phá trận lại giống như Xa Sơn Tuyết.

Y cũng tới sao?

Dù cho phải bỏ lại Đào phủ cũng muốn tới, lẽ nào Xa Sơn Tuyết đã phát hiện ra điều gì đó?

Ngu Thao Hành chẳng qua chỉ là trầm tư trong chớp mắt, phía ba người bị bao vây bên kia đã xảy ra biến hóa rồi.

Nhóm Chim Sẻ nhận được lệnh liếc mắt về chỗ Dương Đông Dung, một đám người chia thành mấy nhóm, có người dùng đao, có người dùng thương, cũng có người ẩn nấp thân hình chờ đợi thời cơ. Dương Đông Dung phát hiện căn cơ của mình bị bại lộ, cắn răng thi triển bí thuật y chúc cho bản thân, đột nhiên cơ thể hắn cao lớn gấp mấy lần, trở nên mập mạp to con, chiếm một diện tích rất rộng ở nơi đây, hoàn tất cho việc chuẩn bị làm một tấm khiên da dày thịt béo đẫm máu.

Đúng lúc ấy, bên người hắn lóe lên tia sáng màu vàng, bạc đan xen, lúc sáng lúc tối.

Đám Chim Sẻ nhào lên kêu la thảm thiết lùi lại, Dương Đông Dung quay đầu về phía sau, phát hiện người ra tay ấy vậy mà lại là Xa Nguyên Văn mới chỉ cao đến ngực hắn.

Thái tử điện hạ, không, phải nói là tân hoàng trẻ tuổi của Đại Diễn cầm hai thanh kiếm trong tay, một trắng bạc, một vàng óng, kiếm khí phóng ra từ mũi kiếm lưu lại giữa không trung những điểm vàng, bạc lấp lóe, giống như những ngôi sao nhỏ rơi vào nhân gian, buộc nhóm Chim Sẻ phải lùi lại.

Không ít người khi nhìn thấy cảnh tượng ấy đều giật mình vô cùng.

Xa Nguyên Văn ít tuổi như vậy, trong quá khứ cũng chẳng có tiếng tăm gì ở võ đạo, nào ngờ hắn đã luyện được kiếm khí ngoại phóng của cảnh giới cao thủ rồi!

Xem ra, hắn có gan rời cung cũng là bởi vì tự tin vào năng lực của mình.

“Dương đại nhân”, Xa Nguyên Văn trầm giọng nói: “Ngươi là chúc sư, ngươi hãy đứng phía sau ta đi.”

Phát hiện mình phải để cho đối tượng cần bảo vệ bảo vệ mình, khuôn mặt mới biến được một nửa nên thoạt nhìn rất buồn cười của Dương Lục lộ vẻ giật mình.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, nghe lời lùi về sau vài bước, hóa bí thuật y chúc còn chưa kịp dùng trên người mình thành một chùm ánh sáng xanh lục dịu dàng, vỗ lên người Xa Nguyên Văn, đồng thời đưa mắt quan sát bốn phương tám hướng, phóng một tấm Kim Cương phù ra chặn đòn trí mạng hộ Trang Lập.

Xa Nguyên Văn đứng đối diện với nhóm Chim Sẻ, sự hoảng loạn trong mắt ban nãy đều đã biến mất không còn tăm hơi.

Đám thích khách Chim Sẻ nhìn nhau, một người trong số đó tiến lên một bước, chắp tay nói với hắn: “Bệ hạ, chúng ta cũng không có ý định làm gì ngài, ngoài thành có phản quân tàn sát bừa bãi, trong thành có dư nghiệt của Đại quốc sư hoạt động, nguy hiểm vô cùng, ngài vẫn là nên mau chóng hồi cung đi thôi.”

Xa Nguyên Văn coi hai chữ “bệ hạ” mở đầu là mình nghe lầm, chỉ là hừ lạnh một tiếng, vẫn giữ nguyên thái độ đề phòng với bọn họ.

Nhóm Chim Sẻ bất đắc dĩ nhìn nhau.

Tuy rằng cấp trên của cấp trên không lên tiếng, nhưng mà rõ ràng là bọn họ không thể làm Xa Nguyên Văn bị thương nha.

Thế là bọn họ bèn đổi sang chiêu đánh vào tâm lí, nói: “Ngài biết không? Tiên đế băng hà rồi.”

Tiên đế là ai? Xa Nguyên Văn ban đầu không hiểu, sau một chốc mới đột nhiên sững sờ.

Dương Đông Dung: “Cẩn thận!”

Không thể thật sự để cho một đứa bé như Xa Nguyên Văn gánh vác tất cả, Dương Lục vẫn luôn để ý nãy giờ ném hết đống bùa chú còn sót lại, Kim Cương phù, Hỏa Diễm phù, Hàn Băng phù, Xuân Phong Hóa Vũ phù, bao trùm Xa Nguyên Văn, nổ thành đủ loại màu sắc ở quanh người hắn.

Một khắc sau, chiếc “pháo hoa” đắt đỏ này bỗng tắt lịm, Dương Đông Dung đầu đầy mồ hôi lạnh tập trung nhìn lại, phát hiện hóa ra là Ngu Thao Hành không biết tại sao bỗng nhiên gửi hồn vào mây ban nãy đã lấy lại tinh thần, chỉ tay mấy cái, lặng yên không một tiếng động tiêu diệt linh khí trong bùa chú.

Ngu Thao Hành rõ ràng là không muốn tiếp tục dây dưa cùng bọn họ, gã nắm một con điện xà uốn éo trong tay vận sức chờ đợi, nhẹ nhàng lay chuyển, định thả ra đối phó bọn họ.

Đồng thời, trên bầu trời phía nam, kiếm thứ ba rơi xuống.

Rừng trúc xanh mướt bỗng chốc tan thành mây khói, đại trận Vững Chắc đã quen với việc tranh đấu đột nhiên đánh hụt, hoảng loạn không hiểu chuyện gì xảy ra. Thậm chí không phát hiện dưới sự che chắn của ngàn ánh kiếm, có người đã cạy ra một khe hở nho nhỏ trên thân nó, lặng lẽ lẻn vào.

Kham Nguy ôm Xa Sơn Tuyết nhanh như chớp vượt qua vô số đình đài lầu các, kiếm thứ tư đánh tan điện xà trong tay Ngu Thao Hành.

Xa Sơn Tuyết được hắn thả vào chỗ ba người bị bao vây nọ, ngay sau khi đứng vững, Đại quốc sư liền nhét một tá bùa chú vào tay Dương Lục.

Tại sao sư phụ không tự mình dùng? Nghi hoặc như thế ấy thậm chí còn chưa kịp hiện lên trong lòng Dương Lục, hắn đã theo bản năng rút một tấm ra dùng.

Dương Đông Dung trước tiên là kinh hãi một phen vì linh lực cuồn cuộn ngoan ngoãn ngủ yên bên trong bùa chú, sau đó mới phát hiện đây hình như không phải là bùa chú bình thường giống những cái sư phụ để cho sư huynh đệ bọn họ tiện tay lấy đi dùng trong quá khứ, hình như trên đó viết là…

“Hóa thạch thành bùn.” Xa Sơn Tuyết nói.

Bùa chú hóa thành tro tàn bay đi, nhóm Chim Sẻ ngay sau khi thấy Đại quốc sư tới thì đã lập tức tránh xa chút chợt cảm giác thấy phía dưới chân cứ sai sai.

Năm xưa, lúc xây dựng Hồng Kinh, vô số nô dịch vận chuyển hàng nghìn, hàng vạn tảng đá xanh từ núi đá Bắc Sơn, kết quả là toàn bộ 27 con đường chính ở Đại Diễn đều được lát đá, xa xỉ vô cùng. Từ nam chí bắc, mỗi lần có ai đó đi ngang qua Hồng Kinh thì đều phải dừng chân lại khen ngợi một câu đường phố sạch sẽ như thế nào, mặt đất bằng phẳng ra làm sao, không chút mấp mô, không dính bùn lầy.

Nhưng bây giờ, mặt đất phía dưới chân nhóm Chim Sẻ mềm nhão như bột, lại có thêm độ dính chắc quỷ dị, bất kể bọn họ có giãy dụa ra làm sao, thậm chí là vận nội tức lên rồi mà vẫn không thể nào rút chân ra khỏi mặt đất được.

Không chỉ là chân, trong chớp mắt, nửa người bọn họ đã bị lún xuống theo.

Chỉ có mặt đất phía dưới chân bốn người Xa Sơn Tuyết vẫn cứng chắc như cũ, nhưng lại cách nhóm Chim Sẻ rất xa.

Xa Sơn Tuyết chọn lấy một tấm từ một tá bùa chú kia, Dương Đông Dung vội vã rút ra, nhìn phù văn phía bên trên.

Hóa bùn thành thạch.

Dương Đông Dung rùng mình một cái, sử dụng bùa chú.

Toàn quân Chim Sẻ hơn ba mươi con bị tiêu diệt, cùng với thi thể của Mã Thiên Nhiêu, đồng thời bị chôn vùi vào trong lòng đất.

Mặt khác, còn có hai người cũng đang đứng trong phạm vi tác dụng của bùa chú, nhưng lại không bị ảnh hưởng một chút nào.

Ngu Thao Hành phất phất ống tay áo nát tươm dưới kiếm khí của người nào đó, trước tiên là nhìn Xa Sơn Tuyết đang che chở mấy người trẻ tuổi ở sau lưng, sau đó nhìn về phía Kham Nguy đứng đối diện gã, cười lạnh lấy một chiếc roi dài ra, vung nhẹ.