Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 7




Phó chưởng môn Thanh Thành Lưu Bá Quang không đến một mình mà theo sau gã còn có một sứ giả của triều đình và một chúc sư thuộc Cung Phụng viện đang làm việc tại Thanh Thành kiếm môn.

Đây là tổ hợp mà chắc chắn ngày thường sẽ không bao giờ gặp được, tràn ngập mùi thuốc súng.

Đầu tiên chúng ta nói về Lưu phó chưởng môn.

Trong một môn phái toàn là những kẻ cuồng kiếm như Thanh Thành kiếm môn thì bằng vào tài năng quản lý công việc của mình, Lưu phó chưởng môn đã được đề bạt lên làm trưởng lão từ khi còn trẻ. Sau đó Kham Nguy kế vị chức chưởng môn, còn gã thì trở thành Phó chưởng môn Thanh Thành (mặc dù võ nghệ hết sức bình thường), quả đúng là một tấm gương sáng cho câu nói “cần cù bù thông minh”.

Nếu như sau này gã không hạ độc ám hại Kham Nguy thì đại khái là Kham Nguy cũng sẽ coi gã như một vị trưởng bối đáng kính trọng rồi đó.

Kham Nguy là một kẻ cuồng kiếm, nếu không thì hắn cũng sẽ không bỏ mặc môn phái mà bế quan tận hai năm không lộ diện. Hắn có thể trở thành chưởng môn Thanh Thành bởi vì hắn là Đại Tông sư đệ nhất thiên hạ. Mà hắn có thể trở thành Đại Tông sư là bởi vì hắn không để tâm tới chuyện của người khác. Bởi vậy cho nên muốn hắn biết rằng Lưu Bá Quang vẫn luôn bất mãn với hắn và lão chưởng môn thì thật lòng xin lỗi, hắn không phải là người tinh tế như thế.

Trong trí nhớ của hắn, có lẽ là Lưu phó chưởng môn đã bị cái suy nghĩ “ngay cả Đại Quốc sư mà cũng bị người bẫy chết” cổ vũ nên mới nảy ra ý đồ xấu xa, bắt đầu ngầm thúc đẩy Thanh Thành kiếm môn mâu thuẫn nội bộ, thả ra lời đồn bôi đen Kham Nguy, phá hủy hình tượng của hắn trong lòng mọi người. Sau khi âm thầm hạ độc thì gã mời nhân tài mới nổi ở Đoạn Sơn tới khiêu chiến Kham Nguy, chỉ trông cho Kham Nguy thua cuộc là gã có thể nhân cơ hội leo lên chức chưởng môn rồi.

Nhưng mà chung quy thì kẻ mạnh vẫn luôn là kẻ xưng hùng, kết cục là Lưu Bá Quang bị Kham Nguy chiến thắng trở về giết chết chỉ bằng một kiếm.

Đảo ngược thời gian lại phải giết gã một lần nữa, phiền quá đi mất.

Càng phiền hơn là hắn không thể cứ thế mà giết được.

Vấn đề không phải nằm ở chỗ cần có chứng cứ phạm tội hay gì. Theo như chuyện đã xảy ra ở kiếp trước thì không lâu sau người Man sẽ nhân lúc triều đình Đại Diễn đang rối ren để tấn công Nhạn Môn Quan ở tây bắc; còn bên ngoài Kiếm Môn quan phía tây nam thì ma vật tụ họp, tạo thành ma tai. Từ trước tới giờ Thanh Thành kiếm môn vẫn luôn là trụ cột chính trong việc đối kháng với ma tai, tại thời khắc then chốt này, cho dù là một người không để tâm tới chuyện của người khác thì Kham Nguy cũng không muốn tông môn nhà mình rơi vào cảnh chia bè kết phái như triều đình Đại Diễn.

Cho nên phải nhanh chóng giải quyết tên này thôi.

Hơn nữa còn phải giải quyết mà không để xảy ra sơ sót gì.

Kham Nguy nhìn chằm chằm Lưu phó chưởng môn, đến nỗi gã cứng ngắc toàn thân, phải cúi đầu xuống kiểm tra xem có phải là mình chưa thắt gọn đai lưng hay không thì mới dời mắt.

Hắn hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lưu phó chưởng môn không hề biết mình đang trong tình trạng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, gã vuốt râu, cười đầy sảng khoái, nói: “Triều đình và các môn phái khác nghe được tin chưởng môn hiền chất xuất quan nên đã sai người đến thăm hỏi, tặng quà. Chưởng môn hiền chất có cần phải xem qua danh mục quà tặng không?”

Vốn dĩ từ trước đến giờ Kham Nguy vẫn luôn chẳng thèm để ý tới những lễ vật này, ấy vậy mà hôm nay hắn lại gật đầu nói: “Đặt xuống đó đi.”

Lưu phó chưởng môn sững người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “À… Đây, chưởng môn hiền chất, ta đặt ở đây nhé.”

Gã đáp rất tốt, thế nhưng động tác lại hơi miễn cưỡng.

Tính nhầm mất rồi, gã cho rằng tên này sẽ không xem danh sách nên vẫn chưa gạch bỏ đống đồ gã đã trộm ra làm của riêng.

Mà thôi, chắc tiểu tử ấy sẽ chẳng nhận ra đâu, lát nữa gã chỉ cần bỏ thêm mấy món hàng giả vào sao cho đủ số lượng là được rồi.

Quyết định xong, Lưu phó chưởng môn lui sang một bên để cho sứ giả triều đình tiến lên nói chuyện.

Đại Diễn phái tới một vị quan rất trẻ, chẳng biết có phải là do những người khác không muốn nhận công việc này nên mới đến lượt y đứng trước mặt Kham Nguy hay không, từ lúc đi vào Quân Tử đường tới giờ y vẫn luôn cúi đầu, giọng lí nhí như tiếng muỗi vo ve, ấp a ấp úng nói:

– Đại Diễn thiên bẩm hoàng đế khẩu dụ… Thanh Thành chưởng môn khinh người quá đáng, giết… giết hoàng thúc của ta, nếu không nêu được nguyên nhân…

Kham Nguy cũng bị khẩu dụ này chọc cười, rõ ràng người muốn giết Xa Sơn Tuyết là bản thân hoàng đế, thế mà hắn ta còn không dám đường hoàng nói ra những lời này?

Sứ giả vẫn đang đọc thuộc lòng: “… Nếu không nêu được nguyên nhân thì đừng trách trẫm trị tội ngươi đấy nhé. Khâm thử.”

Ha, chỉ cần bịa được nguyên nhân là sẽ không trị tội? Ngay cả giả vờ đóng kịch mà cháu trai của Xa Sơn Tuyết cũng chẳng thèm làm!

Kham Nguy cười nhạo một tiếng, sứ giả triều đình dường như thật sự cho rằng khẩu dụ y vừa đọc sẽ khiến cho Kham Nguy rút kiếm ra đánh, nghe thấy tiếng động thì lùi lại ngay, chẳng hề để tâm tới lễ nghi thể diện gì nữa.

Kham Nguy mặc kệ y, tầm mắt lại không tự chủ được rơi vào chân nến hình hoa sen bằng đồng nho nhỏ kia.

Ánh sáng tượng trưng cho sinh mạng của Xa Sơn Tuyết vẫn đang cháy, cây nến nọ nhỏ hơn đũa tre, ngắn hơn ngón út, nhìn như thể chỉ cần bẻ nhẹ một cái thôi là sẽ gãy ngay.

Nhưng thuở nhỏ Kham Nguy đã từng thử vô số lần, mỗi lần đều thắng hết sức gian nan hoặc thua rất ấm ức, làm cho hắn tức nghẹn đến nỗi chỉ cần nhớ tới Xa Sơn Tuyết thôi là đã nổi trận lôi đình rồi. Nếu quả thật có thể chém được Xa Sơn Tuyết thì hắn nhất quyết sẽ không bỏ qua cơ hội ấy.

Nhưng phải là đường đường chính chính mà đánh toàn lực.

Lúc trước, khi nghe thấy tin Xa Sơn Tuyết mất, tâm trạng của mình lúc đó như thế nào Kham Nguy đã sớm quên mất rồi.

Nhưng mà, nếu bây giờ Xa Sơn Tuyết đã thoát được một mạng thì tất nhiên hắn sẽ không để cho y lại chết tiếp ở trong tay kẻ khác.

“Nguyên nhân ư?” Nụ cười trên mặt Kham Nguy dần lạnh đi: “Ta giết y mà còn cần lý do hả? Cút đi.”

Hai chữ “cút đi” ấy như là đặc ân đại xá, sứ giả triều đình thậm chí quên mất phải ra vẻ phẫn nộ trách cứ Kham Nguy hai câu để giữ lại chút thể diện cho triều đình Đại Diễn, cuống quít bỏ chạy. Trước khi đi còn chẳng nói được một lời tạm biệt, thất lễ cực kỳ!

Giải quyết y xong, Kham Nguy nhìn về phía người cuối cùng.

Cung Phụng viện có sắp xếp chúc sư ở trong Thanh Thành kiếm môn.

Dù cho Thanh Thành kiếm môn không cần chúc sư bói quẻ, không cần chúc sư dùng bí thuật truyền tin tức thì cũng cần phải có người chủ trì các buổi cúng lớn nhỏ.

Thực ra thì chưởng môn cũng có thể làm chủ các buổi cúng được, nhưng mà ma chay cưới hỏi thì sao đây? Đôi tình nhân yêu nhau muốn thành thân thì phải có chúc sư báo cáo với trời đất chứ? An táng người chết thì cũng cần có chúc sư tiễn đưa vong hồn phải không?

Đạo chúc chú có mặt ở tất thảy mọi phương diện sinh hoạt của Nhân tộc. Đối với toàn thể dân chúng, đối với đất nước này, chúc sư là một tồn tại không thể coi thường.

Vì biết Kham Nguy căm ghét cấp trên của mình nên ngày thường các chúc sư ở Thanh Thành kiếm môn đều rất im lặng, thu mình như người tàng hình. Đây là lần đầu tiên bọn họ cầu kiến Kham Nguy.

Vị chúc sư nọ mặc đồ đen, hành lễ qua loa với Kham Nguy.

“Vấn đề của ta và sứ giả triều đình giống nhau, nếu chưởng môn đã trả lời như vậy thì ta cũng sẽ không hỏi lại nữa. Nhưng mà…”

Chúc sư áo đen ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc.

“… Ta xin phép đại diện cho 31 chúc sư khác ở núi Thanh Thành tới đây để chào tạm biệt.”

“Chờ đã!” Không đợi Kham Nguy nói chuyện, Lưu phó chưởng môn đã hét lên: “Chư vị đã trợ giúp Thanh Thành rất nhiều, sinh hoạt với các đệ tử trong môn phái cũng rất vui vẻ, sao lại đột nhiên muốn rời đi?”

Chúc sư áo đen dâng trào cảm xúc đáp: “Đại Quốc sư có thể nói là ân sư mà chúng ta kính nể cả đời. Chúng ta đã không thể báo thù thì thôi, sao còn có thể làm bạn với hung thủ giết người được chứ?”

“…”

Kham Nguy lại liếc nhìn ánh nến đang tỏa sáng lung linh của Xa Sơn Tuyết.

“Sau này Cung Phụng viện cũng sẽ không phái chúc sư đến đây nữa”, chúc sư áo đen phất tay áo bỏ đi: “Xin Kham chưởng môn hãy tự mình lo liệu lấy!”

“Aida, Vương chúc sư xin hãy dừng chân, thực ra…” Lưu phó chưởng môn vội vàng đuổi theo, cũng quên mất phải nói lời tạm biệt với Kham Nguy.

Quân Tử đường mới đó hãy còn náo nhiệt lắm, thế mà bây giờ lại chỉ còn một mình Kham Nguy.

Bị người ta chửi vào mặt, hắn không nhận ra mình thế mà lại để lộ nụ cười thật lòng hiếm thấy, dùng sức gõ vào chân nến hình hoa sen bằng đồng kia.

“Tính tình đám người ở Cung Phụng viện ai cũng giống ngươi nhỉ?”

Chân nến bị gõ, ánh nến theo đó mà lay động trong chớp mắt, giống như là đang trả lời Kham Nguy.

Kham chưởng môn trầm mặc chốc lát.

“Ngươi mà còn không xuất hiện nữa là ta sẽ bóp tắt nó thật đấy.”

***

Thời tiết mấy ngày liền đều rất đẹp, thích hợp để lên đường. Xa Sơn Tuyết đã đến dưới chân núi Thanh Thành cùng Mẫn Cát và 13,000 ác quỷ.

Y rất khó chịu, vô cùng khó chịu, khó chịu đến nỗi hận không thể chết đi cho rồi.

“Đã nôn xong chưa?” Mẫn Cát cầm túi nước, săn sóc hỏi: “Tiên sinh còn choáng đầu nữa không?”

Đại Quốc sư “nắm trong tay quyền hành to lớn, có thể chao đảo cả triều đình” đang suy nhược đỡ cây, yếu ớt xua tay.

Phía sau bọn họ không ngừng vang lên tiếng ầm ầm của trạm Thiết Long, thương nhân lui tới đông như mắc cửi, thật là sầm uất biết bao.

Mẫn Cát không thể không cảm thán: “Ta chưa từng thấy ai bị say xe nặng như Yêu công tử luôn đó.”

Lại một con yêu thú nữa kéo xe xuất phát, trước khi chạy thì rống lên một tiếng đinh tai nhức óc khiến cho Xa Sơn Tuyết vừa ngừng buồn nôn được phút chốc lại tái mặt, cúi đầu xuống nôn tiếp. Thứ y nôn ra đã không còn là cơm canh mà là nước thuốc và dịch mật rồi.

“Ta cảm thấy trước đây ta không say xe”, một hồi lâu sau y mới có sức lực để phản bác: “Có lẽ là đầu bị thương nên mới ảnh hưởng tới ngũ giác… Cho ta ngụm nước với.”

Mẫn Cát vội vã đưa túi nước cho y, thấy y che mặt súc miệng thì dời tầm mắt.

Xung quanh bọn họ cũng có rất nhiều người đang nôn mửa không ngừng như Xa Sơn Tuyết.

Xe kéo Thiết Long là phát minh mới xuất hiện cách đây mấy năm. Bạch Trạch cục chế tạo một đường ray thật dài, sau đó rèn đúc ra loại xe không có bánh, để cho yêu thú đã được thuần hóa tới kéo. Tuy có rất nhiều người sợ rằng yêu thú kéo xe cũng hung bạo như yêu thú ngoài núi hay cảm thấy xe không bánh chạy không nhanh, nhưng xe kéo Thiết Long lại thắng ở chỗ giá thành rẻ, chở người tốt, chở hàng cũng được, tất cả đều có thể dùng loại phương tiện này. Đầu tiên là một vài thương nhân gan dạ đi tiên phong dùng thử, sau đó dần dần trở thành trào lưu. Qua mấy năm thì ngay cả các cụ già cũng chẳng xa lạ gì với xe kéo Thiết Long nữa rồi.

Chỉ có điều, rất nhiều người không thể nào thích ứng được với sự rung lắc của toa xe và tiếng gào rú ầm ĩ của thú kéo. Lên xe nôn, ngồi trong xe nôn, xuống xe vẫn nôn tiếp.

Mẫn Cát có thể thích nghi tốt, người trẻ tuổi ở đâu cũng hoạt bát vô cùng, Xa Sơn Tuyết nghe thấy mà hâm mộ không thôi.

“Đại hiệp đi trấn Thanh Thành qua bên này, năm văn một người, giá cả hợp lí, mau đến đây, đến đây!”

Lại có phu xe tới kêu gọi, Mẫn Cát thấy Yêu công tử dần dần thở vững thì phất tay gọi: “Phu xe! Ta đi với!”

“Được!” Phu xe vui vẻ đáp, con lừa bên phố đối diện nhấc móng chạy tới dừng lại trước người Mẫn Cát: “Khách nhân, mời lên xe!”

“Tiên sinh, nơi này có bậc thang… Tốt rồi, ngài ngồi vững nhé.” Mẫn Cát đỡ Xa Sơn Tuyết lên trước, khi cậu sắp bước lên, đưa mắt sang nhìn phu xe thì chợt thấy sắc mặt gã có chút kỳ quái bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Hả? À, không có gì”, phu xe quay đầu lại, cười hì hì nói: “Tiểu nhân chưa từng thấy ai có tướng mạo cao quý như ngài nên mới muốn nhìn thêm một chút ấy mà.”

Đây là lần đầu tiên có người khen Mẫn Cát như vậy, nhất thời cậu lại càng thấy kỳ quái hơn.

Nhưng mà trời sắp tối rồi, sau giờ giới nghiêm thì không được vào thành nữa. Để tránh bị chặn ở ngoài cổng thành, Mẫn Cát đã nhanh chóng bỏ qua cảm giác quái lạ ấy, chỉ thúc giục gã mấy câu.

Phu xe giơ roi lên đuổi lừa, trước khi chuông báo hiệu giờ giới nghiêm vang lên thì đã đưa bọn họ đến được đường dành cho xe ngựa ở bên ngoài trấn Thanh Thành.

Trước khi rời đi, phu xe lại nhìn Mẫn Cát với vẻ mặt hết sức kì quái hai lần nữa, sau đó nhìn chằm chặp Xa Sơn Tuyết hồi lâu rồi mới chậm chạp nhận tiền.

Xong việc, gã nói: “Nếu như khách nhân muốn tìm chỗ ngủ thì quán trọ Lý gia ở phía trước là tốt nhất đấy. Nếu các ngươi nói là Tiểu Tứ giới thiệu thì còn được chưởng quỹ giảm cho một phần mười.”

Thấy gã vội vàng đánh xe lừa rời đi, Mẫn Cát quay đầu lại hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi quán trọ Lý gia hả?”

“Đổi một nhà khác đi.” Xa Sơn Tuyết nói.

Tất nhiên là Mẫn Cát cũng chẳng lăn tăn gì. Bởi vì thân thể Xa Sơn Tuyết không tốt nên bọn họ chẳng đi quá xa mà chọn ngay một quán trọ ở đầu phố. Lúc đang đưa giấy thông hành cho chưởng quỹ xem thì Mẫn Cát bỗng nghe thấy tiếng ồn ã từ bên ngoài vọng tới, đưa mắt nhìn ra thì thấy một đám kiếm bộc áo xanh cầm đuốc, hùng hổ chạy qua cửa.

“Đang ở quán trọ Lý gia!”. Mẫn Cát nghe thấy đám người ấy nói: “Đừng để cho hai tên đó chạy thoát!”

Quán trọ Lý gia sao? Mẫn Cát sửng sốt.

Chưởng quỹ cũng thấy đoàn kiếm bộc áo xanh ấy, hắn trả giấy thông hành cho bọn họ rồi thúc giục: “Không biết lại có ai xui xẻo đắc tội Lưu gia rồi. Phòng của các vị là phòng hạng nhất số ba, các công tử mau đi lên đi, tránh đụng phải đám vũ nhân này —— Tiểu Bàn! Đến xách hành lý cho các công tử!”

Mẫn Cát co rụt cổ, từ chối sự giúp đỡ của tiểu nhị, tự mình cầm hành lý đẩy vội Xa Sơn Tuyết lên lầu.

Lúc đứng trên cầu thang, cậu nhìn ra ngoài quán trọ thì thấy nhóm kiếm bộc áo xanh đã chạy vào lại đột nhiên quay ra, quơ đuốc, nhìn quanh ngó quất trên đường lớn.

Mẫn Cát: “Tiên sinh…”

Xa Sơn Tuyết dựng thẳng ngón tay lên đặt ở trước môi, thở dài một tiếng nói: “Ừm, bọn họ đang tìm chúng ta đấy.”