Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 69




Hồng Kinh, ngoại ô.

Hơn trăm năm thái bình làm cho cái đô thành nằm ở phía Bắc sông Khúc này trở thành mảnh đất phồn hoa bậc nhất nhân gian, ngoại ô cũng mọc lên từng tòa trang viên, không hề thua kém bên trong thành Hồng Kinh nửa phần.

Tiếc thay, cảnh tượng như vậy bây giờ đã không còn thấy được nữa.

Trang viên ở ngoại thành phần lớn là thuộc về các thế gia trong kinh. Tuy rằng dựa vào số của cải ít ỏi mà bọn họ dựng lên được từ sau khi đi theo triều đình mới mà gọi là thế gia thì dường như không quá phù hợp, thế nhưng thủ đoạn của đám thế gia này so với vô số thế gia các đời trước thì lại xuất sắc hơn nhiều, ai nấy cũng đều bóc lột thành cao thủ. Ở trong tay bọn họ, cho dù là trang viên bình thường thì cũng xa hoa gấp mấy lần nhà của bình dân bách tính, làm cho rất nhiều binh lính phản quân đi đến ngoại ô kinh thành phải mở mang tầm mắt.

Sau khi mở mang tầm mắt, tất nhiên là phải cướp bóc một phen rồi.

Dù sao cũng là mồ hôi nước mắt của dân chúng, bọn họ ra tay không chút do dự.

Vốn dĩ ban đầu chỉ là cướp đoạt bên trong trang viên của các thế gia, sau đó nhà của phú thương cũng bị liên lụy. Đến mồng chín, bình dân bách tính cũng không thể may mắn thoát nạn. Đập phá đều coi như là việc nhỏ, phóng hỏa giết người cũng chẳng còn là xa lạ, số nữ tử bị bọn chúng chà đạp, vấy bẩy thì lại còn nhiều hơn.

Lúc làm những việc ấy, dường như không một binh lính phản quân nào có thể ý thức được bản thân chúng cũng đã từng là những hiệp khách miệng đầy lời đạo nghĩa.

Mỗi lần trưởng lão trong môn phái giảng về sự “tranh đoạt” trong quan niệm của đạo Nho, đệ tử bình thường đều rất khó hiểu, bọn họ chỉ là bị tiền tài, nữ nhân dễ như trở bàn tay chiếm được làm cho mờ mắt.

Nhóm vũ nhân xuất thân từ các môn phái vừa và nhỏ, muốn kiếm sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Còn ở các đại tông môn, ví dụ như Thanh Thành kiếm môn thì có vô số linh dược chiếm được từ Ma Vực; Đoạn Đao môn nằm ở vị trí đắc địa, trong núi có vài linh quặng; cơ quan của Võ Di lâu mặc dù không được dân chúng yêu thích như của Bạch Trạch cục, thế nhưng đó cũng là cửa hiệu lâu đời mấy trăm năm. Về phần người Man của phái Thiên Sơn, làm Thần tông, bọn họ nhận được sự cung dưỡng của tất thảy bộ lạc người Man.

Còn tài nguyên mà các môn phái vừa và nhỏ có thể thu được đều dựa cả vào thành trấn bên cạnh bọn họ, nhưng thành trấn là của Đại Diễn, triều đình sẽ không cho phép bọn họ nuốt vào quá nhiều.

Đến khi Đại quốc sư lên nắm quyền thì cuộc sống của họ lại càng thêm phần gian nan.

Xa Sơn Tuyết vốn là định từng chút, từng chút một bào mòn các môn phái vừa và nhỏ này.

Nếu như không có ma tai thì sẽ không đánh trận, dân chúng bình thường học đánh nhau cũng chẳng có tác dụng gì. Lại chờ thêm mấy năm nữa, bất kể là môn phái lớn hay nhỏ thì số lượng đệ tử có thể tuyển chọn được chắc chắn sẽ giảm mạnh. Khi ấy, đại tông môn có thể dựa vào gốc gác để chống đỡ, môn phái nhỏ liền trực tiếp tiêu vong.

Đến lúc đó sẽ có thêm càng nhiều người làm cơ quan sư, làm thương nhân, làm nông dân, Nhân tộc đã tràn ngập nguy cơ đến nước này, sao có thể nuôi không nhiều tay ăn chơi chẳng làm lao động sản xuất như vậy được?

Đây cũng chính là sự “tranh đoạt” giữa các môn phái vừa và nhỏ với Xa Sơn Tuyết.

Nhưng đối với các đệ tử bình thường thì sau khi chiếm cứ thành trì xong, cuộc sống của bọn họ lại thoải mái hơn rất nhiều.

Sự sợ hãi của bách tính ban đầu cũng làm cho bọn họ cảm thấy xoắn xuýt, nhưng rất nhanh, bọn họ liền chiếm được chỗ tốt không ngờ tới từ bên trong sự sợ hãi ấy.

Điều này làm cho bọn họ không nhịn được muốn tiếp tục, muốn càng nhiều hơn…

Từ lúc nhóm phản quân đầu tiên ở thành Đan Châu hành động cho đến nay còn chưa tới nửa tháng, ấy vậy mà đám người này đã thay đổi hoàn toàn bộ dạng rồi.

“Vẫn chưa đủ”, Ngu Thao Hành nói: “Ta ra hạ sách này, vốn dĩ là bởi vì không hi vọng đám rác rưởi ấy có thể trong vòng mười ngày thao luyện thành binh sĩ để có thể dùng huyết khí hội tụ thành quân thế khí. Nhưng mà xem ra, ngay cả thổ phỉ bọn họ cũng không đảm đương nổi.”

“Đại nhân không cần lo lắng, sau khi mười vạn người còn lại tiến đến, ngoại ô kinh thành sẽ trở nên càng hỗn loạn.” Thống lĩnh Chim Sẻ quân – Trang Lập nói.

Nam nhân thống lĩnh mấy nghìn thích khách này đứng ở bên trong cái bóng của Ngu Thao Hành, hắn dắt hai con ngựa, cùng Ngu Thao Hành bước chậm ở Vương gia thôn nơi ngoại ô.

Vương gia thôn là một trong những thôn xóm bị phản quân ghé qua mấy ngày nay. Bọn chúng cướp đoạt xong liền rời đi, trái lại cũng không làm quá nhiều chuyện bại hoại. Đám người ấy tuyệt đối không thể ngờ rằng, sau khi chúng rời đi không lâu, một nhóm thích khách đã quang minh chánh đại tiến vào Vương gia thôn, tàn sát hết thảy già trẻ trong xóm.

“Chuyện này vốn là ta định để cho phản quân làm”, Ngu Thao Hành lắc đầu: “Không nghĩ tới cuối cùng lại cực khổ ngươi rồi.”

“Ti chức cũng không khổ cực.” Trang Lập cúi đầu nói.

Ở bên cạnh bọn họ, mười mấy thích khách Chim Sẻ đang lục soát thi thể thôn dân trong từng hộ, kéo thi thể ra mảnh đất trống ở phía trước thôn, xếp thành một toà núi thây nho nhỏ.

Có vị chúc sư đi tới triển khai chú thuật đối với núi thây này, làm cho thi thể mất đi máu thịt, lộ ra xương trắng âm u. Sau đó một đám chúc sư khác tới tách rời từng chiếc xương, hoặc là cắm vào trong đất, hoặc là đặt ở trên mặt đất.

Ở bên cạnh bọn họ, đã có vài tháp xương trắng thành hình.

Mở ra linh giác mới có thể nhìn thấy oán khí bốc lên cuồn cuộn từ đỉnh tháp xương, giống như khói đen bay lên sau trận lửa lớn cháy ba ngàn dặm. Trận sư ở bên cạnh thì lại chẳng hề kiêng dè một chút nào, dùng máu đỏ sẫm vẽ chú văn lên trên xương trắng.

Chú văn dài thêm một đoạn, oán khí mãnh liệt lại giảm đi một ít. Đợi đến khi trận sư vẽ kín chú văn lên tòa tháp xương, những quỷ hồn lảng vảng không thể rời đi liền bị trói buộc ở bên trong đó, không thể siêu sinh.

Nhóm chúc sư đi theo Ngu Thao Hành hành động rất thuần thục, bởi vì ở những nơi khác, việc này bọn họ đã làm đi làm lại vô số lần.

Vương gia thôn là thôn thứ năm gặp nạn ở ngoại ô. Những thôn xóm này có một đặc điểm chung, đó chính là đều nằm ở trên chỗ linh mạch đi qua.

Số lượng ấy cũng không có gì đáng kinh ngạc, Thánh Nữ Ngu thị sở dĩ lựa chọn dựng đô thành ở đây, tất nhiên là bởi vì nơi này là mảnh đất phước có ba dòng linh mạch hội tụ. Đại trận hộ thành “Vững Chắc” mà nàng để lại, cũng chính là dựa vào ba linh mạch này mới có thể có uy lực đến vậy.

Điều này trái lại giúp cho Ngu Thao Hành bớt đi được phiền phức.

Làm nam tử, gã và Xa Sơn Tuyết đều không có được khả năng bói toán. Trong quá khứ gã đã từng để lại một chút đồ dự bị ở trên người Ngu Khiêm, lại không ngờ rằng Ngu Khiêm có gan trộm vào thư phòng của gã, chạm trúng cấm chế trực tiếp bỏ mình.

Nếu như không có thuật bói toán giúp đỡ thì gần như không có khả năng tính ra được vị trí của linh mạch. Nhưng Ngu Thao Hành biết rằng Hồng Kinh có chỗ ba linh mạch giao nhau, vậy thì sẽ có phương pháp khác để xác định được vị trí của linh mạch.

“Trước khi Xa Sơn Tuyết trở lại, ít nhất phải xây cho được tháp xương ở bảy chỗ”. Ngu Thao Hành nói: “Cho nên, mặc dù biết rằng ngươi rất vất vả, ta cũng đành phải cực khổ ngươi tiếp rồi. Hai nơi còn lại hãy làm luôn vào tối nay đi.”

“Tuân mệnh.”

Trang thống lĩnh lớn tiếng đáp.

Sau khi xác nhận mấy tòa tháp mới ở Vương gia thôn không có sai sót gì, Ngu Thao Hành dẫn Trang Lập rời đi. Bọn họ cưỡi ngựa trở về thành Hồng Kinh, trên đường bị một đoàn phản quân ngăn cản.

Đám phản quân này hiển nhiên không phải lần đầu làm chuyện ấy, lúc Trang Lập ghìm ngựa dừng lại, còn có thể nhìn thấy một người phụ nữ bị đẩy đến gốc cây phía sau bọn chúng. Trang phục của Ngu Thao Hành rơi vào trong mắt đám người này, hoàn toàn là bộ dáng của một con dê béo bở vàng lấp lánh. Những tên phản quân không có hứng thú với nữ nhân liền vây tiến đến, nhìn chất liệu y phục của Ngu Thao Hành đến đỏ cả mắt.

Đáng tiếc lần này bọn họ đã gặp phải kẻ khó chơi. Một khắc trước tên thủ lĩnh vừa mới hét lớn một tiếng, một khắc sau, dưới ánh mắt chăm chú của các huynh đệ, hắn ta liền đầu lìa khỏi cổ.

Những người khác thậm chí còn không kịp nhìn ra đầu hắn đã bị cắt đi như thế nào.

Đám phản quân cướp đường này không phải là đệ tử trong cùng một tông môn, không có bao nhiêu tình nghĩa với nhau, nhìn thấy hai người này khó đối phó liền dứt khoát giải tán, ngay cả người phụ nữ bị bắt ban nãy cũng đều ném sang một bên.

Người phụ nữ kia tính tình mạnh mẽ, nhân cơ hội đoạt lại bao quần áo của mình. Sau đó nàng thoáng sửa sang lại quần áo trên người một chút, quỳ xuống dập đầu với Ngu Thao Hành và Trang Lập đang vung dây cương chuẩn bị rời đi.

Lúc ngẩng đầu lên nàng nhẹ nhàng vén tóc sang, lộ ra khuôn mặt tuy rằng dính tro bụi nhưng vẫn cứ xinh đẹp vô cùng.

Hai người trên ngựa căn bản không để ý tới nàng, lúc nàng ngẩng đầu lên thì đã phi ngựa rời đi.

Trên đường trở về, Trang Lập không nói gì, mãi cho đến khi bọn họ đi tới dưới cửa thành bắc, hắn mới đột nhiên mở miệng.

“Chuyện giết người như vậy, đại nhân giao cho Chim Sẻ là được rồi.”

Trong lúc chờ đợi cửa thành mở ra, Ngu Thao Hành liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi không hài lòng với ta.”

Trang Lập không lên tiếng, nhưng Ngu Thao Hành hiểu được hắn muốn nói cái gì.

“Nếu như chỉ cần tháp xương, ta trực tiếp giao cho Chim Sẻ giết người là được rồi. Thế nhưng sau khi dựng tháp lên thì cần phải có ít nhất mười vạn tội nhân để huyết tế, mà tính toàn bộ số người bị giam trong ngục của Đại Diễn cũng còn chưa tới con số ấy. Để kế hoạch có thể diễn ra thuận lợi, chúng ta đành phải tự mình tạo ra mười vạn tội nhân, để chặt đứt âm địa mạch, đây cũng là một hành động bất đắc dĩ.”

Chú thuật mê hoặc được trộn lẫn trong giọng nói, Ngu Thao Hành đặt tay lên bả vai Trang Lập, đưa mặt lại gần hắn.

“Năm đó lúc tổ tiên Ngu thị đào dương địa mạch, cũng dùng gần mười vạn nô lệ để làm tế phẩm. Lần ấy ngươi cũng có mặt ở trên hòn đảo nọ, hẳn là đã thấy được sức mạnh của âm địa mạch hung tàn đến cỡ nào. Nếu như không dùng người sống để cúng tế thì một khi đào âm địa mạch ra cũng chính là giờ chết của chúng ta. Vào lúc ấy, ai tới chặt đứt nó?”

Ngu Thao Hành nói xong, thấy Trang Lập vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt chìm xuống.

Trong kế hoạch của gã, Chim Sẻ quân vẫn luôn là một thành phần không thể thiếu mãi cho đến tận những bước cuối cùng, vào lúc này, gã tuyệt đối không thể để cho thống lĩnh Chim Sẻ quân mâu thuẫn với mình được.

“Ngươi không còn nhớ lời mình đã thề lúc gia nhập Chim Sẻ sao?” Giọng Ngu Thao Hành chậm rãi dần, sử dụng chú thuật mê hoặc làm giọng gã trở nên dễ đi vào lòng người: “Chúng ta là con cháu của tội nhân, nhất định phải gánh vác trách nhiệm cho hết thảy tai họa mà đất trời và ngàn vạn sinh linh đã phải chịu đựng trong mấy trăm năm qua. Chặt đứt âm địa mạch là phương pháp tốt nhất để cân bằng âm dương, chỉ cần tiêu diệt được Ma Vực bên ngoài Lục sơn thì một chút hi sinh nho nhỏ trước mắt này đều không đáng kể. Có lẽ ngươi càng tán thành việc làm của biểu đệ ta hơn, muốn tìm phương pháp phục sinh dương địa mạch trong hư vô mờ mịt?”

Nói tới đây, gã đổi chủ đề, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn.

“Ma Vực đã lan đến đâu rồi?”

“… Đã vượt qua phía tây chân núi Thiên Sơn.” Trang Lập đáp.

“Với tốc độ này, qua mấy năm nữa, e rằng Ma Vực sẽ ăn sâu vào nội địa Đại Diễn. Nếu chúng ta không nhanh chóng hành động thì chốn cực lạc cuối cùng của Nhân tộc cũng sẽ gần như biến mất hoàn toàn. Trang thống lĩnh, chuyện đã đến nước này thì không còn đường sống để chúng ta lùi về sau nữa rồi.”

Trang Lập hít sâu một hơi, ở trên ngựa cúi đầu thi lễ với Ngu Thao Hành một cái.

“Đa tạ đại nhân đã chỉ điểm, là do ý chí của ta không kiên định.”

“Không cần nhiều lời”, Ngu Thao Hành giơ tay ngăn hắn lại: “Đã không còn sớm nữa, ngươi đi trước chuẩn bị nhân thủ cho hành động tối nay đi.”

Trang Lập lớn tiếng “Rõ”, sau đó cáo từ chạy về phía cứ điểm của Chim Sẻ.

Hắn không biết rằng ở phía sau lưng, người mà hắn nhận định là “người cứu thế” nhìn hắn đi xa, híp mắt lại, trong ánh mắt lập loè một tia sát ý.

Người này không giữ lại được, Ngu Thao Hành nghĩ.

Thay một kẻ khác biết nghe lời hơn lên thôi.

***

“… Chỗ ta bất đồng với Ngu Thao Hành, chính ở đấy.”

Tại Thuần An Đào phủ, trong hậu hoa viên Cung Phụng viện, Xa Sơn Tuyết nói với Kham Nguy: “Sống thì gian nan, chết lại dễ dàng. So với việc phục sinh dương địa mạch thì lại chém thêm một đoạn âm địa mạch để cân bằng âm dương chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều sao? Hẳn là ngươi cũng đã nghĩ như vậy, đúng chứ?”

Kham Nguy không phủ nhận, nói: “Nếu như ngươi đã lựa chọn con đường gian nan, vậy thì ắt hẳn có lý do của mình.”

Hắn rót rượu cho Xa Sơn Tuyết, Xa Sơn Tuyết không chút khách khí lần thứ hai một hơi uống cạn sạch, đặt chén rượu xuống ra hiệu Kham Nguy đổ đầy.

Uống liên tiếp ba chén, hai má ửng hồng, Xa Sơn Tuyết mới nói tiếp.

“Chém âm địa mạch, mới là tự tìm đường chết.”