Một người ở trên cao nhìn xuống, một người ở bên dưới ngước đầu nhìn lên, hai Xa Sơn Tuyết đối mặt với nhau trong màn tuyết lớn.
Xa Sơn Tuyết… Xa Sơn Tuyết 107 tuổi cũng không biết tại sao mình lại sửng sốt, y có chút rối rắm đối với giấc mơ vốn nên phát triển theo một hướng lại đột nhiên xuất hiện biến hóa này.
Biến hóa có thể là tốt, cũng có thể là xấu, mà Xa Sơn Tuyết luôn luôn có suy đoán bi quan về tương lai.
Ngay tại lúc y định nói chút gì để kiểm soát tình huống thì Xa Sơn Tuyết đứng ở phía cuối con đường Thanh Vân lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn về sau lưng, giống như là trông thấy cái gì đó, ánh mắt hắn hơi sáng lên, sau đó nhẹ nhàng nâng chân chạy đi.
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi sững sờ, vội vã đuổi theo, miệng hô lên: “Chờ đã!”
Gió tuyết bỗng nhiên mạnh lên vùi lấp tiếng hô của y, đợi đến lúc Xa Sơn Tuyết leo lên mấy bậc thang cuối cùng thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của một “mình” khác đâu nữa rồi.
Y mờ mịt nhìn xung quanh, tìm thấy dấu chân trên mặt tuyết, tiếp tục đuổi theo.
Lại không ngờ rằng y chỉ vừa chạy theo dấu chân của “mình” được hai bước thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, dãy núi xanh ngát cùng với gió tuyết lặng yên biến mất, y vượt qua không biết bao nhiêu mùa, trực tiếp đi từ đông lạnh sang hạ nóng.
Tiếng ve kêu râm ran không ngừng, ở sâu bên trong đại điện đặt từng chậu băng lạnh thì lại hết sức mát mẻ. Xa Sơn Tuyết 25 tuổi ngồi đối diện với đại ca Xa Sơn Xương, hắn không biết đại ca có cảm giác gì, nhưng mà tay chân hắn giờ phút này đều lạnh buốt, giống như thể phía dưới đầu gối không phải là bồ đoàn mềm mại mà là một tảng băng cứng.
Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ bọn họ ở riêng cùng nhau sau khi phụ thân băng hà, đương nhiên, trong bóng tối đại khái còn ẩn giấu mấy cung nhân sẵn sàng chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.
Xa Sơn Tuyết đến nay vẫn không thể tin được Xa Viêm đã qua đời không kiềm chế được sự hoảng hốt, mà Xa Sơn Xương ngồi đối diện thì căn bản không chú ý tới sắc mặt của hắn, nói thẳng: “Vinh ân công muốn đưa đệ lên ngôi.”
“Cái gì?” Xa Sơn Tuyết 25 tuổi không nghe rõ: “Đệ á?”
Xa Sơn Tuyết hỏi lại xong mới hiểu ra Xa Sơn Xương nói cái gì, càng thêm kinh ngạc: “Đầu óc Vinh ân công bị lừa đá hả? Sao mà đệ làm hoàng đế được?”
“Phụ hoàng không để lại di chiếu.” Xa Sơn Xương nói.
Giọng điệu hắn lúc nói câu này không có chút tình cảm nào, đau đớn không, tiếc nuối cũng không.
Trong khi Xa Sơn Tuyết được thừa hưởng khá nhiều nét ngoại hình của Ngu thị thì Xa Sơn Xương lại giống Xa Viêm hơn, nhưng trên người hắn không có loại khí chất chinh chiến thiên hạ kia của Xa Viêm, so với võ tướng thì càng giống như là quan văn.
Là con trai trưởng, sau khi ra đời đã cùng Xa Viêm nam chinh bắc chiến, lại còn được vài vị đại nho Đạo tôn một lòng phụ đạo, Xa Sơn Xương có đầy đủ tiêu chuẩn để làm người thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Giờ phút này nghe thấy lời nói thô tục không hợp lễ nghi của Xa Sơn Tuyết, lông mày của hắn lập tức nhăn lại.
Nhưng mà hắn không chỉ trích ngay, mà là nói rõ tình hình với Tam đệ nhà mình: “Đại Diễn lấy Thần Long tông làm nền tảng, mà Thần Long tông thì lại coi trọng cảnh giới thực lực. Mặc dù phụ hoàng là con trai của tông chủ đời trước nhưng cũng phải đánh thắng mọi người trong tông môn mới có thể kế vị được. Ở trong mắt một số di lão Thần Long tông thì đệ có tư cách hơn ta.”
“Đệ không làm đâu”, Xa Sơn Tuyết lập tức cự tuyệt: “Đệ không hợp làm hoàng đế.”
“Đệ không làm cũng không sao”, Xa Sơn Xương nói: “Vấn đề là ở chỗ ta sẽ không khoan dung cho những hành động quá phận của nhóm di lão Thần Long tông vì giao tình trong quá khứ giống như phụ hoàng. Bọn họ cũng biết điều ấy, nhân cơ hội phụ hoàng không để lại di chiếu, liên hợp thế gia tạo áp lực muốn đẩy đệ lên. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm, Tam đệ, đệ cho rằng cái chết của lão Nhị trước khi đệ ra đời là như thế nào?”
Nói xong câu đó, nhìn thấy Xa Sơn Tuyết trợn trừng mắt, mặt Xa Sơn Xương lộ ra vẻ thương xót: “Phụ hoàng thế mà không nói cho đệ.”
Con trai trưởng là người thừa kế và con trai út là để cưng chiều được tiếp nhận phương thức giáo dục khác nhau, có lẽ Xa Viêm cảm thấy để con trai trưởng kế thừa ngôi vị hoàng đế, còn con trai út đột phá cảnh giới đại tông sư, hiệp lực với nhau bảo vệ Đại Diễn mới là phương án tốt nhất. Nhưng mà góc nhìn của Xa Sơn Xương khác với Xa Viêm đã già, ánh mắt của hắn đặt ở tương lai lâu dài hơn, một Đại Tông sư cũng không phải là điều mà Đại Diễn cần nhất trước mắt.
Đặc biệt là ở tình thế sóng ngầm cuồn cuộn khiến người người lo lắng bên trong Hồng Kinh ngay giờ phút này.
“Có một biện pháp có thể rút củi đáy nồi(*).”
(*)Rút củi đáy nồi: Sách Ngụy Thư viết rằng: “Trừu tân chỉ phất, tiễn thảo trừ căn”
Nghĩa là: Để nước khỏi sôi, rút củi; để cỏ không mọc, diệt rễ
Yếu lĩnh của chiêu thức: Khi không thể đối đầu với địch trực diện vì mình yếu hơn, vẫn có thể thắng bằng cách phá hoại nguồn lực và tinh thần của địch, khiến cho địch dù có muốn cũng chẳng có thể nào mà “sôi” lên được. (Theo binhphapungdung.com)
Hắn nói, vỗ tay bảo cung nhân nấp trong bóng tối đưa một bát thuốc lên.
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi sửng sốt, qua hồi lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của Xa Sơn Xương thì chợt hiểu ra, toàn thân run rẩy nhận lấy nó, sau đó…
Hắn giơ tay giội bát thuốc lên mặt Xa Sơn Xương.
Khi Xa Sơn Xương dính nước thuốc thì đột nhiên bị tản ra giống như mây gặp phải gió, tiếng ve kêu ngoài điện, cột nhà đỏ thắm, từng chậu băng lạnh… tất cả đều hóa thành sương mù. Thứ duy nhất không bị tan đi, chỉ có một mình Xa Sơn Tuyết 25 tuổi.
Hắn thả chén thuốc xuống, khó có thể tin nổi mà hỏi Xa Sơn Tuyết 107 tuổi đứng ngoài quan sát nãy giờ: “Khi đó ngươi đã nhịn xuống như thế nào vậy?”
“Không nhịn”, hai mắt Xa Sơn Tuyết 107 tuổi hơi khép lại: “Ta cũng giội.”
Người Xa gia dường như đều không có thiên phú nói lời hay, nhưng mà, cho dù ngày đó Xa Sơn Xương có nói êm tai hơn đi chăng nữa thì Xa Sơn Tuyết cũng sẽ không đồng ý.
Sau này y uống chén thuốc đen sì kia, là bởi vì một vị lão tướng quân mà từ trước đến nay y vẫn luôn kính nể đưa quân lên trước hoàng cung, muốn khoác hoàng bào cho y.
Ngày ấy một nửa kinh thành Hồng Kinh chìm trong ánh lửa ngập trời, ở trong mắt Xa Sơn Tuyết, Đại Diễn có thể vĩnh viễn phồn thịnh lại bỗng nhiên trở nên tràn đầy nguy cơ.
Xa Viêm không muốn y biết đến những chuyện kia, dùng một loại phương thức làm cho y không thể nào tiếp thu nổi mở ra ở trước mắt y.
“Trước đó đại ca đã nhìn ra điều này, ánh mắt tốt hơn ta rất nhiều”, Xa Sơn Tuyết 107 tuổi sớm đã không còn tâm tình tức giận: “Mặc dù quở trách Kham Nguy trong mắt chỉ có kiếm đạo, nhưng trên thực tế, ta của quá khứ cũng gần giống như hắn, chỉ là động cơ bước lên kiếm đạo không thuần khiết lắm mà thôi.”
“Bây giờ ngươi cũng đang làm rất tốt mà.” Xa Sơn Tuyết 25 tuổi nói.
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi lắc đầu.
“Bạch Trạch cục, Thiết Long cục, cải tiến ruộng dâu, cải cách phương thức tuyển quan lại,… Đây thực ra đều là ý nghĩ của phụ thân tuổi già, Xa Sơn Xương dùng 60 năm quét đi một ít hỗn loạn, sau đó mới đến lượt ta tiếp nhận. Nhưng mà trên chính sự ta vẫn không thể so cùng hai người họ, việc phụ thân và đại ca có thể dễ dàng nhìn ra, ta lại cần phải xem vô số tình báo, so sánh với sách sử rồi mới có thể xác định được.”
Nói như vậy, Xa Sơn Tuyết cũng rất bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ y không biết lợi ích của việc ngủ sớm dậy sớm sao? Nếu như y có thể nhẹ nhàng xử lý chính vụ một cách hoàn hảo thì tất nhiên y cũng sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng mà y lại không thể. Thế nên, để đảm bảo mọi chuyện không ra khỏi tầm kiểm soát, y không thể làm gì khác hơn là dồn hết tinh lực vào cho nó.
“Sai rồi.”
Xa Sơn Tuyết 25 tuổi cắt đứt y.
Hắn tự tin nói: “Không ai có thể làm tốt hơn ta được, cùng lắm là có Kham Nguy ngang hàng. Cho dù bị đả kích thì ngươi cũng đừng coi nhẹ bản thân như vậy chứ? Muốn nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay ư, ngươi có mọc ra năm đầu mười tay cũng làm không xuể.”
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi trầm mặc chốc lát, rối rắm nhíu mày lại.
“Khi còn trẻ ta cũng không có loại ý nghĩ ngông cuồng này, ngươi rốt cuộc là gì?”
“Ngông cuồng? Đây rõ ràng là sự thật mà”, Xa Sơn Tuyết 25 tuổi xoay người, tiếp tục đi về phía trước, đi vào trong sương mù. Xa Sơn Tuyết 107 tuổi nghe thấy hắn nói: “Việc chúng ta muốn làm thì nhất định sẽ thành công, cũng giống như chúng ta thích Kham Nguy, Kham Nguy cũng thích chúng ta đó.”
“… Ai là ‘chúng ta’ với ngươi.”
Xa Sơn Tuyết phản bác hắn, theo sau tiến vào trong sương mù mênh mông.
Y lại một lần nữa lạc dấu, lúc này không có dấu chân trên mặt tuyết để y truy tìm, Xa Sơn Tuyết chỉ có thể lang thang vô định xuyên qua từng tầng sương mù ướt át, gặp được vô số “mình”, quan sát hết thảy mọi chuyện xảy ra từ sau khi y tỉnh lại ở Cung Phụng quan trấn Hòa Hòa, xem một lượt từ đầu đến cuối.
Hỏi đùa Chu tiểu tướng quân liệu Kham Nguy có phải là mỹ nhân không, bày cho Mẫn Cát sử dụng keo Tuyết Liên để đánh bại thiếu gia Lưu gia, mượn danh nghĩa của địch nhân để trò chuyện cùng Lưu Bá Quang, leo lên Thanh Vân lộ chỉ mở một nửa trận pháp mà còn mệt đến té xỉu. Té xỉu thì thôi đi, y đã hạ mình leo lên núi Thanh Thành, tên khốn Kham Nguy kia thế mà không tới gặp y?
Từng chuyện một lướt qua, sắc mặt Xa Sơn Tuyết càng lúc càng trầm, cuối cùng khi đến đoạn chạm mặt với Kham Nguy, câu nói “thật đẹp” kia rốt cuộc làm cho mặt Xa Sơn Tuyết đen như đáy nồi.
“Có vấn đề gì không?” Xa Sơn Tuyết 25 tuổi hỏi: “Không phải ngươi cũng nghĩ như vậy à?”
Giọng hắn truyền đến từ phía sau, Xa Sơn Tuyết đột nhiên quay người, chỉ kịp nhìn thấy một mảnh vạt áo biến mất bên trong sương mù mênh mông.
Xa Sơn Tuyết tiếp tục truy đuổi, lúc này y tìm đúng phương hướng, rốt cuộc đi ra khỏi màn sương mù.
Y lại một lần nữa xuất hiện ở đêm tuyết trên núi Thanh Thành, phía trước mặt là con đường nhỏ để lên đỉnh núi Thiên Thanh, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi rào rạt.
Vô số pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, Xa Sơn Tuyết ngóng nhìn ánh đèn trong mái đình tranh trên đỉnh ngọn núi, chần chừ một lát, mới cất bước lên núi.
Khoảnh khắc đi tới bên ngoài mái đình tranh vừa đúng lúc.
Câu nói “ta thích ngươi” kia làm cho Xa Sơn Tuyết triệt để thay đổi sắc mặt, thậm chí không rảnh để ý chuyện xảy ra tiếp theo trong đình.
…Kham Nguy biết? Những ngày qua hắn vẫn luôn biết?
Biết rồi thì tại sao không nói? Nhất định là đang cười nhạo y đi!
Trong nháy mắt tìm một đống lý do giận cá chém thớt, mấy nhịp thở sau Xa Sơn Tuyết lấy lại lý trí, bình tĩnh thở chậm lại, giơ tay dùng sức xoa thái dương và giữa trán.
Nhìn như thế này, phần lớn trách nhiệm của chuyện hoang đường đêm hôm giao thừa đó, chẳng phải là ở trên người mình sao?
Xa Sơn Tuyết hồi tưởng lại mấy ngày trước y đã lấy chuyện này ra để châm chọc khiêu khích Kham Nguy, cùng với khuôn mặt không cảm xúc mà trả lời của hắn, xấu hổ đến nỗi hận không thể dùng bí thuật thời gian để xuyên trở lại thay đổi tất cả, hoặc là trực tiếp xóa sạch một đoạn kia ra khỏi ký ức.
Đáng tiếc y không thể làm như thế, Xa Sơn Tuyết mài mài răng, quay người muốn xuống núi, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà cái giấc mộng sớm đã thoát rời sự khống chế của y cũng tới cười nhạo y, ngay tại khoảnh khắc Xa Sơn Tuyết quay người kia, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi một lần nữa. Y vẫn đứng ở con đường nhỏ lên đỉnh núi Thiên Thanh, nhưng tuyết đọng bốn phía đã biến mất không còn tăm hơi. Cỏ dại hai bên đường nằm trên mặt đất, xào xạc vang lên trong gió thu ấm áp.
Hai người thiếu niên không đi đường nhỏ, ngươi truy ta đuổi mà dùng khinh công bay lên núi, tốc độ khó phân trên dưới, mục tiêu rõ ràng là mái đình tranh bây giờ đã bị Xa Sơn Tuyết phá hủy kia.
Khinh công của thiếu niên mặc áo xanh đeo kiếm xuất chúng, dáng người mờ ảo nhanh hơn thân pháp quỷ mị của thiếu niên áo bào đen viền vàng hai bước, ngay lúc sắp nhảy vào mái đình tranh, hắn lại đột nhiên chần chừ một chút, khiến cho thiếu niên áo bào đen phía sau có cơ hội cướp được vị trí phía trước, làm người đầu tiên nhảy vào trong mái đình.
Đến lúc này thiếu niên mặc áo xanh mới phát hiện ra mình lại một lần nữa bị lừa.
“Không có bẫy ư?!”
“Kỳ lạ ghê”, thiếu niên Xa Sơn Tuyết dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si mà nhìn hắn: “Người yêu cầu không được dùng bẫy không phải là ngươi à?”
Nhưng mấy lần trước có lần nào ngươi nghe theo đâu, thiếu niên Kham Nguy dùng ánh mắt lên án đối thủ, mà đối thủ thì lại căn bản không thèm để ý tới hắn, mũi chân chạm nhẹ vào cột gỗ, nhẹ nhàng xoay người lên trên nóc đình.
Hắn thoải mái nằm xuống trên đống cỏ tranh, hít sâu một hơi, cỏ tranh vừa được đổi qua mấy ngày trước làm cho hơi thở mùa thu vàng ngập tràn chóp mũi hắn. Hưởng thụ như vậy trong chốc lát, thiếu niên Xa Sơn Tuyết cảm thấy cỏ bên người lún xuống, liếc mắt nhìn qua, thì ra là Kham Nguy ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thiếu niên Kham Nguy cùng thiếu niên Xa Sơn Tuyết bình tĩnh nhìn về chân núi phía tây đỉnh Thiên Thanh, biển trúc xanh rì trải dài dọc theo lưng núi, kết thúc ở trên dốc thoải, rải rác có mấy nóc nhà điểm xuyết trên đó, là những hộ gia đình ở phía tây núi Thanh Thành. Lại nhìn ra xa xa một chút, tại nơi bầu trời tiếp xúc với mặt đất, màu đen chẳng lành chậm rãi lên xuống.
Thiếu niên Kham Nguy nhìn một hồi, không nhìn ra manh mối gì bèn quay sang hỏi: “Vì sao luôn phải đến nơi đây để ngắm cảnh vậy, này, đi xuống luyện kiếm đi.”
“Ta đang nhìn Ma Vực.” Thiếu niên Xa Sơn Tuyết nói.
“Ngươi cũng muốn đi Ma Vực để rèn luyện à?” Thiếu niên Kham Nguy hỏi.
“Phụ thân nói, diện tích mà Nhân tộc đã từng chiếm cứ rộng gấp mấy lần toàn bộ Đại Diễn, bên ngoài sáu ngọn núi kia còn có đất đai bao la, phía trên có Thần sơn hùng vĩ hơn cả sáu ngọn núi”, ánh mắt thiếu niên Xa Sơn Tuyết sáng ngời: “Một ngày nào đó, ta muốn nhanh chân đến xem nơi đó có hình dáng gì?”
Nói tới đây, y liếc mắt nhìn Kham Nguy một cái.
Sau phút chốc do dự, hai má thiếu niên Xa Sơn Tuyết ửng hồng, quay mặt đi không nhìn Kham Nguy nữa.
Xa Sơn Tuyết 107 tuổi nghe thấy chính mình ấp a ấp úng cất lời mời.
“Ngươi có đi không?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 38: Trước khi đại Tuyết tỉnh lại nhớ tới ánh kiếm của Kham Nguy——
“Ánh kiếm màu xanh, giăng kín bầu trời.
Sắc lạnh, bén nhọn, xinh đẹp xâm lược lòng người.”
Đúng chính là suy nghĩ ánh kiếm rất đẹp, nhưng mà đại Tuyết mới sẽ không thừa nhận mình có cùng suy nghĩ với tiểu Tuyết đâu.
Còn có chương 23: Kham Nguy trong kí ức đối mặt với lời cự tuyệt của Xa Sơn Tuyết, suy nghĩ trong lòng hắn là ——
“Rõ ràng là ngươi nói muốn đi ra khỏi sáu ngọn núi này, muốn đến nhìn xem vùng đất bị yêu ma chú thú chiếm cứ có hình dạng gì, rõ ràng là ngươi đã ước định một năm sau cùng đi, xem ai đi được xa hơn. Đây rõ ràng đều là nguyện vọng của ngươi! Nào có giống ngươi như vậy, ngươi như vậy…
Tên khốn.”
Đây chính là lúc đưa ra mời đó.