Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 59




Linh mạch bảo châu phẫn nộ rồi.

Ánh sáng từ viên minh châu tròn trịa ẩn mình giữa đám lá xanh biếc kia bỗng nhiên tối lại, sau đó bắn ra ánh sáng mạnh gấp trăm lần lúc trước, chói lóa làm Xa Sơn Tuyết không mở nổi mắt.

Không khí trong phòng cũng nhanh chóng nóng lên, giống như nước sắp sôi trào.

Ở bên kia, Túc Phi thậm chí không thèm để ý tới việc chỉ huy nữa, nhảy mấy bước, vọt chạy thật xa.

Nhưng Xa Sơn Tuyết vẫn cứ đứng yên ở dưới tán cây, dù cho cơn sóng nhiệt ập tới trước mặt đã liếm đến phần đuôi tóc y.

“Tổ tiên nợ, con cháu trả, đây cũng là lẽ thường tình.” Y bình tĩnh nói.

Xa Sơn Tuyết bất chấp sự nóng bức bước lên trước một bước, không khí quanh người giống như biến từ biển lửa đang cháy hừng hực sang lò cao chuyên dụng để nung chảy thép cho thợ rèn. Mồ hôi y ào ào chảy ra, không kịp thấm ướt áo trong đã ráo hoảnh. Đôi môi nhanh chóng trở nên khô khốc, nứt nẻ, từng mảng da chết xám trắng dần dần nhăn lại.

Mặc dù vậy, Xa Sơn Tuyết vẫn nói tiếp.

“Cho ngươi trái tim của ta cũng được, chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề…”

Y dừng lại một chút, sau đó nói: “Cũng giống như vạn vật có sống thì sẽ có chết, vật chết rồi thì sẽ được chuyển sinh. Vậy thì, địa mạch vốn nên sống chết cùng đất trời, lại bởi vì bị đào ra chém đứt mà chết đi, có phải là sẽ có một phương pháp giúp nó sống lại?”

Trả lời Xa Sơn Tuyết chính là cuồn cuộn lửa giận của linh mạch bảo châu.

Thấy cái nóng không làm gì được con cháu của kẻ thù, bảo châu lập tức đổi phương pháp. Linh mộc làm giá đỡ cho nó rút bộ rễ khổng lồ ra khỏi xương thép, giống như roi dài quật về phía Xa Sơn Tuyết.

Trong lúc nhất thời, lá cây xào xạc vang lên, khắp nơi đều là bóng roi, bên tai là tiếng gió thổi vun vút. Xa Sơn Tuyết không kịp tránh né, chỉ cảm thấy trong tích tắc có mấy chục cái roi đang đánh vào người mình.

Y dùng cánh tay bảo vệ đầu, đồng thời vui mừng vì trước khi ra ngoài đã mặc áo giáp ở trong.

… Nhưng mà, cái áo giáp này vẫn là do Kham Nguy ép y mặc vào.

Khóe miệng Xa Sơn Tuyết giật giật, ấn tên người nào đó ở trong lòng mình xuống, bắt đầu chuyên tâm đi né bóng roi.

Ở phía xa xa, Túc Phi trợn mắt lên.

Cái cây làm giá đỡ cho linh mạch bảo châu này có bao nhiêu rễ, e rằng ngay cả người trực tiếp kích thích nó sinh trưởng của Võ Di lâu cũng không biết. Nếu như kiên quyết bắt Túc Phi phải đoán, gã nhất định sẽ đáp là nhiều như sao trên trời.

Mà bây giờ, dưới hàng nghìn bóng roi như sao trời này, Xa Sơn Tuyết dù cho bị ánh sáng đâm không mở nổi mắt, chỉ dựa vào nghe thanh minh vị(*) cũng có thể đoán ra được hướng đi của vô số bóng roi. Mặc dù có chút chật vật, nhưng một đường tiến lên trước y cũng không bị đánh trúng là bao.

(*)Nghe thanh minh vị: Nghe âm thanh đoán vị trí.

Túc Phi từng nghe nói trước khi Đại quốc sư đoạn gân tuyệt mạch đã gần đạt tới cảnh giới tông sư. Mà lúc ấy Đại quốc sư bao nhiêu tuổi? Hai mươi ba? Hay là hai mươi tư? Thời còn trẻ, bản thân Túc Phi cũng là một người có thiên phú cực cao, ấy vậy mà hơn ba mươi mới mò tới bờ mép tông sư.

Gã vốn dĩ không tin lời đồn ấy về Đại quốc sư một chút nào, nhưng mà cảnh tượng đang diễn ra trước mắt lúc này, lại làm cho Túc Phi dao động.

Một người học võ, dù cho trải qua đoạn gân tuyệt mạch không thể cầm lấy binh khí, nhưng nếu còn tâm cảnh và nhãn lực, lại gặp được các loại may mắn thần kì thì vẫn có thể đột phá, vượt qua được, chỉ là khó khăn rất nhiều mà thôi.

E rằng tâm cảnh của Xa Sơn Tuyết mấy năm nay từng có đột phá, không thì không thể nào giải thích được cảnh tượng Túc Phi nhìn thấy lúc này.

… Thật là một kẻ đáng sợ.

Lâu chủ Võ Di lâu quay đầu đi, gã nhìn thấy gương ngọc treo lơ lửng đang lay động trong roi phong, hình ảnh hiện lên ở đó cũng cùng rung lắc. Trong mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy ngàn vạn ánh chớp và kiếm khí màu xanh phá tan nó, hai bên ngươi tranh ta đoạt, bất phân thắng bại.

“So với trước khi bế quan quả thực là lại có tiến bộ. Xem ra Kham Nguy căn bản không phải là cưỡng ép xuất quan, tin vỉa hè thật là hại người mà…”

Giọng điệu gã lúc nói trào ra hâm mộ và đố kị mà chính Túc Phi cũng không hề hay biết.

Đám người thiên phú dị bẩm kia, tại sao lại sinh ra cùng một thời với gã?

Võ đạo cơ quan thì xuống dốc, ngược lại mấy cái thứ “có đỏ mà chẳng có thơm” như chim nhảy nhót hót ca kia thì lại càng được hoan nghênh. Thật vất vả mới có thể thành công hoàn chỉnh “Võ thần” ở đời gã, bây giờ lại bị Thanh Thành Kiếm thánh và Đại quốc sư đùa bỡn ở trong lòng bàn tay…

“Nhưng mà, hiện tại chính là ngươi tự đưa mình đến cửa.”

Đầu lâu Ngu Thao Hành đưa tới vô dụng? Không phải đã có sẵn bản thân Đại quốc sư ở đây sao?

Ngày thường thì Túc Phi cũng không dám nói mình chắc chắn có thể đối phó được với Đại quốc sư, nhưng bây giờ Đại quốc sư lại đang đặt toàn tâm ở chỗ linh mạch bảo châu, hoàn toàn quên mất gã.

Hồi còn là một đệ tử Võ Di lâu bình thường, thường xuyên được giao cho nhiệm vụ ám sát, Túc Phi sao có thể bỏ qua cơ hội lần này được. Gã lặng yên không một tiếng động tìm một vị trí tốt hơn, đồng thời gỡ tẩu thuốc của mình ra.

Đây không phải là một tẩu thuốc bình thường, sau khi gỡ ra mới biết rằng nó làm hoàn toàn từ huyền thiết, được nước thuốc nhuộm che giấu ánh kim loại. Cũng không biết Túc Phi mở ra lắp ráp như thế nào, trong chốc lát, một chiếc nỏ nhỏ nhắn tinh xảo đã xuất hiện ở trên tay.

Cái nỏ này không bắn ra mũi tên, mà là bắn ra kim độc mảnh như lông trâu. Kim độc có kết cấu đặc biệt, bên trong trống rỗng, chứa đựng nọc rắn, phần đuôi được đập phẳng, sau khi truyền nội tức vào có thể dễ dàng xuyên thủng cuồng phong, không bắn chệch mục tiêu.

Túc Phi nhắm chuẩn, vận khí, thả dây cung.

Nội tức bay ra cùng kim độc nuốt chửng toàn bộ âm thanh, chỉ trong chớp mắt, kim độc đã vượt qua khoảng cách giữa gã và Xa Sơn Tuyết.

Đồng thời, nó cũng không bị bóng roi, roi phong làm lệch hướng.

Nói gì thì nói, Túc Phi cũng là một nhân vật đã đạt tới cảnh giới tông sư được mấy chục năm.

Sắp trúng rồi.

Gã nhếch miệng cười.

Một khắc sau, ánh kiếm như lá trúc nhẹ nhàng đâm qua ngực gã, để lại một vết thương xuyên thấu.

Túc Phi kinh ngạc cúi đầu xuống, nhìn thấy máu tươi trào ra từ ngực mình.

Lười nhác phải tiếp tục dây dưa với việc chém Võ thần không hồi kết, không tìm thấy Xa Sơn Tuyết, Kham Nguy trực tiếp giết tiến vào bên trong Võ thần. Các đệ tử Võ Di lâu không có thân thể bất tử, những ai trốn kịp thì có lẽ bây giờ vẫn giữ được một mạng, còn những ai cố gắng ngăn cản hắn thì tất biến thành vong hồn mới dưới kiếm.

Lúc Kham Nguy đuổi tới căn phòng chứa trái tim Võ thần này, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng của Túc Phi khi thả dây cung.

Dây cung làm từ gân của yêu ma có lực rất mạnh, tốc độ kim độc bay ra nhanh đến nỗi Kham Nguy không kịp ngăn cản.

Hắn cũng không đi cứu, tiện tay đâm một kiếm giết chết Túc Phi.

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu nhìn sang thì quả nhiên, cái kim độc ấy không mảy may ảnh hưởng chút nào tới Xa Sơn Tuyết.

Cũng không phải là do Xa Sơn Tuyết nghe thấy âm thanh mà tránh ra, chỉ là khi kim độc tới gần linh mạch bảo châu thì đã bị sóng nhiệt cuồn cuộn nóng chảy thành nước, bắn chệch, đập vào thân linh mộc.

Hơn nữa, kể cả khi kim độc không bắn chệch thì cũng không cần phải hoảng sợ.

Làm sao Xa Sơn Tuyết có thể lơ là Túc Phi cho được? Không nói tới việc mặc áo giáp trong thì quanh người y còn có một vòng linh lực hư hư thực thực vây quanh, kết hợp với nghe thanh minh vị để phán đoán vị trí của vô số rễ cây. Nếu không có nó thì cho dù không bị linh mộc đánh bay, y cũng đã bị nướng chảy thành nước như kim độc rồi.

Đương nhiên, y không sử dụng quá nhiều chúc chú, miễn cho linh mạch bảo châu lại càng thêm tức giận.

Vì vậy, khi Kham Nguy thô bạo chặt đứt rễ cây linh mộc, Xa Sơn Tuyết bất đắc dĩ quăng cho hắn một ánh mắt.

“Ngươi nhìn gì?” Kham Nguy không vui: “Ngươi muốn cái bảo châu kia nguyên vẹn còn gì.”

“Vậy thì thật là đa tạ Kiếm thánh đã kiếm hạ lưu tình.” Xa Sơn Tuyết âm thầm lườm hắn ở trong lòng.

Kham Nguy đi về phía y, đi tới sau lưng y, hướng mũi kiếm xuống dưới, sau đó luồn hai tay qua nách, nâng Xa Sơn Tuyết còn chưa kịp phản ứng lên, đặt ở trên cây.

Xa Sơn Tuyết: “… Ngươi làm gì vậy?”

Kham Nguy: “Thôi đi, ngươi còn có sức lực leo cây chắc.”

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn sang linh mạch bảo châu, bật thốt lên cảm xúc giống hệt tiếng lòng của Xa Sơn Tuyết.

“Thật là to ghê.”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Đây thực sự là một cảm giác quen thuộc mà đã rất lâu rồi chưa được trải nghiệm, làm cho y nhớ tới năm đó lúc dạo chơi ngẫu nhiên gặp được, bọn họ đã kìm chân nhau như thế nào.

“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Kham Nguy hỏi: “Khiêng hạt châu… à, quả cầu này về sao?”

“…” Linh mạch bảo châu.

Linh mộc mọc ra một sợi rễ mới, quất về phía Kham Nguy.

Cái quất này cũng chẳng ăn nhằm gì so với hắn, Xa Sơn Tuyết ước ao bộ da dày thịt béo của người này trong chốc lát, sau đó thở dài vịn thân cây đứng vững ở trên cành.

Ánh sáng và nhiệt độ từ linh mạch bảo châu đã giảm xuống, nó lại một lần nữa bình tĩnh điều khiển Võ thần, làm cho cái tên to con này ngồi xuống tại chỗ.

Dãy núi Võ Di ầm ầm rung chuyển. Chúc sư, lệ quỷ và dân chúng phía dưới ngọn núi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tuy rằng vẫn chưa hết kinh hồn bạt vía, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Mà ở bên trong võ thần, Xa Sơn Tuyết đưa tay ra, chạm vào mặt ngoài bóng loáng của linh mạch bảo châu, xoa nhẹ nó.

Linh mạch bảo châu căn bản không muốn cho Xa Sơn Tuyết đụng vào, lập tức đưa cành cây phía dưới chân Xa Sơn Tuyết ra sau ba tấc.

Xa Sơn Tuyết thả tay ra, quay đầu nhìn về phía Kham Nguy mặt không cảm xúc, nhưng thực tế là đang mơ hồ, không hiểu gì.

“Ngươi có biết lịch sử của tiền triều không?” Y hỏi.

“Tiền triều?” Kham Nguy nghi hoặc hỏi lại.

Trước khi Đại Diễn được thành lập, trong suốt mấy trăm năm, Nhân tộc không hề có một hoàng triều nào, thậm chí không có cả một quốc gia. Mỗi tông môn chiếm cứ một phương, môn chủ một phái chính là vương của một vùng.

Nhưng trước khi rơi vào cục diện kì quái ấy, triều đại cuối cùng của Nhân tộc là Đại Chu, diệt vong khi Ma Vực dần dần trỗi dậy 700 năm trước.

“Ngu thị là tư tế của Đại Chu.” Xa Sơn Tuyết nói.

Kham Nguy gật đầu, trên núi Thanh Thành cũng có trưởng lão dạy kinh sử, cho nên điều này thì hắn biết.

“Nhiều năm chiến loạn như vậy, cộng với việc Ngu thị dời từ núi Dương Lĩnh đến núi Ngân, rồi sau đó lại chuyển đến Đại – Tiểu Hưng Lĩnh, cho nên trong quá trình ấy đã bị thất lạc vô số ghi chép. Mà ghi chép của dân gian về Đại Chu thì lại càng ít hơn”, Xa Sơn Tuyết nói: “Lúc trước cũng đã nói với ngươi rồi, tổ tiên ta đào ra và chặt đứt một đoạn dương địa mạch, chính là vào lúc này.”

Linh mạch bảo châu nghe thấy vậy tức giận lấp lóe.

Xa Sơn Tuyết nói tiếp: “Đầu đuôi câu chuyện ra sao thì không biết, tóm lại là có một ngày, vị tộc trưởng của Ngu thị hơn 700 năm trước, có thể là làm theo ý chỉ của thiên tử lúc đó, cũng có thể là do tâm huyết dâng trào, hắn hao tổn vô số thời gian, vật tư, nhân lực và tài lực, chạy khắp các dãy núi để vẽ một bức bản đồ âm – dương địa mạch.”

“Chưa từng nghe thấy bao giờ.” Kham Nguy nói.

Xa Sơn Tuyết phất phất tay.

“Nói không chừng tên của nó cũng không phải là thế, bản đồ âm – dương địa mạch là do ta kết hợp ghi chép trong bản thảo của tổ tiên sau đó tự mình đặt ra. Nhưng trọng điểm không phải ở đây.”

Y ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Vị tổ tiên nọ… mẫu thân của mẫu thân của mẫu thân của không biết bao nhiêu đời của mẫu thân ta, không biết là nam hay nữ, vẽ bản đồ thì không nói, sau khi vẽ xong, hắn ấy thế mà lại ngồi chọn lựa một phen trong mấy cái địa mạch, sau đó nhắm tới một đoạn dương địa mạch, mời đại tông sư và tông sư lúc bấy giờ tới, cùng nhau đào nó lên.”

“…” Kham Nguy.

Kham Nguy nghe không hiểu.

Cũng giống như đoạn âm địa mạch lúc trước, sau khi bị quấy nhiễu đã trực tiếp bỏ trốn, dương địa mạch cũng biết di động.

“Không phải người đã từng thấy rồi sao? Dưới ngọn núi lửa không hoạt động kia có trận pháp đóng trụ địa mạch”, Xa Sơn Tuyết nói: “Không chỉ có một cái, mà bọn họ còn đóng trụ các đoạn đầu, giữa và đuôi của dương địa mạch, sau đó điều động nô lệ tới đào. Nghe đâu bởi vì chuyện này, Đại Chu đã đưa một nửa số nô lệ trong cả nước đến đây, ngoài ra còn có sự giúp sức của các đại tông sư và tông sư một kiếm đi ngàn dặm vạn dặm, lúc đào xong dương địa mạch thậm chí còn chưa tới mấy tháng.”

“Đào ra ngoài để làm gì?” Kham Nguy vẫn cảm thấy khó có thể lý giải được: “Âm khí, dương khí trên thế gian luôn luôn phải ở thế cân bằng mới tốt. Âm địa mạch lộ ra trên mặt đất sẽ gây chú phong, chú tuyết. Dương địa mạch lộ ra, e rằng sẽ sinh cơ quá thịnh, trái lại dẫn tới diệt vong.”

“Đây không phải là vấn đề”, Xa Sơn Tuyết nói: “Bởi vì dương địa mạch đào ra còn chưa kịp khiến cho nhân gian sinh cơ quá thịnh thì đã bị bọn họ chém đứt rồi.”

Vẫn như cũ không biết nguyên nhân, trong bản thảo Ngu gia lưu lại, phần này đã bị thất lạc từ lâu.

Đáng sợ hơn chính là hậu quả của chuyện này.

Dưới mặt đất, âm địa mạch và dương địa mạch vẫn luôn duy trì cân đối trạng thái hai – hai. Dương địa mạch thiếu một phần thì âm địa mạch sẽ nhiều thêm một phần. Từ đó ở trên mặt đất, chú lực sẽ mạnh hơn chúc lực, dương khí sẽ yếu hơn âm khí. Không tới mấy năm, những đoạn dương địa mạch khác cũng sẽ bắt đầu trở nên suy yếu, còn âm địa mạch thì lại càng ngày càng mạnh lên, cuối cùng cũng có một ngày…

“Chú lực thay thế chúc lực, nổi lên mặt đất, Ma Vực cứ như vậy xuất hiện. Các loài động vật ăn hoặc uống phải thức ăn chứa chú lực bị chết hàng loạt, con nào còn sống thì lại biến thành yêu ma chú thú thuở sơ khai… Những nỗi thống khổ mà sinh linh phải gánh chịu trong suốt bảy trăm năm qua, đều là sai lầm của tổ tiên ta”, Xa Sơn Tuyết trầm giọng nói: “Nếu ta đã chảy dòng máu của Ngu gia, tất nhiên cũng phải gánh chịu một phần tội nghiệt.”

Kham Nguy nhíu mày lại.

“Chuyện 700 năm trước thì liên quan gì đến ngươi?”

Xa Sơn Tuyết không để ý tới Kham Nguy, y nói những lời ấy thật ra là để kéo dài thời gian. Bàn tay giấu trong áo đã vẽ xong chiếc phù văn cuối cùng, linh lực dập dờn, một tia sáng trắng bắn về phía linh mạch bảo châu.

“Mở rộng ký ức đi, để cho ta xem địa mạch sinh ra từ đâu!”