“Ồ?” Vốn đang không quá hứng thú với việc chém người sắt khổng lồ, Kham Nguy nhướng mày.
“Sống là sống, chết là chết”, hắn vận khí lên, nói: “Bất tử là cái gì, xem kiếm của ta đây.”
Vừa dứt lời, Tương phu nhân hét dài một tiếng, ánh sáng màu xanh trên mũi kiếm tăng vọt ba trượng, liên tục đâm mạnh vào ngực Võ thần.
Dù cho Võ thần tiếp tục hấp thụ bùn đất lên che ngực, nhưng mà lỗ thủng kiếm khí đâm xuyên đã càng lúc càng lớn.
Xa Sơn Tuyết khẽ lắc đầu.
“Phương pháp này của ngươi đối với ‘Võ thần’ mà nói thì chỉ như là rút đao chém nước, nước còn chảy nghĩa là sông vẫn còn, linh mạch bảo châu không tổn hại thì ‘Võ thần’ cũng sẽ không ngã xuống.”
“Nói cách khác, chỉ cần chém cái bảo châu kia là được rồi?” Kham Nguy hỏi lại.
Mặc dù hắn đang hỏi Xa Sơn Tuyết, nhưng thực ra trong lòng đã có câu trả lời.
Vài tia nội tức hội tụ ở hai mắt, hai tai Kham Nguy, cảnh vật hỗn loạn tứ phía mất đi màu sắc, những âm thanh không liên quan cũng bị đè ép xuống mức thấp nhất. Chỉ còn lại mấy tiếng tim đập rõ ràng, Xa Sơn Tuyết phía sau lưng và Túc Phi trong ngực Võ thần là hai người duy nhất không bị mất màu.
Không, chờ chút, còn có một quầng sáng hình tròn, ở phía sau Túc Phi, chính là…
Xa Sơn Tuyết cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Y nói: “Ngươi dám.”
Nhìn thấy Kham Nguy trầm mặc quay đầu lại, Xa Sơn Tuyết bổ sung: “Trên linh mạch bảo châu xuất hiện bao nhiêu vết nứt, ta sẽ làm cho Tương phu nhân gãy thành bấy nhiêu đoạn.”
Tương phu nhân: “…”
Gân xanh nổi đầy trên trán, Kham Nguy nói: “Không được chém thì cứ nói thẳng, uy hiếp làm cái gì.”
Xa Sơn Tuyết nói: “Để tránh ngươi lại tiện tay chém một phát, đương nhiên là phải cho ngươi biết được hậu quả rồi.”
Trong giây lát, Kham Nguy có chút hối hận đi ra cùng Xa Sơn Tuyết, bởi vì tên khốn này rõ ràng là đang toàn tâm toàn ý mà kéo chân sau(*) của hắn.
(*)Kéo chân sau: Ý chỉ lợi dụng quan hệ hoặc tình cảm thân thiết để kiềm chế hành động của người khác.
“Vả lại, ngươi cũng không cần phải phá hủy hoàn toàn ‘Võ thần"”, những thứ Xa Sơn Tuyết hướng đến còn nhiều hơn sự tưởng tượng của Kham Nguy: “Dù sao nó cũng là võ đạo cơ quan mà toàn phái Võ Di lâu kiến tạo, trong đó có rất nhiều chỗ đáng để học tập tham khảo. A, vừa nói vậy, quả nhiên là cần phải mang mấy người Bạch Trạch cục đến xem mới được, sau đó mô phỏng làm theo một cái, không cần lớn như vậy, cao bằng nửa ngọn núi là được rồi, dùng để bảo vệ kinh thành có vẻ rất không tồi…”
Kham Nguy không nghe nổi nữa.
Hắn quay người đi, tiếp tục chặt.
“Võ thần” lúc này đã có kinh nghiệm, không đứng yên tại chỗ để cho Kham Nguy chặt như lúc trước nữa. Mà tác hại của việc thân hình quá khổng lồ chính là trở thành một cái bia ngắm to tướng, dù rằng một bước lùi của nó có thể cách xa đến mấy dặm, nhưng cái chân dài kia cũng không nhỏ đi được là bao trong mắt Kham Nguy.
Kiếm quang bổ xuyên lôi đình trong không khí, thế như chẻ tre đi tới trước mặt “Võ thần”, không tiêu hao nửa phần sức mạnh.
“Lúc trước thừa dịp bọn ta chưa sẵn sàng đã đành, còn mơ tưởng rằng bây giờ cũng giống như khi ấy sao!”
Bên trong “Võ thần”, Túc Phi nghiến răng nói.
Chỗ hắn đang ở là phía trước trái tim “Võ thần” – nơi được mười hai đôi xương sườn vững chắc bảo vệ, cũng là căn phòng được trang bị đầy đủ nhất trong Võ thần.
Sàn được mạ đồng, Túc Phi đứng ở trung tâm, bốn phía treo đầy gương làm bằng ngọc, giúp hắn có thể nhìn thấy được tình hình bên ngoài, không đến nỗi hai mắt như mù.
Vị trí của những chiếc gương này cũng vô cùng khéo léo, dưới góc nhìn của Túc Phi, hắn như thể chính là Võ thần.
Phán đoán ra Kham Nguy muốn vung kiếm, Túc Phi bắt đầu kéo một sợi xích sắt trước mặt.
Phía trước hắn có bốn mươi chín sợi xích sắt, mỗi sợi đều được gắn với một cái chuông lớn, khi xích sắt bị kéo thì chuông sẽ rung vang.
Toàn thân “Võ thần” được bao phủ bởi đại trận, Võ Di lâu môn nhân đi tới đi lui trong cơ thể Võ thần, mỗi người lại đảm nhận một nhiệm vụ riêng. Mấy đệ tử canh gác ở đầu trận tuyến vừa nghe thấy tiếng chuông, cùng nhau hít vào một hơi, sau đó đưa hai tay ra trước, nội tức được xuất ra theo chưởng.
Nội tức của một đệ tử Võ Di lâu, nhẹ như một cơn gió.
Nội tức của mười đệ tử Võ Di lâu, đủ khiến cho nỏ pháo bắn ra xa mấy dặm.
Vào lúc này, nội tức của hàng trăm, hàng ngàn đệ tử Võ Di lâu được sức mạnh của trận pháp vo thành một cục, phun ra theo lỗ gió trong lòng bàn tay Võ thần, lập tức giao nhau với kiếm quang của Kham Nguy.
Nội tức tạm thời được vo vào nhau bị chém trúng liền tan ra, nhưng kiếm quang cũng bởi vậy mà bị triệt tiêu. Một ít kiếm khí còn sót lại lướt qua bả vai Võ thần, uy lực chỉ đủ để chặt đứt mấy cây khô vốn đã héo úa.
Không hổ là võ đạo cơ quan có thể sánh ngang với đại tông sư, cũng không hổ là Võ Di lâu. Trong khi Bạch Trạch cục ngay cả lý thuyết về phương pháp hội tụ nội tức của nhiều người khác nhau còn chưa nghĩ ra thì Võ Di lâu đã áp dụng được thành quả vào thực tế rồi.
Vừa thấy chặn được kiếm khí của Thanh Thành Kiếm thánh, các đệ tử Võ Di lâu không khỏi vui mừng hoan hô.
Ngay sau đó, tiếng chuông lại một lần nữa dồn dập vang lên.
Bọn họ vội vã vận khí tung chưởng, chưởng thứ nhất còn chưa kết thúc, tiếng chuông mệnh lệnh xuất chưởng thứ hai đã vang lên. Kham Nguy vung kiếm không ngừng, để chặn kiếm khí, các đệ tử Võ Di lâu cũng không thể ngừng xuất nội tức.
Điều này quả thật là khó khăn.
So với những tông môn tầm trung, hạ thì tâm pháp của Võ Di lâu cao hơn hẳn, thế nhưng so với các đại môn phái thì lại không bằng. Nếu như là lâu chủ Túc Phi hoặc các trưởng lão có thời gian nghiêm túc rèn luyện nội tức, nói không chừng có thể đột phá giới hạn trong tâm pháp, mở ra một cảnh giới mới. Thế nhưng đối với nhóm đệ tử trẻ tuổi mà nói, với trình độ của bọn họ thì ngay cả tư cách đăng đường nhập thất(**) cũng không có, nội tức vận chuyển trôi chảy một chút đều đã được coi là tinh anh.
(**)Đăng đường nhập thất: 1. Đi vào trong phòng, vào trong nội thất|2. Kỹ năng, nghề nghiệp rất giỏi, tinh thâm, có được chân truyền|3. Học vấn hay kỹ năng theo trình tự rõ ràng đạt được trình độ cao. (Nguồn: https://bachngocsach.com/forum/threads/286).
Vì vậy trong mấy đại tông môn, Võ Di lâu môn nhân từ trước đến giờ vẫn luôn được gắn cho danh hiệu “nội tức yếu ớt”.
Cứ phải vận xuất nội tức liên tục không ngừng như vậy, có mấy đệ tử Võ Di lâu nền tảng không vững liền té xỉu.
Mặt khác, ở bên ngoài, Kham Nguy cũng không biết rằng mình đã bức các đệ tử Võ Di lâu thành cái bộ dáng quái quỷ kia. Hắn chỉ là dựa theo thói quen của mình, một kiếm không được thì lại thêm một kiếm, trăm kiếm nghìn kiếm lần lượt rơi xuống, toàn bộ bầu trời đều biến thành biển trúc sóng dập dờn.
Hắn tin tưởng rằng luôn sẽ có một kiếm công phá được đối phương, nhưng mà không ngờ lại có thể dễ dàng làm cho Võ thần rơi xuống thế yếu như vậy.
Không thể nào, hắn vô cùng kinh ngạc nghĩ.
Trong kiếp trước, Võ Di lâu dùng Võ thần làm tường thành, ngăn cản vô số người Man và yêu ma chú thú hành quân từ Nhạn Môn Quan tới, thanh danh hiển hách, ngay cả Kham Nguy cũng từng nghe qua vô số lần, làm sao có thể dễ dàng đối phó như vậy được?
Hắn còn đang không hiểu thì thấy nỏ pháo trên đầu ngón tay Võ thần mở ra, một viên đạn to bằng nắm tay bay ra từ bên trong, không bắn trúng Kham Nguy, trái lại bởi vì góc độ không đúng mà đập vào chân mình.
Kham Nguy im lặng.
Thì ra là vậy, hắn quả là không thể so sánh những người mới hiện tại với Võ Di lâu môn nhân thân kinh bách chiến trong kiếp trước được.
Càng không cần nói tới…
Càng không cần nói tới hiện tại Võ Di lâu là một lòng một dạ muốn đối phó với hắn, mà người Võ thần muốn đối phó lại là Xa Sơn Tuyết.
Hai bên không phối hợp được với nhau, Võ Di lâu cũng không cứu vãn nổi cục diện bây giờ.
Bên này, Xa Sơn Tuyết cũng đang thong dong mà ứng phó.
Không tính đến nỏ pháo được đệ tử Võ Di lâu điều khiển thì phương thức công kích của bản thân Võ thần hết sức đơn điệu, không có gì ngoài tay đánh chân giẫm, phun lửa phun băng.
Về phần sấm chớp, cái đó cũng không phải là do Võ thần tạo ra, mà là do trời cao cảm ứng được linh mạch bảo châu thức tỉnh đánh xuống. Chỉ có điều, thiết kế ban đầu của Võ thần đã cân nhắc đến việc chống sét, cho nên những tia sét kia không thể gây ra chút vết thương nào cho nó, trái lại làm cho chim bay thú chạy, cây cỏ hoa lá xung quanh Võ thần gặp nạn.
Thiên lôi điên cuồng oanh tạc như vậy, làm cho không gian bị ô nhiễm chú lực xung quanh núi Vũ Di mười dặm đều được thanh lọc hoàn toàn, không cần nhóm chúc sư phải sử dụng chúc thuật làm sạch.
Dù sao sau trận chú tuyết thì cây cối trên dãy núi Võ Di cũng phải trồng lại, bây giờ bị sét đánh cũng không sao. Nghĩ vậy, Xa Sơn Tuyết lại ứng phó càng thêm thong thả, dự định trước tiên dẫn Võ thần đi một vòng lớn, mở rộng phạm vi làm sạch của thiên lôi rồi lại tính tiếp.
Y cứ nhàn nhã như thế, đương nhiên là chọc giận Võ thần.
Nói là chọc giận cũng không đúng lắm, địa mạch không có ý thức, linh mạch bảo châu sinh ra từ tinh hoa của địa mạch lại càng không thể có. Nhưng chúng cũng không phải là vật chết, sinh ra có linh hồn, bất tử bất diệt, tất nhiên cũng có vui, mừng, buồn, giận.
Máu Ngu thị tản ra mùi mà linh mạch bảo châu khắc cốt ghi tâm, làm cho nó nhớ lại sự thống khổ lúc mình ra đời.
Thế là nó vội vàng muốn tiêu diệt mùi vị này, nhưng lại nhiều lần không thể thành công, bị đả kích làm cho bình tĩnh lại một chút.
Linh khí hỗn loạn bốn phía đột nhiên biến hóa, Xa Sơn Tuyết hóa thân thành gió mạnh cũng theo đó mà dừng bước lại.
Thời cơ đến rồi. Chỉ là cái vòng này vẫn chưa được quét xong, y có chút tiếc hận.
Nhưng mà chính sự quan trọng, lúc này, đại khái là linh mạch bảo châu đã đồng ý nói chuyện với y.
“Mở cửa ra, để ta đi vào”, Xa Sơn Tuyết nói: “Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.”
Linh mạch bảo châu chần chừ một chút, Xa Sơn Tuyết liền quăng cái pháp linh y lấy từ chỗ Diêu Thiên Minh trước khi ra ngoài.
Y bày ra dáng vẻ vô hại, chờ đợi trong chốc lát.
Dùng linh giác chỉ chúc sư mới có mà nhìn, mới có thể nhìn thấy phong bế đại trận mở ra, linh khí đan cài vào nhau làm khóa cũng được tháo gỡ, tầng tầng đại môn lần lượt mở rộng, lộ ra cho Xa Sơn Tuyết hình dáng bảo vật giấu ở nơi sâu xa nhất.
Xa Sơn Tuyết hít sâu một hơi, rót linh khí vào bùa chú y đã chuẩn bị từ trước.
Bùa chú không lửa tự cháy, lúc nó hóa thành tro tàn bay xuống mặt đất hỗn độn, Xa Sơn Tuyết lặng yên không một tiếng động biến mất tại chỗ.
***
Túc Phi đứng ở giữa chỉ huy đám đệ tử đối phó với Kham Nguy một lúc một điên cuồng hơn, hận không thể bỏ Võ thần đi ra ngoài để đánh với hắn một trận.
Lúc gã thả sợi xích sắt kéo nhầm ra, bỗng nhiên bị hoa mắt.
Có một người đột ngột xuất hiện, chắn tầm nhìn của gã.
Túc Phi không chút nghĩ ngợi liền quát lớn: “Ngươi là đệ tử nhà ai? Không có thông báo lên đây làm gì?”
Người đến ngạc nhiên nhìn bộ dạng táo bạo, mắt đầy tơ máu của Túc Phi, nhất thời cảm thấy gã cũng có vài phần đáng thương.
“Đệ tử nhà ai ư? Ta đây không sư không phái, còn chuyện thông báo thì ta đã nói với chủ nhân nơi này rồi.”
“Sao ta không nghe… Hả?”
Thấy rõ người tới, Túc Phi sợ hãi sững người, nắm lấy tẩu thuốc gỗ bên hông.
Xa Sơn Tuyết cười cười, đè lại tay gã, đẩy mũi tên độc đã bắn ra một nửa trở lại..
“Đã nhiều năm như vậy, trong số các chưởng môn đại tông môn, ngoại trừ Túc lâu chủ thì ta đều đã gặp. Dịp này cũng coi như là một loại duyên phận.”
Túc Phi nhìn chằm chằm người này, quát khẽ trong miệng.
“Đại quốc sư… Xa Sơn Tuyết.”
“Là ta.”
Xa Sơn Tuyết gật gật đầu, nhưng không phải là gật đầu với Túc Phi, mà là với phía sau gã.
Nơi đó đứng sừng sững một gốc cây che trời, bên trong cành lá treo một hình tròn như “Mặt trăng”.
“Mặt trăng” màu vàng nhạt, cao bằng bảy, tám người cộng lại, nhìn kỹ mới nhận ra đó là một quả cầu ánh sáng khổng lồ, chính là linh mạch bảo châu mà Xa Sơn Tuyết tìm kiếm đã lâu.
Nó được che hờ trong lá cây, ánh sáng có nhịp điệu mà lúc sáng lúc tối, giống như là một trái tim đang đập.
Thân cây to lớn cành lá sum sê này được trồng ở đây, không chỉ là làm giá đỡ cho linh mạch bảo châu mà rễ cây của nó còn sinh trưởng dọc theo xương thép của Võ thần, từ rễ chính phân nhánh ra vô số rễ chùm, dường như bao phủ toàn bộ bên trong Võ thần.
Nếu như nói cây cối bình thường dùng rễ cây hút lấy chất dinh dưỡng để mọc ra lá xanh hoa hồng, thì cái “cây thần” được Võ Di lâu tiêu tốn ngàn vàng để tìm kiếm này lại dùng lá cây rút lấy linh lực của linh mạch bảo châu, thông qua rễ cây đưa linh lực đến khắp nơi trong cơ thể Võ thần.
Không ngờ rằng linh mạch bảo châu lại to như vậy, Xa Sơn Tuyết ngẩn người, im lặng bỏ đi ý nghĩ mang vật này ra.
“Ta là Xa Sơn Tuyết”, y tự giới thiệu với linh mạch bảo châu: “Con trai của Thái Tổ Đại Diễn Xa Viêm và Thánh Nữ Đại – Tiểu Hưng Lĩnh Ngu Phi Quang. Ta tới gặp ngươi là để nói cho ngươi một chuyện.”
Xa Sơn Tuyết giơ hộp sọ của mẫu thân mình lên, máu tươi vẫn đang ồ ạt trào ra từ giữa trán, thuận theo cánh tay y đi vào trong ống tay áo, đã nhuộm đỏ một mảng lớn.
Xa Sơn Tuyết không quan tâm, y cắn đầu ngón tay của mình, dùng máu xóa sạch phù văn Ngu Thao Hành vẽ ở phía trên.
Bí thuật ngụy tạo bị loại bỏ, đầu lâu không còn chảy máu nữa, máu tươi rơi dưới đất cũng biến thành một bãi nước đỏ thối hoắc.
“Dòng máu Ngu thị đã đoạn tuyệt tại chín mươi năm trước, mối thù của ngươi vĩnh viễn không thể báo, nhưng mà…”, Xa Sơn Tuyết dùng đầu ngón tay đỏ tươi chọc vào ngực mình: “Nơi này còn chảy một nửa dòng máu Ngu thị, trái tim của ta có được không?”