Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 57




Vạn Tử Hoa, con mẹ nó ngươi không thể quăng cái đầu kia đi được hả?!”

Tổ Thành Song gào thét với Vạn Tử Hoa, nước bọt phun ra quả thực có thể nhấn chìm một đứa bé.

Vạn Tử Hoa cầm đầu lâu trong tay, trong lúc chạy trốn tráp đựng bên ngoài không biết đã bị rơi ở nơi nào. Trên đỉnh đầu và phía sau lưng bọn họ là tiếng sấm nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc, núi đá đổ nát, cây cối gãy ngổn ngang. Gió cuốn theo bụi mù mịt, mặt đất phía dưới chân nứt ra một khe hở rộng một trượng, chỉ cần không cẩn thận, mạng nhỏ liền phải nghỉ chơi.

Tổ Thành Song căn bản không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như này.

Trong hỗn loạn y chỉ nhớ rõ mình vừa bước ra ngoài, nhìn thấy Vạn Tử Hoa cầm một cái tráp đang rỉ máu trong tay, sau đó toàn bộ Võ Di liền đất rung núi chuyển.

Đỉnh núi Thiên Nhạc – nơi ẩn giấu hang động của Võ Di lâu nứt ra một đường từ giữa, lộ ra một khung xương khổng lồ được chế tạo bằng sắt thép.

Thế nhưng kia không chỉ là cái khung xương, trên mỗi một trượng xương thép đều có nỏ pháo, đường đi, cửa sổ nhỏ để vận chuyển vật phẩm, dây thừng để dẫn truyền mệnh lệnh. Nhưng ở bên trong vẫn còn trống rỗng, khuyết thiếu một tổ công nhân làm việc, mặt ngoài cũng chưa phủ núi đá làm da.

Tổ Thành Song trố mắt ngoác mồm nhìn “Võ thần”, mãi cho đến tận khi vật kia vỗ một bàn tay về phía tiểu viện của y.

Giống như đứa nhỏ dùng tay đập tan lâu đài cát, sân của Tổ Thành Song bị “Võ thần” dễ như trở bàn tay phá hủy. Nếu không phải Tổ Thành Song nhanh chóng lôi kéo Vạn Tử Hoa chạy trốn, chỉ sợ hai người bọn họ cũng đã vỡ vụn như mảnh sân kia rồi.

Lúc ấy Tổ Thành Song vẫn chưa cảnh giác, chỉ coi là vận may của mình không tốt, mới bị “Võ thần” không biết vì sao lại đột nhiên vận hành đánh tan nhà nát cửa, tránh được một lần là không sao. Nào ngờ đâu y vừa quay đầu lại, liền phát hiện cái tên to xác kia đứng thẳng người, di chuyển bước chân, tiếp tục đuổi tới.

Môn nhân Võ Di lâu đều bị động tĩnh lớn như vậy làm cho ngỡ ngàng chạy ra, Tổ Thành Song nhìn thấy ở phía xa kia, sư phụ của mình nhảy lên “Võ thần”, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y và Vạn Tử Hoa trong tay y, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.

Tiếp đó, một sư huynh của y vọt đến bên người sư phụ, không có ý gì tốt mà liếc nhìn y một cái, rồi quay sang nói thầm với sư phụ.

Tổ Thành Song có hai sư huynh, một sư muội, đều là nhân tài ở phương diện câu tâm đấu giác, chính là kiểu người kể cả có tiến vào hậu cung thì cũng sẽ không thua. Dưới sự ly gián của bọn họ, Tổ Thành Song cho dù có muốn làm sáng tỏ mình không hề chứa chấp đào phạm thì cũng không làm được.

Sự cạnh tranh giữa các đệ tử Võ Di lâu với nhau là cực kỳ khốc liệt, Tổ Thành Song chính là bởi vậy mà lên án Võ Di lâu gay gắt. Nhưng mà bây giờ ngay cả cơ hội để phàn nàn cũng không có, toàn bộ sức lực đều phải dành để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình hết rồi.

Điều này cũng chẳng dễ dàng gì, đặc biệt là khi trong tay y còn dắt theo cái đồ vướng víu – Vạn Tử Hoa này.

Đồ vướng víu này cũng không phải là không làm việc, phong tinh được hắn gọi tới cùng đi ở bên cạnh, hoặc là chặn ở sau lưng bọn họ, bảo đảm cho hai người không bị mũi tên và đá vụn văng trúng. Thỉnh thoảng gặp phải những chỗ không có đường đi, phong tinh sẽ dựng thành cây cầu, làm cho bọn họ mỗi lần lâm vào khốn cảnh, tưởng chừng như không thể sống nổi nữa thoát ra, cầm cự thêm một khắc.

Đúng lúc ấy, núi đá đổ nát bị sức mạnh vô hình hấp thụ đến bên trên khung xương bằng thép, rất nhanh bao trùm toàn bộ mặt ngoài của “Võ thần”, Túc Phi thì đang phân phó đệ tử Võ Di lâu chuyển từng hòm vật phẩm vào trong cơ thể “Võ thần”, ai nấy đều bận tíu tít, đồng thời vô cùng kích động vì được góp sức mình vào công cuộc dựng nên “Võ thần” hùng tráng.

Nói cách khác, thân thể và sức chiến đấu của “Võ thần” đều mạnh lên không chỉ một lần.

Tổ Thành Song bị đuổi giết sắp khóc rồi.

Vào lúc này, một tiếng hô mang theo nội lực truyền tới tai y.

Là Túc Phi đang kêu gọi đầu hàng.

“Thành Song, cướp cái đầu lâu kia cho ta! Chỉ cần cướp được, ta sẽ không so đo lỗi lầm của con lúc trước!”

Các đệ tử Võ Di lâu đã tiến vào bên trong “Võ thần” cũng phụ họa kêu gọi y đầu hàng, dồn dập khuyên bảo Tổ Thành Song giữ Vạn Tử Hoa lại, cướp đầu lâu. Tổ Thành Song tuy rằng không tin câu nói không so đo của sư phụ mình, nhưng mà cũng có chút động lòng.

Tiếc thay, trước khi y kịp động thủ, Vạn Tử Hoa đã nhanh hơn một bước, đặt một cây trường thương ngay trên gáy Tổ Thành Song.

Động thủ thì sẽ lập tức chết, không động thủ thì về sau mới chết, Tổ Thành Song từ trước đến giờ vẫn luôn tham sống không chút nghĩ ngợi mà thỏa hiệp, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Vạn Tử Hoa.

Cho nên bọn họ liền hết bay ở đằng Đông rồi lại nhảy sang đằng Tây dưới bàn tay của “Võ thần” một lát. Mặt khác ở bên kia, Võ Di lâu đã nhanh chóng chiếm cứ các vị trí quan trọng bên trong “Võ thần”, bắt đầu khởi động các loại cơ quan.

Uy lực của “Võ thần” lập tức tăng vọt, sét từ trên trời đánh xuống cũng trong nháy mắt từ vặn vẹo như rắn biến thành thô to như cột sáng.

Đến giờ phút này, nếu như Tổ Thành Song còn chưa nhận ra “Võ thần” không phải là đang đuổi giết bọn họ mà là đang đuổi theo cái đầu lâu kia, vậy thì mấy năm qua làm đệ tử thân truyền của y cũng thật là lãng phí.

“Nhanh ném đi!” Y gào thét trong cơn mưa tên: ” Ông đây không muốn chết chung với ngươi có hiểu không hả!”

Vạn Tử Hoa dường như không nghe thấy, liếc nhìn phù văn trên hộp sọ, lẩm bẩm trong miệng.

Tổ Thành Song tỉ mỉ lắng nghe, phát hiện đứa nhỏ này là đang niệm một loại chú thuật cổ quái có thể chế tạo dòng nước cuồn cuộn không ngừng, có thể vĩnh viễn thúc đẩy cơ quan chạy bằng nước.

“… Mả mẹ ngươi!” Tổ Thành Song nói.

Nếu không phải sau gáy còn có trường thương, y nhất định sẽ thoát thân một mình.

Chọc cho Tổ Thành Song chửi tục bao nhiêu lần, Vạn Tử Hoa mới thu lại tâm tư không biết đang trôi dạt nơi nào của mình, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc làm sao chạy thoát.

Bỏ lại đầu lâu là tuyệt đối không thể, Vạn Tử Hoa vẫn chưa ngốc đến độ đưa cho kẻ thù thứ bọn họ đang cần.

Đã vậy, hắn cũng chỉ còn lại một cách duy nhất là phá hủy chú thuật trên đầu lâu.

Phương pháp đơn giản nhất là trực tiếp phá hủy đầu lâu, nhưng mà Vạn Tử Hoa lại không muốn làm như vậy.

Khi Vạn Tử Hoa vẫn còn đang nằm trong tã lót thì đã bị người ta vứt bỏ nơi sơn dã, là sơn tinh thủy linh và quỷ hồn nuôi hắn lớn lên. So với người sống, Vạn Tử Hoa trái lại càng thân cận với người chết hơn một chút. Dù cho không biết hộp sọ này là của ai, hắn cũng không thể nào làm ra loại chuyện khinh nhờn thi thể như thế được.

Cho nên hắn đành phải lựa chọn một phương pháp khác để cởi bỏ chú thuật, với điều kiện tiên quyết là không làm hư đầu lâu.

Nghe qua có vẻ như không quá khó khăn.

Nhưng mà một Vạn Tử Hoa sử dụng chúc chú dựa cả vào bản năng, chưa từng thực sự học qua… tất nhiên sẽ không làm được.

“Sách đến lúc dùng mới hận thiếu” (*) chính là để hình dung tình huống như bây giờ.

(*)Sách đến lúc dùng mới hận thiếu: Chờ tới lúc cần dùng đến tri thức mới hối hận bản thân mình biết quá ít.

Giữa trán đầu lâu vẫn đang không ngừng trào ra máu tươi, theo động tác phi nước kiệu của Vạn Tử Hoa và Tổ Thành Song mà rơi xuống đất, vô số giọt máu màu đỏ thẫm bắn tung toé ra xung quanh.

Giọt máu còn chưa kịp thẩm thấu xuống lòng đất, đã chợt bị “Võ thần” lấy bàn tay đánh bay, hoặc là giẫm ở dưới chân.

Không gian có thể cung cấp cho Vạn Tử Hoa và Tổ Thành Song di chuyển càng lúc càng nhỏ hẹp, trên dưới phải trái đều bị đệ tử Võ Di lâu ngày càng thành thạo dùng mũi tên cuồn cuộn nội tức phong tỏa. Tổ Thành Song chó cùng rứt giậu lựa chọn đường vòng, lợi dụng một mặt của vách núi để ngăn trở mưa tên.

Sau đó y vòng quanh vách núi này chơi trốn tìm với mưa tên, nửa vòng sau lại phát hiện hình như mình lạc đường.

Không sao, cứ tiếp tục chạy thôi, kiểu gì chẳng vòng về chỗ cũ.

Nhưng mà lần này làm thế nào cũng không vòng lại chỗ cũ được, Tổ Thành Song chạy trốn đến đầu óc choáng váng định thần nhìn lại, mới phát hiện vách núi ấy thế mà lại di chuyển theo y.

Không, đây không phải là vách núi…

“Võ thần” đã đuổi tới, còn chắn chân của mình phía trước mặt Tổ Thành Song và Vạn Tử Hoa, chỉ là bị Tổ Thành Song nhận thành vách núi mà thôi.

Hiện tại “Võ thần” chỉ cần nhẹ nhàng nhấc chân lên, là có thể giẫm nát bét hai con côn trùng đáng ghét này.

Tổ Thành Song: “Ngươi suy nghĩ một ít biện pháp đi!!!!”

Vạn Tử Hoa: “Đừng gấp, ta vừa mới truyền tin cho sư phụ.”

Tổ Thành Song gấp khóc: “Đại quốc sư giờ phút này còn đang ở Thuần An, chờ y tới nơi thì rau kim châm đều lạnh(*) rồi!”

(*)Rau kim châm lạnh rồi: Ý chỉ người đã tới trễ, hoặc là làm việc quá chậm, làm người khác đợi lâu.

Vừa dứt lời, một chân “Võ thần” dẫn theo sét hạ xuống, định giẫm hai người kia thành bánh nhân thịt.

Tiếng kiếm reo chậm hơn động tác của “Võ thần” một nhịp, nhưng mà kiếm quang màu xanh đã nhanh hơn “Võ thần” một bước. Kham Nguy một kiếm chém đứt đôi cái chân to như vách núi của “Võ thần”, đồng thời vung ra kiếm phong đẩy ngã đứa nhỏ và thanh niên phía dưới đó sang một bên.

Tổ Thành Song bay ra ngoài còn chưa kịp kêu to, bỗng cảm giác được mình ngã xuống một mảnh mềm mại.

Tiện tay đẩy lên một trận gió nhẹ, Xa Sơn Tuyết đỡ được đồ đệ của mình, quay đầu sang liếc nhìn Tổ Thành Song.

Y hỏi Vạn Tử Hoa: “Bạn của con à?”

Vạn Tử Hoa: “Không phải.”

Dù cho Tổ Thành Song cũng không coi Vạn Tử Hoa là bạn, nhưng vẫn cứ bởi vì tốc độ và giọng điệu trả lời chắc như đinh đóng cột của hắn mà thương tâm trong chốc lát.

Một sư một đồ bên này đương nhiên sẽ không để ý người ngoài như y. Xa Sơn Tuyết trước tiên khép lại vài vết thương do đá vụn và mũi tên để lại trên người Vạn Tử Hoa, sau đó một hỏi một đáp với hắn, nghe rõ tình hình.

Một lệ quỷ bất chấp thiên lôi trên đỉnh đầu được triệu tới, dùng quỷ khí bọc lấy, đưa Vạn Tử Hoa và Tổ Thành Song xuống núi.

Những chuyện sau đó, liền không còn liên quan đến hai người trẻ tuổi này nữa rồi.

Làm xong những việc trên, ánh mắt Xa Sơn Tuyết rơi xuống hộp sọ của mẹ mình.

Y ngơ ngác nhìn chăm chú mấy nhịp thở, nỗ lực đối chiếu hộp sọ này với khuôn mặt của mẫu thân trong ký ức sâu thẳm. Nhưng mà Ngu thị chết quá sớm, bất kể y cố gắng hồi ức như thế nào thì cũng chỉ có thể nhớ tới một góc vải màu đỏ tươi, những cái vỗ nhè nhẹ phía sau lưng, còn có giọng nói mơ hồ không rõ của một người phụ nữ.

Quá xa xưa, nàng dường như được sương mù bao phủ hộ thân, Xa Sơn Tuyết không cách nào thấy rõ.

Y chỉ có thể phẫn nộ mà nhìn phù văn trên hộp sọ.

Phù văn vừa nhìn liền biết ngay là tác phẩm của Ngu Thao Hành, Xa Sơn Tuyết hết sức quen thuộc với nét bút của gã.

Đúng như lời Ngu Thao Hành nói với Kham Nguy, việc Xa Sơn Tuyết sau khi quăng kiếm tiến vào con đường chúc chú, là được sự chỉ dẫn của gã.

Ngu Thao Hành là gia chủ Ngu gia, nắm giữ toàn bộ điển tịch bí quyết mà Ngu thị truyền thừa, cho dù là kho sách của đại Cung Phụng viện cũng không bằng một nửa của Ngu phủ, dù sao thì kho sách của đại Cung Phụng viện ban đầu chính là do Ngu thị chọn sách từ trong kho nhà mình ra để quyên tặng.

Lúc mới bắt đầu sáu mươi năm khổ tu, Xa Sơn Tuyết bị giam trong tiểu thiên viện không thể ra ngoài, càng không thể cùng chúc sinh Cung Phụng viện đồng thời nghe giảng. Dám mạo hiểm sự giận dữ của Thiên tử đến đây, chỉ có một mình Ngu Thao Hành.

Ngu Thao Hành mang sách chúc chú đến cho Xa Sơn Tuyết, còn việc học tập như thế nào toàn bộ dựa vào Xa Sơn Tuyết tự mình tìm tòi.

Đương nhiên, Ngu Thao Hành làm như vậy cũng không phải là bởi vì gã muốn giả vờ tốt đẹp hay gì, mà là bởi vì rất lâu trước kia gã vẫn đang dịch một bản thảo mà tổ tiên Ngu gia để lại, một người thì thường không đủ sức, cho nên bắt lấy Xa Sơn Tuyết lúc ấy ý chí sa sút không có chuyện gì làm thành tráng đinh.

Xa Sơn Tuyết nhanh chóng nhập môn, mà Ngu Thao Hành thì dần dần được thăng quan tiến chức, công việc bận rộn. Rất nhanh, sách vở được đưa đến thiên viện, từ các điển tịch về chúc chú đã chuyển thành bản thảo cũ nát thiếu trang thiếu chữ của tổ tiên Ngu gia.

Trong bản thảo ghi lại quá khứ ít người biết của Ngu gia, ví dụ như, chuyện làm cả thiên hạ không tán đồng: chặt dương địa mạch…

Chúc Long chi loại động đậy trong mắt Xa Sơn Tuyết, kéo y ra khỏi dòng hồi ức. Xa Sơn Tuyết quay đầu đi, tìm kiếm Kham Nguy đang ác chiến một trận với “Võ thần”.

Kham Nguy chém kiếm thứ tư xuống, cánh tay phải của “Võ thần” rơi trên mặt đất.

Cộng với cánh tay trái và hai chân bị chém đứt lúc trước, “Võ thần” đã bị gọt thành một nhân côn trụi lủi.

Kham Nguy cau mày, cảm thấy cái người máy khổng lồ này hình như có chút hữu danh vô thực.

Trong lúc hắn còn đang chần chừ, tứ chi lăn lốc trên mặt đất của “Võ thần” bỗng động đậy, ấy thế mà đột nhiên lơ lửng bay lên, một lần nữa gắn vào cơ thể “Võ thần”.

Túc Phi đứng bên trong “Võ thần” càn rỡ cười to.

“Ha ha ha ha ha! ‘Võ thần’ của ta, chính là một thân bất tử!”