Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 34




Việc này đối với một người mù mà nói thì có chút khó khăn.

Hơn nữa y chạy đi động tĩnh cũng quá lớn, 13,000 ác quỷ tụ thành khí đen ẩn trong tầng mây, mây đen ùn ùn che lấp nửa bầu trời. Mỗi lệ quỷ đều được giao nhiệm vụ riêng, dẫn đường có, tìm hiểu phương hướng có, quan sát tình hình phe địch có, số còn lại tản đi một thân quỷ khí, chỉ để sót một điểm thần hồn lấp lánh như ánh sao, bị Xa Sơn Tuyết giấu ở trong ống tay áo, nương theo quỷ khí bọn chúng tản đi, trong chớp mắt đã đến dưới chân núi Thanh Thành.

Nhóm đệ tử ngoại môn đang canh gác tại núi Thanh Thành không bởi vì cửa ải cuối năm sắp tới mà bỏ bê cảnh giác, Xa Sơn Tuyết đầu tiên đụng phải chính là bọn họ.

“Sao trời lại tối om rồi!”

“Ai? Ai? Ai đang làm loạn?”

“Không được lộn xộn, khai trận!”

Đám đệ tử này cho rằng Xa Sơn Tuyết là yêu ma xông vào núi mà đối phó, thế nhưng vẫn là chậm một bước.

Xa Sơn Tuyết bởi vì đi qua Thanh Vân lộ nên đã có một chút ấn tượng đối với đại trận hộ sơn của Thanh Thành, hơn nữa hồi y trước hai mươi tuổi vẫn thường xuyên lui tới Hồng Kinh và Thanh Thành, cho dù không đến mức quen thuộc từng ngọn cây cọng cỏ trên núi, nhưng mà những nơi mấu chốt của đại trận ở đâu thì ngược lại đã từng có suy đoán. Đám đệ tử Thanh Thành ý đồ định dẫn người vào chỗ hiểm vừa kịp khai trận, liền thấy đám mây đen thần khóc quỷ gào kia không thèm để tâm tới mồi nhử, lách qua bọn họ, như ong vỡ tổ đụng vào trận pháp giữa không trung.

Ngân quang như mạng nhện lập tức lóe lên, Xa Sơn Tuyết ho khan vài tiếng, sau đó bèn giơ tay ra lục lọi thăm dò.

Lúc trước y ở trên núi lâu như vậy, đã được đại trận hộ sơn coi như là nửa cái người nhà, lúc này đột nhiên xông trận, trận pháp không có trí óc tất nhiên không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Người bên ngoài chỉ nhìn thấy một cánh tay thon dài trắng thuần tựa như đang gõ cửa gõ tới gõ lui trên mạng nhện bạc, tiếp theo lại giống như thò tay vào trong, ban đầu là ngón tay, sau đó là nửa bàn tay, dễ dàng chui vào trận pháp vốn nên phải kháng cự kẻ địch ở bên ngoài.

Sự nhẹ nhàng này chỉ là người khác nhìn thấy được, nhưng bọn họ không biết rằng vừa rồi Xa Sơn Tuyết đã phải tính toán cẩn thận như thế nào.

Hiện tại thông qua nửa bàn tay, y thở phào một hơi, vừa định tăng thêm lực để tách lỗ hổng này ra thì liền nghe thấy phía sau thình lình truyền tới một tiếng kiếm rít.

Đó là tiếng Tương Phu Nhân xé gió mà đến, cuồng phong bị chém phát ra kêu gào.

Xa Sơn Tuyết nghe thấy âm thanh này lông tơ sau lưng dựng hết cả lên, mắt thấy không kịp bẻ lỗ hổng nho nhỏ kia, y bèn thay đổi hình thức, nín thở một hơi.

Chiêu kiếm ấy của Kham Nguy cuối cùng vẫn là rơi vào khoảng không.

Hắn liền chậm một bước, trơ mắt nhìn Xa Sơn Tuyết hóa thành một làn khói, xen lẫn trong quỷ vân, chui vào lỗ hổng nho nhỏ kia.

Đám đệ tử phía dưới nhìn thấy sắc mặt hắn biến đổi liên tục, đều không dám thở mạnh, nhưng mà có nhiệm vụ trên người, bọn họ vẫn là phải hỏi nhiều thêm một câu: “Chưởng môn, vừa nãy là cái gì vậy?”

“Một tên quỷ nhát gan sợ hoàng liên ấy mà”, Kham Nguy “hừ” một tiếng: “Không phải chuyện của các ngươi, tiếp tục tuần tra đi.”

Đại trận hộ sơn đều bị người ta phá rồi, đây hình như không giống như không có chuyện gì. Đám đệ tử ai nấy cũng nghĩ như vậy, nhưng mà không ai dám xen vào, một lần nữa lập đội ngũ đi tuần tra.

Đợi đến khi thấy chưởng môn bọn họ lắc mình tiến vào rừng trúc, mới có người lặng lẽ khoa tay múa chân ra thủ thế với sư huynh dẫn đầu.

“Chắc hẳn là Đại Quốc sư”, sư huynh vô cùng hợp lý suy đoán: “Loại chuyện như cao nhân tiền bối động thủ này không đến lượt chúng ta vây xem, nhanh đi sửa chữa đại trận rồi tiếp tục tuần tra thôi.”

Các đệ tử Thanh Thành thỏa mãn lòng hiếu kỳ lớn tiếng hô to đáp ứng, mà cùng lúc ấy Kham Nguy đã đuổi theo Xa Sơn Tuyết, đuổi ra tận hai, ba ngọn núi.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Xa Sơn Tuyết không quay đầu lại cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân của Kham Nguy, y vội vã tản đi mây quỷ đen, hạ xuống một sơn cốc nhỏ.

Cành khô bị y xẹt qua khẽ lay động, một chiếc lá vàng đung đưa trên cành hồi lâu, miễn cưỡng chống đỡ không rụng xuống, tiếp theo liền có một người xé gió vọt tới.

Chiếc lá khô tội nghiệp vốn dĩ có thể thoát khỏi kiếp nạn đã ra đi như thế, nó rụng khỏi cành cây, lơ lửng sắp rơi xuống đất.

Thế nhưng không chạm đất được.

Gió lạnh đột nhiên chuyển hướng liền đưa lá khô đi thêm một đoạn đường, cuốn nó vào trong kiếm quang băng hàn.

“Xa Sơn Tuyết, đứng lại cho ta!”

Kham Nguy lần này không chút nương tay, dù sao hắn thấy Xa Sơn Tuyết còn đang hoạt bát chạy loạn như thế kia, làm gì có vẻ giống như không đỡ được một chiêu này.

Sự thực đúng là như thế, cái người đang cười như hồ ly kia trước khi đỡ kiếm của hắn bắt lấy một mảnh lá vàng khô, động tác nhẹ nhàng không dính một tia khói lửa.

Đột nhiên, từ mặt lá phía tiếp xúc với lòng bàn tay y lấy tốc độ sét đánh biến đổi, màu xanh biếc dạt dào nhanh chóng thay thế màu vàng úa vốn có, chiếu vào hoa văn tím đốm trên Tương Phu Nhân, dường như ngay cả trường kiếm được rèn đúc từ kim thạch cũng bừng bừng sức sống.

Kiếm phong của Kham Nguy đứng trước sức sống như vậy không có cách nào khống chế được mà trở nên mềm mại, bị Xa Sơn Tuyết vung tay áo một cái, ngay cả nhiệt độ trong nháy mắt cũng tăng lên không ít, ấm áp như thể một vệt nắng cuối xuân.

Ở trước mặt Thanh Thành Kiếm Thánh, mảnh lá xanh kia tựa như một hạt giống nhỏ, trái ngược lẽ thường mà mọc ra một cành cây mềm mại, nhánh cây ấy rất dài, liên tiếp đâm chồi nảy lộc, có mấy nụ hoa màu hồng nhạt nhô ra trên cành cây, khi hé miệng cười còn thuận tiện phun hương thơm ngào ngạt lên mặt Kham Nguy.

Đây là Chúc Chú, chúc phồn thịnh.

Bằng vào chiêu thức ấy của Xa Sơn Tuyết, nếu như nói y là chúc sư giỏi nhất đương thời, chắc chắn sẽ không có ai dám dị nghị.

Kham Nguy bị hương thơm phun đến chóng mặt nhức đầu, trước mắt còn nhìn không thấy đường, rõ ràng là Xa Sơn Tuyết đã bỏ thêm thứ gì đó vào trong.

Lại là cái loại thủ đoạn đánh lén làm người tức giận này, Kham Nguy vô cùng bực bội, cứng rắn bổ một kiếm vào làn hơi xuân trong mùa đông giá rét kia. Chỉ thấy cánh hoa tung bay tán loạn ra bốn phương, trước mắt hắn liền đã không còn thấy bóng dáng của Xa Sơn Tuyết đâu nữa rồi.

“Ngươi chạy cái gì?” Kham Nguy gào lên: “Lẽ nào có thể tránh được uống thuốc?”

“Không phải vấn đề uống thuốc.” Xa Sơn Tuyết nói.

Giọng y vang lên ngay sau lưng Kham Nguy, Thanh Thành Kiếm Thánh sững sờ một chút, cau mày quay người lại.

Xa Sơn Tuyết đang đứng ở phía sau hắn một trượng, trong tay còn cầm một bông hoa bị Kham Nguy chém héo úa, y quy củ mà buộc vào áo choàng lông, che khuất nửa khuôn mặt mình, chỉ lộ ra vầng trán ửng hồng đổ mồ hôi —— không phải là bị nóng, mà là do chạy quá nhiều.

“Bị ngươi khiêng trở về quá mất mặt”, y cúi đầu, gảy gảy nhụy hoa, làm cho cánh hoa tàn úa nhanh chóng tươi tắn trở lại, không để tâm nói: “Sao chúng ta không có một chút hiểu ngầm nào vậy, ngươi để ta lén lút trở lại, làm bộ như chưa hề đi ra ngoài, tất cả xí xóa?”

Kham Nguy ở trong lòng ha ha một tiếng, nói: “Có phải là hoàng liên cũng coi như chuyện cũ mà bị xí xóa luôn?”

Xa Sơn Tuyết ném cánh hoa nhỏ đi, vui sướng đáp: “Như vậy là tốt nhất.”

Nghĩ thật đẹp!

Kham Nguy lạnh lùng hỏi: “Xa Sơn Tuyết, ngươi là mất trí nhớ, hay là bị ngu đấy?”

Không chờ Xa Sơn Tuyết trả lời, Thanh Thành Kiếm Thánh đã dông dài một hơi: “Ngươi cho rằng thân thể ngươi bây giờ có thể tùy tiện thêm thuốc sao? Hoàng liên cuồn cuộn hỏa giải độc, nếu ăn nhiều quá lỡ như dập tắt ngọn nến lung la lung lay sắp diệt của ngươi, ta đi đâu tìm lại ngươi để bồi thường cho Lý Nhạc Thành đây?”

“Lý Nhạc Thành là ai?” Sau khi tỉnh lại còn chưa từng thấy Lý tiểu Tam, Xa Sơn Tuyết mờ mịt hỏi.

Hơn nữa tại sao Kham Nguy lại muốn bồi thường mình cho Lý Nhạc Thành? Hay là Lý Nguyệt Thành? Ba chữ này nam nữ đều có thể dùng, Kham Nguy muốn bồi thường mình cho một nam nhân thì rất là kỳ quái, bồi thường cho một người nữ nhân thì …

“Là tình nhân của ta sao?” Xa Sơn Tuyết càng mờ mịt hỏi: “Nhưng ta chưa từng nghe thấy mình có tình nhân mà?”

“…” Kham Nguy.

Người này quả nhiên là bị ngu rồi.

Vừa nãy Kham Nguy nhất thời lỡ miệng, hiện tại nếu muốn giải thích tại sao mình phải bồi thường Xa Sơn Tuyết cho Lý Nhạc Thành, e rằng ba ngàn chữ cũng không nói rõ được. Mà hắn cũng không muốn nói, vì vậy liền trầm mặc xoay người đi nhìn rừng trúc bao la xung quanh.

“Xem ra không phải là tình nhân rồi”, Xa Sơn Tuyết lắc lắc đầu: “Nghĩ đến cũng đúng, lúc mẫu hậu xem mệnh cho ta, đã từng nói rằng ta vô hậu.”

Chuyện này Kham Nguy chưa từng được nghe Xa Sơn Tuyết kể.

Mẫu hậu của Xa Sơn Tuyết, là Thánh Nữ của Đại – Tiểu Hưng Lĩnh.

Người đời vẫn luôn có quan điểm khác nhau về giới tính, tỉ như nam nhân tập võ luôn sẽ cao hơn một bậc, mà nam tử chúc chú lại không sánh bằng nữ tử. Kham Nguy chưa từng được gặp vị thái hậu kia, nhưng mà đã từng nghe qua truyền thuyết nàng một thân nữ tử đi theo Xa Viêm chinh chiến khắp nơi.

Nào ngờ vị nữ hào kiệt mày liễu không thua kém đấng nam nhi nào này, thế nhưng còn sẽ xem mệnh.

“Đoán trước tương lai vốn chính là thuật được Cung Phụng viện truyền thừa”, Xa Sơn Tuyết nói: “Tuy rằng ta không có thiên phú này.”

Nếu như ngươi có, sao còn bị Ngu Thao Hành bẫy chết được chứ, Kham Nguy nghĩ thầm.

“Nàng còn nói rằng, phải ngoan ngoãn kết bạn, không được luôn trêu tức bạn mình”, Xa Sơn Tuyết nói tiếp: “Trước đây không nghĩ tới, hiện tại ngẫm lại, bạn bè của ta không nhiều, cần thiết để nàng căn dặn như vậy không có mấy người, có phải là nàng đã nhìn thấy ngươi trong số mệnh của ta hay không?”

Kham Nguy sững sờ.

Nhìn thấy trong số mệnh, cách nói này có một chút ái muội.

Nhưng mà Kham Nguy suy nghĩ giống như chuồn chuồn lướt nước liền bay, không lưu lại nửa vết tích, liền rẽ sang một hướng khác.

Hắn phiền muộn hỏi: “Ta là bạn của ngươi?”

“Ta cũng cảm thấy không đúng lắm, dù sao mỗi lần ta nghe thấy tên của ngươi thì đều sẽ khó chịu”, Xa Sơn Tuyết phất tay một cái, không cần y mở mắt ra, Kham Nguy cũng có thể tưởng tượng được ý cười đầy trêu chọc trong đôi mắt nâu đậm ấy: “Nhưng mà ở trong mắt trưởng bối, phụ hoàng và mẫu hậu ta, hay là cái linh vật trưởng lão kia của nhà người, hẳn là ai ai cũng đều cảm thấy như vậy đi.”

Đối chọi gay gắt một trăm năm, là thù là hận nói không rõ.

Xa Sơn Tuyết nói: “Cho nên, nể tình bạn bè ngày trước, ngươi thả ta tự mình trở lại được không?”

Kham Nguy suýt chút nữa cảm động: “…”

Hắn chắc chắn là bị mỡ heo che tâm rồi mới có thể cảm thấy Xa Sơn Tuyết đang định giãi bày cõi lòng với hắn.

Nhưng mà Kham Nguy không nói gì thêm, hắn xoay người lại đi trên con đường nhỏ giữa đám cỏ khô, hẳn là định trở về Dương Thanh Phong.

Xa Sơn Tuyết bọc áo choàng lông đi phía sau hắn, giống như là cái nắm lông xù xù nho nhỏ trăm năm trước kéo theo trường kiếm đi phía sau thanh y kiếm đồng kia.

Đại Quốc sư triệu hồi nhóm lệ quỷ bị y ném ra xung quanh đến, thả ra một điểm linh lực cho bọn họ gặm như gặm hạt dưa. Trên tay bận bịu không nghỉ, trên miệng cũng còn cằn nhằn liên miên không ngừng nói chuyện cùng Kham Nguy.

Không phải là nói nhảm, mà là hỏi về tình hình của Đoạn Đao môn, phái Thiên Sơn cùng với Võ Di lâu, tránh cho lần sau nghe thấy người ta báo danh mà còn không nhận ra.

Trải qua lần này, Kham Nguy đã có thể sâu sắc nhận ra Xa Sơn Tuyết là cái tên nhàn quá hóa loạn, so với việc lại để y lén lút xuống núi như vậy, còn không bằng dứt khoát để cho y tiếp xúc với đám nhân vật phiền toái hội tụ dưới chân núi sớm hơn.

Suy xét đến điều này, Kham Nguy không thể không trả lời thắc mắc của Xa Sơn Tuyết, đồng thời thỉnh thoảng còn phải cắt ngang mấy cái tin đồn sai lệch không biết y nghe được từ đâu, sửa lại cho Xa Sơn Tuyết.

Hai người đều hết sức nghiêm túc, lần này thế nhưng không chọc ngoáy nhau một câu nào.

Bọn họ từ con đường nhỏ lầy lội giẫm lên bậc thang đá xanh, Xa Sơn Tuyết cảm thấy trên mặt rơi xuống một chút lạnh lẽo, liền ngẩng đầu lên.

“Tuyết rơi rồi.” Xa Sơn Tuyết nói.

Kham Nguy đang dẫn đường dừng bước lại, đứng trên thềm đá phóng tầm mắt ra ngoài dặm xa xôi.

Ngày đông chạng vạng ngắn ngủi cứ thế qua đi, thật giống như từ ngày đến đêm chỉ trôi qua trong chớp mắt. Trấn Thanh Thành – nơi bọn họ vừa mới rời đi nay đã nhen lửa thắp lên vô số ánh đèn, mà đứng ở nơi xa xa nhìn về, chỉ có thể trông thấy cảnh sắc an lành ấm cúng.

Sắp tết rồi.

Cuối năm Nguyên Huệ thứ mười bảy vốn đang đắm chìm trong chiến hỏa bay tán loạn, tạm thời duy trì được một chút thái bình cuối cùng của triều đình Đại Diễn.