Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 3




Nhóm ác quỷ nhanh chóng đồng ý, tiến đánh về phía người bệnh trên giường.

Tại thời khắc sinh tử ấy, bệnh nhân càng thêm mờ mịt, lại không biết rằng hoa văn màu đỏ trên ngón trỏ tay phải mình chợt lóe lên.

Một giây sau, quỷ khí trong phòng lui sạch sành sanh, nhóm ác quỷ lại ồn ào kêu gào khóc lóc thêm một trận nữa, nửa ngày sau mới chịu yên tĩnh đi.

Một lát sau bóng tối khẽ rung động, một người trẻ tuổi mặc áo giáp, cầm binh khí, đầu đội hồng anh, nửa trong suốt xuất hiện trong phòng.

Quỷ tướng – Chu tiểu tướng quân từng thống lĩnh 13,000 ác quỷ quỳ một chân xuống trước mặt người bệnh, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt y, khàn giọng dò hỏi: “Đại quốc sư, ngài quên mất ngài đã hứa sẽ giúp ta báo thù rồi sao?”

Bệnh nhân ngồi ở trên giường, giờ phút này, hẳn nên gọi y là đại quốc sư Xa Sơn Tuyết, lông mày nhất thời giãn ra.

Y như có suy tư nói: “Quả nhiên là ta xui xẻo bị cái tên Kham Nguy kia giết chết hả?”

Cái phong cách vừa mở miệng ra là mắng chửi này thực sự mới mẻ, một ác quỷ gầy nhỏ thò đầu ra từ trong bóng tối, hỏi tướng quân của bọn họ: “Không phải là đầu óc đại quốc sư hỏng rồi đấy chứ?”

Ở trong mắt binh lính dân trí thấp, chứng mất trí nhớ và đầu óc hỏng không khác nhau là bao. Chứ chưa nói gì tới việc bọn họ bây giờ mang một bụng đầy oán khí, phát ngôn tất nhiên là cũng chẳng lựa lời.

Hơn 13,000 binh sĩ Nhạn Môn Quan cảm thấy bọn họ mới là những người đen đủi.

Hàng năm vào mùa thu, người Man sẽ kéo quân đến đánh lẻ tẻ vài ba trận, không cần quan tâm cướp được nhiều hay ít lương thực thì đều sẽ rời đi sau trận tuyết đầu tiên ở Nhạn Môn Quan. Binh lính Đại Diễn cũng không truy kích, chờ tuyết tan mới đi quét dọn chiến trường.

Chính là vào lúc đang dọn dẹp ấy, quân sĩ dưới quyền của Chu tiểu tướng quân đã bị người Man tập kích.

Mấy vạn binh lính người Man từ trên trời giáng xuống, bọc bọn họ thành sủi cảo. Chu tiểu tướng quân từ trước đến nay vào sinh ra tử cùng bọn họ cũng hăng hái chiến đấu, linh hoạt mượn lợi thế địa hình, thành công dẫn mấy ngàn huynh đệ lao ra khỏi tầng tầng vòng vây.

Khi nhìn thấy cờ xí quân đội Nhạn Môn Quan, bọn họ ai nấy đều vui mừng khôn xiết.

Nhưng bất ngờ thay, đội quân tiếp tế kia lại là một đội ngũ xa lạ. Chu tiểu tướng quân cảm thấy đáng nghi, hạ lệnh cho tất cả mọi người dừng lại, ngay lập tức bị một mũi tên bắn lén không biết từ đâu phóng tới đâm xuyên tim, văng khỏi ngựa chiến.

Không có tướng quân chỉ đạo, binh lính liền như rắn mất đầu, nháo nhác chạy khắp nơi tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Sau đó bị đội quân lạ kia bắt gọn giết sạch.

Thân thể bọn họ đã chết, hồn lại bồi hồi tại sa trường, không được an bình.

Cũng không phải là tất cả mọi người đều tràn đầy oán khí, trên chiến trường sống chết có số, lúc đi tới Nhạn Môn Quan, nào có ai chưa viết xong di thư? Ngặt nỗi lại có người bày ra đại trận luyện hồn ở nơi bọn họ chết đi, rút lấy sát khí sa trường, cưỡng ép biến bọn họ thành ác quỷ.

Cùng lúc ấy, qua lời trò chuyện của những kẻ đó, bọn họ đã biết được chân tướng — sở dĩ bọn họ bị chết là bởi vì có người muốn biến bọn họ thành mồi câu để dẫn đại quốc sư vào bẫy.

Oan quá, oan quá.

Oán hận, oán hận.

Tại sao đám người Man giết bọn họ không chết đi? Tại sao tên tướng quân phản bội bọn họ không chết đi? Tại sao nhóm công khanh thúc đẩy mưu kế này không chết đi? Tại sao kẻ ác dàn dựng kế xấu không chết đi? Tại sao tên hoàng đế đổ thêm dầu vào lửa không chết đi? Tại sao Đại quốc sư mà người người muốn giăng bẫy không chết đi?!

Cứ cho là đại quốc sư tốt bụng trợ giúp bọn họ báo thù ở hồ Lạc Nhạn, bọn họ vẫn cứ muốn y chết đi như cũ. Bởi vậy, dù đã sớm biết phái Thiên Sơn cho người cầm cung tên đứng đợi từ xa, không một ác quỷ nào nguyện ý nhắc nhở y.

Bọn họ nào ngờ đâu, Đại quốc sư cũng không phải là không có hậu chiêu.

Để được hỗ trợ phá tan trận pháp, bọn họ đã kí khế ước với y, lấy một giọt máu đầu ngón tay Đại quốc sư làm bằng chứng. Máu ở đầu ngón tay y ẩn chứa linh lực mạnh mẽ, được xem như là vật vô cùng bổ cho nhóm ác quỷ, thế nên khi lấy máu chẳng tên nào thèm khách khí với y cả. Kết quả, sau khi đại quốc sư chìm vào đáy nước hôn mê, bởi vì y mất đi ý thức cho nên bọn họ bị giọt máu đầu ngón tay kia phản phệ, hóa thành huyết hỏa thiêu đốt linh hồn. Nếu như 13,000 ác quỷ muốn liều mạng mặc kệ Đại quốc sư chết đi, đại khái bọn họ cũng sẽ bị thiêu đến hồn phi phách tán.

Bọn họ có thể nói gì chứ? Người như đại quốc sư ấy mà, quả nhiên là không thể thả ác quỷ ra, mặc cho bọn họ làm ác.

Nhóm ác quỷ đành phải ôm nỗi hận trở về bên người Đại quốc sư đang hôn mê, hộ tống y trôi từ đáy hồ Lạc Nhạn vào sông ngầm dưới lòng đất để chạy trốn. Đại quốc sư không chết chìm không phải là do mạng lớn, mà là bởi vì một đường này y được nhóm ác quỷ hộ giá.

Mặt khác, Chu tiểu tướng quân nói với bọn họ, cường độ phản phệ của khế ước này mạnh như vậy, nếu không giúp bọn họ báo thù, làm trái với khế ước thì e rằng bản thân Đại quốc sư cũng phải chết.

Thế là nhóm ác quỷ liền yên tĩnh chờ đến khi Xa Sơn Tuyết tỉnh lại.

Rốt cuộc thứ bọn họ chờ được lại là một Xa Sơn Tuyết chẳng-nhớ-gì-cả.

Nếu như không phải đã chết một lần, nói không chừng lúc này bọn họ sẽ bị tức đến nỗi chết lần nữa mất. Giờ phút này, nhóm ác quỷ “may mắn” kia rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Đại quốc sư mất trí nhớ chẳng phải là còn dễ lợi dụng hơn sao! Ví dụ như, tuy rằng cả thiên hạ đều đồn là Thanh Thành Kiếm thánh hại chết Đại quốc sư, nhưng bọn họ lại biết rõ vị kẻ thù này của y không hề tham gia vào kế hoạch mưu hại y. Đêm hôm đó tại sao lại có kiếm khí từ phía nam phóng tới thì có trời mới biết được! Nhưng bọn họ không nói việc này cho y, cứ để cho Đại quốc sư mất trí nhớ cho rằng Thanh Thành Kiếm thánh hại chết y, hai người này mà đánh nhau thì chắc chắn sẽ rất nhiều người chết. Máu tươi và tử vong chính là sở thích của ác quỷ, haha.

Còn Xa Sơn Tuyết, sau khi nghe lời kể của bọn họ xong, âu sầu ở trong lòng: “… Các ngươi cũng thật là xui xẻo ghê.”

Giọng điệu này nghe qua cứ như nói kháy, thế là Xa Sơn Tuyết nhất thời bị bọn ác quỷ lườm cho một trận.

Nhưng bây giờ Xa Sơn Tuyết là người mù, một cái lườm cháy bỏng hay là ánh nhìn quyến rũ gì gì đó thì cũng có hiệu quả giống nhau mà thôi, y đều không thể thấy được. Đám ác quỷ tức giận trong lòng, hận lúc trước không thể dứt khoát mặc Xa Sơn Tuyết chết đuối ở trong nước đi cho rồi.

“Đừng tức giận”, Xa Sơn Tuyết nói: “Tuy rằng ta quên mất đã ký khế ước với các ngươi, nhưng chỉ cần ta không chết thì việc ta đã cam kết, ta nhất định sẽ hoàn thành.”

“Dựa vào trạng thái của ngài bây giờ á hả?” Chu tiểu tướng quân nói.

“Ta cảm thấy hiện tại ta rất tốt”, nhớ tới câu chuyện vừa mới nghe được, Xa Sơn Tuyết hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh châm chọc đầy ẩn ý: “Dựa theo lời các ngươi kể, tuy rằng đám người muốn hại chết ta chưa tìm thấy thi thể của ta, nhưng tám phần mười đã tin rằng ta chết rồi, vội vội vàng vàng thông báo tin buồn cho toàn thiên hạ. Chẳng phải là hiện tại ta rất an toàn sao?”

“Cho dù có người tin thì chưa chắc Ngu thừa tướng đã tin.” Chu tiểu tướng quân lắc đầu nói.

Gã là người làm việc hết sức rõ ràng cẩn thận, cứ cho là nghe được tin buồn thì trước khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Xa Sơn Tuyết, Ngu thừa tướng sẽ không tin rằng y đã chết.

“Có thật không? Vừa nãy ta nghe các ngươi kể về kế hoạch của đám người kia, cẩn thận hay thông minh gì gì đó thì không chắc, chỉ được cái là ác hiểm tràn đầy.” Xa Sơn Tuyết vừa nói, vừa xoa trán, suy nghĩ quá phức tạp với y bây giờ cũng có phần khó khăn: “Đám người chưa chắc thông minh mà ác hiểm kia có thể liên minh để giết ta, nhưng chỉ cần ta vừa chết, liên minh này không nội chiến mới là lạ. Còn cái tên thông minh, làm việc độc lập kia… Aizz, nơi này vẫn là không thích hợp để ở lâu rồi.”

Ở lâu sẽ có truy binh đến.

“Nói vậy thì chúng ta đều có cùng mục tiêu, lại đều gặp rủi ro, càng cần thiết phải hỗ trợ lẫn nhau mới đúng chứ!” Xa Sơn Tuyết nói như chuyện đương nhiên vậy.

Chu tiểu tướng quân sinh ra tại quân võ thế gia, được vong phụ là nguyên soái Phi Hổ đánh giá là tướng tài, mà không được làm soái. Xa Sơn Tuyết thuận miệng phân tích vài thứ lại làm cho hắn hiểu ra nhiều điều. Cho dù còn có mấy phần oán khí không cần thiết, trong lòng hắn vẫn cứ sinh ra vài phần kính nể, nghe thấy Xa Sơn Tuyết có việc cần nhờ vả, hắn dứt khoát hỏi: “Ngài muốn làm gì?”

“Ta muốn người dưới trướng ngươi đi trinh sát, thăm dò tin tức quanh đây. Các ngươi đều là tinh binh, người nào nên chú ý thì không cần ta nói cũng biết.” Xa Sơn Tuyết suy nghĩ rõ ràng: “Còn có, ngươi…”

“Tiểu đệ họ Chu.” Chu tiểu tướng quân nói.

“Chu tướng quân”, Xa Sơn Tuyết gật đầu: “Nói với ta về người tên Kham Nguy đi.”

Chu tiểu tướng quân sai một đội đi trinh sát, những ác quỷ khác cũng ẩn nấp trong bóng tối, tỏa đi khắp trấn. Phân phó xong, Chu tiểu tướng quân mới ngồi xuống ghế gỗ, suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng: “Thanh Thành chưởng môn – Kham Nguy là một trong hai đại tông sư của võ đạo đương thời. Lúc hắn năm tuổi bái Thanh Thành chưởng môn đời trước làm sư phụ, nghe đâu là quen ngài từ lúc đó…”

Xa Sơn Tuyết rất tò mò: “Chúng ta là bạn tốt sao?”

“Không”, khắp thiên hạ ai cũng biết điều này: “Các ngươi là kẻ thù.”

“Hả?”

Khóe miệng Xa Sơn Tuyết khẽ cong lên, trở nên trầm tư.

Y vô cùng tin tưởng bản thân mình là Đại quốc sư, bởi vì cho dù ký ức bị quên lãng thì cũng chỉ là tạm thời, ấn tượng trong quá khứ vẫn sẽ được lưu trữ ở trong đầu. Nếu là giả, thân thể y nhất định sẽ có cảm giác không ổn. Y có thể nhanh chóng tiếp nhận thân phận đại quốc sư này cũng là dùng thân thể để suy đoán, đây chính là cách chứng minh tốt nhất.

Nhưng lúc nói tới Kham Nguy – người giết y, y chỉ cảm thấy trong lồng ngực cuồn cuộn những cảm xúc hết sức phức tạp, mà lại không hề có hận ý.

Một người y không hận, nhưng lại là kẻ thù của y, thật là thú vị đó.

Tại sao không hận nhỉ? Kham Nguy có điểm thiên phú nào đó khác người khiến y không hận nổi ư?

“Chu tướng quân”, Xa Sơn Tuyết như nghe được chuyện cười hỏi: “Vị Thanh Thành chưởng môn này hẳn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành phải không?”

Chu tiểu tướng quân: “…”

Tại Đại Diễn, Đại quốc sư đã sớm được hắn coi như thượng thần. Trong mắt phần lớn người dân, Đại quốc sư là toàn trí toàn năng, không dính nửa điểm trần gian, chẳng khác gì thánh nhân. Mấy ngày trước ở hồ Lạc Nhạn, tuy rằng Đại quốc sư bị người lập mưu hãm hại nhưng vẫn có thể bình tĩnh mưu tính thế cuộc, đưa bản thân sống sót trở về từ chỗ chết. Một đòn đánh vỡ trận pháp của Đỗ đại sư kia thật sự là rất dứt khoát.

Bởi vậy, trong ấn tượng của Chu tiểu tướng quân, Xa Sơn Tuyết là mạnh mẽ thần bí, lạnh lùng bá đạo, không khác yêu ma là bao.

Thế mà sau khi y mất trí nhớ thì đại khái là thay đổi tính cách hoàn toàn.

Theo lẽ thường, lúc mất đi ký ức, con người ta sẽ trở nên trống rỗng, thứ biểu hiện ra hẳn là bản tính. Nhưng muốn bảo Chu tiểu tướng quân tin tưởng cái người đang cười hỏi mỹ nhân này mới là đại quốc sư thật sự thì… Hắn cảm giác tam quan của mình có thứ gì đó vỡ vụn.

Trong lúc Chu tiểu tướng quân đang trầm tư, bên ngoài phòng dần dần vang lên tiếng ồn ã. Xa Sơn Tuyết cũng đã bỏ qua vấn đề y có gì liên quan tới Kham Nguy, bước từ trên giường xuống, mò mẫm đi tới trước một cánh cửa sổ, đẩy ra một khe hở.

Náo động nhất thời rõ ràng hơn, Xa Sơn Tuyết nghiêng tai lắng nghe nửa ngày mới ý thức được cái tiểu chúc sư Mẫn Cát đã cứu y, chăm sóc y, tính tình vô cùng mềm mại kia, thế mà lại đang cãi nhau với người khác.

“… Sau khi cư trú ở đây 2 năm, các thiếu nam, thiếu nữ từ 13 đến 17 tuổi chỉ cần nằm trong số 3 người có thành tích tốt nhất lúc lựa sát hạch sẽ được đưa tới trấn Thanh Thành làm đệ tử ngoại môn của Thanh Thành kiếm môn. Đây là những gì trấn lệnh ngài tự viết, vẫn còn đang dán ở cửa nha môn đó. Ta đã ở đây hơn hai năm, chưa đầy 17 tuổi, lúc sát hạch cũng lọt vào ba vị trí đầu, trấn lệnh lại để cho một người không biết từ đâu ra đổi mất vị trí của ta? Ngài làm việc tùy ý như vậy không sợ sẽ bị người ta báo với Thanh Thành kiếm môn hả?!”

Bên cửa sổ, Xa Sơn Tuyết lộ ra một cái mỉm cười đầy hứng thú.

Thanh Thành… Kham Nguy ở nơi đó.

Trong sân, một giọng nói già nua vang lên: “Cái này ấy mà, tiểu Mẫn, làm chúc sư ở trấn chúng ta không tốt sao…”

Ngay sau đó là tiếng của một chàng trai trẻ tuổi đầy tự tin: “Báo với Thanh Thành kiếm môn ư? Nực cười! Tiểu chúc sư, ngươi có biết tộc trưởng của Lưu gia bọn ta ở Thanh Thành kiếm môn là ai không hả?”

Mẫn Cát: “Nói chung là không phải Kiếm thánh Kham Nguy!”

Giọng nam trẻ tuổi nóng tính lập tức nói: “Bế quan mấy năm không có tin tức, có khi cái kẻ tên là Kham Nguy kia đã chết từ lâu rồi cũng nên. Tộc trưởng Lưu gia bọn ta là Phó chưởng môn Thanh Thành, chỉ cần đợi đến khi Kham Nguy lui xuống, người tiếp nhận chức vị chưởng môn chính là ông ấy. Tới lúc đó, toàn bộ Thanh Thành kiếm môn đều sẽ là người của Lưu gia ta!”