Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 24




Tiếng gào thét vang xa chấn động ngàn dặm.

Đám người đang đuổi theo phía sau: “…”

Cẩu nam nam Kham Nguy: “…”

Cẩu nam nam Xa Sơn Tuyết: “…”

“Lưu Bá Quang, ngươi bị ngu à!” Lâm Uyển đuổi theo phía sau không nhìn thấy cảnh tượng trước đó, nghe thấy chưởng môn bị mắng thì không nhịn nổi tức giận, hắn nhảy lên trong màn bụi mù mịt, kim quang trong tay như thoi đưa, nhìn kỹ mới có thể nhận ra kim quang kia là một cái kim châm vừa được phóng ra: “Bản phong chủ châm cho ngươi một châm chữa bệnh!”

Lâm trưởng lão không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền kéo toàn bộ cừu hận qua, Lưu Bá Quang rõ ràng không bình thường nâng chưởng phóng một đạo kiếm khí về phía hắn, sắc bén để lại trên mặt đất mấy vết nứt dài.

“A.” Kham Nguy nheo mắt lại.

“A cái gì”, Xa Sơn Tuyết lúc trước vô cùng tự giác đứng sau lưng hắn, giờ phút này đang víu vai Kham Nguy tỉ mỉ lắng nghe: “Cũng không phải bịt miệng hồ lô, sao đánh nhau như thế nào rồi cũng không kể cho ta nghe một chút?”

Kham Nguy lúc này mới nhớ tới một chuyện: “Mắt của ngươi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Uyển liền bị kiếm khí của Lưu Bá Quang đánh văng ra ngoài.

Động tĩnh rất lớn, không cần Kham Nguy thuyết minh Xa Sơn Tuyết cũng có thể tự mình nghe được.

“Phó chưởng môn nhà ngươi ăn thuốc tăng lực à?” Y nói đùa: “Ta nhớ rằng trên giang hồ hắn chỉ được coi là nhị lưu cao thủ mà thôi, còn người đang đánh nhau với hắn kia…”

“Lâm Uyển”, Kham Nguy nói: “Tông sư.”

“Thật lợi hại”, Xa Sơn Tuyết gật đầu: “Nhị lưu, nhất lưu, tông sư, vượt hẳn ba cấp luôn. Hiệu quả của thuốc tăng lực e rằng cũng không mạnh đến thế.”

Y nói chuyện cười mà không buồn cười chút nào, thế nhưng Kham Nguy vẫn kịp nhạy bén chú ý tới một điểm kỳ quái trong câu nói của y.

Tông sư trong thiên hạ không nhiều, Đại Diễn quốc sư cho dù nhắm mắt cũng có thể dễ dàng nhận ra từng người một. Nhưng mà Xa Sơn Tuyết bây giờ lại rõ ràng không hề hay biết gì về Lâm Uyển, ngay cả việc hắn là Tông sư dường như cũng không nhớ ra.

Một suy đoán mơ hồ hiện lên trong lòng Kham Nguy, nhưng trước khi nó được hình thành hoàn toàn, sát ý dâng trào mãnh liệt trên người Lưu Bá Quang đã thu hút sự chú ý của hắn.

“Ha, ha.” Hừng hực nhiệt khí bốc lên từ thất khiếu(*) của Lưu Bá Quang, gặp phải gió lạnh ngưng kết thành sương trắng, rất lâu không tiêu tan.

(*)Thất khiếu: bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

Đây là dấu hiệu của việc nội tức vận chuyển tới cực hạn, Lưu Bá Quang đi về phía Kham Nguy giống như là đang dắt theo mây mù yêu ma.

Hắn mồm miệng không rõ mà lẩm bẩm tên một người: “Kham Nguy… Kham Nguy…”

“Ngươi thường ngày khắt khe hắn đến mức nào vậy?”, Xa Sơn Tuyết nhíu mày: “Nhìn cái đống oán khí này này.”

Xa Sơn Tuyết vừa dứt lời, liền nghe thấy Lưu Bá Quang niệm đến: “… Đại Quốc Sư.”

Xa Sơn Tuyết: “…”

Kham Nguy hỏi: “Lúc trước ngươi làm sao khiến hắn tiến cử ngươi lên núi được?”

Xa Sơn Tuyết: “Tùy tiện viện một cái thân phận…”

“Xem ra thân phận của ngươi bị bại lộ rồi.” Kham Nguy đáp.

Nói xong, hắn đẩy Xa Sơn Tuyết về phía sau, thuận tiện kéo Tinh Mạc từ bên hông xuống nhét vào tay y.

Tương Phu Nhân chưa trở về vỏ, trường kiếm thẳng tắp khắc hoa văn tím đốm rung lên trong không khí ngập tràn sát ý. Kham Nguy phất tay bảo Lâm Uyển lui ra, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Phó chưởng môn bọn hắn từ khi trọng sinh tới giờ.

Lưu phó chưởng môn rõ ràng cho thấy vừa mới trải qua một phen ác chiến kịch liệt trước khi tới nơi này. Áo choàng hắn rách mấy lỗ, chảy ra vết máu đỏ sậm, dây cột tóc bằng trúc không biết bị ai một kiếm chém đứt khiến cho những lọn tóc dài nhiễm sương ngổn ngang hỗn độn trong gió, làm cho lão nhân gia trước giờ vẫn luôn rất chú ý cách ăn mặc này trông hệt như một kẻ điên.

Hai mắt Lưu Bá Quang đỏ quạch như máu, rõ ràng thể hiện hắn đã dùng bí pháp gì đó để tăng cường sức mạnh vượt ra khỏi cảnh giới của mình.

Nhưng cho dù là vượt cảnh giới đi chăng nữa thì cái tên không thiện chiến như hắn đáng lẽ ra không thể nào đánh bại Lâm Uyển được mới đúng.

Kham Nguy quét mắt nhìn qua, tầm mắt dừng tại một chiếc bùa chú đỏ tươi trên lòng bàn tay Lưu Bá Quang.

Bùa chú kia mơ hồ nhìn ra được hình dáng trường kiếm, lực bút sắc bén có thể thấy được kiếm ý ngập trời, thiết họa ngân câu, chỉ bằng một nét bút là xong. Cho dù là mang đến Cung Phụng quan cũng sẽ được đánh giá là tuyệt tác của một vị đại chúc sư.

Nhưng đấy không phải là tác phẩm của vị chúc sư nào cả, Kham Nguy rất nhiều năm trước đã từng tận mắt chứng kiến sư phụ mình vẽ ra tấm bùa này, giao cho Lưu Bá Quang.

Nó cũng là kiếm phù duy nhất mà Thanh Thành kiếm môn nghiên cứu, có thể cất chứa kiếm khí. Năm đó Thanh Thành lão chưởng môn vẽ nó ra là để cho Lưu Bá Quang dùng làm vật phòng thân.

Chỉ là… Lòng người dễ đổi.

“Ta tự nhận thấy là ta chưa từng bạc đãi sư thúc ngài.” Kham Nguy nói.

“Chưa từng bạc đãi?” Kẻ điên Lưu Bá Quang vừa khóc vừa cười: “Ngươi dám nói là không bạc đãi?”

Hắn tiện tay giơ ra, xẹt qua cả dãy núi Thanh Thành.

“Từ lão chưởng môn cho đến ngươi, tất cả các ngươi đều coi ta là cái gì?” Lưu Bá Quang vỗ ngực: “Ta nhẫn nhục chịu khó thay các ngươi làm việc, đem sự tình các ngươi không muốn làm đều tiếp nhận. Ta thành trưởng lão, ta lại thành Phó chưởng môn, thế nhưng tại cái Thanh Thành kiếm môn này, ta còn không bằng một con heo, một con chó… Bởi vì không giỏi võ, cho nên ta chẳng là cái thá gì! Thế nhưng rõ ràng là ta đã đưa Thanh Thành trở thành tông môn đệ nhất Đại Diễn như bây giờ! Là ta làm cho Thanh Thành có trật tự từ trên xuống dưới! Vậy mà cái tên Phó chưởng môn như ta, ngay cả chăm sóc đám con cháu trong nhà cũng sẽ bị các ngươi đâm chọc xương sống! Đó còn không phải là bạc đãi hả? Đó còn không phải là bạc đãi hả?!”

“Nếu sư thúc muốn làm chưởng môn thì cũng được, chư tông cũng không phải là chưa từng có tiền lệ có chưởng môn không giỏi võ đạo hay những đệ tử khác hùng mạnh hơn, ví dụ như Trữ chưởng môn phái Thiên Sơn với Đằng Lương Trạch”, Kham Nguy lạnh lùng nói: “Nhưng sau khi thành chưởng môn rồi, việc tiếp theo sư thúc muốn làm là gì, âm thầm chuyển hết đồ đạc trong nhà kho Thanh Thành vào kho riêng của Lưu gia sao?”

Lưu Bá Quang nghẹn một hơi.

“Sư phụ biết rõ ta ghét công việc vặt, nhưng vẫn để cho ta kế vị chức chưởng môn mà không phải là sư thúc, ngài đã từng nghĩ qua tại sao chưa?”

Kham Nguy tiếp tục hỏi.

Hắn dần dần áp chế kiếm ý hư giả khổng lồ trên người Lưu Bá Quang, bước về phía hắn ta.

“Không còn gì để nói?” Kham Nguy tiếp lời: “Vậy thì rút kiếm ra chiến một trận đi!”

Càng ngày càng có nhiều Thanh Thành môn nhân tới khối bình địa này, ngơ ngác nhìn Kham Nguy và Lưu Bá Quang không nói lời nào.

Bất kể là trưởng lão lớn tuổi hay là đệ tử ngoại môn mấy đời trước, ai nấy cũng đều nhớ rõ Lưu phó chưởng môn đã từng vất vả vì Thanh Thành kiếm môn như thế nào. Từ những chuyện quan trọng như thúc giục chưởng môn đi tiếp đãi ngoại sứ cho đến chuyện cỏn con như ven đường nên trồng hoa gì cỏ gì hắn đều quan tâm, đều xử lý rất tốt. Khi đó Thanh Thành kiếm môn bên ngoài có Kham Nguy làm chỗ dựa, bên trong có Lưu phó chưởng môn bao che khuyết điểm nên mới thu hút được biết bao hiền tài như ngọc thô chưa mài dũa từ khắp bốn phương tám hướng Đại Diễn mang theo mong muốn được bái sư đi tới chân núi Thanh Thành.

Đó mới là thời điểm Thanh Thành kiếm môn của bọn họ phồn thịnh nhất.

Hoàn toàn xứng danh tông môn đệ nhất thiên hạ.

Sau đó, tại sao lại phát triển thành cái tình trạng như hiện tại rồi?

Bởi vì càng ngày càng nhiều người nhà họ Lưu tới đây nhờ vả Thanh Thành sao? Không đúng, núi Thanh Thành dài gần ngàn dặm, sừng sững như một bức tường thiên nhiên chắn ở phía tây Đại Diễn. Thanh Thành kiếm môn chiếm cứ vô số ngọn núi trong đó, nhưng cũng còn lại rất nhiều ngọn núi nhỏ không được đăng ký trong bản đồ của môn phái. Những nơi ấy là chỗ cư trú của người nhà đệ tử và các môn phái lệ thuộc.

Thanh Thành kiếm môn đã có lịch sử hơn năm trăm năm, làm gì có trưởng lão nào không mang theo người nhà tới đâu cơ chứ, nhưng mà, cũng chưa từng có ai biến thành như Lưu Bá Quang vậy.

Nếu nói rằng Lưu Bá Quang bản tính tham lam… Vậy thì nhiều năm trước, cái Lưu phó chưởng môn luôn được trong thành ngoài cửa tán thưởng là đại công vô tư, một lòng vì tông môn là ai?

Quá khứ Lưu Bá Quang không cảm thấy mình bị bạc đãi, hiện tại lại sinh ra ý nghĩ như vậy.

Con người làm sao có thể vô cớ gây rối, thay đổi bất thường đến thế?

Thanh Thành môn nhân dồn dập nhìn về phía chưởng môn bọn họ, nhưng Kham Nguy lại không nói lời nào, rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Cho dù ta có nói cho ngài thì ngài cũng sẽ không tin”, Kham Nguy trầm giọng nói: “Xông lên đi.”

“Sư điệt”, Lưu Bá Quang nói: “Ngươi không nói, là bởi vì trong lòng ngươi có trá.”

Nói xong, Lưu Bá Quang dùng tay thay cho kiếm, thẳng tắp một phách.

Ào ào ——

Tiếng gió xoáy mạnh mẽ vang lên.

Kiếm phù thả ra kiếm khí bạo trướng mấy trượng, màu xanh lam ngập tràn khắp mọi nơi, giống như một đại dương chập trùng sóng lớn.

Không biết là vận mệnh trùng hợp hay là ngoài ý muốn nhưng kiếm ý của tấm bùa chú mà lão chưởng môn tặng cho Lưu Bá Quang cũng chính là loại kiếm pháp Lưu ngũ thiếu mấy chục ngày trước đã sử dụng trước mặt Xa Sơn Tuyết – bích lãng kiếm pháp.

Xa Sơn Tuyết từng đánh giá với Mẫn Cát rằng bích lãng kiếm pháp không tính là kiếm pháp cao thâm. Là thiên tài kiếm đạo từng có thiên tư đạt tới cảnh giới tông sư, Xa Sơn Tuyết nhận xét không sai.

Chỉ là, kiếm pháp có cao thâm hay không còn phải nhìn xem người sử dụng kiếm pháp là ai. Ở trong tay Lưu ngũ thiếu, bích lãng kiếm pháp chỉ có thể tạo ra một đạo kiếm phong còn không đủ để thổi bay keo Tuyết Liên, nhưng mà ở trong tay Đại tông sư, đừng nói là dùng keo Tuyết Liên dính chân mình trên mặt đất, cho dù là giống như cây đại thụ cắm sâu rễ xuống lòng đất chừng mười trượng thì muốn hất bay cũng vô cùng dễ dàng.

Giống như thủy vô thường hình(*), nước chảy đá mòn mới có thể gây vỡ đê.

(*)Thủy vô thường hình: Nước không có hình dạng cố định.

Thứ mà Kham Nguy hiện tại phải đối mặt với, chính là biển nước trút xuống như vỡ đê.

Ầm ầm ——

Đám người vây xem tựa hồ nghe thấy một tiếng nổ lớn, giống như tiếng sóng lớn đánh ập vào đá ngầm.

So sánh với ngọn sóng lớn này mới thấy con người nhỏ bé đến nhường nào, thực sự không đỡ nổi một kích.

Lý Nhạc Thành, Cung Nhu và Mẫn Cát vốn đã bị các trưởng lão Thanh Thành mời đi chỗ khác rồi. Thế nhưng thừa dịp Lưu Bá Quang giết tới trên núi, các trưởng lão bận rộn xông ra ngăn cản, bọn họ cũng trốn thoát, trực tiếp đuổi về phía Xa Sơn Tuyết.

Sau khi biết được thân phận thực sự của Xa Sơn Tuyết, Mẫn Cát đều không biết mình nên phải bày ra cái biểu tình gì, hắn rốt cuộc là may mắn nhường nào mới có thể trong lúc đo lường mực nước vớt được Đại Diễn quốc sư? Giờ phút này nhớ lại những chuyện hắn kể về Đại quốc sư lúc Xa Sơn Tuyết mới tỉnh chỉ càng cảm thấy thêm thẹn thùng, dọc theo đường đi hận không thể chui vào rừng trúc ven đường trốn.

Nhưng khi vừa bước chân vào trường thi Đông Thí nay đã hoàn toàn thay đổi, hắn lập tức quên đi sự tình của Đại Quốc Sư.

Thanh Thành Kiếm Thánh! Thanh Thành Kiếm Thánh bằng xương bằng thịt!!!

Hiển nhiên Kham Nguy sắp bị nhấn chìm trong kiếm phong xanh lam, Mẫn Cát không chút nghĩ ngợi nào liền muốn nhào tới.

May mà Cung Nhu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ áo Thất sư đệ của mình, bằng không, thằng nhỏ nhất định sẽ bị kiếm phong thổi bay đến đỉnh núi đối diện.

Cung Nhu nghĩ rằng hắn là đang lo lắng cho an nguy của sư phụ, vội vàng an ủi: “Đừng sợ, kiếm phong bên sư phụ đã có kiếm khí của Kham chưởng môn chống đỡ thay rồi.”

Môi Mẫn Cát đều bị doạ cho trắng bệch: “Vậy vậy vậy vậy còn Kham chưởng môn thì sao?”

Sư huynh sư tỷ hắn không hiểu ra sao nhìn hắn, trăm miệng một lời hỏi: “Kham chưởng môn? Hắn thì có thể có vấn đề gì?”

Có lẽ là bởi vì thanh âm của hai người bọn họ quá lớn, thế nên bất kể là Thanh Thành trưởng lão hay là các đệ tử xung quanh đều phải quay sang nhìn, không khỏi tức giận lườm bọn họ một cái.

Đợi đến khi tầm mắt của mọi người thả trở về trận tỷ thí, ảo giác sóng lớn hình thành từ kiếm ý đã nhạt dần. Mà Kham Nguy quả nhiên không có bất cứ vấn đề gì, hắn đứng yên tại chỗ, cầm kiếm trong tay chắn trước ngực, bất động.

Sóng lớn bao phủ bầu trời ập tới trước mặt hắn ngay lập tức bị một sức mạnh bất khả kháng tách ra, bọt nước trắng như tuyết tung bay giữa không trung, giống như là hoa tuyết dưới ánh mặt trời, rất nhanh liền tiêu tan không còn dấu vết.

Kiếm khí xanh lam bị tách ra không còn bạo ngược như trước nữa mà êm dịu chảy sang hai bên. Đám người vây xem đều cảm thấy như bị hơi nước cuốn lấy bão cát phả vào mặt, thổi cho mắt bọn họ nhất thời không mở ra được.

Duy nhất không gặp phải đãi ngộ lần này, chỉ có một mình Xa Sơn Tuyết đang đứng không xa phía sau Kham Nguy.

Y cũng không cảm thấy mình được ai đó săn sóc, lòng còn đang tràn đầy đắm chìm vào khoảnh khắc hai cỗ kiếm ý giao phong vừa rồi.

Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy, y cảm thụ càng sâu sắc hơn khí thế kiếm ý mà Kham Nguy và Lưu Bá Quang vừa xuất ra. Những người khác chỉ cảm thấy hình như mình nghe thấy tiếng sóng biển vỗ bờ, mắt thấy ảo giác sóng lớn do kiếm ý bích lãng gây ra, nhưng Xa Sơn Tuyết lại cảm giác được mình đang đứng trên bờ đá ngầm, phía trước là mưa rền gió dữ cùng đại dương mênh mông đang rít gào.

Gió rét và nước lạnh ào ào quất tới tựa mưa to từng giây từng phút không ngừng làm tê dại ngũ giác của y, thế nhưng…

Thế nhưng, có một cây trúc xanh thần kỳ cắm sâu rễ vào đá ngầm, mặc kệ gió táp mưa sa hay là sóng lớn ập tới, nó vẫn chưa từng cong gãy ngã đổ.

Đợi đến khi sóng nước hoàn toàn rút về, cái cây trúc xanh này, không, là Thanh Thành Kiếm Thánh Kham Nguy, rốt cục vung kiếm.