Sau Khi Mất Trí Nhớ, Ta Và Kẻ Thù Yêu Nhau

Chương 10




“Lưu Bá Quang tìm được một chúc sư?”

Tại Quân Tử đường, Dương Thanh phong, Kham Nguy thuận miệng hỏi Lâm Uyển – Lâm trưởng lão đang châm cứu cho hắn.

Áo hắn nửa khoác nửa hở, cánh tay trần trụi bên ngoài, lộ rõ cơ tay, cơ ngực và cơ bụng. Chỉ là mấy múi cơ này hiện tại không đẹp đẽ gì, bởi mặt trên đang cắm lít nha lít nhít kim châm, nhiều đến nỗi nhìn Kham chưởng môn thật giống một con nhím lớn.

Người châm kim dĩ nhiên là Lâm trưởng lão. Vị trưởng lão này ít hơn Kham Nguy ba mươi tuổi, thế nhưng hiện giờ đã là chủ nhân một phong trong Thanh Thành kiếm môn – Dược Thanh phong, nơi quản lý toàn bộ thuốc thang, dụng cụ y dược, đệ tử môn hạ nhiều vô kể, có thể được xếp vào hàng ngũ thần y đương thời. Chỉ cần có hắn ở đó, Thanh Thành đệ tử cho dù là nhất thời tắt thở cũng có thể cứu sống trở về.

Giờ khắc này, hắn ta châm cứu cho Kham Nguy tất nhiên là bởi vì trên người chưởng môn có thương tổn.

Là do lúc trước cưỡng ép phá quan nên để lại nội thương.

Kham Nguy lúc trước cần phải bế quan ba năm. Ba năm chính là ba năm, không thể kì kèo, sao có thể lại tùy tùy tiện tiện xuất quan như vậy được?

Kham Nguy trùng sinh trở về năm Nguyên Huệ thứ mười bảy, khí tức trong cơ thể liền đình trệ. Hơn nữa lúc ấy hắn đang trong trạng thái bế quan bỗng mạnh mẽ một hơi phá ra, sau đó lại dồn toàn bộ khí lực vào một kiếm kia. Nếu không phải hắn còn sót lại một tia lý trí, biết rằng sau khi gây ra động tĩnh lớn như vậy ngàn lần không thể bế quan tiếp thì e rằng Kham Nguy đã sớm chẳng màng công việc, đi bế quan chữa bệnh rồi.

Dân chúng đều cảm thấy Kiếm thánh đúng là thế ngoại cao nhân, cơm không cần ăn, nước không cần uống, nói bế quan là bế quan. Mười năm, hai mươi năm hoàn toàn là điều có thể.

Trên thực tế, trước kia thì không sao nhưng từ khi Kham Nguy lên làm chưởng môn, mỗi lần muốn bế quan đều phải bắt đầu chuẩn bị từ trước nửa năm. Dù cho có Lưu Bá Quang trợ giúp thì chuyện cần hắn sắp xếp nhiều như sao trên trời vậy.

Vừa nghĩ thế, Kham Nguy ngược lại có chút hâm mộ Xa Sơn Tuyết, nếu hắn có thể không màng thế sự, chuyên tâm khổ tu 60 năm như thế, nói không chừng hắn có thể đạt tới cảnh giới xé nát thời không trong truyền thuyết cũng nên.

“Thở sâu, chưởng môn”, Lâm trưởng lão tức giận châm kim: “Không được phân tâm.”

Kham Nguy ngay lập tức buông xuống suy nghĩ kia, quay trở về bộ dáng bất động thần sắc.

Lâm trưởng lão châm xong một châm cuối cùng này liền đốt một bó ngải cứu, cũng không dùng dụng cụ gì, trực tiếp đặt trên mấy huyệt của Kham Nguy. Khói nhè nhẹ bốc lên, lửa lúc cháy lúc không, quả thực giống như coi Kham Nguy là thịt khô mà hun lên vậy.

Sau khi tra tấn chưởng môn không biết yêu thương thân thể mình một phen, Lâm trưởng lão lúc này mới hài lòng mở miệng trả lời vấn đề vừa nãy của Kham Nguy.

“Đúng là có chuyện như vậy”, Lâm Uyển cái-gì-cũng-biết thuần thục dọn dẹp đồ vật trên bàn, vừa đếm số kim châm còn lại, vừa nói: “Ta còn nghe đồn rằng Lưu gia kia thật giống một đám hề. Dân chúng kể là lúc trước không biết chúc sư nọ đã đắc tội tiểu tử họ Lưu ra sao, bị kiếm phó vây quanh khách điếm, kết quả Lưu gia sau khi biết người mình vây bắt là chúc sư liền tự mình áp giải tiểu tử nhà hắn ta đi bồi tội. Bà con hàng xóm láng giềng lúc đó đều nhìn thấy sắc mặt vị thiếu gia họ Lưu kia từ đỏ chuyển xanh, từ xanh qua tím rồi lại trắng bệch, aida, ta xem cũng thấy cực kỳ hả lòng hả dạ.”

Nghe hắn nói vậy Kham Nguy âm thầm trợn mắt lên, ngay lập tức hiểu rằng vị này không phải là nghe được lời đồn gì, mà là sau khi biết tin liền tự mình chạy đến xem.

Lâm trưởng lão Lâm Uyển, thần y đương thời, võ nghệ cũng đạt tới cảnh giới tông sư nhưng lại có cái đam mê chẳng ra gì: đó là yêu xem trò vui, thích buôn dưa lê vô cùng – chẳng khác gì mấy bà tám ngoài chợ.

Người này không chỉ quản lý Dược Thanh phong tại Thanh Thành kiếm môn mà còn nuôi hẳn một tốp người kể chuyện. Hắn ta ỷ vào quyền lực trưởng lão liền trực tiếp để người kể chuyện diễn trên núi Thanh Thành, khiến cho Dược Thanh phong luôn luôn ở trong trạng thái náo nhiệt vô cùng.

Kham Nguy: “Vị chúc sư kia hẳn là xuất thân thế gia đi.”

Lâm Uyển: “Chưởng môn đã đoán thì nhất định không thể sai. Lúc y đi xuống từ trên lầu, cho dù bị mù nhưng khí thế rất lớn, lại còn mang theo tôi tớ bên mình.”

Tội nghiệp tiểu Mẫn Cát, bởi vì quá mờ nhạt liền trực tiếp bị người ta xem là người hầu luôn rồi.

Kham Nguy cười lạnh: “Nếu không phải là chúc sư xuất thân thế gia, làm gì có ai nguyện ý tới Thanh Thành kiếm môn vào lúc này chứ?”

Hắn nhớ tới cái tên chúc sư áo đen đã trực tiếp phất tay áo bỏ đi trước mặt mình, tâm trạng hình như khá hơn một chút.

Có mấy người, biết rõ hắn chán ghét Xa Sơn Tuyết, lại vẫn dám nhận lệnh đi đến núi Thanh Thành làm việc. Thế nhưng khi vừa nghe tin Xa Sơn Tuyết bị hắn giết liền không giống đám sứ giả triều đình nhát như chuột kia, dám toàn bộ xin từ chức, không sợ chọc giận hắn thì ngay cả núi cũng không rời được, quả là có chí khí.

Mà có mấy người rõ ràng không cùng phe với Xa Sơn Tuyết, nhưng cũng không dám đến núi Thanh Thành làm việc, lo sợ đại quốc sư sẽ trừng phạt bọn họ. Hiện giờ cho rằng Xa Sơn Tuyết đã mất bèn tung tăng tung tẩy đưa tới cửa. Chưa hết, tên này lại còn là người Lưu Bá Quang tiến cử, sao có thể xứng đáng để coi trọng được?

Xa Sơn Tuyết lúc này đang ở Lưu gia, dĩ nhiên không biết y vừa bị người ta nói xấu.

Kham chưởng môn trầm ngâm một chén trà, Lâm Uyển đang thao thao bất tuyệt kể các chuyện hay mới phát sinh gần đây, chợt nhận ra đã đủ thời gian rồi bèn giơ tay muốn rút hết kim châm trên người chưởng môn.

Đúng lúc này, hắn ta nghe được Kham Nguy đột nhiên mở miệng, nói.

“Hầy, sao ta có thể để cho đủ loại miêu miêu cẩu cẩu đều đến núi Thanh Thành làm chúc sư được chứ?”

“Ồ?”

“Làm khó dễ một phen”, Kham Nguy nói: “Đuổi hắn đi.”

***

Xa Sơn Tuyết đương nhiên không biết rằng có người chào hỏi cũng không muốn mà đã ra quyết định đuổi y đi rồi.

Trong chính đường Lưu viên, y đang trò chuyện cùng Lưu Bá Quang, thăm dò nhau suốt một ngày trời, có vài lần suýt chút nữa thì bị tên cáo già họ Lưu kia tìm ra sơ hở. Cũng may Xa Sơn Tuyết tuy rằng mất trí nhớ nhưng lại mang trên mình một thân khí thế mạnh mẽ. Huống hồ y đã có một số phỏng đoán chuẩn xác với những người trong Hồng Kinh, nếu không do y nhanh chân đến trước một bước thì e rằng mấy ngày nữa, chúc sư từ Hồng Kinh phái tới cũng sẽ bắt tay với Lưu gia.

Đợi đến khi tên cáo già kia rốt cuộc bị lừa tin thì trời đã tối rồi.

Bọn họ dĩ nhiên là nghỉ tại Lưu viên, được tiếp đãi vô cùng tốt.

Mẫn Cát ra ngoài cùng Lưu Minh Nghiệp một chuyến, lúc đầu vẫn vững vàng lập trường toàn bộ Lưu gia đều là người xấu, một trăm năm cũng không thay đổi được! Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lưu Minh Nghiệp dăm ba câu thay hắn làm xong công tác chuẩn bị Đông Thí, vừa cảm thấy biết ơn phần ân tình này, lại vừa cảm thấy bản thân mình đang vi phạm nguyên tắc, rối rắm vô cùng.

Đường đường là quan viên – chúc sư lại vui vẻ đi chữa bệnh cho chó mèo hàng xóm láng giềng, có thể nói Mẫn Cát là người rất ngay thẳng, hồn nhiên, không thích dùng quyền thế ức hiếp người khác. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên nhận thức mặt tối của xã hội, thiếu niên tức giận mặt đỏ bừng, nhìn thấy Xa Sơn Tuyết cũng không chào, cả đường đều cúi đầu cong lưng, y hệt một chiếc lá cải thìa bị gió đánh đến héo rũ.

Thật đáng thương, Xa Sơn Tuyết cũng không nỡ trêu chọc hắn.

Tới tận nửa đêm canh ba hôm ấy, Mẫn Cát vẫn mang một bụng ưu sầu nằm lăn qua lộn lại trên giường. Đến khi hắn thật vất vả mới có chút buồn ngủ, vừa chuẩn bị nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa sổ trong phòng kẽo kẹt vang lên, giống như có người duỗi tay đẩy nó ra vậy.

Trong nháy mắt, các loại tiểu thoại bản đã đọc trong quá khứ hiện về —— cái gì mà hồ yêu đi vào giấc mộng, lệ quỷ đến lấy mạng,… vân vân và mây mây đều khua chiêng gõ trống nhảy múa trong đầu Mẫn Cát. Tiểu chúc sư mười sáu tuổi vươn mình bò dậy, duỗi chân đi giày, đồng thời ngó ngó phía bên cửa sổ một chút.

Chỉ thấy màn đêm buông xuống, gió Đông thổi nhè nhẹ, bóng cây trong viện đều đang lay động giống như vô số bóng người đầy đáng sợ. Mà tiên sinh của hắn thì đang ngồi trên cửa sổ, dựa lưng vào một bên tường nhìn hắn, đôi mắt đều cong cong cười lên.

“Ta ở sát vách cũng bị ngươi xoay đến tỉnh rồi”, Xa Sơn Tuyết trêu chọc: “Đêm nay Mẫn đại nhân trằn trọc là bởi vì nhớ thương cô nương nào chăng?”

Để tiến vào Thanh Thành kiếm môn, hơn một tháng trước Mẫn Cát đã sớm từ quan, bằng không thì làm sao trấn nhỏ kia có thể thả hắn đi được. Giờ khắc này nghe thấy Xa Sơn Tuyết gọi hắn là Mẫn đại nhân, Mẫn Cát đỏ bừng mặt, sau đó bình tĩnh lại rồi hắn mới xỏ giày, đi đến phía trước cửa sổ, cúi đầu thấp đến độ Xa Sơn Tuyết chỉ nhìn thấy phần đỉnh đầu.

“Tiên sinh”, hắn nói: “Ngài không giúp Lưu gia có được hay không?”

“Đây là ngươi đang làm nũng hả?” Xa Sơn Tuyết đợi nửa ngày mới được một câu như vậy, bất đắc dĩ cười nói.

“Dù sao Lưu gia cũng không phải là người tốt”, Mẫn Cát cúi đầu nghĩ linh tinh: “Trước kia không sao nhưng sau khi chưởng môn bế quan hai năm thì khắp làng trên xóm dưới đều truyền ra chuyện xấu bọn họ làm. Đám người Lưu gia còn cậy chúng người đông thế mạnh, không chỉ có con cháu dòng họ nhà hắn mà còn lôi kéo một ít đệ tử cấp thấp của Thanh Thành kiếm môn đi theo làm điều ác…”

“Ồ”, Xa Sơn Tuyết nghe thấy tràn đầy phấn khởi: “Bọn họ đã làm những chuyện ác gì?”

“Chuyện bọn họ làm trong Thanh Thành trấn tiên sinh cũng từng thấy qua, chúng còn cướp tiêu chuẩn của ta…”

“Cái này đâu được tính là đại sự gì.” Xa Sơn Tuyết lắc đầu: “Nếu ngươi được đi Hồng Kinh nhìn những việc các vị quan đại thần kia làm, mới hiểu rõ cái gì gọi là người xấu.”

Mẫn Cát: “Ta cũng không muốn nhận sự trợ giúp của Lưu gia…”

Xa Sơn Tuyết: “Bản thân ngươi đã tự nỗ lực đạt được tư cách nhập thí Thanh Thành kiếm môn, cái gọi là Lưu gia hỗ trợ kia chẳng qua là thay ngươi tiết kiệm thời gian chuẩn bị mà thôi. Bọn họ vốn là cố ý lấy lòng, chút ân huệ nho nhỏ đó không đáng nhắc tới.”

Mẫn Cát nhớ tới sau khi đi theo Lưu Minh Nghiệp, lúc người dân nơi đây và đệ tử Thanh Thành kiếm môn nhìn về phía hắn tuyệt nhiên đều là ánh mắt bất đồng, muốn nói cái gì rồi lại thôi.

Xa Sơn Tuyết thấy hắn vẫn chưa thông suốt, lại bảo: “Lẽ nào sau này ngươi sẽ cùng bọn họ làm hại dân chúng trong trấn sao?”

Mẫn Cát: “Đương nhiên là không rồi!”

Xa Sơn Tuyết: “Ngươi xem, ngươi để cho Lưu gia hỗ trợ, lại không giúp Lưu gia làm việc, chẳng phải là chiếm được tiện nghi của bọn chúng rồi sao. Đến tột cùng là ngươi đang khúc mắc cái gì?”

“Nhưng mà”, Mẫn Cát liếc nhìn Xa Sơn Tuyết: “Tiên sinh, ngài muốn giúp Lưu gia…”

“Ta chưa từng nói là ta sẽ giúp Lưu gia”, Xa Sơn Tuyết cười rộ lên: “Đồng ý gì đó đều là do Lưu phó chưởng môn chính mình não bổ quá nhiều, hắn ngược lại đúng là một nhân vật có dã tâm, thật đáng tiếc…”

Đáng tiếc là đôi khi, một kiếm phá vạn pháp, chính là vẫn có chuyện không tuân theo đạo lý đời thường như vậy đấy.

Xa Sơn Tuyết hơi đau đầu, y ngáp một cái, kết luận: “Ta muốn lên núi Thanh Thành, ai cũng không ngăn được ta. Mượn tay Lưu gia chẳng qua cũng chỉ là tìm một cái cớ thuận tiện thôi”, thuận tiện cho Kham Nguy tìm phiền phức: “Ngày mai ta còn cần ngươi đi hỏi thăm tin tức, sao có thể tinh thần uể oải đi ra ngoài được?”

“Ồ”, Mẫn Cát mặt vô cảm: “Tiên sinh chỉ giáo cho ta chỉ là bởi vì ngày mai muốn ta chạy vặt thôi sao?”

“Lắm lời, mau đi ngủ đi.” Xa Sơn Tuyết nói.

Y nghe thấy tiếng Mẫn Cát lên giường, nhanh chóng chui vào chăn, không lâu sau liền truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Nhưng Xa Sơn Tuyết vẫn như cũ dựa lưng ngồi trên cửa sổ, mắt y không thể mở nhưng phía y hướng tới chính là đường lên núi Thanh Thành.

Gió đông thổi nhè nhẹ, rừng trúc rì rào xào xạc, nhìn thứ Mẫn Cát coi là quỷ ảnh kia Xa Sơn Tuyết lại nghe thấy cõi lòng đang hát vang một khúc nhạc đầy chờ mong.

Y ngẩng khuôn mặt ửng hồng lên than thở.

Cứ tưởng loại chuyện thao thức đêm dài do lòng nhiều tâm sự này chỉ có tiểu tử vắt mũi chưa sạch mới gặp thôi. Ai dè y đã là một lão già trăm tuổi rồi mà vẫn vậy…

Thật xấu hổ quá…

***

Ngày hôm sau.

Sau một đêm ngủ không ngon, Xa Sơn Tuyết mới lên dây cót tinh thần cùng Lưu phó chưởng môn leo núi thì lại bị mấy đệ tử Thanh Thành chặn ở chân núi.

Tối hôm qua vừa nói ra những lời gì mà “không ai có thể ngăn cản ta lên núi”, còn chưa tới mấy canh giờ đã bị vả mặt, tên Kham Nguy này quả thực là có thâm thù đại hận với y rồi.

Các đệ tử Thanh Thành không biết tâm tình phức tạp của Xa Sơn Tuyết, lớn tiếng nói: “Chưởng môn đã có lệnh, sau này chúc sư tới Thanh Thành kiếm môn, bất kể là tự tiến cử hay là người triều đình phái tới, đều phải thông qua sát hạch mới được phép tiến vào!”

“Ngày hôm qua rõ ràng còn chưa có quy định này”, Lưu Bá Quang tức giận nói: “Đưa ta đi gặp chưởng môn!”

Xa Sơn Tuyết lại thở dài một lần nữa, ngăn cản Lưu Bá Quang, hỏi đệ tử Thanh Thành kia: “Chưởng môn nhà ngươi muốn sát hạch như thế nào?”

Đệ tử Thanh Thành lườm y một cái, giọng càng lớn hơn.

“Ngươi có dám đi Thanh Vân lộ hay không?”