Hoài Thành, Cục Công An Thành Phố.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt, đôi môi của Viên Thọ bị nứt nẻ và khuôn mặt tiều tuỵ hốc hác.
Ông bồn chồn ngồi trước ghế, chắp tay bất an, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Viên Thọ: "Ngân sách nhà nước cung cấp lúc đó không đủ nên việc xây dựng phòng triển lãm dưới lòng đất của Trung tâm Thể thao và Nghệ thuật tạm thời bị trì hoãn. Tô Kiến Đức đến văn phòng của tôi và muốn thảo luận vấn đề này với tôi, nhưng lúc đó tôi đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, vào ngày hắn biến mất, tôi hoàn toàn không có mặt tại Đại học Hoài An, và tôi không hề biết gì về vấn đề này."
Cảnh sát nhìn hồ sơ ghi chép, nhướng mày nói: "Trước đây anh có cãi nhau với Tô Kiến Đức không?"
Viên Thọ nuốt nước miếng, gật đầu: "Chúng tôi đã cãi nhau. Tôi muốn đổi công ty xi măng vì lúc đó nhà máy vật liệu xây dựng xi măng đầu tiên đã xảy ra chuyện. Xét đến sự an toàn của học sinh, tôi muốn đổi sang công ty có chất lượng tốt hơn. Anh trai tôi điều hành một công ty xi măng, tôi rất tin tưởng anh ấy, anh ấy nhiều lần đảm bảo với tôi rằng chất lượng nhà máy của anh ấy ổn nên tôi muốn chuyển sang nhà máy xi măng đứng dưới tên anh ấy. "
Viên cảnh sát cau mày: "Nhưng công ty xi măng của anh trai anh đã bị Cục Giám sát thị trường phạt hai trăm vạn về tội gian lận xi măng từ lâu rồi."
Viên Thọ tái mặt nói: "Đúng vậy, nhưng tôi không biết lúc đó anh trai tôi đang gạt tôi, tôi không biết nhiều về thị trường xi măng và đã bị lừa. Nhưng sau này, khi tôi phát hiện ra thì rằng công ty của anh ấy có tiền án, tôi lập tức ngừng hợp tác với anh ấy."
Vì sợ cảnh sát tiếp tục thẩm vấn nên Viên Thọ chủ động nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ ra rồi. Ngày hôm đó không chỉ có Tô Kiến Đức tìm tôi mà anh trai tôi cũng đến trường tìm tôi."
Viên Thọ hít một hơi thật sâu và nói: "Hai người họ chắc chắn đã gặp nhau. Anh trai tôi đã gặp Tô Kiến Đức. Anh trai tôi chắc chắn đã biết về sự biến mất của Tô Kiến Đức!"
Một số vị cảnh sát nhìn nhau và cau mày.
Ngoài bằng chứng ngoại phạm của mình, Viên Thọ còn đưa ra rất nhiều bằng chứng. Sau cuộc cãi vã với Tô Kiến Đức, ông ta cảm thấy phiền chán và muốn thay đổi người giám sát của mình, dự định sẽ sa thải Tô Kiến Đức khi anh ta quay lại. Khi Tô Kiến Đức gửi tin nhắn cho ông ta, ông ta trả lời rất chiếu lệ, nói rằng ông ta không ở trường học và Tô Kiến Đức muốn làm gì thì làm.
Viên Thọ căn bản không cần phải giết ai cả.
Người thật sự có động cơ giết người là Viên Mệnh, anh trai của Viên Thọ. Năm đó, đất nước trấn áp thị trường xi măng hỗn loạn, hàng loạt báo cáo của Tô Kiến Đức khiến công ty của Viên Mệnh hoàn toàn bị niêm phong, sự nghiệp và cuộc đời của hắn ta bị hủy hoại chỉ sau một đêm.
Sau đó cảnh sát đã gọi điện cho Viên Mệnh.
Nhìn DNA được xét nghiệm trên tường cho thấy bằng chứng không thể chối cãi, Viên Mệnh cuối cùng cũng ra tay.
Người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest che mặt khóc lóc thảm thiết trong phòng thẩm vấn, nói ra tất cả sự thật đã bị chôn vùi nhiều năm.
"Ngày 23 tháng 7, tôi đến trường mượn tiền em trai và gặp Tô Kiến Đức. Hôm đó tôi uống chút rượu và hơi choáng váng. Tôi hỏi Tô Kiến Đức tại sao hắn lại đến đây, hắn nói hắn đến để bàn bạc mọi việc với em trai tôi. Tôi đã lừa hắn. Tôi nói tôi biết em trai tôi ở đâu, tôi sẽ đưa hắn đến đó."
"Tôi đưa hắn đến công trường, Tô Kiến Đức đi phía trước, phía sau tôi nhặt cưa máy lên..."
Viên Mệnh nghẹn ngào nói: "Hôm đó tôi uống nhiều quá, không rõ lắm, hắn làm tôi phá sản. Lúc đầu tôi chỉ muốn đánh hắn để giải tỏa cơn tức giận, không ngờ lại dùng quá nhiều sức nên đã chém chết hắn."
"Sau khi chém chết hắn, tôi đã hối hận, nhưng tôi không có biện pháp. Tôi rất sợ hãi. Tôi biết mình đã giết ai đó. Tình cờ bên cạnh tôi có một máy trộn xi măng... Tôi tuyệt vọng nên tôi đẩy hắn vào."
Thi thể người trong ống nghiền được trộn và nghiền cùng với xi măng, sỏi.
Tiếng gầm của máy trộn nghe như một lời nguyền rủa.
Viên Mệnh khóc nức nở.
Viên Mệnh bị bắt vì tội cố ý giết người.
Hắn bị còng tay và đưa vào tù để chờ xét xử.
Viên Thọ vừa vặn từ đi ra ngoài từ Cục Công An.
Ở Hoài Thành vào tháng 9, trời luôn mưa, Viên Thọ nhìn người anh trai thất hồn lạc phách đầy tiếc nuối trong mưa, ông tháo kính ra, giả mù sa mưa mà lấy quần áo lau mặt, không biết là cảm kích hay thương hại, hắn thở dài một tiếng, lấy chìa khóa ra và mở cửa xe.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Viên Thọ lái xe một mạch lên cầu vượt.
Bên ngoài trời mưa rất to nên ông bật đài trong xe.
Trên thực tế, Viên Thọ hiện tại không có tâm trạng nghe radio, nhưng trái tim ông đang đập thình thịch, cảm xúc mãnh liệt và ông cần phải chuyển hướng sự chú ý của mình một cách khẩn cấp. Dù đã chuẩn bị bị thẩm vấn nhưng ông vẫn cảm thấy sợ hãi khi thực sự bước vào đồn cảnh sát.
Mặc dù ông không làm gì cả.
Một bên ông bật radio, một bên ông gắn thẻ nhớ vào điện thoại và mở một đoạn video trên điện thoại được bảo vệ bằng mật khẩu.
Đó là một đoạn video theo dõi, một đoạn video theo dõi công trường thi công nhà thi đấu. Ông sợ công nhân lười biếng nên lắp một chiếc camera nhỏ trong góc, không ngờ trời xui đất khiến đã giúp ông ghi lại cảnh người đáng ghét bị tra tấn và gi ết chết. Tô Kiến Đức thực ra mạnh hơn anh trai ông, nhưng hắn ta cả đời là người lương thiện và chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người tấn công mình từ phía sau.
Trong video có tiếng đánh đập, tiếng la hét, tiếng cưa máy và tiếng kéo xác, tiếng đá vụn lăn, tiếng xúc bùn theo thứ tự vang lên. Trong hình ảnh đong đưa mơ hồ chỉ có màu máu hiện rõ.
Sau khi Viên Thọ năm đó đi công tác về, ông chậm rãi lấy camera đi, cũng không đi tố giác anh trai mình. Ông cắt đoạn video ra và cho vào thẻ nhớ, xem một cách thích thú hồi lâu. Khi họ ghét ai đó, ác ý trong lòng họ hoàn toàn mất kiểm soát.
Họ ước gì hắn bị xe tông khi đi ra ngoài, họ ước hắn chết đột ngột trước mặt họ.
Viên Thọ oán hận mà nghĩ.
Những người giống Tô Kiến Đức, kẻ cắt đứt đường tài phú của của người khác thì chết chưa hết tội.
Ầm vang, bầu trời phía trên thành phố như sấm sét rơi xuống như một con rắn bạc, mưa lớn trút xuống. Trong xe ấm áp, thoải mái, giọng nói của người dẫn chương trình radio nhẹ nhàng, cảm động, kèm theo nụ cười hiền.
【 Xin chào mọi người, bây giờ là 8 giờ 30 tối theo giờ Hoài Thành. Chào mừng đến với Cái Miệng Nhỏ kể chuyện, tôi là bạn tốt của các bạn Cái Miệng Nhỏ. 】
【 Sau khi Cái Miệng Nhỏ nhận được bài viết về bạo lực học đường tối qua, nhiều khán giả đã đồng cảm sâu sắc với Cái Miệng Nhỏ và kể cho Cái Miệng Nhỏ nghe về những trải nghiệm tương tự thời học sinh của họ. Than ôi, Cái Miệng Nhỏ nhìn thấy điều này rất đau lòng, tôi hy vọng mọi đứa trẻ trên thế giới đều có thể lớn lên hạnh phúc. 】
【 Một người bạn phụ huynh cho biết, con gái ông bị đẩy xuống cầu thang ở trường dẫn đến liệt cả hai chân và hủy hoại cuộc sống, tuy nhiên, vì kẻ sát nhân chưa đủ 12 tuổi nên tòa coi đây là do sơ suất gây thương tích và không áp dụng hình phạt tù. Cha mẹ và bạn bè rất tức giận, ông không muốn bồi thường, ông muốn hung thủ kia cũng phải cắt bỏ đôi chân giống con gái ông thì mới công bắng. Cái này Cái Miệng Nhỏ nên nói như thế nào đây. 】
【 Cái Miệng Nhỏ có thể hiểu tâm trạng của vị phụ huynh này, nhưng Cái Miệng Nhỏ hy vọng người bạn phụ huynh này sẽ bình tĩnh và hiểu rằng mục đích trừng phạt trong luật hình sự nước ta chưa bao giờ thay thế nạn nhân trả thù. Mục đích của hình phạt luôn là trừng phạt, giáo dục và ngăn ngừa. Dù người ta nói "giết người thì phải trả giá là điều đương nhiên", nhưng trong xã hội hiện đại, chúng ta không chủ trương việc "trả thù đồng hình". 】
【 Mọi người đều là người trưởng thành rồi, lý trí một chút, không cần hành động bốc đồng nha. 】
Khái niệm "trả thù đồng hình" xuất phát từ xã hội nguyên thủy và được ghi lại trong luật nô lệ cổ xưa.
Ví dụ như 《 Bộ luật Hammurabi》 có ghi: Ai làm tổn thương mắt người khác thì mắt của họ sẽ bị phá hủy; ai đánh gãy xương người khác thì đánh gãy xương người đó; ai đánh gãy răng người khác thì bị đánh gãy răng.
—— Răng đền răng, mắt đền mắt.
Viên Thọ nghe được lời này, không khỏi nghĩ đến nữ sinh đặc biệt đến tìm ông để xin chìa khóa phòng tập thể dục cũ. Ông biết cô là con gái của Tô Kiến Đức, ông cũng biết cô đã tìm kiếm bố mình nhiều năm rồi. Nữ sinh viên đó ghét ông và nghi ngờ ông. Nhưng có ích gì đâu? Ông vô tội và chẳng làm gì cả.
Kẻ sát nhân chính là Viên Mệnh, cho dù trong quá trình đó ông có làm một số thủ đoạn vô hại, ông cũng sẽ không phạm tội chết, thậm chí ông còn không bị coi là tội phạm, Viên Thọ ngâm nga một bài hát và lái xe đến trường đại học Hoài An mà không có gánh nặng tâm lý.
*
Cảnh sát đã gửi kết quả vụ án và video thẩm vấn Viên Mệnh cho Tô Uyển Lạc.
Tô Uyển Lạc ngồi trên giường bệnh, ngón tay thon dài của cô xẹt qua cổ Viên Mệnh trong video, móng tay mỏng như dao, xẹt qua một hai lần, nhẹ nhàng và tàn nhẫn.
Cái chết của bố cô quá đau đớn và tuyệt vọng, án tử hình làm sao đủ?
Cô muốn người đàn ông này cũng phải chịu đau khổ giống như cô và bố cô biết bao.
Tan thành từng mảnh và bị cắt thành từng mảnh bằng ngàn con dao!
"Lạc Lạc, cậu có khỏe không?" Lương Thanh Thanh thấy vẻ mặt cô không đúng, lo lắng mà lên tiếng dò hỏi.
Tô Uyển Lạc nghe được giọng của bạn tốt liền bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái hoang tưởng điên cuồng vừa rồi, cô lắc đầu gượng cười: "Tôi không sao."
Lương Thanh Thanh lo lắng đưa tay sờ trán cô: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Uyển Lạc gật đầu, trong lòng cô có rất nhiều chuyện.
Bức tường trắng trong phòng bệnh phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt, Tô Uyển Lạc tóc dài xõa trên vai, khuôn mặt hốc hác.
Do dự hồi lâu, cô thấp giọng nói: "Thanh Thanh, tôi đã tìm được bố tôi."
Đôi mắt của Lương Thanh Thanh đột nhiên mở to.
"Cái gì?"
Thành phố Hoài Thành, quận Tinh Hồ, tiểu khu Kim Cảng.
Sau khi Lương Thanh Thanh trở về nhà, cô cảm thấy rất chán nản, nhập mật khẩu, giữ tay nắm cửa, mở cửa thì thấy đèn trong nhà vẫn sáng.
Lương Thanh Thanh sửng sốt: "Bố?"
Bố cô là trưởng khoa Sản phụ khoa của Bệnh viện thành phố số 3, việc ông phải làm thêm giờ là chuyện bình thường, có khi phải phẫu thuật nhiều lần, thậm chí vài lần phải ở lại bệnh viện mấy ngày. Tại sao hôm nay ông ấy lại ở nhà?
Bác sĩ Lương bước ra khỏi bếp, cởi tạp dề cho vào máy giặt, rửa tay xong, lau khô và nở một nụ cười tao nhã với Lương Thanh Thanh.
"Thanh Thanh đã về rồi, hôm nay bố tan làm sớm, nấu món cá con thích nhất, lại đây ăn cơm."
Lương Thanh Thanh chậm rì rì nói "Vâng".
Cô đặt túi xách xuống, rửa tay rồi nhìn món cá hấp cùng nước súp đặc trên bàn, cô cảm thấy uể oải và không có cảm giác thèm ăn.
Bác sĩ Lương chậm rãi dùng đũa gắp đồ ăn cho cô hỏi: "Con có tâm sự?"
".... Vâng." Lương Thanh Thanh gật đầu, cô thấp giọng nói: "Ba, trên thế giới này người xấu sao có thể hung ác như vậy?"
Bác sĩ Lương cau mày, nghiêm túc nói: "Con gặp rắc rối à?"
Lương Thanh Thanh lắc đầu: "Không. Đó là bố của bạn con. Bố cô ấy đã mất tích hơn mười năm và gần đây được phát hiện là bị người sát hại. Sự việc này xảy ra ở Đại học Hoài An. Vì danh tiếng của trường, cảnh sát không công bố rộng rãi. Con chỉ thấy buồn quá, sao có người lại tệ đến thế? Người ta thực sự vì tiền mà bỏ lương tâm sao?"
Bác sĩ Lương gắp một chiếc đũa thịt cá vào bát của Lương Thanh Thanh, an ủi cô: "Gieo nhân nào, gặt quả ấy. Nếu không có lương tâm, họ sẽ luôn phải trả giá."
Lương Thanh Thanh cười khổ: "Nhưng công lý đến muộn không phải là công lý. Con nghĩ án tử hình đối với kẻ giết người còn nhẹ chứ đừng nói đến kẻ giết người gián tiếp bỏ trốn ung dung ngoài vòng pháp luật."
Bác sĩ Lương im lặng hồi lâu, đột nhiên chậm rãi nói: "Thanh Thanh, bố nhìn thấy rất nhiều người vô tội chết trong bệnh viện, có đủ lứa tuổi từ trẻ đến già: trẻ em, thanh thiếu niên và người già. Một đứa trẻ bốn tuổi đang chơi trên đường, bị một tài xế không có mắt tông chết, một thiếu niên tính cách thu mình bị hàng xóm đồn thổi, vu khống, nhảy từ tòa nhà khoa tâm lý của bệnh viện nhân dân số 3 xuống do trầm cảm; cũng có một cụ ông 80 tuổi đầu tiên bị con trai đuổi ra khỏi nhà ngủ dưới gầm cầu, sau đó bị con trai đá xuống cầu thang và bị gãy xương khắp người, và chết vì vết thương của mình."
Lương Thanh Thanh trợn mắt không dám tin: "Trời ạ......"
Bác sĩ Lương chậm rãi nói: "Nhưng không phải kẻ giết người nào cũng sẽ bị kết án tử hình. Người lái xe gây ra tai nạn chỉ cần lo tang lễ và bồi thường phí tử vong; người tung tin đồn thậm chí không được tính là kẻ giết người gián tiếp; về phần ông lão kia, không có camera giám sát hay video, con trai ông ấy khẳng định rằng ông lão đang đi đường vô tình ngã xuống cầu thang."
Lương Thanh Thanh ăn miếng cá trong miệng, thực sự có chút choáng váng.
"Nhưng không có kẻ sát nhân nào có kết cục tốt đẹp. Chúa đang nhìn xem con người làm gì." Bác sĩ Lương nói: "Xã hội văn minh không theo nguyên tắc nợ máu trả bằng máu, giải quyết oan thù bằng sự hài lòng. Nhưng có một số người không chết, rất khó để bình ổn sự tức giận của các nạn nhân."
Lương Thanh Thanh bỗng cảm thấy bố mình trước mắt hơi xa lạ, cô không đồng ý với một số quan điểm của bố, cô mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng bác sĩ Lương đã bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, người xấu sẽ bị trừng phạt. Người không tôn trọng sự sống không đáng được sống."
Lương Thanh Thanh dùng bữa trong im lặng. Cô vốn đã tâm trạng không tốt, sau khi nghe những lời của bố cô, thay vì nhẹ nhõm lại càng thêm áp lực, cô thu dọn bát đ ĩa, cho vào máy rửa bát. Lương Thanh Thanh chợt nhớ tới cái gì, quay người lại: "Bố, ngày mai đại học Hoài An sẽ khai giảng."
Trước khi bác sĩ Lương vào thư phòng, ông ấy đã gật đầu nói: "Được rồi, ngày mai tan làm bố sẽ giúp con đem hành lý."
Lương Thanh Thanh nhìn cánh cửa thư phòng đóng kín, đột nhiên cảm thấy bất lực.
Sau khi mẹ mất, cô cảm thấy bố mình đã trở thành một con người khác.
*
Vé cho buổi lễ định hướng năm nay tại Đại học Hoài An được bán với giá cao ngất ngưởng. Không có lý do nào khác ngoài việc mọi người đều muốn chiêm ngưỡng gương mặt thật của vị quý công tử thần bí đó một chút.
Điều kỳ lạ là không lâu sau khi đạo diễn đăng ảnh của Ninh Vi Trần và Diệp Sanh lên BBS, những bình luận trong bài đăng đó trở nên hỗn loạn. Sau đó đạo diễn nhận ra điều này không lịch sự lắm nên đã xóa cả những cảnh hậu trường và những bức ảnh, trong lúc nhất thời diễn đàn Đại học Hoài An tràn ngập những tiếng la ó và những dấu chấm hỏi.
Hai nhân vật có ảnh hưởng đã sớm bị đồn đại một cách vô cùng kỳ diệu. Nhiều sinh viên năm cuối đã vắt óc tìm mưu kế đến hội sinh viên mua vé chỉ để được gặp hai người. Khuôn mặt của Diệp Sanh đã được lên hotsearch ba lần, trong khi gia thế, ngoại hình và học vấn của Ninh Vi Trần khiến hắn trở nên "thần thánh" vô cùng.
Diệp Sanh hoàn toàn không lên internet, không lên diễn đàn. Nếu biết tấm vé do lớp trưởng đưa cho mình có thể bán được giá hời thì cậu đã bán nó không chút do dự. Đối với cậu, cách tốt nhất để chào đón học sinh mới đến trường là không làm gì cả.
Lễ đón tân sinh viên được tổ chức tại nhà thi đấu thể thao cũ. Với những bức tường gạch đỏ và hành lang trắng, nhà thi đấu thể thao cũ nhìn từ xa giống như một thánh đường. Đêm qua trời mưa to, mặt đất tràn ngập mùi thơm của hoa quế ngọt ngào. Tiệc chào mừng có chia khu vực theo từng lớp, không có chỗ ngồi cố định. Nói một cách logic thì lẽ ra họ nên ngồi theo phòng ngủ, nhưng Diệp Sanh là người tham gia phim tuyên truyền và được quyền ngồi ở hàng ghế đầu.
Hoàng Kỳ Kỳ đưa cho Tô Uyển Lạc hai tấm vé vào cửa.
Vì chuyên ngành của nữ chính liên quan đến kiến trúc nên Khoa Kiến trúc và Xây dựng đã giúp đỡ họ rất nhiều trong quá trình quay phim.
Thể chất của Tô Uyển Lạc tốt hơn người thường, trong khi Trần Cẩn và Tạ Văn Từ vẫn đang than khóc trên giường bệnh thì cô đã xuất viện, có Lương Thanh Thanh đi cùng. Cả đám ngồi chung lại một chỗ.
Hạ Văn Thạch sinh ra để tham gia cuộc vui, khi nhìn thấy Tô Uyển Lạc và Lương Thanh Thanh, anh ấy lập tức vui vẻ chào đón họ. Trước đây họ đã từng chơi trò chơi bốn góc cùng nhau tại biệt thự Lạc Hồ, và họ có một tình bạn cách mạng sống chết cùng nhau, chưa kể Tô Uyển Lạc và Lương Thanh Thanh là đàn em cùng câu lạc bộ trước đây của anh.
Hạ Văn Thạch nhiệt tình bốn phía nói: "Đàn em, thân thể em đã khỏe chưa?"
Tô Uyển Lạc cười nói: "Khá hơn nhiều rồi."
Hạ Văn Thạch: "Ai, chúng ta như thế này thật là tai bay vạ gió."
Lạc Hưng Ngôn, người bị kéo đến xem bộ phim tình cảm vườn trường ở hàng ghế sau, trợn mắt nghĩ thầm: Các cô cậu không phải là tai họa vô ý, các cô cậu chính là tự làm tự chịu.
Hoàng Kỳ Kỳ tò mò: "Đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các cậu đều vào bệnh viện?"
Hạ Văn Thạch phất tay: "Đừng nhắc tới nữa, thật sự là xui xẻo."
Tô Uyển Lạc cười không nói, cô biết có một số bí mật cần phải chôn sâu trong xương cốt.
Sau khi trò chuyện, Hạ Văn Thạch tò mò hỏi: "Tiểu Diệp đâu? Tại sao Tiểu Diệp vẫn chưa đến?"
Đạo diễn dùng điện thoại di động chụp ảnh khắp nơi rồi nói: "Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ với tính cách của Diệp Sanh, việc cậu ấy có đến hay không đều là một vấn đề."
Hoàng Kỳ Kỳ lắc đầu: "KHÔNG! Đạo diễn, anh đoán sai rồi. Mặc dù Tiểu Diệp viết từ trong ra ngoài là "Anh không thích giao du", nhưng cậu ấy chưa bao giờ làm chuyện gì khó gần."
Nhiếp ảnh gia đi tới gật đầu: "Ồ, tôi có thể thấy điều đó. Diệp Sanh khi quay phim thực sự thiếu kiên nhẫn và muốn rời đi ngay tại chỗ. Nhưng thực tế cậu ấy đã diễn trong im lặng cho đến cuối cùng."
Hạ Văn Thạch kiêu ngạo nói: "Tiểu Diệp rất chuyên nghiệp."
Đạo diễn cười lạnh nói: "Không có tình cảm, không có kỹ năng, tất cả đều là chủ nghĩa cơ hội. Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm một lúc nguyên cả một đoạn sau."
Lương Thanh Thanh phụt bật cười.
Hạ Văn Thạch cho rằng anh cần thiết vì Diệp Sanh chứng minh: "Ai cũng có khuyết điểm, đừng khắt khe như vậy. Khi Tiểu Diệp làm việc trong ngôi nhà ma ám của tôi, tôi cảm thấy cậu ấy không gì không làm được."
Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Người thực sự không có khuyết điểm chính là đàn em Vi Trần đi."
Nói tới Ninh Vi Trần, mọi người đều thở dài.
Hạ Văn Thạch nghĩ nghĩ nghiêm túc nói: "Nếu một người 17 tuổi lái một chiếc Bentley Arnage bản giới hạn, thì khuyết điểm của người đó không phải gọi là khuyết điểm, mà là đặc điểm cá nhân."
Đạo diễn: "Mẹ nó, cậu thật là nông cạn." Hắn nghiêng đầu hỏi nhiếp ảnh gia: "Bentley Arnage bản giới hạn bao nhiêu tiền?"
Nhiếp ảnh gia kiểm tra điện thoại di động: "1300 vạn."
Đạo diễn: "......"
Đạo diễn quay đầu: "Vậy đàn em Vi Trần của mấy người có đặc điểm cá nhân là cái gì?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Tô Uyển Lạc cười nói: "Tôi nghĩ chuyện này chỉ có đàn em Diệp Sanh mới biết."
Mặc dù Ninh Vi Trần là người bí ẩn và khó đoán trong trường nhưng hắn lại được chú ý. Nhưng những người thực sự thân thiết với hai người họ lại sẵn sàng liên hệ với Diệp Sanh hơn. Sự lạnh lùng của Diệp Sanh chỉ ở bề ngoài, còn sự lạnh lùng của Ninh Vi Trần lại ở đâu đó mà họ không thể nhìn thấy.
Diệp Sanh tắm rửa xong, đi ra ngoài nhà thi đấu thể thao cũ. Cậu dẫm lên bông hoa quế thơm ngát trên mặt đất rồi một mình bước vào hội trường. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, đèn ở một số nơi ở hàng ghế đầu cũng chưa bật, Diệp Sanh từ cửa trước bước vào, thân hình bao phủ trong bóng tối.
Không ai ở hàng ghế sau để ý rằng nhân vật nổi tiếng trong khuôn viên trường này đã đến hiện trường.
Sau khi Diệp Sanh nhìn thấy đạo diễn, Tô Uyển Lạc, Hạ Văn Thạch và nhóm của họ, cậu đi về phía khu vực đó.
"Tiểu Diệp!" Hoàng Kỳ Kỳ cười vẫy vẫy tay với cậu.
Diệp Sanh gật gật đầu vô cảm đáp lại. Mặc dù Hạ Văn Thạch và những người khác đã chừa một chỗ cho cậu ở giữa nhưng Diệp Sanh lại không ngồi ở đó.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Lạc Hưng Ngôn.
Lạc Hưng Ngôn nâng chiếc mũ lưỡi trai lên, cắn một cây kẹo m út với vẻ mặt uể oải, khi nhìn thấy Diệp Sanh, anh ta trực tiếp phàn nàn: "Họ mới phàn nàn về kỹ thuận diễn của cậu."
Diệp Sanh không hé răng.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Bọn họ nói cậu không có cảm xúc và không có kỹ năng."
Diệp Sanh nhìn cũng chưa nhìn anh, cúi đầu trả lời tin nhắn của Ninh Vi Trần trên điện thoại di động, lạnh lùng nói: "Nếu anh rảnh rỗi như vậy thì hãy đi điều tra lại Trung tâm mua sắm Gia Hòa."
Lạc Hưng Ngôn cười ha hả hai tiếng.
Diệp Sanh vẻ mặt lạnh lùng, rũ mắt xuống, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục gõ trả lời tin nhắn.
Sự ngọt ngào và dính nhau của cặp đôi này đã khiến Lạc Hưng Ngôn ghê tởm, anh cầm lấy que kẹo, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Sao vậy, Thái Tử gia dính người như vậy, một phút gửi cho cậu ba mươi tin nhắn?"
Diệp Sanh không nói chuyện.
Đâu chỉ 30 tin nhắn.
Nếu không phải trong di động của cậu có cái ứng dụng hình con mắt kia, cậu thật muốn trực tiếp ném điện thoại cho Lạc Hưng Ngôn, để anh ta tự gọi cho vị đại thiếu gia kia.
Sau khi Diệp Sanh báo cáo vị trí của mình trong tòa nhà thể thao cũ, cậu đã trực tiếp tắt điện thoại.
Mở đầu buổi tiệc định hướng là bài hát của trường.
Nơi này lần lượt chật kín người.
Diệp Sanh ngồi vào chỗ của mình, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn chiếc đèn chùm trên sân khấu.
Những sản phẩm kém chất lượng, rẻ tiền dù có đẹp đẽ đến đâu cũng vẫn đầy sơ hở.
---Editor có lời muốn nói---
Wow tự dưng có thêm nhiều readers quá. Chào mừng mọi người đã đến với bộ truyền này nhé hehe