Diệp Sanh: "......"
Hiện tại trừ bỏ hối hận, cậu không có ý nghĩ nào khác.
Diệp Sanh ghét nhất việc trở thành tiêu điểm bị chú ý trong đám đông, cậu ghét bất cứ loại tầm mắt nào, chán ghét bất cứ đánh giá nào về cậu. Cậu có thói quen đứng trong một góc làm một cá nhân bị tập thể cô lập.
Trong trường hợp xã giao "không có người để ý" sẽ tạo ra cảm giác cậu được đứng trong vách tường an toàn.
Mà Ninh Vi Trần và cậu hoàn toàn là hai cực trái ngược.
—— Tại sao tính cách, khí chất và cách nói chuyện của một người lại trái ngược với cậu đến như vậy?
Ninh Vi Trần rũ mắt nhìn cậu, sau đó nở nụ cười như suy tư gì, cười nói: "Anh còn chưa xong sao? Có muốn em tiếp tục chờ không?"
Diệp Sanh ném bút sang một bên, lãnh đạm nói: "Không cần."
Chỉ cần ở cùng Ninh Vi Trần, cậu sẽ thu hút vô số ánh mắt.
Nếu Diệp Sanh không mang hắn đi, sớm muộn gì Diệp Sanh cũng sẽ bị người khác vây xem khó chịu mà chết.
"Tôi có việc phải làm, tôi về ký túc xá trước."
Diệp Sanh đứng dậy và đi vài bước để nói chuyện với một đàn anh đang sửng sốt ngây ra như phỗng.
Hôm nay Diệp Sanh có thể nói là cả ngày ngồi dưới nắng như đổ lửa, không ai muốn lười biếng lại không cần mặt mũi yêu cầu cậu tiếp tục trực ca. Huống chi, vị đàn anh lúc này còn đang ngơ ngác, nhìn đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Diệp Sanh, hắn run rẩy gật đầu.
"Được, được."
Ninh Vi Trần phong độ nhẹ nhàng cười một cái, tri kỷ mà giúp Diệp Sanh cầm lấy chìa khóa trên bàn đưa tới: "Đây."
Diệp Sanh khóe miệng giật giật, cụp mắt xuống nói: "Cám ơn."
Diệp Sanh thậm chí còn không muốn hỏi ăn ở đâu.
Ăn cái rắm.
Cậu tính đi siêu thị mua hai hộp mì gói, đến phía trước tòa nhà thể thao cũ vừa xem vừa ăn.
Rời khỏi quảng trường, Ninh Vi Trần chớp chớp mắt, mỉm cười tranh công, nói: "Như thế nào, em có phải rất nghe lời anh hay không? Hôm nay em tranh thủ thời gian tới đây báo danh."
Diệp Sanh biểu tình một lời khó nói hết: "Chẳng ra gì, tôi gọi điện hỏi cậu khi nào sẽ tới, chỉ là vì muốn trì hoãn thời gian, tốt nhất là không nên gặp cậu."
"Ồ." Ninh Vi Trần không để bụng cười một cái, giọng điệu cực kỳ nghi hoặc: "Anh cố tình tránh mặt em vì không muốn người khác phát hiện mối quan hệ của chúng ta?"
Diệp Sanh hỏi lại: "Cậu thích bị người khác chú ý và bị người khác trò chuyện về mình à?"
Ninh Vi Trần: "Không thích, nhưng sẽ quen thôi."
Diệp Sanh hờ hững nói: "Tôi sẽ không bao giờ quen được."
Ninh Vi Trần nói: "Khi mọi người đang nhìn anh và nói về anh, anh có thể chỉ nhìn về phía em."
Diệp Sanh sửng sốt.
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Anh trai, có lúc em mừng vì anh khó gần như vậy. Bởi vì em quen với việc người khác để mắt đến mình, nhưng lại không quen với việc người khác để ý đến anh."
Diệp Sanh: "...... Yên tâm, tôi thậm chí còn không quen với nó hơn so với cậu."
Cậu chút nào không ý thức được đây là câu nói tán tỉnh, sau khi ở cùng với Ninh Vi Trần một thời gian dài, quả nhiên sẽ sinh ra sức chống cự đối với những lời ngon tiếng ngọt.
Khi họ đi đến đường cây râm mát.
Ninh Vi Trần nhìn chung quanh, nghi hoặc hỏi: "Anh đưa em đi đâu?"
Diệp Sanh: "Siêu thị."
Ninh Vi Trần: "Bên trong siêu thị cũng có nhà ăn?"
Diệp Sanh: "Không. Chúng ta sẽ ăn ở trước tòa nhà thể thao cũ."
Ninh Vi Trần trầm mặc một lát cười lên tiếng, ngữ khí ý vị thâm trường: "Anh trai thật vô tình. Em muốn dẫn anh đi hẹn hò, anh lại muốn đưa em đi gặp quỷ."
Diệp Sanh thật sự muốn chửi thề với xưng hô này của hắn, cậu quyết định giải quyết dứt điểm mọi chuyện, cậu nói với giọng điệu bình tĩnh: "Ninh Vi Trần, tôi đã nói chuyện với Hoàng Di Nguyệt, tôi không phải là con ruột của bà ta. Ngày sinh của tôi hẳn là sai rồi, cậu không cần phải gọi tôi là anh trai nữa."
Ninh Vi Trần gật đầu: "Nếu cậu nh ỏ tuổi hơn tôi thì thật sự không thể gọi là anh trai được."
"Thật ra, tôi muốn gọi anh bằng biệt danh hơn là anh trai." Ninh Vi Trần cong môi dưới, dùng đôi mắt hoa đào nhìn cậu thật sâu, tính xâm lược bên trong không hề che giấu, ẩn giấu đằng sau từng tiếng "anh trai" giả vờ ngoan ngoãn, có lẽ đây mới là điều hắn muốn nói nhất.
"Thân ái, biệt danh của anh là gì?"
Hắn nhoẻn miệng cười, hai chữ kia trằn trọc giữa môi và răng, thân mật yêu thương lại vô cùng ái muội.
"Sanh Sanh phải không? Sanh Sanh."
Diệp Sanh: "......"
Diệp Sanh: "............"
Mẹ kiếp. Khi Ninh Vi Trần gọi anh trai ít nhiều còn có phần kiềm chế. Nhưng khi hắn gọi "Sanh Sanh" lại như tiếng thì thầm giữa những người yêu nhau, thậm chí còn cường thế xâm lược một phương.
Diệp Sanh mặt vô biểu tình: "Mặc dù sai ngày sinh, nhưng tôi nhất định lớn tuổi hơn cậu, vẫn là đừng loạn bối phận đi."
Ninh Vi Trần không khỏi bật cười.
Diệp Sanh không muốn làm mình xấu hổ khi đi theo hắn: "Đi mau."
Sau khi họ rời đi, mọi người ở quảng trường đón tân sinh viên vẫn như cũ ở trong trạng thái choáng váng.
Sau khi hai người hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, mọi người đều muộn màng tỉnh lại.
Nhóm hội sinh viên cũng bùng nổ.
【 Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, bọn họ thật sự quen nhau à? 】
【 Tôi cũng ngạc nhiên như cậu, chúa ơi, hai người họ quen nhau à?! 】
【 Đúng vậy, sao có thể? Tại sao họ lại quen nhau? Tôi nhớ rằng đàn em Diệp Sanh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ra khỏi núi Âm Sơn. Đại thiếu gia kia ra nước ngoài khi mới một tuổi, kinh nghiệm học tập đều trải qua ở nước ngoài, năm nay mới về. Hai người này hoàn toàn không có khả năng quen biết nhau?! 】
【 Hơn nữa mối quan hệ có vẻ còn không tồi. Mọi người có để ý Ninh Vi Trần đang cười ở phía sau không, vị đại thiếu gia này sau khi báo danh xong vẫn luôn mỉm cười nhìn Diệp Sanh. 】
【...... Như tôi đã nói trước đó, hắn không hề nhìn chúng tôi khi ký tên. 】
【 Tôi có ảnh chụp, ánh mắt kia thật sự đã vượt qua ánh mắt nhìn những người bạn bình thường. 】
【 Ừm, không nhất thiết đâu. Đôi mắt của đàn em Ninh được gọi là đôi mắt đa tình, cậu ấy nhìn ai cũng giống nhau. Các người suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi nghĩ đàn em Ninh và Diệp Sanh không phải là người cùng một thế giới nên không cần phải ép buộc họ vào với nhau. 】
【 Thật ra, tôi muốn nói rằng khi hắn nhìn Diệp Sanh thực sự khác biệt! Khi nhìn Diệp Sanh, ánh mắt hắn rất tập trung. Hắn tập trung đến mức dường như trên toàn thế giới chỉ có một người như vậy, một chút cảm giác tùy tiện cũng không có. 】
Lúc này nhiều người trong nhóm đều im lặng.
【 Mấy người chỉ chú ý đến sự khác biệt của đại thiếu gia, nhưng lại không chú ý đến sự khác thường của đàn em Diệp Sanh sao? Cho tôi hỏi, sau bao nhiêu ngày tiếp xúc, cậu đã nhìn thấy bao nhiêu biểu tình của đàn em Diệp Sanh! 】
【 Tôi chỉ thấy bộ dáng làm việc mặt không cảm xúc của đàn em Diệp Sanh. 】
【 Chính là nó. Sau khi đàn em Ninh xuất hiện, Diệp Sanh giống như một vũ khí lạnh lùng tê liệt sống dậy, tôi chắc chắn quan hệ của bọn họ nhất định rất tốt. 】
【......】
Sau khi mọi người thảo luận sôi nổi, càng nghĩ càng cảm thấy vô lý và khó tin.
【 Cho nên chúng ta ngày hôm qua cùng hôm nay thảo luận lâu như vậy về quý công tử thiên tài, kỳ thật chúng ta đã sớm tiếp xúc qua với người bên người hắn? 】
【 ha ha, mấy người không nghĩ rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để chiêu mộ hắn vào hội học sinh sao? Cậu có thể hỏi Diệp Sanh để biết thông tin liên lạc của hắn. 】
【??? Nhiều ngày như vậy không nói chuyện với người ta, đột nhiên muốn phương thức liên hệ có thích hợp không? 】
【............】
【 Ài. 】
【 ha ha ha ha ha ha, không nói những chuyện đó tôi liền cảm thấy khá buồn cười. Trong nhóm nào đó có người lên tiếng nặc danh, có nhìn thấy không người ta đã sớm quen biết nhau. Người mà mấy người trăm phương ngàn kế nịnh bợ lại là bạn tốt với người mà mấy người khinh thường. Tôi dùng cách nói của mấy người để phản bác mấy người, người có gia cảnh tốt nhất cũng không có đôi mắt danh lợi, mấy người thì cmn gọi là gì? 】
【 Đều là sinh viên, mọi người thoải mái đi, đừng nặng nề như vậy. 】
【 Không liên quan, mấy người có thật sự cảm thấy bọn họ đơn thuần chỉ là bạn bè không? 】
Diệp Sanh đưa Ninh Vi Trần đến siêu thị mua mì ăn liền. Ninh Vi Trần vẫn bình tĩnh, mỉm cười từ chối.
"Không ăn tối thì có đói không?"
Ninh Vi Trần nói: "Em không đói bụng."
Cuối cùng Diệp Sanh mua hai chai nước sau đó đưa cho hắn. Thế là cậu kéo hắn đi về hướng tòa nhà thể thao cũ.
Ninh Vi Trần đi theo phía sau cậu hỏi: "Nhà thi đấu cũ gần đây xảy ra chuyện gì sao?"
Trong suốt tháng 8, Ninh Vi Trần bận rộn với những việc khác, thời gian ở cùng Diệp Sanh không nhiều, cũng không biết nhiều về những chuyện đang xảy ra bên trong Đại học Hoài An.
Diệp Sanh lắc đầu: "Không có, chỉ là tôi cảm thấy nơi này rất kỳ quái mà thôi."
Khi họ đi tới đây, họ không ngờ rằng sẽ có người đứng trước phòng tập thể dục cũ bị bỏ hoang ở rìa khuôn viên trường này. Cửa phòng tập thể dục bị chặn, nhóm người này đang cầm đèn pin và tiền giấy quan sát tòa nhà gần đó.
Ngay khi cuộc trò chuyện bị gió cuốn đi, Diệp Sanh nhận ra rằng họ đang quan sát cấu trúc của nhà thi đấu thể thao cũ và vật liệu được sử dụng trong từng phần.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Diệp Sanh nhớ lại những gì Hoàng Kỳ Kỳ đã nói với cậu, gần đây, Khoa Xây dựng và Khoa Kiến trúc đang thu thập tài liệu cho các hoạt động gần đó và muốn viết một "biên niên sử" thú vị cho mỗi tòa nhà trong trường.
Một nam sinh nói.
"Nếu chúng ta thực sự muốn viết nên lịch sử của nhà thi đấu cũ, ngoài hình dáng mà chúng ta có thể quan sát bây giờ, chúng ta cần phỏng vấn những người công nhân đã xây dựng nó ban đầu. Bộ Giáo dục đã tiêu tốn 300 triệu. Đối với một dự án lớn như vậy, người tham gia khẳng định không ít, chúng ta hỏi những người chịu trách nhiệm xây dựng nơi này năm đó và xem liệu họ có thể cung cấp cho chúng ta danh sách công nhân hay không."
"Đã lâu như vậy, danh sách hẳn là cũng rất dài. Người thiết kế nhà thi đấu cũ là người đứng đầu ngành sản xuất, không có thời gian đi phỏng vấn, nhưng tên tuổi của một ít nhân viên xây dựng chắc chắn sẽ ở đó. Nhưng chúng ta nên hỏi ai đây?"
"Hỏi phó hiệu trưởng một chút đi, hắn hẳn là có danh sách."
"Phó hiệu trưởng?"
"Đúng vậy, phó hiệu trưởng Viên Thọ Viên, chuyện này hắn đã xử lý hơn mười mấy năm trước, là người phụ trách toàn bộ dự án."
Diệp Sanh nhìn thấy Tô Uyển Lạc ở trong đám người.
Tô Uyển Lạc hôm nay mặc một bộ váy trắng, không giống như những người tự nhiên hào phóng đi theo nhà ma, sắc mặt của cô bây giờ có vẻ không được tốt lắm. Trước nhà thi đấu thể thao cũ có rất nhiều cây quế thơm, hoa quế ngọt ngào đang nở rộ, hương hoa tươi ngào ngạt nồng nàn, có một ít rơi xuống tóc cô. Mái tóc màu đen, hoa nhỏ vàng nhạt, sắc mặt cô tái nhợt, đáy mắt phát xanh, cả người toàn thân như đang trong trạng thái ốm yếu và căng thẳng.
"Tô Uyển Lạc cậu không sao chứ." Trong lớp có rất nhiều nam sinh thích cô, một người trong đó tiến tới lo lắng hỏi.
Tô Uyển Lạc cất giấy bút, quay đầu hỏi hắn: "Không sao đâu. Phó chủ tịch Viên Thọ lúc đó là người phụ trách toàn bộ dự án?"
Nam sinh kinh ngạc, không biết tại sao cô lại hỏi như vậy, gật đầu: "Sau khi Bộ Giáo dục cấp kinh phí cho trường, ông ấy là người đầu tiên làm công tác kế toán tài chính. Tại sao cậu lại hỏi cái này?"
Tô Uyển Lạc nói: "Không có gì. Sự kiện lần này sẽ được tổ chức cùng với đài truyền hình Hoài Thành. Khi đó tin tức sẽ lên TV, chúng ta phải làm tốt các loại công tác. Tôi thấy đề xuất của người kia khá hay. Tôi muốn phỏng vấn phó hiệu trưởng Viên Thọ một chút."