Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 403: Phần Kết




Đảo Bướm nằm trên quyền lực chính trị của thế giới. Nó giống như một cái cây lớn với hệ thống rễ phức tạp thâm nhập vào mọi khía cạnh của xã hội.

Dù có cắt bỏ thân chính thì ảnh hưởng vẫn rất sâu rộng.

Ngay cả khi một dị năng giả bị cướp đoạt dị năng thì sức mạnh thể chất, trí thông minh, khả năng phản ứng và khả năng giết chóc ban đầu của người đó sẽ không bị suy giảm.

Những dị năng giả vẫn có thể nhớ được mọi chuyện đã xảy ra trong trăm năm thảm họa này.

Tuy nhiên, ký ức của những người bình thường đều đã bị xóa sạch, bao gồm cả những người đã thức tỉnh sau 【Thảm Họa】 và đạt được dị năng trong thời gian ngắn, chẳng hạn như Hạ Văn Thạch và Tô Uyển Lạc.

Bọn họ không nhớ đêm dài đầy máu và mưa này mà họ sẽ chỉ nhớ rằng trời có tuyết rơi dày đặc.

Trước khi rời khỏi 【Vịnh Nhân Ngư】, Ninh Vi Trần nhìn vết nứt "Khởi Nguyên" được khâu lại lần cuối, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, nói: "Kế hoạch đưa anh đi hưởng tuần trăng mật ở nhiều thời gian và không gian khác nhau của em đã không còn nữa. "

Diệp Sanh nói: "Chúng ta cũng có thể hưởng tuần trăng mật ở đây."

Ninh Vi Trần cười nói: "Ừ."

Bọn họ cũng sẽ sớm mất khả năng thở dưới biển.

Ninh Vi Trần nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh, cong môi nói: "Khởi nguyên chỉ là ngủ yên chứ không phải là đã chết. Sanh Sanh, bây giờ người duy nhất có thể mở được chiếc hộp ma thuật này là anh và em."

"Dường như chúng ta đã được định sẵn là phải yêu nhau đến hết cuộc đời hoặc là cả đời không chết không ngừng."

Diệp Sanh nhìn xuống cổ tay mình. Cậu và Ninh Vi Trần có mối quan hệ quá sâu sắc với nơi khởi nguyên. Hiện tại chỉ có bọn họ mới có thể đánh thức "Khởi Nguyên" đang ngủ yên và điều đó có thể được thực hiện chỉ trong một ý nghĩ.

——Thực sự, phải yêu nhau đến hết cuộc đời hoặc là cả đời không chết không ngừng.

Diệp Sanh mỉm cười: "Vậy thì yêu nhau đến hết cuộc đời đi."

*

Thảm họa đã kết thúc.

Một trật tự mới được thiết lập lại.

Đảo Bướm đã ảnh hưởng đến thế giới hàng trăm năm và hầu hết những quan chấp hành đều là những người có chức vụ quan trọng và quyền hành lớn. Nhưng các quan chấp hành trẻ sẵn sàng từ bỏ những vinh dự và quyền lực đó để tận hưởng thế giới một cách tự do.

Nhân vật đại diện chính là Lạc Hưng Ngôn.

Lạc Hưng Ngôn đội mũ lưỡi trai, trợn mắt: "Thảm hoạ đã qua, làm sao tôi có thể tiếp tục làm việc cho mấy người? Chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm như vậy!"

La Hành trêu chọc anh ta nói: "Gọi cậu là đại tá Lạc nghe không hay à?"

Lạc Hưng Ngôn: "Cút đi! Khó nghe muốn chết! Cậu kéo tôi đến đây vì muốn tôi làm việc à? Mẹ kiếp, tên khốn nạn tóc trắng, làm bạn cùng phòng với cậu thật sự là một điều không tốt đẹp gì đối với tôi."

La Hành: "Cậu thật đúng là một kẻ mù chữ."

Những quan chấp hành cấp S không muốn bị gò bó, đặc biệt là các dị năng giả.

Lạc Hưng Ngôn chỉ muốn chạy thật nhanh, cho dù không đảm nhận làm đại tá Lạc cũng được, nhưng anh ta đã bị hiệu trưởng Thiên Dụ ngăn lại.

Hiệu trưởng lấy ra một chồng danh sách trong tay.

"Gấp cái gì? Các cậu đừng quên đấy."

"Những kẻ điên trốn thoát khỏi nhà tù cảng Frigga giờ là những người bình thường và vẫn còn sống."

"Khả năng chiến đấu và khả năng phản ứng của những dị năng giả căn bản là thứ mà người bình thường không thể so sánh. Hai người có thể nói là cách xa nhau một thế giới. Cho dù không có dị năng, thực lực của những kẻ ác này cũng không thể khinh thường. Xác suất phạm tội thành công của bọn họ cực kì cao, và tính phá hoại cũng vô cùng nặng nề."

"Liên Hợp Quốc đã đưa ra một danh sách đặc biệt nhắm tới nhóm người mất trí này. Tiếu Lạc, các em còn có rất nhiều việc phải làm."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Lạc Hưng Ngôn: "..." Anh đã mệt chết mệt sống cả đời làm việc rồi.

La Hành ở bên cạnh anh ta cười thật lâu.

Hiệu trưởng Thiên Dụ nói thêm: "Nhóm người đó đang ẩn náu trên thế giới và họ nhận ra các em, vì vậy các em cần phải cải trang một chút."

La Hành: "Lạc Hưng Ngôn, cậu có cơ hội đến trường học xóa nạn mù chữ."

Lạc Hưng Ngôn nghiến răng, xắn tay áo lên và lao tới đánh người.

Dư Chính Nghị nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được cười, nói đùa: "Trước kia Học viện Quân sự số 1 đã sắp xếp cho hai người vào cùng một ký túc xá là quá hợp lý." Hắn phát hiện Trần Xuyên Huệ ở bên cạnh rầu rĩ không vui nên quay đầu nhìn sang Trần Xuyên Huệ và nói: "Xuyên Huệ, cô làm sao vậy? Tại sao cô không nói một lời nào?"

Trần Xuyên Huệ dùng tay chọc vào cơ thể Black và ngẩng đầu lên, con ngươi màu nâu nhạt của cô dường như có chút buồn rầu.

"Gần đây, khẩu vị của Black càng ngày càng kém."

Turing nghe xong, giải thích nói: "Nó mất đi giá trị thần quái, biến trở lại thành một con rắn bình thường, cần có một khoảng thời gian đệm nhất định."

"Thật vậy sao?" Trần Xuyên Huệ nói.

Turing: "Chỉ một hoặc hai tháng nữa là nó có thể tiếp tục hoạt động sôi nổi."

"Xuyên Huệ, em có muốn quay lại Bắc Mỹ không? Ở đó họ vẫn đang cần người."

Sức mạnh của một quan chấp hành cấp S đã bị gột rửa trong máu nơi những kẻ mạnh mẽ tụ tập trong thời đại thảm họa.

Mọi người trên thế giới đều nhìn thấy điều đó.

Thiên Dụ nhìn về phía Trần Xuyên Huệ.

Trần Xuyên Huệ lắc đầu nói: "Em sẽ ở lại Trung Quốc một thời gian, đã lâu rồi em không quay lại đây."

Thiên Dụ: "Được, ở lại thêm một thời gian nữa."

Lạc Hưng Ngôn đang xem danh sách và cảm thấy ngứa ngáy răng. Không bị dị hóa đe dọa, áp bức của những kẻ dị giáo và sự truy đuổi của Cục phi tự nhiên, nhóm tội phạm này tràn vào xã hội loài người và lao xuống nước như cá gặp nước, bắt đầu thành lập các băng nhóm và thành lập một đế quốc đen tối để phạm tội.

Trong thời đại thảm họa, những người cấp trung và cấp thấp trong thế giới dị năng đều là những thành phần chống đối xã hội có độ nguy hiểm cao trong xã hội loài người mới.

Lạc Hưng Ngôn thực sự cảm thấy phục.

Lúc này Turing nói: "Diệp Sanh cùng Ninh Vi Trần đi tới Đảo Lữ." Thiên Dụ nói: "Hả? Bọn họ đi tới Đảo Lữ?"

Lạc Hưng Ngôn và La Hành cũng ngạc nhiên: "Tại sao bọn họ lại đến Đảo Lữ?"

Trần Xuyên Huệ: "Đảo Lữ?"

Turing: "Ừ."

Dư Chính Nghị nói: "Tuy nhiên, tôi thực sự không ngờ rằng Thái tử và Thái tử phi lại trở thành Chúa cứu thế."

Turing mỉm cười nói: "Tôi cũng không nghĩ tới điều đó."

Hai người này đều là con của nơi khởi nguyên.

Một người là thống đốc của Đảo Bướm và một người điều hành diễn đàn thứ nhất. Tất cả họ đều phải là loại người sẽ làm mọi cách để theo đuổi quyền lực.

Hai người thờ ơ lạnh nhạt đến mức gần như không liên quan gì đến thế giới này nhưng cuối cùng bọn họ lại chọn làm Chúa cứu thế.

Trên mặt Thiên Dụ hiện lên một nụ cười phức tạp, ông lắc đầu, sau đó thở dài nói: "Cũng được, Đảo Lữ xem như là nơi bọn họ lớn lên."

*

Diệp Sanh vẫn chưa tìm ra cách sống cuộc sống tương lai của mình.

Ninh Vi Trần đã nhận được vô số cuộc điện thoại. Ninh Trí Viễn đã hy sinh gần như tất cả mọi thứ của nhà họ Ninh để hắn có thể đứng về phía nhân loại, sau khi làm người thừa kế của nhà họ Ninh suốt hai mươi năm, Ninh Vi Trần thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Ninh Vi Trần không muốn bị quản gia Lý làm phiền không gian riêng tư của mình nên đơn giản ném điện thoại xuống biển.

【Đảo Lữ】, nơi nguy hiểm nhất thế giới trong thời đại thảm họa, giờ chỉ còn tồn tại trong lịch sử.

Diệp Sanh và Ninh Vi Trần trở về nhà cũ.

Mạng nhện giăng khắp nơi và những bức tường ố vàng.

Nhưng khi mở cửa, cậu nhìn thấy một con bướm bay từ song cửa sổ và bay về phía họ.

Diệp Sanh có chút nghi hoặc.

Con bướm trắng này bay đến trước mặt cậu, đôi cánh của nó tỏa sáng như những ngôi sao dưới ánh nắng vàng.

Diệp Sanh nhìn nó và sửng sốt một lúc.

Sau khi nhận ra, cậu nhớ lại rằng kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc và cậu đang chuẩn bị lên đường đến Hoài Thành. Khi cậu rời khỏi Âm Sơn và cầm theo hành lý đóng cửa sổ lại, một con bướm đã bay qua những ngọn núi, theo sát cậu và theo cậu suốt chặng đường.

Lúc đó cậu đang đeo tai nghe và không để ý đến nó cho đến khi lên xe buýt và quay lại thì thấy nó vẫn còn đó.

Con bướm dừng lại bên ngoài cửa sổ và nhẹ nhàng chạm vào cửa sổ bằng đôi cánh của nó.

Sau đó, chiếc xe buýt bắt đầu di chuyển ngược qua núi sông, bóng của nó càng lúc càng nhỏ và không còn nhìn thấy nữa.

Hóa ra lúc đó chính là một lời tạm biệt.

Đây có lẽ là thứ Diệp Vẫn để lại.

Trong cuộc đời này, thậm chí bọn họ còn không có một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Cuộc đời giống như một quán trọ, và ngay cả một lời chia tay cũng phải vượt qua núi sông, vượt qua thời gian và không gian.

Diệp Sanh không nói gì, thả con bướm bay đi rồi đóng cửa lại.

Có quá nhiều hận thù và tiếc nuối trong thời đại thảm họa kéo dài hàng trăm năm này.

...nhưng sẽ có những câu chuyện mới, ở những thế giới mới.

Kết thúc câu chuyện.(07/08/2023-07/01/2024)

---Tác giả có lời muốn nói---

Sức chịu đựng của tôi hóa ra là vào ngày hôm sau.

Mặc dù hiện tại chỉ là bổ sung lời nói, nhiều người cũng không thể nhìn thấy, nhưng tôi vẫn muốn nói một vài điều.

Khi viết về con bướm theo xe buýt đi ở cuối bài, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất buồn.

Đã kết thúc rồi.

Sanh Sanh, khi rời Âm Sơn ở chương đầu tiên, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hành trình này sẽ là sự đoàn tụ hay là lời chia tay.

Đây chắc chắn là cuốn sách đặc biệt nhất đối với tôi. Mỗi phó bản là một bức tranh trong tâm trí tôi. Thành Phố Mùa Xuân, Làng cổ Dạ Khóc, Bảo tàng Tín Ngưỡng, Nhạc Viên, Chim trong lồ ng và U Linh Biển Chết. Và cảm xúc của Sanh Sanh Tiểu Ninh ở mỗi giai đoạn đều rõ ràng như những đường nét trên bức tranh.

Bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh mấy người trong biệt thự Trường Minh ngồi ở phòng số 103, đối đầu nhau và tranh cãi, thật là kinh ngạc, haha, tôi cũng không biết tại sao tôi nhớ được điều này.

Khi chủ nhà và nhân vật chính gặp nhau lần đầu tiên, tôi đã nghĩ đến Cửu Long Trại Thành trong bộ phim 《Tuyệt đỉnh Kung Fu》.

" Chủ nhà trọ, sao không có nước rồi~" Đúng vậy!

Tôi viết 130 chương ở phần Cố Sự Đại Vương nhưng nhiều người nói là dài dòng, lỏng lẻo, nhịp độ chậm. Nhưng thực ra tôi rất thích nhân vật Trình Tiểu Thất, và tôi cũng rất thích trải nghiệm của Sanh Sanh ở Hoài Thành.

Nếu phải chia nó thành các phần, tôi sẽ chỉ chia nó thành hai phần.

Phần Hoài Thành là một phần, sau đó là một phần khác.

Trong phần sau của tác phẩm, Làng cổ Dạ Khóc là phần tôi viết tâm huyết nhất, Bảo tàng Tín Ngưỡng là phần tôi tìm kiếm thông tin nhiều nhất, và phần Nhạc Viên là phần tôi vấp phải nhiều khó khăn nhất. Còn nhiều thiếu sót nhưng phần nào tôi cũng thích.

Khi viết đoạn kết ngày hôm qua, thực sự tôi đã rất tê liệt về mặt cảm xúc và chỉ đến bây giờ tôi mới có cảm giác buồn bã. Cảm xúc này đạt đến đỉnh điểm sau khi tôi nhớ lại một số tình tiết.

Không phải là những nuối tiếc đậm đà được tô điểm màu mỡ mà các bạn nhớ đến trong truyện. Tôi mới nhớ ra rằng trong phó bản nhỏ đầu tiên, sau khi nữ quỷ trong Hồ Tình Nhân xuất hiện, ông chủ Hạ đã dẫn một đám nhân viên đến chùa để tránh tai họa, hahahahahaha.

Bài review của tôi về cuốn sách này dài hơn cả phần giới thiệu, bởi vì tôi rất thích cuốn sách này. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành cùng tôi và Sanh Sanh Tiểu Ninh cho đến cuối cùng. Nhưng tôi muốn nói một điều, các bạn thân mến, đừng khen tôi quá nhiều, cũng đừng khen cuốn sách này quá nhiều. Trong và ngoài truyện còn có quá nhiều điều đáng tiếc và thiếu sót. Tôi chỉ mong rằng những người đọc đến cuối cùng, đều là những người thực sự yêu thích cuốn sách này.

Thế thôi, chúc ngủ ngon.

---Editor có lời muốn nói---

153 ngày để đi đến đây. Mình thích phần của Cố Sự Đại Vương haha, có lẽ có vài người thấy dài dòng thật, chắc do mình thích những vòng lặp lại. Khi ngồi edit lại những lời của tác giả, mình cũng cảm thấy nao nao lòng khi nhớ lại những câu chuyện mà Ninh Ninh và Sanh Sanh đã phải trải qua. Cuối cùng cũng thật sự kết thúc rồi, họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và yên bình.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng với mình đến đây, và mình cũng xin mượn lời của tác giả là hy vọng rằng những người đọc đến đây sẽ đều là những người sẽ thật sự yêu thích bộ truyện này.