Có lẽ từ "địa ngục" đã kích hoạt lại từ khóa của tiến sĩ Tần.
Tiến sĩ Tần đã nhìn thấu sự đạo đức giả và kiêu ngạo của 《 Công ước Đảo Bướm 》cách đây một trăm năm.
Trên mặt ông hiện lên một tia cay đắng, ông thấp giọng nói: "Đảo Bướm, Đế Quốc, Khronos, bất cứ ai trong bọn họ thắng đều là địa ngục cho nhân loại."
Diệp Sanh không thể chịu đựng được nữa: "Không phải các người đã đột nhập vào nơi khởi nguyên, đánh cắp Thoi Vận Mệnh, giải phóng Khronos và ngăn cản trái đất tự chữa lành sao? Để người vô tội gánh trách nhiệm, để loài người rơi vào địa ngục, không phải là các người hay sao?"
Tiến sĩ Tần nói: "Là chúng ta. Nhưng con người đã tiến xa đến thế, cái gì sai cũng chỉ có thể là đúng."
Diệp Sanh nói: "Không, tôi nói cho ông biết cái gì sai thì vĩnh viễn luôn là sai."
Đôi mắt hạnh của cậu chứa đựng sự hận thù đỏ tươi, và những đường gân trên mu bàn tay nổi lên.
Hoá ra kiếp trước cậu đã chết dưới tay người thân nhất của mình. Thật buồn cười, quá khứ mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay đã cho cậu một câu trả lời đẫm máu và đau đớn không thể nào quên được.
Tiến sĩ Tần nhìn cậu một cách thương xót.
Từ trước đến nay tiến sĩ Tần luôn là người điềm tĩnh và ôn hòa, ông đã nổi tiếng từ khi còn trẻ, tràn đầy tinh thần và hứng khởi, ngay cả khi đối mặt với thất bại, ông cũng có thể dễ dàng vượt qua. Ngay cả khi ly khai với Đảo Bướm, trong mắt tiến sĩ Tần không hề có sự đau đớn, nhưng vào lúc này, đôi mắt im lặng và điềm tĩnh đó lại tràn ngập sự đau đớn. Nỗi đau như vậy chỉ dành cho đứa trẻ do chính tay ông nuôi dưỡng. Ông có thực sự là một người cha tốt? Không. Ông chưa bao giờ là một người cha tốt.
Hình ảnh này được lưu lại vào Năm Phá Kén khi ông sắp chết.
Người sáng lập Đế Quốc cách xa những năm tháng xa xôi nhìn bộ dáng hiện tại của Diệp Sanh.
"Tôi đã làm hết mọi thứ tôi có thể làm." Giọng nói của tiến sĩ Tần rất nhẹ nhàng, "Hôm nay chúng ta không nói về con người, Tiểu Diệp, tôi xin lỗi."
Ông đã làm được rất nhiều điều cho nhân loại.
Ông là một anh hùng xứng đáng trong thời đại thảm họa.
Chính ông là người đã gióng lên hồi chuông báo động đen tối nhất, và chính ông là người đã phát hiện ra bí mật của việc cấy ghép.
Chính ông là người đã kiềm chế Đảo Bướm và là người thành lập Đế Quốc Dị Giáo.
Trăm năm hòa bình của xã hội loài người đều bắt nguồn từ ông mà ra. Trong thời đại mới này, nơi cá lớn nuốt cá bé, gió tanh mưa máu và mọi người đều bị dị hóa và biến thành kẻ điên, chỉ có ông là người duy nhất nhớ đến những người bình thường bất lực sống trong bóng tối của quá khứ.
Diệp Sanh nuốt máu trong cổ họng xuống từng chút một.
Tiến sĩ Tần: "Tôi đã không dạy dỗ tốt cho Diệp Vẫn, cũng không chăm sóc tốt cho cậu."
"Cậu có thể nghĩ rằng cô ấy đã thay đổi đến mức không thể nhận ra...nhưng trước mặt cậu và tôi, cô ấy thực sự chưa bao giờ thay đổi. Diệp Vẫn không biết kế hoạch của tôi."
Diệp Sanh nói: "Hiện tại nói chuyện này cũng không có ý nghĩa gì."
Tiến sĩ Tần cười khổ: "Tôi biết tôi không thể đoán trước được tình thế trăm năm sau, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ đứng về phía người yêu của mình."
Diệp Sanh: "Ừ, hãy coi đây là đợt tuyệt chủng hàng loạt thứ sáu của các loài trên trái đất đi."
Chiếc hộp Pandora đã được mở.
Đế Quốc đã ổn định quá lâu và khi 【Thảm Họa】 hồi sinh, Đảo Bướm chắc chắn sẽ thất bại.
Số phận của con người hoặc là bị những kẻ dị giáo bắt làm nô lệ và tra tấn, hoặc bị thời gian xóa bỏ không dấu vết.
"Chúa cứu thế", "Chúa cứu thế".
Đây là thời đại không cần phải cứu rỗi. Cho nên từ lúc bắt đầu đã không có "Chúa cứu thế".
Lòng tham của kẻ cầm quyền sinh ra thảm họa, vô số người dân phải gánh chịu hậu quả.
Diệp Sanh cười một tiếng trào phúng.
Cậu hận tiến sĩ Tần, lúc mới sinh ra cậu từng cho rằng mình hận cả thế giới, nhưng bây giờ, cậu phát hiện ra "thế giới" của mình kỳ thực chỉ có một số ít người mà thôi.
Từ đầu đến cuối, cậu chỉ hận Đảo Bướm.
Burris, Ninh Tri Nhất, Marguerite, Lục Nguy, mọi dị năng giả trên đỉnh kim tự tháp đều có vẻ kiêu ngạo hơn tất cả mọi người từ trong xương cốt. Bởi vì đau đớn thống khổ nên giận chó đánh mèo, bởi vì tuyệt vọng nên trở nên thích giết chóc.
Nhưng Diệp Sanh thì không.
Tất cả những gì Diệp Sanh làm ở kiếp trước chỉ là vì một lời hứa. Vì vậy, khi bị Đảo Bướm chặn đường và đày xuống địa ngục, cậu sẽ không cảm thấy "đau đớn" hay "bị phản bội".
Sau khi tiếp nhận nụ hôn của Ninh Vi Trần, cậu lại cười nhẹ trong mưa cơn mưa to và khói thuốc súng.
Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về tội lỗi của Đảo Bướm, nhưng Đảo Bướm không thể thay thế được "con người". Ngay cả người bình thường cũng thực sự rất xa xôi đối với Diệp Sanh. Trong hai kiếp của mình, lần duy nhất cậu tiếp xúc với người thường là ở Hoài Thành.
Lúc đó cậu cảm thấy không tự nhiên và căng chặt tinh thần. Cậu cảm thấy mình như một con quái vật, cố gắng giả làm một người bình thường và hòa nhập vào xã hội. Nhưng loại cảm giác mà Hoài Thành đem lại cho cậu cũng không tệ.
Diệp Sanh sẽ không giận chó đánh mèo.
Vì vậy, không giống như Marguerite, Diệp Sanh không cần phải làm cho thế giới chìm trong lũ lụt mới có thể hiểu được sự căm ghét trong lòng mình.
Đối với số phận của nhân loại. 【Nơi Khởi Nguyên】 để cậu làm "Nhân Chứng".
—— Từ đầu đến cuối Diệp Sanh cũng chỉ muốn làm "Nhân Chứng".
Thảm họa này bắt nguồn từ biển sâu, ngay từ đầu【Nơi Khởi Nguyên】đã không đưa ra Chúa cứu thế, và bây giờ cũng sẽ không có. Cho dù cậu có muốn làm cũng không thể làm được.
Kế hoạch ban đầu của tiến sĩ Tần không phải là để cứu nhân loại. Thay vào đó, để cậu ta thức dậy với tư cách là 【Vận Mệnh】 khi Ninh Vi Trần thành công và g iết chết hắn.
Bóng dáng tiến sĩ Tần dần dần biến mất, khi nằm hấp hối, ông khẽ thở dài.
"Tiểu Diệp, tôi không phải là người duy nhất muốn hai người trở thành kẻ thù của nhau. Ngoài ra còn có 【Nơi Khởi Nguyên】."
Diệp Sanh không nói gì.
Cơ sở dữ liệu nguồn của ENIAC phải được mở bởi 【Hồ Điệp】 cho nên nó mới được đặt bên trong cửa đá.
Nếu không có cậu, hẳn là Ninh Vi Trần cũng tới đây.
Nếu người đi vào là Ninh Vi Trần, liệu cảnh tượng này còn xảy ra nữa không?
Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn sợi tơ treo trên tường.
Sợi tơ sinh mệnh màu đỏ thẫm như uống máu người, rủ xuống hàng ngàn lần và tung bay theo gió.
Cậu cảm thấy những sợi tơ này giống như những mũi tên.
...và 【Thoi Vận Mệnh】 là một cây cung.
—— Một cây cung có thể tự động nạp mũi tên, tự động nhắm, khóa mục tiêu và bắn trúng mục tiêu chỉ bằng một phát.
Chỉ bằng cách tiêu diệt hết các mũi tên, "cung tên" mới được phép nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.
Theia nguyền rủa cặp song sinh. Và nơi khởi nguyên cũng nguyền rủa Khronos.
Năm Phá Kén, vì cứu cậu, Ninh Vi Trần đã chủ động làm cho cây cung này thoát ra khỏi hai cực điểm.
【Thoi Vận Mệnh】 quay chậm để thu thập sợi tơ sinh mệnh.
Giống như khi dây cung được kéo ra, tất cả các mũi tên đều quay về một chỗ. Hắn ở trong biển sâu, ôm chặt lấy cậu, cúi người đau đớn, mái tóc dài bạch kim dây dưa với tơ đỏ. Cuối cùng, hắn bị phong ấn bởi 【Con Thoi】 và chìm vào giấc ngủ dài.
Bắt đầu từ khi hắn đến Đảo Bướm năm 9 tuổi, bố cục tồn tại hơn mười năm đã bị chính hắn lật đổ chỉ trong một đêm. Đảo Bướm cũ chìm xuống, Đảo Lữ mới nổi lên và ký ức của mọi người về bọn họ đều bị xóa sạch. Cuộc đại thanh trừng của thế giới đã đổi lại cho hai người bọn họ một giấc ngủ dài mà không bị ai quấy rầy.
Tuy nhiên, tham vọng của con người chưa dừng lại ở đó, hoặc có lẽ lúc đó không còn lựa chọn nào khác, và trật tự loài người không thể tồn tại nếu thiếu 【Thuốc sinh học】.
Họ đã tạo ra một Đảo Bướm mới.
Ninh Trí Viễn tiếp tục hành động của Ninh Tri Nhất và "nhận nuôi" Ninh Vi Trần một lần nữa.
Và Diệp Vẫn đã sử dụng 【Nhau Thai】 làm môi giới để "hồi sinh" Diệp Sanh.
Mục đích của Diệp Sanh từ trước đến nay là tìm lại ký ức, nhưng khi sự thật được đưa ra ánh sáng, cậu không hề cảm nhận được niềm vui khi bóc kén.
Tất cả ký ức đã được khôi phục, và tiếng thở dài từ 【Nơi Khởi Nguyên】 dường như lại văng vẳng bên tai cậu.
Diệp Sanh lấy cây bút chuyện xưa từ trong túi ra. 【Cố Sự Đại Vương】 ở Hoài Thành, dựa trên Đô Thị Dạ Hành Giả, gã đã viết cho mình một câu chuyện xuyên suốt thất tình lục dục của con người.
Trên sân thượng bỏ hoang của khuôn viên trường, lời nguyền rủa dành cho cậu bé bị mắc kẹt ở cõi tịnh thổ đã trở thành sự thật.
Diệp Sanh cầm chặt cây bút chuyện xưa.
Cây bút chuyện xưa dần dần tan đi.
Cậu đã lấy lại được tất cả ký ức và cũng lấy lại được toàn bộ sức mạnh của mình. Mọi thứ từ toàn bộ thời đại thảm họa giờ đây đều có thể được cậu sử dụng.
Trước đây ở Thành Phố Mùa Xuân, cậu đã đặt cây bút chuyện xưa vào hộp súng nhưng không lấy ra được giá trị thần quái, nhưng bây giờ, Diệp Sanh có thể để giá trị thần quái thấm vào lòng bàn tay chỉ bằng cách dùng tay của mình,
Cắn nuốt Animus.
Cắn nuốt bút chuyện xưa.
Từ đây đạn của cậu là vô tận.
Những ngón tay của Diệp Sanh thon dài trắng nõn, các khớp xương rõ ràng. Cậu thản nhiên xoay súng lại.
Bên trong cổng đá cũng trồng đầy hoa bách hợp trắng, những bông hoa bách hợp tươi tắn và tao nhã nở rộ bên cạnh cậu, nhưng chúng không thể tẩy sạch được sự lạnh lẽo chết chóc trong mắt Diệp Sanh.
Mọi thứ về cậu dường như đều mang theo mối nguy hiểm chết người.
Hai viên đạn cấp S.
Bây giờ cậu có thể bắn hai viên đạn cấp S từ súng của mình.
Cậu biết ENIAC rất quỷ quyệt và xảo quyệt.
ENIAC đã mở ra cánh cửa cơ sở dữ liệu nguồn cho cậu.
Khi bước vào cửa đá, cậu đã bước vào lãnh thổ của 【Hồ Điệp】.
Có lẽ ENIAC muốn 【Hồ Điệp】 đến giết cậu, để đôi bên cùng chịu thiệt, còn nó thì được lợi.
ENIAC quả thật đã nghĩ như vậy.
Khoảnh khắc Diệp Sanh bước vào, ENIAC đã trực tiếp truyền tải thông tin tới chỗ 【Hồ Điệp】! Cảnh báo!
Một chuỗi bong bóng xuất hiện trên đỉnh đầu nó, vết nứt trên màn hình không ngừng gia tăng.
Dưới đáy biển sâu. Chỉ còn một giờ cuối cùng trước khi Lục An tỉnh dậy.
Nhưng đột nhiên 【Hồ Điệp】thay đổi biểu cảm. Gã nhìn lên một cách sắc bén.
"Diệp, Sanh." Hận thù cắm rễ trong linh hồn gã, cái tên đó phát ra từ cổ họng gã.
Mỗi một chữ đều chứa đầy hận thù chỉ muốn gi ết chết, như một ác quỷ từ địa ngục,
Diệp Sanh thực sự đã đến Jeremiel?
Đột nhiên【Hồ Điệp】phát ra một tiếng cười quái dị. Tới tìm cái chết?
Gã cúi đầu, liếc nhìn em trai đang say ngủ, dùng ngón tay gấp một bông hoa bách hợp trắng lại, đặt bông hoa lên ngực Lục An.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Nguy tràn đầy tà ác âm hiểm, gã thấp giọng nói: "An An, anh trai đi gặp bạn cũ của chúng ta trước một chút. Sau khi em tỉnh lại thì ở chỗ này chờ anh trai."
Khi 【Hồ Điệp】 rời đi, tơ đỏ trên hoa bách hợp cũng như dòng máu uốn lượn và trải thành một con sông rời đi.
Vùng đất nơi biển sâu được khôi phục lại sự thánh khiết.
Tảng đá đen trên rạn san hô dưới bàn tay kỳ diệu của thiên nhiên biến thành quan tài đen và trở thành nơi an nghỉ. Nơi này không có sinh vật sống, chỉ có tiếng nước tĩnh lặng, sóng chảy nhẹ nhàng, một cánh hoa bách hợp rơi trên mi thiếu niên đang say ngủ. Ầm. Tia năng lượng màu xanh trôi nổi trong nước biển cuối cùng đổ vào giữa lông mày của cậu ta.
Cánh hoa bách hợp rơi xuống vì hàng mi run rẩy của cậu ta.
Thời khắc này【Thảm Họa】 đã sống lại.
Thế giới cực kỳ bình thường, không ai biết người chưởng quản hủy diệt đã tỉnh lại.
Những ngón tay gầy gò nhợt nhạt nhặt cánh hoa bách hợp lên.
【Thảm Họa】 từ từ mở mắt.
Cậu ta nhìn lên trên. Đôi đồng tử màu xanh thẳm năm đó bây giờ đã nhợt nhạt đến mức chỉ còn lại một làn sương mù màu xanh lam ở giữa mống mắt.
Tay Lục An nắm lấy mép quan tài màu đen. Khi tỉnh dậy từ vực sâu, mọi thứ cậu ta chạm vào đều biến thành đất khô cằn hoang vu. Hoa bách hợp khô héo trong tay cậu, chiếc quan tài đen dưới sự chạm vào của cậu vỡ tan, thậm chí cả nước biển dường như cũng bốc hơi.
Nhưng chẳng bao lâu, Lục An đã điều khiển được sức mạnh đang phân tán.
Trong lúc Lục An nửa ngủ nửa tỉnh, thật ra cậu nghe được lời Lục Nguy nói với mình. Hầu hết những gì anh trai cậu kể đều là về Đảo Bướm. Mỗi lời thốt ra từ miệng anh trai đều chứa đầy sự căm ghét.
Anh trai mong chờ sự thức tỉnh của cậu và cùng nhau san bằng Đảo Bướm.
Nhưng......
Xương của Lục An cũng lớn dần lên.
Giọng nói của chàng trai vang vọng trong biển.
"Nhưng anh ơi, lẽ ra em không nên tỉnh dậy."