Máu của Ninh Vi Trần có khả năng áp chế Animus mạnh hơn, nhiệt độ của vết bớt dần dần giảm xuống.
Diệp Sanh nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, cơ thể cậu như băng và lửa, mọi dây thần kinh đều đau nhức.
Cậu chịu đựng cơn đau dữ dội cuối cùng, kìm nén một tiếng r3n rỉ, mặt không còn chút máu.
Ninh Vi Trần ở phía sau, biết chuyện đã gần xong, ôm lấy cậu từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Giao U Linh Biển Chết cho em, em sẽ giết Anim, anh không cần làm gì cả."
Diệp Sanh không nói gì.
Ninh Vi Trần: "Diệp Vẫn đưa dịch Nhau Thai tới đây, là để anh có thể lấy thi thể của Animus ra từ vết bớt, biến thành vũ khí có thể gi ết chết người điều hành thứ năm."
"Nhưng tại sao?" Ninh Vi Trần cười một tiếng, lời nói tuy thản nhiên nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng sâu xa: "Tại sao bọn họ vẫn cho rằng sau những việc anh đã làm trong cả hai đời, anh vẫn sẽ đứng ở bên Đảo Bướm."
Diệp Sanh không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng thở ra. Cậu đưa tay nhặt ống thuốc thử trên giường lên, cầm trong lòng bàn tay. Trong ánh sáng và bóng tối của nước biển, chất lỏng màu trắng trong thuốc thử lắc lư từ bên này sang bên kia.
Diệp Sanh rất suy yếu, khàn giọng hỏi: "Ninh Vi Trần, dị năng của Hải Đăng là sự sống vĩnh cửu. Công dụng của chất dịch Nhau Thai là có thể phục sinh nó sao?"
Ninh Vi Trần: "Không được, nếu Hải Đăng bị tơ sinh mệnh giế t chết, nó không có khả năng sống lại. Dịch Nhau Thai chỉ có tác dụng là khôi phục thi thể của nó."
Diệp Sanh nắm lấy lòng bàn tay của mình. Đột nhiên cậu hiểu ý của Diệp Vẫn.
Sau khi dịch Nhau Thai phục hồi xác chết của Hải Đăng, khẩu súng của cậu có thể trực tiếp hấp thụ giá trị thần quái của thi thể【Hải Đăng】 và biến nó thành đạn.
Thì ra món quà mà người cầm quyền Đảo Bướm gửi cho anh chính là một viên đạn cấp S. Cô muốn cậu dùng viên đạn này để giết người điều hành thứ năm.
Diệp Sanh mở nắp thuốc thử, nhìn chất lỏng bên trong, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Bắt đầu bằng tờ giấy "mercy of god", cô ta dẫn cậu vào trò chơi từng bước một. Kiếp này rõ ràng cậu là người ngoài cuộc, nhưng do hoàn cảnh kỳ lạ nào đó kết hợp, cậu tựa hồ lại trở thành vũ khí của Đảo Bướm. Nhưng Diệp Vẫn có bao giờ nghĩ tới cái gì gọi là nhóm lửa tự thiêu hay không?
Ninh Vi Trần hôn lên vai Diệp Sanh, che đi hàng mi dài của hắn và nói: "Em đến đây không chỉ để gặp anh, mà còn để giết Anim. Sự hồi sinh của 【Thảm Họa】 cần được một lời dẫn, và ngoại trừ bảy người điều hành, không có ai đủ điều kiện để làm lời dẫn này."
Diệp Sanh lại im lặng, như thể cậu đã kiệt sức vì cơn đau vừa rồi. Cậu không từ chối cái ôm của Ninh Vi Trần, mà hỏi một cách bình tĩnh với giọng nói rất nhẹ nhàng: "Ninh Vi Trần, nếu mục đích của Diệp Vẫn là hủy diệt Đế Quốc, và mục đích của Hồ Điệp là vực dậy Thảm Họa. Còn cậu thì sao? Mục đích của cậu trong một đời sống lại này là cái gì?"
Ninh Vi Trần sửng sốt một lát, hắn ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Diệp Sanh.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.
"Thật ra lúc đầu em không có mục đích gì cả."
Diệp Sanh quay lại, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng của cậu nhìn hắn, chờ đợi lời giải thích cuối cùng của hắn.
Đợi mọi điều hắn giấu kín lộ ra.
Cổ họng Ninh Vi Trần có chút cứng ngắc, cuối cùng hắn bất đắc dĩ mỉm cười, lựa chọn thỏa hiệp.
Hắn bắt đầu nói về hắn khi còn nhỏ.
Hắn lại một lần nữa kể chuyện với Diệp Sanh về tuổi thơ của mình. Bình tĩnh và toàn diện.
"Khi còn nhỏ, em thường xuyên đau đớn, nhưng em không biết nỗi đau này là cái gì. Em không có ký ức, nhưng mỗi lần mơ thấy anh, em đều sẽ rất đau lòng. Vì vậy, sau khi phát hiện ra điều này, Đảo Bướm bắt đầu cưỡng ép rút cảm xúc của em ra, dưới tác dụng của thuốc, dần dần em không còn nhớ tới anh, trở thành một người bình thường."
"Sau khi rời khỏi Đảo Bướm, em đã sống ở rất nhiều nơi."
"Lần đầu tiên em biết được thân phận trước đây của mình là ở Thành phố Giải trí Thế giới. ENIAC đưa em vào Jeremiel và cho em biết sự thật."
Ninh Vi Trần nghĩ tới điều gì đó, nói.
"Sau khi vào Jeremiel, em bắt đầu nhớ lại một số điều. Em biết anh là người đã khiến em đau khổ khi còn nhỏ, biết trước kia chúng ta đã từng yêu nhau. Em cũng biết anh đã bỏ em đi không lời từ biệt và để lại một bức thư, nói anh muốn tìm người sáng lập Đế Quốc, cuối cùng anh chết ở Đảo Bướm, mà em cũng vì tình yêu của mình mà chết."
"Em rời khỏi New York và cai thuốc thành công, theo lý thuyết là em không nên có bất kỳ cảm xúc nào với những điều này. Ngay cả từ góc độ của một người ngoài cuộc, việc em phải lòng một ai đó thật đáng thử thách và đáng cười. Em nên giống như một người ngoài cuộc và nhìn nhận nó như một màn kịch nhạt nhòa. Nhưng sau khi trở về, em vẫn tức giận cả một đêm."
Ninh Vi Trần nói đến đây, hắn nhẹ nhàng mỉm cười. "Anh ơi, em đã giận cả đêm rồi..."
Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào ống nghiệm trong lòng bàn tay, không nói gì.
Ninh Vi Trần nói: "Mục đích của em lúc đầu là hủy diệt Đảo Bướm, về sau lại trở thành giế t chết người sáng lập Đế Quốc."
"Em có thể lợi dụng thời gian, hoàn toàn kết thúc cái thời đại này. Nếu không có sợi tơ sinh mệnh."
Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cậu cũng nói cho tôi biết về sợi tơ sinh mệnh."
Ninh Vi Trần nói: "Đúng vậy, sợi tơ sinh mệnh. Thứ sinh ra em cũng có thể phong ấn và giế t chết em. Năm Phá Kén, em cùng sợi tơ sinh mệnh chìm xuống biển. Nhưng con người vì tham lợi mà bọn họ lại đánh cắp sợi tơ vận mệnh từ đáy biển, dùng nó để tạo ra một Đảo Bướm mới. Và nhà họ Ninh cũng lại đến tìm em."
Trong giọng điệu của Ninh Vi Trần không có chút cảm xúc nào, chỉ nói: "Em không thể tiêu diệt nó, nhưng nhân loại và dị giáo thì có thể."
"【Hồ Điệp】 đã dung hợp một phần ba sợi tơ sinh mệnh thông qua dị năng phân giải. Dị năng này thực sự rất thú vị. Sợi tơ sinh mệnh mà 【Hồ Điệp】 sở hữu không còn khả năng kiềm chế em nữa."
Trong mắt Ninh Vi Trần tràn đầy sương giá: "Cho nên, em rất sẵn lòng giúp gã phục sinh 【Thảm Họa】, tuy nhiên, 【Thảm Họa】 không thể sống lại quá sớm."
"——Phải đợi Diệp Vẫn rời khỏi Đảo Lữ, phải đợi con người đồng ý kích hoạt cực điểm, phải đợi đến khi sức mạnh của những người điều hành còn lại có thể chống lại các quan chấp hành cấp S. Cố Sự Đại Vương và Nhà Truyền Giáo không giải quyết được, Lục Nguy sẽ không tử chiến đến cùng. Bởi vì không có kẻ dị giáo nào sẽ coi Đế Quốc là nơi an toàn."
"Trong tất cả các kế hoạch hồi sinh 【Thảm Họa】, chỉ có Thế giới Khải Minh có thể thành công và em sẽ chỉ làm cho Thế giới Khải Minh thành công."
"Thế giới Khải Minh có thể thu hút sự chú ý của mọi người và công khai những gì Đảo Bướm đang làm. Nhất định Diệp Vẫn sẽ xuất hiện, và nếu Đảo Bướm tuyệt vọng, họ nhất định sẽ mở Phòng thí nghiệm Cực Điểm. Điều quan trọng nhất là người khởi xướng Thế giới Khải Minh là ENIAC. ENIAC biết người sáng lập là ai."
Ninh Vi Trần: "Đời này, em muốn Đế Quốc cùng Đảo Bướm cùng nhau diệt vong, thuận tiện mang theo toàn bộ sợi tơ sinh mệnh cùng nhau biến mất."
"Cho nên anh à, lúc đầu em thật sự không có ý định nối lại quan hệ với anh."
Vết thương trên ngón tay của Ninh Vi Trần rất phức tạp, trong mắt hắn không có chút cảm xúc nào nhìn Diệp Sanh, im lặng hồi lâu rồi nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã đầy cảnh giác. Em đã tự vẽ một đường giới hạn trong tâm trí, em thầm đếm ngược trong tâm trí, sợ rằng mình sẽ vượt qua ranh giới đó."
"Nhưng, nó vô dụng."
Tất cả cảm xúc của hắn đều đến từ Diệp Sanh. Khi hắn không biết gì cả, hắn chỉ còn lại những mảnh ký ức, cảm xúc sẽ không quay trở lại. Khi hắn nghe thấy cái tên này, hắn chỉ cảm thấy mờ mịt. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh, không ai biết được cảm xúc dâng trào trong lòng hắn khi hắn mỉm cười chào hỏi.
Nụ hôn của Ninh Vi Trần rơi lên vai Diệp Sanh, ánh sáng màu tím bạc trong mắt hắn vừa tráng lệ vừa kỳ quái, mang theo một loại cố chấp đen tối và nguy hiểm. Hắn cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ nghĩ lại, em vẫn không hiểu nổi chính mình."
"Lúc rời đi, em đã nói lời tạm biệt với anh mà không hề giữ lại, xé bỏ thông tin liên lạc của mình, giúp anh từ chối Cục Phi tự nhiên, để anh tiếp tục cuộc sống đại học bình thường. Xem ra em thực sự không muốn liên quan gì đến anh nữa."
"Nhưng tất cả chỉ là tạm thời thôi, anh yêu."
"Bởi vì em còn có việc quan trọng phải làm."
"Em sẽ quay lại với anh sau khi thế giới bị phá hủy."
"Đến lúc đó, trên thế giới này sẽ không có dị năng giả hay dị giáo, chỉ có anh và em."
Ninh Vi Trần nói.
"Trong cõi vĩnh hằng và thời gian vô tận, chỉ có anh và em."
*
Cuối cùng, Ninh Vi Trần lẩm bẩm nói: "Anh muốn mạng của em hẳn là dễ dàng hơn so với Thoi Vận Mệnh."
Chỉ cần một ánh mắt hay một lời nói, hắn sẵn sàng trở thành tín đồ và trao tất cả những gì mình có cho Diệp Sanh.
Diệp Sanh thờ ơ với lời thú nhận của hắn: "Lệnh truy nã lại là chuyện gì?"
Ninh Vi Trần: "Vốn dĩ anh là người duy nhất bị truy nã, lệnh truy nã anh là do Lục Nguy ban hành, nhưng em sợ anh ở một mình ở Hoài Thành sẽ rất nguy hiểm, cho nên mới thêm mình vào."
Diệp Sanh quay đầu lại và không nói gì.
Chẳng trách mà lệnh truy nã từ Vùng Cấm Thần Minh chưa bao giờ cho cậu thấy được sức mạnh thực sự của nó, hóa ra đó là tác phẩm của Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần ở phía sau ôm lấy eo cậu, thổ lộ tâm tư sâu kín nhất của mình, nói: "Em không muốn anh tiếp xúc với Đảo Bướm quá sớm, bởi vì 【Kén】 còn sống, không muốn anh biết thân phận của em là vì kiếp trước anh chủ động rời đi khiến em sợ hãi, anh vẫn luôn là một tay cờ bạc, Sanh Sanh."
Ninh Vi Trần muốn nói, Sanh Sanh, anh cũng là một kẻ điên giống như em. Tuy nhiên, hắn cảm thấy bây giờ nói ra điều này sẽ chỉ khiến Diệp Sanh tức giận hơn. Vì thế hắn đã khéo léo thay đổi mô tả. Ninh Vi Trần nói: "Nếu như chúng ta ở Thành Phố Kỳ Lạ, em nói anh biết em là người điều hành thứ nhất thì anh sẽ làm gì?"
"Anh sẽ không cho rằng em vô cùng mạnh mẽ, lập tức anh sẽ nghĩ đến hai thân phận này của em đại diện cho sự mâu thuẫn và nguy hiểm. Ngay từ đầu anh sẽ tràn ngập hận ý đối với Đảo Bướm và Đế Quốc."
"Anh ơi, anh sẽ không liều lĩnh, nhưng khi anh đối mặt với một mục tiêu to lớn, để đạt được mục tiêu càng nhanh càng tốt, trong tiềm thức anh sẽ thích phương án có rủi ro lớn hơn và lợi ích nhiều hơn trong số nhiều phương án."
"Anh thích cờ bạc lắm, anh trai ạ."
"Nhưng điều em không thích nhất là anh trở thành một tay cờ bạc."
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ninh Vi Trần lần nào cũng tức giận với cậu.
Diệp Sanh chỉ cảm thấy buồn cười, cậu còn thực sự cười lớn, giọng Diệp Sanh rất nhẹ nhàng, cậu nói: "Ninh Vi Trần, canh bạc lớn nhất mà tôi từng thực hiện trong hai cuộc đời là ở Thành phố Giải trí Thế giới."
Đôi mắt màu tím bạc của Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu.
Diệp Sanh ném ống thuốc thử trong tay mình sang một bên. Động tác của cậu rất đơn giản và bình thường, nhưng sự tức giận bị kìm nén của cậu được thể hiện rõ ràng qua âm thanh ống thuốc thử rơi xuống đất. Áo sơ mi của cậu đã bị cởi sang một bên, để lộ phần thân trên trắng nõn mịn màng. Khi Diệp Sanh mặc quần áo, vòng eo của cậu trông mảnh mai và thon thả, Ninh Vi Trần có thể giữ nó bằng một tay, nhưng khi cậu c ởi quần áo ra, hắn sẽ phát hiện ra rằng dáng người của Diệp Sanh chưa bao giờ thanh tú mà tràn đầy sự kiên cường và mạnh mẽ. Những đường cơ bắp lờ mờ trên eo và bụng mang đến sức hút chết người cho hắn bởi tính tình lạnh lùng và cấm dục.
Kiếp trước cậu là thống đốc, lớn lên ở Đảo Bướm, dù cầm súng hay đang ngủ đều là tư thế nguy hiểm có thể gi ết chết người trong tích tắc.
Đương nhiên, thể chất của Diệp Sanh không thể kém, cậu xoay người, cánh tay trực tiếp ấn lên vai Ninh Vi Trần, tay còn lại nhặt súng lên.
Họng súng đen nhánh ấn vào thái dương Ninh Vi Trần.
Một lớp máu từ từ xuất hiện trong đôi mắt hạnh của Diệp Sanh.