Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 335: 【 U Linh Biển Chết 】(9)




【 Tôi cảm thấy rất phức tạp, nhưng nếu nghĩ kỹ thì, trong số những người tôi từng gặp, chỉ có Thái tử và Diệp Sanh là hợp nhau. 】

【 Vậy ám hiệu của người Học viện Quân sự, tzf, là Thái tử phi? 】

【 Ahhhhhhhhh Thái tử phi! Hoàn toàn tuyệt vời!! 】

【 Diệp Sanh là Thái tử phi...】

【 Thái tử phi, haha, thật sự, danh hiệu này càng khiến Diệp Sanh càng nghĩ càng thú vị. 】

【 Có phải tất cả mấy người chỉ chú ý đến điều này? Mấy người không nghe thấy Thái tử nói rằng Diệp Sanh là người duy nhất ngồi vào ghế đầu tiên sao? 】

【...Tôi nghe rồi...Mấy người có biết đánh giá đầu vào của Thái tử là gì không...đó là S. 】

【 Có hai quan chấp hành cấp S đằng sau anh ta, và Diệp Sanh ở phía trước anh ta. Đây là vị trí được phân chia theo huyết thống, khả năng duy nhất là Diệp Sanh cũng là dị năng giả cấp S! 】

【 Chết tiệt!!!!! 】

【 Địa vị của Diệp Sanh là cái gì? Trời ạ! 】

【 Trong Thảm họa Kiến, tôi đã nghĩ Diệp Sanh là đại thần trong danh sách Asgard. Sau đó khi tôi nhìn thấy U Linh Biển Chết, tôi đã nghĩ Diệp Sanh, anh ấy là đại thần trên bảng xếp hạng quan chấp hành cấp S! 】

【 Thật vậy chăng thật vậy chăng? Mấy người có chắc không? Danh sách xếp hạng quan chấp hành cấp S tương đương với danh sách xếp hạng của con người... Sức mạnh tối thiểu của Diệp Sanh nằm ở đó, mỗi lần anh ta đều có thể làm mới kiến thức của tôi. 】

【 Tôi cũng tò mò về việc anh ấy mạnh đến mức nào. Tôi thậm chí còn chưa biết đến thực lực của anh ấy. 】

Bữa tiệc bắt đầu.

Diệp Sanh cầm dao nĩa trong tay lên, lập tức có một loại cảm giác rất kỳ quái.

...cậu cảm thấy "đói".

Sau khi thức tỉnh dị năng, dị năng giả thực sự có rất ít nhu cầu về ăn ngủ. Nhờ sự tồn tại của những giá trị thần quái trong cơ thể nên năng lượng tiêu hao hàng ngày của cơ thể con người được giảm xuống mức tối thiểu, không cần phải bổ sung năng lượng thông qua việc nghỉ ngơi, ăn uống điều độ. Nhưng ở U Linh Biển Chết, dường như Anim đã trả lại bản năng "ăn" nguyên thủy cho bọn họ.

Mắt của các vị khách nhìn đến càng xa, tai càng nghe rõ ràng, năng lượng cả người được huy động, trạng thái tinh thần đạt đến mức tốt nhất và sự nhanh nhẹn được nâng cao. Nhưng cái giá phải trả là họ bắt đầu cảm thấy đói. Loại đói này không phải là ảo giác mà là nhu cầu s1nh lý tự nhiên của con người sau khi Anim khiến năng lượng trong cơ thể họ chạy với tốc độ cao. Nếu không có thực phẩm bổ sung, Diệp Sanh cho rằng nhiều người có thể sẽ "chết đói" ở U Linh Biển Chết.

Đột nhiên một cơn gió thổi đến từ bên ngoài khoang tàu. Có những dao động nhất định trong nước biển, như thể một đàn cá đang tiến đến từ phía này. Diệp Sanh ngước mắt lên thì thấy một đàn cá đang tràn vào. Thân chúng có màu sắc rực rỡ, vây lưng và vây đuôi đều có hình quạt trong suốt, uyển chuyển nhẹ nhàng xinh đẹp. Mỗi con cá mang một bông hoa với những cánh hoa màu vàng đục đang co lại và cành của nó có màu xanh tươi mát.

Trần Xuyên Huệ nhẹ giọng hỏi: "Hoa anh thảo*?"

*Còn gọi là hoa anh thảo buổi tối (月见草).

Đây là những "hoa anh thảo" được trồng ở vùng biển sâu. Đó là món quà được chủ nhà tặng cho các vị khách.

Cá biển đặt hoa anh thảo vào đ ĩa. Khi đến gần hơn, Diệp Sanh nhận thấy không có con cá nào trong đàn còn sống. Bị một thế lực nào đó điều khiển, chúng nó đến đây, đặt hoa anh thảo xuống, đặt lên đ ĩa ăn và trở thành thức ăn cho các vị khách.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, mọi người đều không dám cử động.

Cho đến khi không còn khoảng trống ở bên trái và bên phải.

Tất cả khách mời đã ngồi vào chỗ và bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Một cơn gió nữa thổi qua, hoa anh thảo nở rộ.

Hoa anh thảo, hoa anh thảo. Đúng như tên gọi, nó chỉ nở vào ban đêm. Ở U Linh Biển Chết này lý do duy nhất khiến nó nở hoa là vì "ánh trăng" đã đến.

Những cành hoa anh thảo đặt cạnh đ ĩa ăn bằng vỏ sò, có màu vàng đục, khi nở rộ có ánh sáng mờ ảo như ánh trăng. Diệp Sanh nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào ghế trên. Cậu không nghĩ Anim sẽ đích thân đến hiện trường, bởi vì những kẻ dị giáo cấp S sẽ không bao giờ lộ diện một cách dễ dàng trước công chúng. Tựa như cậu vẫn chưa nhìn thấy rõ toàn bộ Nhà Truyền Giáo. Trước đây, Cố Sự Đại Vương sẽ tiết lộ thân phận thực sự của mình và rời khỏi "không gian" chỉ vì 【Thành Phố Kỳ Lạ】 là một câu chuyện do gã viết, và gã phải cởi bỏ lớp ngụy trang để bước vào câu chuyện. Vậy liệu Anim có xuất hiện không?

Hoa anh thảo đang nở rộ trên chiếc bàn dài màu trắng nhưng không ai nhìn thấy chủ nhân xuất hiện trên ghế chủ tọa. "Ánh trăng" có thể đã ló dạng, nhưng gã không có ý định ra ngoài để nhìn thấy họ.

Nước biển cùng với cực quang cùng nhau lưu động. Dần dần, một dòng chữ màu máu xuất hiện phía trên ngai xương cá voi.

Diệp Sanh mím môi dưới khi nhìn thấy dòng chữ này, nó là tiếng Trung Quốc, nhưng không phải tiếng Trung giản thể hiện tại, nó hơi giống chữ đại triện thời Xuân Thu của Trung Quốc. Anim không thuộc về con người và không quan tâm đ ến nền văn minh nhân loại.

Diệp Sanh cảm thấy có lẽ gã viết câu này chỉ để cho Diệp Vẫn đọc, nhằm chọc tức cô. Suy cho cùng, người cầm quyền tối cao trên Đảo Bướm là người Trung Quốc. Gã đang đợi Diệp Vẫn tới.

Dòng chữ màu máu biến mất ngay lập tức. Những bụi hoa anh thảo ven đường cũng khép lại trong chốc lát.

Một số người mờ mịt: "Câu này có nghĩa là gì?"

Dịch Hồng Chi im lặng hồi lâu rồi nói: "Đây là một câu văn của Trung Quốc thời Xuân Thu. "Tân chí như quy*" là lời chào đón của chủ nhà đối với khách trong văn hóa Trung Quốc. Có nghĩa là hy vọng rằng khi chúng ta đến đây, chúng ta sẽ có cảm giác như được trở về nhà."

*Raw là 宾至如归.

Một đám người càng thêm nghi hoặc: "Về, về nhà?"

Ogier dường như đã đoán trước được tình huống này nên đã ném bông hoa anh thảo bên cạnh đi.

"Nếu thành chủ đã yêu cầu chúng ta gọi nơi này là nhà, mọi người không cần khách khí, mấy người không đói sao?" Ogier cầm dao nĩa, gọn gàng cắt bỏ đầu cá trên đ ĩa ăn, máu tẩm ướt khăn trải bàn, hắn thọc một chiếc nĩa vào mắt cá rồi cho vào miệng ăn. Chóp chép. Mọi người đều nghe thấy tiếng nhai của Ogier.

Một số người tỏ ra sợ hãi và nói: "Bây giờ tôi cảm thấy đói quá. Nhưng đây có phải là ảo giác không... nếu ăn con cá này liệu chúng ta có chết không?"

Quản Thiên Thu cũng cầm dao lên, chậm rãi xẻ thịt cá ra. Cô mở miệng nói: "Đây không phải là ảo giác. Đói là phản ứng s1nh lý bình thường. Ăn con cá này chúng ta sẽ không chết. Nếu không ăn cái gì, nhất định chúng ta sẽ chết đói."

Trần Xuyên Huệ cau mày, nhưng cô cũng bắt đầu sử dụng dao và nĩa. Nhìn thấy 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 và quan chấp hành cấp S bắt đầu dùng bữa, mọi người không còn nghĩ ngợi nữa mà làm theo. Sau khi họ cầm dao và nĩa lên, năng lượng trong cơ thể họ nhanh chóng tiêu tán và họ đã đói. Một nhóm người đang đói và rất cần thứ gì đó để ăn.

Dư Chính Nghị vô cùng đau đớn ăn bữa ăn này, hắn lẩm bẩm: "Tôi không thích ăn đồ sống chút nào. Đồ ăn ở đây còn tệ hơn đồ ăn trong phó bản Chim trong lồ ng."

Trần Xuyên Huệ chấp nhận cá sống và một bên ăn, một bên cho Black ăn.

Circe lặp lại lời của Dịch Hồng Chi và nói: "Cảm giác như ở nhà, điều đó có nghĩa là chúng ta không cần phải làm gì ở đây, chúng ta chỉ coi nó như ở nhà phải không?"

Dịch Hồng Chi: "Ừ, ý nghĩa của câu này chính là như vậy."

Circe đã từng trải qua sự kinh tởm của những nơi nguy hiểm cấp S tại 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】 trước đây và cô không tin rằng ở đây lại đơn giản như vậy.

Đời này Ninh Vi Trần chưa bao giờ ăn uống ngon lành, kén ăn lại biếng ăn, ăn uống luôn giống như một chuyện làm cho xong mà thôi. Thế là bây giờ hắn thong thả ung dung cắt thân cá, cắt từng miếng cá thật mỏng và gọn gàng rồi đặt lên vỏ sò.

Diệp Sanh cúi đầu nhai thịt cá, cậu vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ với Ninh Vi Trần, giữ im lặng. Không ngờ, Ninh Vi Trần đẩy đ ĩa đồ ăn tới trước mặt cậu.

Diệp Sanh ngẩng đầu lên.

Ninh Vi Trần nâng cằm mỉm cười, sau đó đưa cho cậu một tờ giấy. Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp lau máu trên môi Diệp Sanh, nhưng xét thấy hiện tại hắn đang có tội trên người nên đành nhịn xuống. Hắn cười nói: "Quy tắc của U Linh Biển Chết không có tác dụng mấy với em. Những con cá sinh ra trong Hố Theia có giá trị dinh dưỡng rất cao. Anh yêu, ăn nhiều để bồi bổ thân thể nha."

Diệp Sanh thờ ơ liếc nhìn hắn và không từ chối.

Vì vậy, nó đã trở thành cảnh tượng như thế này.

Ninh Vi Trần vẫn luôn ở đối diện, mỉm cười nhìn người yêu ăn.

"..." Những người từng cùng bọn họ trải qua những nơi nguy hiểm, từ lâu đã quen với chuyện kỳ ​​quái này. Hai người này cứ có năng lực này có thể yêu đương ở bất cứ đâu, không cần quan tâm đ ến sự sống chết của người khác!

【Con Rối】 thu hồi ánh mắt lại và nhìn về phía trước.

Marguerite ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu cười nói: "Cậu biết bọn hắn sao?"

【Con Rối】 nói: "Đều biết cả hai người. Mọi người đều biết người thừa kế của nhà họ Ninh. Về phần Diệp Sanh, tôi đã biết tên cậu ta từ trước rồi."

Marguerite: "Circe và Dịch Hồng Chi nói với cậu?"

【Con Rối】 nói: "Không. Tôi biết Diệp Sanh vì cậu ta là người đã giết Bạch Tư ở Làng cổ Dạ Khóc."

Marguerite nhướn mày.

【Con Rối】: "Tôi đã gặp Vương Thấu của công hội King ở một nơi nguy hiểm, và từ miệng hắn biết được một số chuyện ở Làng cổ Dạ Khóc."

Nụ cười của Marguerite càng sâu hơn: "Xem ra vị Thái tử phi này lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng."

【Con Rối】: "Hội trưởng, ngài cho rằng cấp bậc dị năng của cậu ta là S sao?"

Marguerite lắc đầu: "Diệp Sanh không có dị năng nào cả. Nhưng tôi không ngạc nhiên khi thấy cậu ấy ngồi ở đầu tiên."

Bà cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn.

"Cậu ấy luôn làm mọi người ngạc nhiên."

"Vậy chúng ta chỉ ở đây ăn uống mà không thảo luận gì à?" Circe luôn rõ ràng về lợi ích. Marguerite ngẩng đầu, cười với cô và nói: "Circe, chủ nhân đã bảo chúng ta "khách đến như ở nhà", cô còn muốn làm gì nữa?" Bị Marguerite gõ một cái, Circe cố gắng mỉm cười nói: "Queen nói phải."

"Không, còn có chuyện chúng ta có thể thảo luận." Dư Chính Nghị ăn xong món ăn khiến hắn khổ sở, mở miệng nói, nhìn thẳng vào Marguerite: "Không biết, hội trưởng Queen, bà có cảm nghĩ gì khi thấy hoa anh thảo?"

Marguerite: "Những bông hoa trên đ ĩa ăn này? Chúng thật đẹp."

Dư Chính Nghị nói: "Hoa anh thảo nở khi nhìn thấy ánh trăng. Sự ra đời của người điều hành thứ năm có liên quan đến ánh trăng. Tôi muốn hỏi hội trưởng Queen một chút, trong phó bản Chim trong lồ ng, lá【The Moon】không có chức năng sinh tồn đặc biệt gì cả, tôi không biết bà xuất phát từ mục đích gì mà muốn giết tất cả mọi người?"

Marguerite buồn bã nói: "Tôi xin lỗi mọi người vì những gì tôi đã làm ở phó bản trước. May mắn thay, sự hèn nhát của tôi đã không gây ra quá nhiều thương vong cho mọi người."

Poseidon lắng nghe, chỉ cảm thấy mỉa mai.

Trong tình huống chỉ có bảy người sống sót, theo lời của Queen, "không có nhiều thương vong".

Dư Chính Nghị: "Bà đã làm giao dịch với người điều hành thứ năm?"

Marguerite gật đầu: "Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi rút lá bài 【The Moon】đã nhìn thấy hắn. 【The Moon】là lá bài mang tính tai họa trong Tarot, tôi có chút sợ hãi. Hắn bảo tôi nhắm vào mọi người nên tôi đành phải..."

"Thực xin lỗi, như một lời xin lỗi, tôi có thể chia sẻ với mọi người một số manh mối tôi nhận được từ chủ nhân của U Linh Biển Chết."

Trần Xuyên Huệ ở bên cạnh bà, nghiêng đầu dùng con ngươi màu nâu nhạt nhìn bà.

"Bà có manh mối?"

Marguerite gật đầu: "Ừ, đây là lý do tôi bảo với Circe không cần thiết phải thảo luận. Mỗi phó bản của Thế giới Khải Minh đều có thời hạn, và U Linh Biển Chết cũng có thời hạn. Thời gian là ba ngày. Tôi tin rằng khi vào biển mọi người sẽ phát hiện ra chúng ta đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi quản lý của ứng dụng Khải Minh. Bởi vì đã xảy ra sai sót —— Chủ Thần của Thế giới Khải Minh không có khả năng tích hợp U Linh Biển Chết vào đó và biến nó thành một phó bản."

"Nhiệm vụ qua cửa nhằm giết 【Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật】 này là do Chủ Thần thẹn quá thành giận mà đặt ra."

"Thực ra mọi người đã hiểu lầm người điều hành thứ năm. Nếu mọi người đã xem phó bản 《 Chim trong lồ ng 》, mọi người sẽ biết rằng có rất nhiều cách để vượt qua cửa và cách tiêu chuẩn nhất để vượt qua cửa là không có thương vong. Người điều hành thứ năm thực ra không có ý đồ xấu nào đối với con người."

"Hắn là Chúa tể của thiên nhiên, và con người cũng là sinh vật tự nhiên có bản chất động vật. Làm sao hắn có thể ghét con người? Mục đích ban đầu của phó bản Chim trong lồ ng là cho phép chúng ta đoàn kết, hợp tác và thể hiện sự đoàn kết, lòng dũng cảm, sự hy sinh và trí tuệ của con người khi đối mặt với nghịch cảnh... Chỉ là có điều gì đó không ổn ở giữa thôi."

Marguerite: "U Linh Biển Chết cũng như vậy, chờ thời hạn ba ngày kết thúc, hắn sẽ thả chúng ta ra ngoài. Chúng ta không cần làm gì ở đây, chỉ chờ Thế giới Khai Minh kết thúc là được."

Trò đùa lớn nhất Dư Chính Nghị từng nghe là người điều hành thứ năm không có nhiều ác ý với con người. Tuy nhiên, lời nói của Marguerite rất đáng tin cậy đối với những người không biết sự thật. Xét cho cùng, phó bản Chim trong lồ ng là phó bản có thể cứu một người thoát chết.

Trần Xuyên Huệ nói: "Bà nói dối."

Marguerite: "Hả?"

Trần Xuyên Huệ nói: "Người điều hành thứ năm muốn giết tất cả nhân loại trên thế giới."

Marguerite cười như không cười: "Nhưng hiện tại chúng ta đều đang ở trong lãnh địa của hắn, hắn muốn giết chúng ta, sao không trực tiếp làm đi."

Trần Xuyên Huệ cau mày.

Lúc này, Diệp Sanh lên tiếng. "Bởi vì gã đang đợi một người."

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu.

Diệp Sanh nói: "Marguerite, bà nói đúng, chúng ta có thể sống sót đến ngày thứ ba và đợi đến khi trò chơi kết thúc." Cậu luôn tin rằng ENIAC và Hội Trưởng Hiệp Hội Bảo Vệ Động Thực Vật có cùng ích lợi và mục đích. Nhưng bây giờ, cậu phát hiện ra điều gì đó khác biệt. ENIAC chỉ muốn hồi sinh Thảm Họa, nhưng người điều hành thứ năm thậm chí còn muốn gặp Diệp Vẫn nhiều hơn trước khi hồi sinh Thảm Họa. Gã muốn biết nơi ở của Animus. Vì vậy, gã đang đánh cược rằng vào ngày cuối cùng của Thế giới Khải Minh, 【Thảm Họa】 sẽ sớm hồi sinh. Liệu Diệp Vẫn có đến đây để ngăn chặn chuyện này không?

Dư Chính Nghị: "Người điều hành thứ năm không có ác ý lắm với con người, vậy tại sao bà lại muốn nhắm vào tôi và Diệp Sanh?"

Marguerite ngẩng đầu, nụ cười càng sâu, nói: "Bởi vì người điều hành thứ năm nói, sự tồn tại của Đảo Bướm là mối đe dọa lớn nhất đối với bản thân nhân loại."

Dư Chính Nghị và Trần Xuyên Huệ cau mày.

Ogier lau miệng nói: "Diệp Sanh đã nói rồi, chúng ta nên coi nơi này như nhà của mình, đợi trò chơi kết thúc là được, mấy người còn đang nói cái gì?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Sửa đúng một chút, ý tứ của bạn trai của tôi là sống đến ngày thứ ba. Mọi người, mấu chốt là sống đến ngày thứ ba."

Marguerite cười khúc khích: "Cậu Ninh đánh trúng điểm mấu chốt."

Bà nói: "Cơn đói tích tụ từng lớp một. Tôi hy vọng ở thành phố biển này có đủ cá để tôi và mọi người sống sót đến ngày thứ ba".

Diệp Sanh cũng không thèm cùng bà giải đáp câu đố, chỉ hỏi: "Anim giao cho bà nhiệm vụ gì?"

Marguerite: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Gã sẽ không bao giờ nhường chỗ cho một nhóm người chúng tôi chơi một trò chơi nhàm chán ở đây."

Marguerite thở dài: "Cậu Diệp thật sự rất coi trọng tôi, tôi thật sự không biết gì cả." Bà sờ cổ họng, có lẽ là khát nước, Marguerite lấy ra một lọ thuốc sinh học. Bà đổ thuốc sinh học vào chiếc cốc trước mặt.

Tất cả các dị năng giả nhìn vào chất lỏng trong suốt và mở to mắt! Với tư cách là hội trưởng của công hội Queen, Marguerite chắc chắn sẽ không thiếu thuốc sinh học để ngăn chặn sự dị hóa.

Bà cầm chiếc cốc lên, nâng cốc với Diệp Sanh và mỉm cười.

"Người điều hành thứ năm chỉ nói với tôi. Hắn sẽ để mọi người ở đây xem con bướm đỏ được sinh ra như thế nào."

---Editor có lời muốn nói---

Ờm thì edit chương này có cảm giác như đang phê cừn ấy. Đã ở dưới đáy biển thì cái gì cũng ướt chứ sao mà lại như thế này:D