Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 333: 【 U Linh Biển Chết 】(7)




"Diệp Sanh?"

Diệp Sanh đứng một mình, và một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cậu. Diệp Sanh quay lại và nhìn thấy Bùi Hồi. Bên cạnh Bùi Hồi là Ogier và Tần Mị.

Bùi Hồi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Sanh. Bởi vì hắn không hiểu vì sao Diệp Sanh lại tới tham gia Thế giới Khải Minh. Diệp Sanh cùng Ninh gia có quan hệ mật thiết, không thiếu thứ gì, cậu không cần ước nguyện cùng Chủ Thần.

Ogier thay đổi thái độ chiếu lệ so với phó bản trước đó, nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh với đôi mắt đen trắng, đưa tay ra và ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trong phó bản Chim trong lồ ng trước đó, tôi không chào hỏi cậu Diệp là sai lầm và sơ suất của tôi. Công hội Jack cần cảm ơn Cục Phi tự nhiên và Ninh gia vì sự hỗ trợ của họ trong những năm qua. Cậu Diệp, rất vui được gặp cậu."

Diệp Sanh không để ý đến tay hắn: "Không cần cảm ơn, tôi không liên quan gì đến nhà họ Ninh hay Cục Phi tự nhiên."

Ogier nhếch miệng cười.

"Cậu Diệp thật khiêm tốn."

Hắn nói đến đó thì ngừng, ngẩng đầu lên và nheo mắt lại khi ánh mắt rơi vào hai người đang ngồi trên chiếc ghế pha lê.

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn theo ánh mắt của hắn, đều chết lặng.

【 Dcm, tại sao lại có hai người ngồi phía trước? Tôi đã nhìn thấy ai??? Dư Chính Nghị??? 】

【 Xong rồi xong rồi xong rồi, Ogier và Bùi Hồi ngồi tới, hai người này nhất định phải chết. Cấp bậc dị năng ở đây vượt trội hơn tất cả, sao họ dám. 】

【 Không biết thì không có tội, ai có thể nghĩ rằng quy tắc của U Linh Biển Chết lại bi3n thái như vậy. 】

【 Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu Tôi không dám xem nó. 】

【 Tại sao Diệp Sanh không ngăn Dư Chính Nghị lại? Giúp tôi với, anh ta chỉ nhìn đồng đội của mình chết thôi sao? 】

【 Mấy người đang lo lắng cái gì? Phía trước Dư Chính Nghị và người phụ nữ xinh đẹp đối diện anh ta vẫn còn một chỗ ngồi. Ogier chắc hẳn sẽ ngồi trước mặt họ. 】

Nhưng sau khi nói xong lời này lại bị tát vào mặt. Bởi vì Ogier bước tới và ngồi cạnh Dư Chính Nghị, ghế thứ ba từ phải sang.

Một nhóm người trong phòng phát sóng trực tiếp tỏ ra bối rối. 【???? 】

【???????? 】

Ngay lập tức, Ogier giải quyết mối nghi ngờ của họ bằng một câu nói.

Ogier xua tay và mỉm cười nói.

"Tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình có thể ngồi cùng bàn với hai quan chấp hành cấp S trong đời."

【?????? 】

【?????????? 】

Trần Xuyên Huệ ngồi ở đối diện hắn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn. Dư Chính Nghị, là một chàng trai béo tốt, rất giỏi đối nhân xử thế với mọi người. Hắn kéo đuôi Black, lịch sự mỉm cười nói: "Không cần phải nói những lời khách sáo này, tôi chỉ hy vọng White Knight có thể hợp tác với nhiệm vụ của chúng tôi ở U Linh Biển Chết."

Ogier: "Đừng lo lắng, nghĩa vụ của mọi dị năng giả là phải hợp tác với quan chấp hành trong việc thực hiện sứ mệnh của quan chấp hành."

Lúc này, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp và Thành phố Giải trí Thế giới đều im lặng, sau một hồi im lặng, không khí trở nên sôi sục.

【 Chết tiệt! 】

【 Chết tiệt!!!! 】

【 Cái quái gì vậy!! 】

【 Quan chấp hành cấp S?! 】

Khán giả không thể tin được năm từ mà Ogier đã nói.

Quan chấp hành cấp S? Tất cả những cú sốc trước đó đều không thể so sánh được với cảm giác ngột ngạt mà năm chữ này mang lại. Họ nhìn chằm chằm vào hai người trên ghế pha lê, da đầu tê dại và hét lên trước màn hình.

【 Hai người này là quan chấp hành cấp S! 】

【 Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh, tôi không nghe nhầm đúng không, quan chấp hành cấp S???!!! 】

Hình ảnh bên ngoài của 【Demeter】 và 【Đầu Bếp】 không hung hãn lắm. Suy cho cùng, một người có vẻ trầm tính và chậm rãi, còn người kia trông thật thà và trung thực. Chỉ là một người sinh ra là con gái của mafia Nhật Bản, mồi người có mật danh là 【Đầu Bếp】. Trong số họ không ai là người tốt theo nghĩa truyền thống, họ ngồi cạnh Ogier, không hề nhượng bộ một chút khí chất nguy hiểm và đẫm máu nào.

Sau đó, Marguerite và Con Rối khoan thai đến muộn.

Sau khi Marguerite bước vào, bà cũng nheo mắt khi nhìn thấy Trần Xuyên Huệ.

"Tôi tưởng tôi đến rất sớm, không ngờ còn có người đến sớm hơn tôi." Bà giẫm giày cao gót đi về phía chiếc bàn dài, đi ngang qua Diệp Sanh, nghiêng đầu ưu nhã mỉm cười với Diệp Sanh.

Bọn họ đã có một cuộc chiến căng thẳng ở phó bản trước đó, bây giờ không cần phải nói về chuyện cũ nữa. Marguerite ngồi cạnh Trần Xuyên Huệ và đối diện với Ogier.

Con Rối ngồi cạnh bà.

Bùi Hồi cũng ngồi cạnh Ogier.

Sáu người ngồi trên những chiếc ghế pha lê.

Marguerite đặt chiếc quạt gấp xuống, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Trần Xuyên Huệ bằng đôi mắt xanh và cười giả tạo nói: "Là【Demeter】 Thật sao? Xin chào quan chấp hành, có thể cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô. Chúng ta đã gặp nhau một lần ở 【Cõi Trời】. "

Trần Xuyên Huệ gật đầu, cũng không có ý định nói gì với Hoàng hậu bị chặt đầu, cô thấp giọng gọi: "Black."

Black lăn lộn trên bàn rồi lập tức trở về vòng tay của cô.

Từ trước ra sau. 【Demeter】

【Đầu Bếp】

【Queen】

【J】

【Con Rối】

【Ranger】

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp phát điên.

【 Cứu...Giờ tôi thậm chí còn không dám kêu to nữa. 】

Cũng giống như họ, một nhóm dị năng giả cấp B và cấp C trên tàu cũng muốn giảm bớt sự hiện diện của mình và vùi mình trong những vết nứt trên mặt đất.

Dương Tông cũng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, từng chút lùi về phía sau. Diệp Sanh đứng ở trong góc, vươn tay ra so sánh khoảng cách từ đây đến ngai vàng. Các bước chân của cậu thậm chí cũng theo sau sự rút lui của Dương Tông. Cậu lùi ra cửa, nhìn ngai vàng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đen tối khó đoán trước cực quang đang thay đổi của nước biển.

Dương Tông run giọng nói: "Anh Diệp, lát nữa chúng ta ngồi ở đâu?" Trong trí nhớ của anh ta, Diệp Sanh rất thông minh. Trí tuệ vượt trội nhưng vũ lực không cao lắm. Bởi vì Diệp Sanh là người câm trong giai đoạn đầu của Thành Phố Kỳ Lạ.

Diệp Sinh nói: "Không cần gấp."

Bạch Chính Hưng cười khổ nói: "Ai, người phía trước còn chưa ngồi xong, người phía sau chúng ta cũng không dám ngồi."

Biết đâu sau khi mình ngồi xuống, một đại thần lại chợt nảy ra ý tưởng ngồi ở hàng cuối cùng khiến tất cả đều chết đột ngột.

Vì để tránh hai vị hội trưởng, Quản Thiên Thu đợi ở ngoài tàu, bọn họ là đợt thứ ba. Vừa bước lên boong tàu, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Quản Thiên Thu dừng bước, ngơ ngác nói: "Diệp Sanh?"

Đối với Diệp Sanh, hầu hết mọi người trong trận chung kết Thế giới Khải Minh đều là người quen. Cho nên Diệp Sanh nhìn thấy Quản Thiên Thu cũng không có gì ngạc nhiên, Quản Thiên Thu do dự một chút, bước vào tàu, tinh tường nhận thức được sự nguy hiểm của ghế.

Cô còn chưa kịp hỏi Diệp Sanh, Diệp Sanh đã lên tiếng, lạnh lùng nói: "Tàu được phân loại theo cấp bậc dị năng. Hãy ngồi ở vị trí mà cô nên ngồi."

Quản Thiên Thu mím môi, không chút nghi ngờ gật đầu: "Được, cảm ơn."

Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp.

【 Cứu mạng, tôi vẫn chưa vượt qua được cú sốc khi thấy quan chấp hành cấp S. 】

【 Chúa ơi, hãy cho tôi một số cảnh quay của quan chấp hành cấp S để tôi có thể chiêm ngưỡng bọn họ. 】

【 Thật ra, đưa màn ảnh cho Diệp Sanh cũng được. Nhưng trạng thái của Diệp Sanh có vẻ không ổn, anh ta không có cảm giác như sát thần ở phó bản trước. 】

【 Ôi chúa ơi, đây là Tuyệt Đối Thanh Tỉnh à? Cũng có lúc cô ấy nghe lời một người khác như vậy sao!!! 】

【 Tôi cũng tò mò, Bùi Hồi biết Diệp Sanh, Quản Thiên Thu cũng biết Diệp Sanh? 】

【 Đừng nói nữa. Dư Chính Nghị là quan chấp hành cấp S. Trong suốt phòng phát sóng trực tiếp trước Dư Chính Nghị đi theo Diệp Sanh như một đứa em trai? Mấy người vẫn nghĩ Diệp Sanh là người bình thường? Mấy người mất trí rồi. 】

【 Vậy, có ai trong số mấy người chú ý đến một chuyện kia? Ở cuối phó bản Chim trong lồ ng, điều cuối cùng Marguerite nói với Diệp Sanh là thiếu phu nhân Ninh gia! 】

【 Bà ấy nói là thiếu phu nhân Ninh gia? Chết tiệt, lúc ấy tôi thậm chí còn không nghe thấy bà ấy đang nói gì! 】

【 Thiếu phu nhân Ninh gia??? Ninh gia ah ah ah ah ah! 】

【 Có thể cho trái tim của tôi nghỉ một lúc được không? Sau khi quan chấp hành cấp S bước ra, bây giờ có một thiếu phu nhân Ninh gia. Vậy 200.000 điểm là việc làm của người thừa kế nhà họ Ninh? 】

【 Chắc chắn rồi, quyền lực và sự giàu có như vậy chỉ có thể đến từ nhà họ Ninh, và cũng chỉ có nhà họ Ninh. 】

【 Cuối cùng tôi cũng biết tại sao trong phó bản Thảm họa Kiến, hai sinh viên trường Quân sự nói rằng Kỳ Châu đang cố gắng quyến rũ Diệp Sanh là không biết sống chết... thực sự không biết sống chết. 】

【 Có phải trạng thái của Diệp Sanh trong phó bản này không tốt lắm không? Tôi từng nghĩ rằng mỗi cử động, ánh mắt của anh ấy đều đẹp ngầu đến phát điên. Nhưng bây giờ tôi phát hiện, khi anh im lặng lại có một vẻ đẹp mong manh nào đó. 】

【 Bởi vì cấp bậc dị năng của Diệp Sanh dường như không mạnh nên trí thông minh của anh ấy lần nào cũng khiến mọi người phải kinh ngạc. 】

【 Mấy người thực sự nhầm trọng điểm rồi, đây là thiếu phu nhân Ninh gia, cậu ấy sẽ được quan chấp hành cấp S hộ tống toàn bộ quá trình! Còn muốn cấp bậc gì nữa! Cậu ấy đẹp trai lại thông minh như vậy mà mấy người còn muốn cậu ấy có thể chiến đấu, có phải là quá khắc nghiệt không? 】

【 Nhưng phó bản U Linh Biển Chết không nhìn vào thân phận hay chỉ số IQ của họ, nó chỉ nhìn vào cấp bậc và huyết thống. Tôi nhớ rằng xuất thân của Diệp Sanh có vẻ không được tốt lắm. Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ đang nói chuyện nào ra chuyện đó. (đội mũ bảo hiểm) 】

【 Đúng vậy, Diệp Sanh nên làm gì đây... Dư Chính Nghị đã ngồi xuống rồi, hắn nên ngồi ở đâu. 】

【 Đợi đã, lại có người tới. 】

"Diệp Sanh?" Dần dần mọi người phát hiện ra rằng mọi dị năng giả cấp A đến sau đều tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Sanh, sau đó chào hỏi với cậu. 【Nghịch Vị Thẩm Phán】 và 【Linh Thính】, hai kẻ điên mất trí khét tiếng, cũng không ngoại lệ. Sau khi Circe chào hỏi với Diệp Sanh, cô ấy xem xét tình hình chỗ ngồi và đưa ra quyết định, biết mình muốn ngồi ở đâu.

Dịch Hồng Chi ngồi xuống cùng cô. Một người khác đến từ phía sau.

"Chết tiệt, Diệp Sanh, mẹ nó sao lại là cậu nữa." Thạch Thấp vẫn còn đang phân tâm, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Quản Thiên Thu. Khi nhìn thấy Diệp Sanh ở cửa, gã gần như trợn trắng mắt. Tại sao sau khi gã rời khỏi Làng cổ Dạ Khóc lại gặp phải Diệp Sanh nữa, ông vua giả ngầu!

Vậy là xong rồi, toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người lại trở lại với Diệp Sanh, hahahaha. Gã lại trở thành một chú chó li3m không được chú ý.

"Diệp Sanh."

Lâm Nại ở cùng với Thạch Thấp và cũng hơi ngạc nhiên.

Thạch Thấp quay đầu lại: "Cái gì, Lâm Nại, cô cũng biết cậu ta sao?"

Lâm Nại nói: "Ừ, chúng tôi đã gặp nhau ở 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】."

Thạch Thấp: "..."

Thạch Thấp: "Diệp Sanh, cậu chuẩn bị đi thăm hết mười nơi nguy hiểm nhất à?"

Diệp Sanh nhẹ nhàng gật đầu trước những lời "chào hỏi" từ những người quen cũ: "Vẫn còn thiếu Vịnh Nhân Ngư và Đảo Lữ."

Thạch Thấp: "..." Ha ha.

Thạch Thấp lại bị đánh bại bởi Diệp Sanh, xắn tay áo lên, muốn nói điều gì khác.

Quản Thiên Thu ở bàn dài gọi tên gã: "Thạch Thấp."

Thạch Thấp lập tức quay đầu lại, vui vẻ nói: "Này, Thiên Thu, anh đến rồi."

Mọi người có lẽ đã bị tê liệt bởi hai cái thân phận là quan chấp hành cấp S và là thiếu phu nhân Ninh gia.

Tại thời điểm này, mọi người đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạ lẫm, giữa sự không ngờ và sự hợp lý.

Salmond bế Harbor đi vào cửa, Harbor trông rất vui vẻ và cầm một chiếc cân chào cậu.

"Anh Diệp Sanh!" Khóe miệng Diệp Sanh co giật, đêm nay nghe thấy tên của mình, cậu rùng mình. Poseidon cũng khoan thai đến muộn, không chào hỏi Diệp Sanh mà chỉ đi ngang qua nói: "Không còn nhiều chỗ ngồi nữa, cậu có chắc chắn bây giờ không muốn ngồi xuống không?"

Diệp Sanh nói: "Không cần gấp."

Nhìn thấy tất cả những điều này, Dương Tông gần như quỳ xuống trước mặt Diệp Sanh. Diệp Sanh đã làm gì sau khi rời khỏi 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》? Sao quen nhiều đại thần thế? Giọng nói của Dương Tông run run: "Anh Diệp Diệp Diệp, anh quen những người này sao?"

Diệp Sanh: "Tôi đều gặp qua." Nhưng bọn họ đều không quen biết nhau.

Các quan chấp hành cấp S và các dị năng giả cấp A lần lượt ngồi vào ghế, các dị năng giả cấp B dần dần dũng cảm hơn và ngồi vào những chiếc ghế vàng, theo sau họ là các dị năng giả cấp C. Dương Tông thì không rõ ràng cấp bậc của mình nên không dám ngồi trước, nhưng lại sợ không chiếm được chỗ. Cuối cùng, anh ta bị Bạch Chính Hưng kéo qua.

Dương Tông: "Anh Diệp, chúng tôi đi trước."

"Ừ." Diệp Sanh bắt đầu thực sự khó chịu với cái tên của mình.

Cậu chơi đùa với khối bát diện màu đỏ trong tay để giữ bình tĩnh trong biển sâu.

Sau đó mọi người tiếp tục đến. Kỳ Châu dựa vào vận may của mình để sống sót đến phó bản chung kết, nhưng sau khi trải qua trận quyết đấu sinh tử ở đấu trường cấp A, gã đã trực tiếp đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp. Khi Kỳ Châu phát hiện ra con tàu đắm, gã gần như đã khóc vì sung sướng, gã dùng tay và chân để trèo lên boong tàu một cách khó khăn.

Kết quả là vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đôi mắt của Kỳ Châu mở to, Kỳ Châu, "Diệp Sanh?"

Diệp Sanh: "............"

Diệp Sanh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng như đao.

Kỳ Châu đã bị cậu bắn trong 【Thảm họa Kiến】, ngay lập tức gã sợ hãi và chạy thẳng vào đám đông.

【 Đây là đều là người quen của Diệp Sanh...】

【 Kỳ Châu thực sự đã đến trận đấu chung kết? Vận may không tệ. 】

【 Diệp Sanh thật sự không định ngồi xuống sao? Thực lực của hắn cấp bậc thế nào? Ôi chúa ơi. 】

【 Anh ta không có dị năng. 】

【 À, cái gì cơ???!!! 】

【 Cái gì???!!! 】

【 Cậu nói Diệp Sanh không có dị năng? 】

【......Ôi chúa ơi! Không có dị năng, nếu có thể gặp được nhiều đại thần như vậy, trải qua nhiều nơi nguy hiểm như vậy, vậy thì hắn thực sự rất mạnh! 】

【 Nhưng mạnh mẽ có ích lợi gì? U Linh Biển Chết chỉ nhìn vào thiên phú và huyết thống, sau này cậu ta có chăm chỉ hay thông minh đến đâu cũng sẽ vô dụng. 】

【 Vì sao nhà họ Ninh lại để Diệp Sanh ra vào Thế giới Khải Minh? Ahhhhhhhhh tôi thật hồi hộp. 】

Diệp Sanh không hề vội vàng, cậu nhìn đám khách đang chờ đợi vị lãnh chúa thuần trắng xuất hiện ở cố hương của Animus.

Cậu nhìn khắp phòng tiệc lộng lẫy, tính toán góc bắn và nhìn chiếc ngai xương cá voi không tì vết.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu.

"Diệp Sanh."

"..." Lại nữa?

Hôm nay Diệp Sanh muốn giết người khi nghe thấy tên mình và cậu quay lại theo bản năng. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp quen thuộc đó, động tác của cậu như cứng đờ.

Những bóng đen dưới đáy biển được chia tách bởi bầy cá voi ở phía trên thành cổ.

Ninh Vi Trần mặc một bộ tây trang màu đen, như mới tới từ Đảo Bướm. Bàn tay đeo nhẫn của Ninh Vi Trần vốn đặt trên vai Diệp Sanh, nhưng khi Diệp Sanh vừa quay đầu lại, nó đã rơi xuống eo cậu. Làn nước biển trong xanh khiến nụ cười trong đôi mắt ấy vô cùng lung linh dịu dàng. Thân hình hắn cao gầy, cánh tay từ phía sau ôm lấy eo Diệp Sanh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người yêu, hắn không nhịn được bật cười. Sự nhớ mong suốt thời gian qua dường như dòng thủy triều đổ xuống, Ninh Vi Trần nghiêng người tới, đặt lên mặt Diệp Sanh một nụ hôn đơn giản mà dịu dàng, nhẹ nhàng nói.

"Đã lâu không gặp, Sanh Sanh."

Diệp Sanh đứng rất thẳng, chiếc áo sơ mi trắng khiến vòng eo cậu thon gọn và thẳng tắp, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như một bức danh họa. Nhìn thấy Ninh Vi Trần, cậu không biết nên nói cái gì. Một nụ hôn rất nhẹ, tựa như chỉ là dòng nước biển mát lạnh chảy qua một bên mặt. Nhưng Diệp Sanh vẫn nghe được rất nhiều cảm xúc trong giọng nói của hắn.

Dư Chính Nghị ngồi trên ghế chủ tọa, ngạc nhiên hỏi: "Thái tử?"

Trần Xuyên Huệ cũng bối rối.

Sao Thái tử cũng tới đây!

Toàn bộ U Linh Biển Chết, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp và toàn bộ Thành phố Giải trí Thế giới đều đang theo dõi họ.

Sắc mặt Diệp Sanh có chút quái dị, nhưng cậu cũng không có đẩy Ninh Vi Trần ra.

Nụ cười và nụ hôn trước đó của Ninh Vi Trần hoàn toàn là theo bản năng. Kể từ khi chia xa ở Nhạc Viên, nỗi khao khát bấy lâu đã khiến hắn không còn thời gian để quản lý biểu cảm và cử động của mình sau khi gặp người yêu. "Anh đang đứng ở cửa đợi em phải không, anh yêu?"

Diệp Sanh vẫn vô cảm nhìn hắn.

"..."

Lúc này Ninh Vi Trần mới nhớ tới cái hố trước đây chính mình đã đào. Nụ cười của hắn vẫn không thay đổi, như thể hắn vẫn là một quý công tử ái muội thâm tình. Nhưng bàn tay đang ôm eo Diệp Sanh hơi siết chặt, lộ ra sự căng thẳng và bất an trong lòng hắn.

Diệp Sanh nói: "Ninh gia muốn cậu tới đây sao?"

Ninh Vi Trần trả lời mọi câu hỏi: "Không. Em đến đây chỉ vì muốn gặp anh."

Diệp Sanh: "Được."

Diệp Sanh nói với tốc độ bình thường rồi quay lại chuyện chính sự: "Muốn gặp người điều hành thứ năm ở U Linh Biển Chết, cậu cần ngồi xuống ở trong phòng tiệc theo thứ tự huyết hệ. Cậu có thể tìm chỗ ngồi trước."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Sanh Sanh, em ngồi ở ghế khách chỉ sợ nó không ra được."

Diệp Sanh gật đầu, "Cậu nói đúng." Dù sao huyết thống của Ninh Vi Trần cao hơn người điều hành thứ năm.

Ninh Vi Trần không thể đoán được thái độ của cậu và cũng không biết nên nói chuyện với giọng điệu nào.

Diệp Sanh: "Tìm chỗ ngồi trước đi. Ninh Vi Trần, cậu có thể khống chế 【Huyết Hệ】 của mình không?"

Ninh Vi Trần: "Được, có thể." Hắn cười, giọng điệu trêu chọc, nịnh nọt: "Nhưng anh yêu, lâu rồi không gặp, anh không muốn đổi xưng hô cho em sao?"

Sắc mặt Diệp Sanh vẫn không thay đổi, nhưng khi Ninh Vi Trần nghiêng người tới, Diệp Sanh ghé sát vào tai hắn, giọng nói rất nhẹ nhàng, lời nói lạnh như băng. "Đổi xưng hô?"

"Đổi cái gì?"

"Khronos? Hay người điều hành thứ nhất?"

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần: "............"

Hắn có thể đối phó với tất cả các loại tương tác xã hội trong xã hội loài người một cách dễ dàng. Nói chuyện gần như đã trở thành một nghệ thuật hoàn hảo của hắn. Đây là lần đầu tiên Ninh Vi Trần phát hiện mình không nói nên lời...

Diệp Sanh khi nhìn thấy hắn rất tức giận và muốn rút súng, nhưng cậu không bao giờ thích thể hiện những cảm xúc riêng tư của mình với người ngoài.

Giống như cậu không thích chấp nhận ánh nhìn của người khác. Dù mối quan hệ riêng tư giữa cậu và Ninh Vi Trần là gì thì đó cũng là việc của họ, không đến lượt người khác xem.

Trần Xuyên Huệ không nhận ra rằng bầu không khí giữa Diệp Sanh và Ninh Vi Trần có gì đó không ổn. Nhưng Dư Chính Nghị nhìn khí tức xung quanh Diệp Sanh lại cảm thấy kinh hãi...

Ninh Vi Trần có lẽ đã đoán được Diệp Sanh đang nghĩ gì.

"Em biết rồi."

Lúc này, hắn còn nhiệt tình với những người trên con tàu này hơn cả người điều hành thứ năm, như thể hắn là chủ nhân ở đây.

Đối diện với ánh mắt của những người đó, Ninh Vi Trần nở một nụ cười tao nhã, hắn thực sự chân thành chào đón những người này.

---Editor có lời muốn nói---

=))) cười vl cười quê quá quê =)) cứ nghĩ tới cái hố tự mình đào mà bcuoi =)))