Cuộc chạm trán đầu tiên của họ là ở vùng biển bị xáo trộn về thời gian. Cực quang dưới biển sâu đẹp như tấm màn trăng che phủ san hô, rong biển và vỏ trai ngọc dưới đáy biển.
Thế giới giống như một giấc mơ màu xanh.
Diệp Sanh, một người không thích hoa, đã trồng rất nhiều hoa Violet trên Đảo Bướm.
Lúc đầu cậu chỉ dùng nó như một công cụ để trút giận nhưng về sau dần dần nó trở thành thói quen.
Cho đến khi Ninh Vi Trần lớn lên và rời đi khỏi Đảo Bướm, những bông hoa trước cửa sổ phòng cậu vẫn chưa bao giờ khô héo.
Ngôn ngữ của loài hoa Violet là "Yêu em trong mơ".
Một giấc mơ hoang đường đã khiến một người tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc chìm đắm hoàn toàn.
Làn khói thuốc súng của Thành phố Giải trí Thế giới bị cơn mưa lớn làm mờ đi.
Các đường phố và ngõ hẻm đóng băng thành một khung cảnh phong phú rực rỡ và đầy màu sắc.
Giây tiếp theo, một cơn bão ập đến.
Tiếng kính vỡ vang lên.
Ký ức bị xé nát chia năm xẻ bảy.
Diệp Sanh trở lại rừng chuối.
Cậu cúi đầu nhìn lại khẩu súng trong tay.
Bây giờ cậu mới biết khẩu súng này có tên, tên của nó là "Định số".
Sắp xếp số phận trật đường ray quay trở lại và trả về "số cố định".
...Một khẩu súng định số được sinh ra từ nơi khởi nguyên sâu thẳm.
*
Trung Quốc, Âm Sơn. Địa chỉ cũ của Viện phúc lợi Âm Sơn.
Sau trận hỏa hoạn năm đó, viện phúc lợi Âm Sơn đã thay đổi địa điểm. Sau khi chuyển đến địa điểm mới, tàn tích cũ đã bị bỏ hoang và giờ đây đã trở thành vùng đất hoang, cỏ dại mọc um tùm. Diệp Vẫn đến nơi Hoàng Di Nguyệt được phẫu thuật.
Cô cúi xuống, mở ngăn kéo có mạng nhện và tìm thấy bên trong một ống nghiệm nhỏ rỗng.
Diệp Vẫn mở ra, đổ một giọt chất lỏng màu trắng tinh khiết vào lòng bàn tay.
Vẻ mặt của cô không thể được nhìn thấy rõ ràng trong ánh sáng và bóng tối.
Những "phôi thai" hình thành do quá trình sinh trưởng ngược của Diệp Sanh đã được cô cất giữ trong ống nghiệm này.
Chất lỏng màu trắng tinh khiết còn lại trong ống, theo một nghĩa nào đó, là nước xác của 【Hải Đăng】. Sự tồn tại của dị năng cấp S 【Huyết Hệ】 đã ngăn cản họ gi ết chết 【Hải Đăng】.
Vì thế sau này Diệp Vẫn nghĩ ra biện pháp có thể chế nó thành 【Nhau Thai】. Dưới điều kiện không chạm vào 【Huyết Hệ】, để 【Hải Đăng】 sống một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết.
Sự tái sinh của Diệp Sanh thông qua 【Nhau Thai】 bản thân nó đã là một phép lạ. Bởi vì sự ra đời của cậu đại diện cho cái chết của 【Hải Đăng】, cấp bậc huyết thống của con người không thể vượt qua cấp bậc huyết thống của sứa. Khả năng duy nhất là trong trái tim của cậu còn sót lại một đoạn tơ sinh mệnh, sợi tơ sinh mệnh đó đã giúp cậu gi ết chết 【Hải Đăng】.
Giọng nói của Diệp Vẫn rất nhẹ nhàng: "Anh ơi, bây giờ anh không còn sợ gì nữa."
Cô đưa cho cậu súp nguyên thủy để che giấu thân phận của cậu.
Cậu được trao cho cơ thể của người anh em song sinh có cùng huyết thống với người điều hành thứ năm.
Cậu đã có súng định số.
Dù đời này hay đời trước.
Diệp Sanh sẽ mãi mãi là người có đủ tư cách nhất để đối đầu với Đế Quốc Dị Giáo.
Cậu thậm chí đã có huyết thống có thể giết được tên dị giáo cấp S đó.
Diệp Vẫn nói: "Ban đầu em nghĩ rằng kiếp này anh lớn lên như một người bình thường thì tốt biết mấy. Dù sao đây cũng là chúng ta nợ anh."
Khi Đảo Bướm chìm xuống, cô nhận ra mình chưa bao giờ hiểu được anh trai mình.
Người anh trai luôn tỏ ra toàn năng và lạnh lùng đó thực ra lại có rất nhiều tính trẻ con mà khi còn nhỏ cô đã không nhận ra.
Diệp Vẫn bình tĩnh nói: "Em hy vọng anh sinh ra ở Âm Sơn, chết ở Âm Sơn, học tập, lớn lên, lập gia đình, sinh con như người thường, cả đời này anh sẽ không bao giờ dính vào Cục Phi tự nhiên hay Đảo Bướm nữa."
"Nhưng anh là người đã được định sẵn sẽ đem mọi thứ trở lại "định mệnh". Làm sao anh có thể ở lại Âm Sơn được?"
Diệp Vẫn: "mercy of god... anh chính là lòng nhân từ cuối cùng mà Chúa ban cho nhân loại."
Thực ra cô không quen dùng từ "Chúa cứu thế" để gọi anh trai mình.
Bởi vì Diệp Sanh chưa bao giờ là người tốt bụng.
Cô thích gọi nó là "định mệnh" hơn.
Định mệnh đẩy mọi người đến cái kết mà lẽ ra họ phải có.
Lớn lên bên cạnh Burris, điều sâu sắc nhất mà Diệp Vẫn nhận ra là đúng sai chỉ là tương đối.
Về những gì đã xảy ra hơn một trăm năm trước, có rất nhiều người tiếc nuối và hầu hết đều chết trong cuộc đại thanh trừng. Cô không hỏi Burris liệu hắn có hối hận hay không, cô cũng không hỏi Kén liệu hắn có hối hận hay không. Vì hối hận cũng vô ích thôi.
Tiến sĩ trước khi chết đã nói với cô một câu: "Tiểu Vẫn, đi đến đây mà sai, thì cũng chỉ có thể là đúng thôi." Và đó chính là cách mà mọi thứ diễn ra.
Kiếp này, Diệp Sanh tránh xa Đảo Bướm.
Anh trai cô căm ghét Đảo Bướm là đúng. Nhưng ngoài hận thù ra, hẳn là không có cảm xúc nào khác.
Anh trai cô chưa bao giờ là loại người "cảm thấy mình đau khổ", cũng không phải là người bị cảm xúc chi phối suy nghĩ. Diệp Sanh sẽ không có những cảm xúc tiêu cực như "bị phản bội", "bị thất vọng" hay "bị tổn thương". Những cảm xúc tiêu cực của cậu luôn hung hãn, chẳng hạn như "ghê tởm", "hủy diệt" và "giết chóc". Người lớn lên trên Đảo Bướm đều thấy máu nhiều hơn nước mắt.
Diệp Sanh chưa bao giờ thụ động chờ đợi "người trên đời phản bội mình". Biết rằng thế giới đang bị tàn phá, trước tiên cậu sẽ hủy diệt và sau đó cải tạo thế giới.
Nếu một trăm năm sau Diệp Sanh nhìn thấy tình huống này, liệu cậu có cười nhạo sự bướng bỉnh trước đây của họ không?
Cô nghĩ, không.
Sẽ không có ai nhìn lại.
Những gì đã xảy ra một trăm năm trước không quan trọng lắm với bất kỳ ai.
Cô rút ký ức ban đầu ra vì cảm thấy không cần thiết phải nhớ lại.