Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 287: Người Sáng Lập




Circe nói: "Không ngờ cậu lại có hứng thú với hội trưởng của ba công hội lớn. Diệp Sanh, thậm chí cậu còn gặp những quan chấp hành cấp S, và cậu vẫn tò mò về 【Queen】 và 【J】, tại sao vậy?"

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Không có lý do gì."

Circe thờ ơ nhún vai, "Xem ra tôi không có vinh dự được biết câu trả lời." Đôi mắt đỏ hồng của cô ngưng tụ thành một điểm, đôi môi đỏ mọng cong lên, "Nhân tiện, tôi còn có một tin tức khác, tôi không biết là đúng hay sai, White Knight có thể tham gia vào Thế giới Khải Minh này."

Diệp Sanh ngước mắt lên với đôi mắt sắc bén: "Hắn sẽ tham gia ở giai đoạn nào?"

Circe nói: "Chắc là bước cuối cùng, trong cuộc thi tuyển chọn cấp độ A của Thế giới Khải Minh."

Circe bẻ tay nói: "【Thế giới Khải Minh】 công khai kêu gào với Cục Phi tự nhiên, với tư cách là người ủng hộ trung thành của Tổng cục, Caesar Đại Đế chắc chắn sẽ không tham gia. Nhưng khi White Knight bước vào trò chơi, Queen có thể sẽ theo sát phía sau."

"Cậu sẽ gặp họ trong trò chơi."

Diệp Sanh cụp mắt xuống. 【J】, 【Queen】 và quan chấp hành cấp S 【Đầu Bếp】. Giờ đây, ba người này được biết đến là những người chơi mạnh nhất trong trò chơi.

Circe nói: "Diệp Sanh, tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi của cậu. Cậu có nên đáp lại và trả lời tôi một câu hỏi không?"

Diệp Sanh: "Cô hỏi đi."

Vẻ mặt Circe đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô đứng thẳng lên và lạnh lùng nói: "【Thế giới Khải Minh】 là cái quái gì vậy?!"

Diệp Sanh biết rằng Circe giả mù sa mưa tới tìm chính mình ôn chuyện nhất định là có mục đích khác.

"Tôi không biết sự thật về 【Thế giới Khải Minh】. Nhưng tôi có thể nói với cô rằng Chủ Thần toàn năng của 【Thế giới Khải Minh】 là người điều hành diễn đàn thứ tư, ENIAC. Kẻ dị giáo cấp S của Đế Quốc."

Dị giáo cấp S?!

Circe choáng váng một lúc lâu rồi chửi rủa với vẻ mặt u ám.

Diệp Sanh nói: "Circe, cuối cùng xin hãy giúp tôi một việc nhỏ."

Circe cảnh giác nhìn cậu, "Cái gì?"

Diệp Sanh nói: "【Linh Thương】 ở đâu?"

Tại bến cảng bị bỏ hoang của Helheim, một sợi dây thừng thô dày dẫn đến một ngôi nhà gỗ trên biển. Diệp Sanh xuyên qua sương mù và đi đến ngôi nhà gỗ, phát hiện ra rằng ông lão đã đặt một hộp thư trước cửa nhà mình.

Có dòng chữ viết ngoằn ngoèo bên dưới 【Bỏ ảnh ở đây】. Những bức ảnh Nhạc Viên là giấy thông hành cho việc gặp Linh Thương. Diệp Sanh đặt những bức ảnh đã chuẩn bị sẵn vào, ngay sau đó cánh cửa tự động mở ra. Tiếng ông lão ho khan từ bên trong truyền đến, "Vào đóng cửa lại, khụ khụ, khụ khụ, đừng để ông già này bị cảm lạnh."

Diệp Sanh bước vào trong và đóng cửa lại. Ngôi nhà gỗ tuy nhỏ nhưng rất ấm áp, một mình trôi dạt trên biển.

"Nói đi, muốn đổi cái gì." Ông lão nằm trên giường bệnh b3nh hoạn nói. Tuy nhiên, khoảnh khắc ông ngẩng lên và nhìn thấy Diệp Sanh, tất cả những lời tiếp theo đều bị mắc kẹt trong cổ họng ông. Khuôn mặt ông run rẩy trong giây lát. Đột nhiên ông ta lấy tay ôm ngực và ho dữ dội. "Khụ khụ khụ khụ!" Tiếng ho chói tai, tựa như đang ho ra tim, gan, phổi.

Diệp Sanh rót một ly nước trên bàn, đi tới đưa cho ông, không hề ôn chuyện cũng không chào hỏi, chỉ hỏi: "Ông còn có thể sống được bao lâu?"

"Khụ khụ khụ khụ!"

Ông già ho mạnh hơn. Ngón tay lão già như gỗ mục, run rẩy nhận lấy cốc nước từ tay Diệp Sanh, sắc mặt giật giật, kỳ quái nói: "Cháu quả thực là ông dạy ra đồ đệ tốt."

Diệp Sanh cúi đầu, lặng lẽ nhìn ông mà không nói gì.

Ông lão nhấp một ngụm nước nóng, nằm trên giường, liếc nhìn Diệp Sanh, lẩm bẩm: "Cháu thay đổi khá nhiều đấy."

Diệp Sanh lơ đãng nói: "Ừm."

Ông lão nói: "Cháu có muốn tự nhìn mình trong gương không?"

Ông sắp chết trên một đống tiền, trong ngôi nhà gỗ tưởng chừng như không mấy dễ thấy trên biển này, bất cứ thứ gì ném từ bên trong ra đều sẽ là báu vật mà những dị năng giả đều nóng lòng tìm kiếm. Ông lão thản nhiên lấy chiếc gương vỡ trên tường bên cạnh ném cho Diệp Sanh. Diệp Sanh cầm lấy, cậu đã đối phó dị giáo quá lâu, vừa chạm vào liền biết đây ít nhất là đạo cụ cấp C.

Ông lão ậm ừ nói: "Cháu đã bao lâu rồi không soi gương, cháu không thấy mình trông rất kỳ lạ trong gương sao?"

Diệp Sanh nói: "Cháu không cảm thấy vậy."

Ông lão trợn mắt nói: "Vớ vẩn, khi ông tách khỏi cháu, trong người cháu không có nhiều sát khí như vậy."

"Vâng."

Diệp Sanh lau bụi trên gương và nhìn thấy khuôn mặt của chính mình. Đối với Diệp Sanh, chức năng duy nhất của nét mặt một người là phân biệt mình với người khác. Vì vậy, cậu không bao giờ quan tâm đ ến ngoại hình của chính mình, cũng như ngoại hình của người khác. Chàng trai trẻ trong gương có lông mày, mũi, miệng và các đường nét trên khuôn mặt quen thuộc, nhưng khí chất đã thay đổi một chút.

Lúc trước ở Hoài Thành, cậu lạnh lùng và "buồn tẻ", nhưng bây giờ cảm giác buồn tẻ đó đã hoàn toàn biến mất.

Ông lão cầm cốc nước nóng nói: "Giết quá nhiều người, cháu sẽ không nhận ra chính mình."

Diệp Sanh buông gương xuống, thản nhiên nói: "Đời trước cháu giết người còn ít sao?"

Ông lão nghẹn họng, sau đó ngước lên với ánh mắt phức tạp nói: "Cháu biết được bao nhiêu?"

Diệp Sanh không có ý úp úp mở mở với ông, thẳng thắn nói: "Cháu biết kiếp trước cháu lớn lên ở Đảo Bướm, cũng biết cháu và Diệp Vẫn có quan hệ thân thiết."

Giọng nói của ông lão nghe như thở dài: "Diệp Vẫn, cả cháu cũng biết về cô ta..."

Diệp Sanh nói: "Cô ấy ra lệnh cho ông đến Âm Sơn phải không?"

Ông lão xoa hai ngón tay vào nhau, làm động tác xoa tiền, nói: "Người trẻ tuổi, chú ý lời nói của mình. Ra lệnh là cái gì gì? Ông già này giao dịch với cô ta. Giao dịch, lấy tiền làm việc, cháu biết giao dịch không?"

Diệp Sanh: "Cô ấy đã cho ông bao nhiêu tiền? Để ông rời khỏi Thành phố Giải trí Thế giới và đi đến nơi xa xôi ở núi Âm Sơn."

Ông lão lắc đầu, "Ông không thể nói, đây là bí mật."

Diệp Sanh không nói nữa.

Ông lão nói: "Ngồi xuống, đừng đứng nữa. Hai thầy trò chúng ta đã lâu không gặp như vậy. Để ông nhìn kỹ cháu một chút."

Diệp Sanh phàn này với vị sư phụ này: "Khi ông ở Âm Sơn, lẽ ra ông nên chỉ dạy cháu cách mặc cả."

Ông lão trừng mắt: "Dạy cháu mặc cả thôi chưa đủ, cháu biết tiền quan trọng như thế nào sao! Có thể tiết kiệm được một xu là được một xu. Thế nhưng, tên nhóc con nghèo đến thế mà còn coi tiền như rác rưởi thì thật kỳ lạ!"

Diệp Sanh ngồi xuống và phớt lờ lời mỉa mai của ông.

Ngoài kia sóng to gió lớn nhưng lòng cậu lại bình yên đến lạ.

Thị lực của ông lão bây giờ đã không còn tốt nữa, đôi mắt đục ngầu cần phải nheo lại mới có thể nhìn rõ bộ dáng của người đó trong ánh sáng mờ ảo. Ông ngồi dậy, cẩn thận quan sát nét mặt của Diệp Sanh, ngón tay kéo tách trà và nói với giọng tang thương mà khinh thường.

"Nhóc con này, ông nói rồi, cháu giết quá nhiều người sẽ không nhận ra chính mình."

Diệp Sanh: "Cháu biết, cháu một mực cố gắng tìm lại chính mình."

Ông lão nói: "Lấy lại những ký ức đã mất?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ông lão: "Cháu muốn biết cái gì?"

Diệp Sanh nói: "Trước nói cháu sống lại như thế nào đi." Cậu dừng một chút, nói: "Có lẽ cháu nên đổi lời, gọi là người chết sống lại."

Ông lão nói: "Trên thế giới này có một vật phẩm cấp S tên là 【Nhau Thai】, có thể trẻ hóa con người và đảo ngược sự phát triển. Cháu quả thực đang sống lại."

Ông vẽ một hạt nhỏ trong không khí.

"Chính là bởi vì Nhau Thai mà cháu biến thành trứng thụ tinh, hóa thành hạt. Diệp Vẫn ở trong viện phúc lợi Âm Sơn, có duyên gặp được làm cho Hoàng Di Nguyệt nuốt hạt châu này. 【Nhau Thai】 là vật phẩm cấp S và có năng lực chữa khỏi rất mạnh mẽ, nó đã cứu mạng Hoàng Di Nguyệt và cũng duy trì sự sống của cháu."

Diệp Sanh nói: "Vậy sau đó thì sao."

Ông lão nói: "Diệp Vẫn hi vọng cháu kiếp này sinh ở Âm Sơn, chết ở Âm Sơn, kiếp này tốt nhất không nên rời khỏi Âm Sơn. Nhưng cô ta đánh giá nhân tính quá cao, Hoàng Di Nguyệt đối xử với cháu rất tệ."

Diệp Sanh chỉ cảm thấy mỉa mai: "Là người cầm quyền ở Đảo Bướm, Diệp Vẫn đã đánh giá bản chất con người quá cao?"

Ông lão ngơ ngẩn, cười khổ một mình rồi thở dài: "Hai anh em các người quả thực khó lừa hơn người khác. Ông thậm chí không nghĩ đến việc trở thành người hòa giải."

Diệp Sanh lãnh đạm nói: "Không cần làm hòa, hiện tại cháu đã bị Đảo Bướm theo dõi."

Ông lão sửng sốt một chút, sau đó nói: "Sớm như vậy? Yên tâm đi, Đảo Bướm có Diệp Vẫn ở đây sẽ không làm gì quá đáng với cháu đâu. Cháu và Diệp Vẫn chưa hề cãi nhau đến mức chưa chết không ngừng. Sau khi cô ta gửi cháu đến Âm Sơn thì chính bản thân cô ta cũng bị thương nặng và phải quay lại Đảo Bướm để chữa trị nên cô ta không ở lại lâu. Thực ra, lẽ ra cô ấy nên đến tìm ông ngay khi cháu vừa sinh ra, nhưng phải 5 năm sau cô ta mới kết thúc quá trình điều trị."

"Ông là "người sống sót" duy nhất trong thời đại thảm họa. Cô ta đến gặp ông chỉ để ông có thể giấu cháu đi để cháu không trở thành mục tiêu của Cục Phi tự nhiên hay những kẻ dị giáo."

"Ông không biết vì sao lúc đầu hai anh em lại chia xa, nhưng thực sự Diệp Vẫn muốn cho cháu một cuộc sống bình thường."

Giọng ông già rất bình tĩnh.

Diệp Sanh sững sờ một lúc khi nghe được sáu chữ cuối cùng.

Trên thực tế, trước khi lên chuyến tàu Âm Sơn, kế hoạch sống của cậu là sống một cuộc sống bình thường. Không có dị năng giả, không có dị giáo, không có Cục Phi tự nhiên và không có Đảo Bướm. Cả đời cậu từng bước lớn lên, đè nén bạo lực chán đời trong lòng, giả vờ làm người bình thường, rồi chết một mình ở dãy núi Âm Sơn.

Ông lão nói: "Trước khi cháu đến đây, kỳ thật Diệp Vẫn cũng tới đây, cô ta nhờ ông đưa thứ này cho cháu."

Ông lão lấy từ trong tủ trên tường ra một ống nghiệm nhỏ. Chất lỏng trong ống nghiệm có màu bạc, chảy ra ánh sáng kỳ lạ. Ông lão nói: "Đây là 【Súp nguyên thủy】, một thứ được sinh ra từ nơi khởi nguyên. Diệp Vẫn nhờ ông đưa cái này cho cháu."

"Cô ta nói, nếu cháu đến Thành phố Giải trí Thế giới tìm ông, vậy thì có nghĩa là cháu đã lấy lại được súng, lại một lần nữa dính líu đến tất cả thế lực ở kiếp trước."

"Sớm hay muộn cháu sẽ phải đối mặt với Đế Quốc. Thuốc thử này có thể tạo thành một "không gian" xung quanh cháu tương tự như người điều hành cấp S, che giấu khuôn mặt, ID và hơi thở của cháu, đồng thời giúp cháu tránh những đòn chí mạng."

Diệp Sanh nói: "Sao cô ấy lại đưa cho cháu thứ này làm gì?"

Cậu dùng ngón tay chà xát ống thuốc thử.

"Cô ấy để súng lại cho tôi, cho nên chữ "mercy of god" ở mặt sau tờ giấy cũng là do cô ấy viết phải không?" Diệp Sanh cụp mắt xuống, lạnh lùng nói.

"Cháu và cô ấy được tiến sĩ Tần nhận nuôi và lớn lên trên Đảo Bướm. Quá khứ của cháu luôn có mối liên hệ chặt chẽ với Đảo Bướm, chứ không phải Đế Quốc." Diệp Sanh dường như đang mô tả điều gì đó không liên quan gì đến cậu. "Diệp Vẫn muốn cháu giúp Tổng cục đối phó với Đế Quốc."

Ông lão im lặng nhìn cậu, sau đó mỉm cười lẩm bẩm: "Khó trách cô ta nói, nếu có thể lợi dụng được, thì cháu không phải là Diệp Sanh."

"Vậy cháu muốn đi à?" Ông lão thở dài, ngữ khí nghiêm túc nói: "Ông không đồng ý để cháu đi, bảy người điều hành Jeremiel quá nguy hiểm."

Trong căn nhà gỗ tối tăm, Diệp Sanh khẽ nhếch khóe môi, mang theo cảm giác mỉa mai mãnh liệt. "Đi."

"Tuy nhiên, cháu không quan tâm đ ến cuộc đấu tranh giữa Đảo Bướm và Đế Quốc, cũng như sự sống còn của nhân loại."

"Cháu đến Đế quốc chỉ để tìm người sáng lập của họ."

"Vì cháu, vì người yêu của cháu."

Cái chết của cậu ở kiếp trước chắc chắn có quan hệ mật thiết với người sáng lập này.