Diệp Vẫn không ở lại Thành phố Giải trí Thế giới quá lâu.
Cô đến phòng vé ở cảng Frigga và lấy thẻ ra: "Một vé đến Trung Quốc, cảm ơn."
Máy móc ở phòng vé nhận dạng cô ấy.
"Đã được phê duyệt, vé đang được phát hành."
Diệp Vẫn lấy vé từ cổng soát vé ra, trước khi rời đi cô nhìn lại thành phố ẩn trong sương mù.
Đã lâu rồi cô ấy không đến đây. Nhà tù và nghĩa trang này, từng đầy rẫy giết chóc và điên loạn, đã vô tình trở thành hình ảnh thu nhỏ của "rượu và sự giàu có".
Bên tai cô là tiếng gió, tiếng thủy triều, tiếng ồn ào và tiếng còi tàu du lịch bất tận. Người ta đến rồi đi ở bến cảng, con tàu này cập bến, con tàu khác ra khơi.
Nhiều người đặt chân lên vùng đất này với hoài bão lớn lao, coi nó như những bậc thang lên thiên đường, cũng có không ít người sợ hãi rơi nước mắt, như thể họ đã bước vào tầng địa ngục thứ mười tám.
Chiếc hộp ma thuật mà con người đã mở ra hàng trăm năm trước giờ đây cuối cùng cũng phải gánh chịu hậu quả của nó. Trên thực tế, rủi ro ở đây lớn hơn nhiều so với cơ hội nhưng họ không biết điều đó. Thời thế sóng gió, mỗi người đều là một con kiến đang nỗ lực sinh tồn trong biển cả cô độc.
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra một phép ẩn dụ thích hợp——
Cô đứng ở cảng Frigga ồn ào và hỗn loạn, như thể cô đang đứng trong thành phố sương mù của thời đại Victoria thế kỷ 19.
Đây là một thành phố được tạo nên từ đầm lầy, sương mù, bồ hóng và phân ngựa.
Đây là một thành phố được tạo nên từ máu tươi, tiền bạc, giết chóc và dối trá.
"Promised Land."
Diệp Vẫn thì thầm tên ban đầu của nó, quay người lên thuyền, bóng dáng đó biến mất trong màn sương.
*
"Tôi muốn... quay trở lại... U Linh Biển Chết."
"Cầu xin cậu......"
"Tôi muốn, về nhà."
Diệp Sanh lại bị đánh thức bởi cơn ác mộng trên tàu. Vết bớt trên vai nóng như lửa đốt, đầu đau như búa bổ, cậu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt hạnh tràn ngập sự tức giận cực kỳ lạnh lùng.
Tiếng khóc đau thương và mờ mịt trong tâm trí cậu giống như tiếng kêu trầm của một con thú non.
Là ai đang nói chuyện?
Sắc mặt Diệp Sanh vặn vẹo, cậu xuống giường rót cho mình một cốc nước. Dòng nước lạnh tràn vào cổ họng, làm cậu nhức nhối và khiến cậu tỉnh táo một chút.
Điện thoại di động đặt trên bàn đầu giường đột nhiên sáng lên, trên mặt Diệp Sanh không có biểu tình gì, cậu bật đèn lên thì phát hiện là Lạc Hưng Ngôn gửi tin nhắn cho cậu.
Khi Lạc Hưng Ngôn đi nghỉ phép, anh ta ước mình có thể vứt điện thoại di động đi và không bị ai làm phiền.
Chắc hẳn anh ta đã mất trí và gửi tin nhắn cho cậu vào lúc nửa đêm.
Bấm vào tin nhắn, Diệp Sanh phát hiện ra Lạc Hưng Ngôn quả thực đã mất trí.
【 Xong rồi xong rồi xong rồi, Thái Tử Phi, lần này cậu thực sự đang bị Đảo Bướm theo dõi. 】
【 Chết tiệt, người cầm quyền đã quay lại rồi. Tổng cục Cục Phi tự nhiên đột nhiên gọi tất cả các hồ sơ nơi nguy hiểm về cậu và đưa cho người cầm quyền xem. 】
【 Mặc dù khi tôi lưu trữ 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, tôi đã cố gắng hết sức để miêu tả cậu như một người thông minh bình thường. Nhưng tôi không thể đề phòng Lạc Hằng, tên nhãi con lông trắng nham hiểm này, hắn ta đã nghi ngờ cậu khi tham gia 《 Làng cổ Dạ Khóc 》. Tôi đã cảnh cáo hắn đừng viết quá nhiều, nhưng nhãi con lông trắng này quá quỷ quyệt, không biết hắn có làm trước mặt một đằng sau lưng một nẻo hay không. Xong rồi, xong rồi xong rồi, Thái tử phi, cậu đang bị Đảo Bướm theo dõi! 】
【 Bây giờ cậu không bao giờ không bao giờ được rời xa Thái tử! 】
Diệp Sanh phớt lờ lời khuyên của anh và gõ phím.
【 Người cầm quyền chính là Diệp Vẫn sao? 】
"?"
Lạc Hưng Ngôn xóa tất cả những từ chưa gửi trong khung nhập cùng một lúc.
Để bày tỏ sự bàng hoàng trong nội tâm, anh đã gửi liên tiếp nhiều dòng dấu chấm hỏi.
【????????????? 】
【 Mẹ kiếp, sao cậu biết được? 】
【 Chết tiệt, ai đã nói với cậu đó? 】
【 Thông tin về người cầm quyền trên Đảo Bướm thậm chí không tồn tại ở Học viện Quân sự Số 1. 】
Diệp Sanh phớt lờ câu hỏi của anh và hỏi một cách thờ ơ. 【 Diệp Vẫn đã trở lại Đảo Bướm chưa? 】
Lạc Hưng Ngôn: "..."
Thái tử phi, cậu có biết hai từ "Diệp Vẫn" có nghĩa là gì không? Cậu nói ra rất bình tĩnh.
Lạc Hưng Ngôn nghẹn lại và im lặng gõ phím.
【 Hẳn là cô ấy trở lại đi? Tuy nhiên, tôi không chắc chắn về nơi ở của người cầm quyền. 】
【 Tin tốt là Thế giới Khải Minh đã khiến Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm sứt đầu mẻ trán. Cho dù họ có muốn bắt cậu và đưa cậu đến Đảo Bướm để điều tra thì họ cũng bất lực hehe. 】
Diệp Sanh cảm thấy Đảo Bướm có thể bồi dưỡng ra Lạc Hưng Ngôn cũng khá là lợi hại, 【 Anh còn rất vui vẻ sao? 】
Lạc Hưng Ngôn chửi rủa.
【 Tôi vui vẻ cái rắm ấy. 】
【 Tôi đã bảo vệ cậu trong suốt 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》. Nếu có chuyện gì bị phát hiện về cậu, tôi nhất định sẽ bị liên lụy và bị trừng phạt! Ai, bây giờ tôi chỉ mong người cầm quyền không tìm ra manh mối nào. 】
Diệp Sanh lướt ngón tay xem lịch sử trò chuyện giữa cậu và Lạc Hưng Ngôn, cậu cảm thấy với trình độ ngôn ngữ của Lạc Hưng Ngôn, nếu Diệp Vẫn thật sự muốn điều tra, nghiêm túc lên, cô có thể nhắm mắt tìm ra rất nhiều sơ hở. Tuy nhiên, cậu vẫn không đả kích Lạc Hưng Ngôn và nói chiếu lệ.
【 Ừm. Cảm ơn. 】
Lạc Hưng Ngôn chán nản.
【 Quên đi, đừng nói về chuyện đó nữa, kỳ nghỉ của tôi đã kết thúc rồi. Thái tử phi, hẹn gặp lại ở Thành phố Giải trí Thế giới. 】Kỳ nghỉ kết thúc, anh thực sự cảm thấy còn tệ hơn cả cái chết.
Lúc này, Diệp Sanh nhận được bức ảnh Ninh Vi Trần gửi cho cậu, cậu nhanh chóng thoát khỏi khung trò chuyện với Lạc Hưng Ngôn và bấm vào bức ảnh đã được xử lý. Bức ảnh ghi lại khung cảnh trên chuyến tàu hoa anh đào trong công viên vào ngày lễ tình nhân, năm thảm họa thứ mười. Người ngồi ở ghế sau đưa tay tháo một chiếc tai nghe ra. Cậu tỉnh dậy và thờ ơ nhìn cô bé bên cạnh. Cô bé không hề tức giận dù mình là người bị đổ thừa, cô nở nụ cười vui vẻ đến mức không nhìn thấy mắt với cậu.
Diệp Sanh chỉ liếc nhìn một cái, không nhìn nữa.
Cậu đã gửi tin nhắn cho Ninh Vi Trần.
【 Diệp Vẫn đã trở lại Đảo Bướm, cậu cẩn thật một chút. 】
Ninh Vi Trần, 【 Ừm, tạm thời em vẫn chưa gặp cô ấy. 】
Diệp Sanh, 【 Diệp Vẫn đã xem hồ sơ của tất cả những nơi nguy hiểm mà chúng ta đã đi qua. 】
Ninh Vi Trần mỉm cười và thản nhiên nói: 【 Thật sao? Em hy vọng cô ấy đã đạt được điều gì đó. 】
Diệp Sanh nghĩ thầm, Lạc Hưng Ngôn sẽ càng chết lặng hơn nếu nhìn thấy những lời của Ninh Vi Trần.
Chủ đề của Diệp Sanh quay lại bức ảnh và hỏi: 【 Là cậu đã tháo tai nghe của tôi phải không? 】
Thật hiếm khi Ninh Vi Trần không trả lời tin nhắn của cậu ngay lập tức.
Diệp Sanh đã tra hỏi hắn thành công và cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút vì đã trò chuyện với hắn. 【Cậu có bức ảnh nào của mình khi còn nhỏ không? 】 Trong bức ảnh này có cậu mười tuổi và Diệp Vẫn mười tuổi, nhưng lại không có Ninh Vi Trần khi còn nhỏ. Cậu cũng rất tò mò về quá khứ của Ninh Vi Trần.
Lần này Ninh Vi Trần trả lời.
【 Hồi nhỏ em không có ảnh chụp, nhưng hẳn là sẽ có một số ảnh cũ ở chỗ của quản gia Lý. 】
Diệp Sanh, 【 Cậu mà không có bức ảnh nào? 】
Ninh Vi Trần cười nói: 【 Em khi còn nhỏ và hiện tại có chút khác biệt. 】
Diệp Sanh nhớ lại những gì Ninh Vi Trần đã nói về những ngày thơ ấu ở Đảo Bướm, khi hắn không thích nói nhiều.
Ninh Vi Trần, 【 Anh yêu, anh muốn xem ảnh thời thơ ấu của em sao? 】
Diệp Sanh, 【 Ừm, tôi tự mình đi tìm quản gia Lý hỏi, cậu đi ngủ sớm đi. 】
Cậu giục Ninh Vi Trần đi nghỉ ngơi, sau đó bấm vào khung chat của quản gia Lý và nói thẳng yêu cầu của mình vào vấn đề chính. Quản gia Lý trực 24/24, sau khi nhận được tin nhắn, ông ta trả lời 【 Thiếu phu nhân, xin đợi một lát. 】 rồi lập tức đi sắp xếp ảnh.
Ngay sau đó, quản gia Lý đã gửi cho cậu một tin nhắn.
【 Thiếu phu nhân, việc chụp ảnh không được cho phép trên Đảo Bướm. Tôi chỉ có một số bức ảnh trước kia của thiếu gia ở New York. 】
【 Khi đó, bác sĩ Andrew lo lắng về di chứng của việc cấy ghép và yêu cầu chúng tôi chú ý hơn đến tâm trạng thất thường của thiếu gia nên đã lưu những bức ảnh này. 】
【 Thiếu gia trước kia và hiện tại quả thực có gì đó khác biệt. 】
Nhận được ảnh. Khi Diệp Sanh nhìn thấy những bức ảnh cũ đó, lông mi cậu cụp xuống, che đi mọi suy nghĩ của cậu. Cậu chỉ ngón tay lên màn hình, cố gắng vẽ theo lông mày của Ninh Vi Trần.
Trong ảnh, một cậu bé đang ngồi trong quán cà phê, sắc mặt tái nhợt và trầm lặng, thờ ơ nhìn mưa rơi trên Đại lộ Trung tâm ở Manhattan qua cửa kính. Ninh Vi Trần khi còn nhỏ rất đẹp trai, lông mi dài và đôi mắt màu tím bạc gần như thần thánh, nhưng khi lớn lên, nhìn cậu bé này rất khó liên tưởng với hắn. Quá yên tĩnh, quá lạnh lẽo. Vậy hắn đang nghĩ gì vậy.
Ba lần trí nhớ được rửa sạch, ký ức lại trống rỗng, hắn còn có thể nghĩ đến cái gì?
Diệp Sanh hỏi: 【 Hồi nhỏ Ninh Vi Trần có phải thường xuyên không vui không? 】
Quản gia Lý trả lời: 【 Đúng vậy. 】
Quản gia Lý nói: 【 Trong những năm ở Đảo Bướm, thiếu gia thường xuyên gặp ác mộng. 】
Diệp Sanh xem thêm một vài bức ảnh và mỉa mai hỏi: 【 Cơn ác mộng là di chứng của hải yêu được cấy ghép. 】
Quản gia Lý nói, 【 Vâng. 】
Diệp Sanh không tỏ ý kiến. Ấn tượng của cậu về Đảo Bướm đã sớm tệ đến mức không thể tệ hơn.
Bức ảnh cuối cùng được chụp trên cầu Brooklyn, ánh hoàng hôn buông xuống xuyên qua những dây cáp treo của cây cầu, khiến toàn bộ tòa nhà chọc trời tỏa ra ánh sáng vàng. Bức ảnh này được chụp khi Cục Phi tự nhiên đang xử lý một vụ việc dị giáo trên sông Đông ở New York, trên cầu có rất nhiều người, Ninh Vi Trần được các vệ sĩ vây quanh bảo vệ, nhận lấy một phần tài liệu từ Cục Phi tự nhiên, cầm một chiếc bút lên, và ký tên một cách gọn gàng. Mất đi sự mong manh yếu ớt của trẻ con, thời kỳ thiếu niên của hắn bắt đầu có tính khí khó lường. Đôi chân thon dài nổi bật giữa đám đông, đối mặt với dị giáo, khóe môi của vị công tử quý tộc lịch lãm này cong lên, vẻ mặt không hề che giấu sự lãnh đạm và phản cảm bài xích.
Diệp Sanh đã lưu tất cả các bức ảnh vào điện thoại di động của mình.
Quản gia Lý, 【 Thiếu phu nhân, cậu còn có gì muốn hỏi không? 】
Diệp Sanh, 【 Không còn nữa. Cảm ơn. 】
【 Được rồi. 】
Diệp Sanh nhìn lại bức ảnh đầu tiên.
Lúc đầu, cậu nghĩ Ninh Vi Trần là một thiếu gia giàu có, lớn lên trong một môi trường tốt. Nhưng bây giờ cậu phát hiện, hoàn cảnh xung quanh Ninh Vi Trần nguy hiểm hơn cậu tưởng rất nhiều. Ninh gia, Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên đều đang quan sát và cảnh giác với hắn.
Chẳng trách khi Ninh Vi Trần xuống tàu lại không có ý định tiếp tục liên lạc với cậu.
Một mặt, hắn có nguy cơ thực sự mất kiểm soát cảm xúc khi ở bên cậu, mặt khác, việc lặp lại những sai lầm tương tự như bạn trai cũ khiến bọn họ khó có thể không nghi ngờ liệu ký ức của hắn đã bị xóa hoàn toàn hay chưa. Tại BIệt thự Lạc Hồ, Ninh Vi Trần từng cười nhạt nói vào tai cậu một câu: "Diệp Sanh, em đến gần anh thật sự là đang chơi đùa với mạng của mình."
Bây giờ cuối cùng Diệp Sanh cũng hiểu được câu nói này.
Ninh Vi Trần quả thực đang chơi đùa với mạng sống của mình.
Nhưng cậu lại phát điên khi lại dây dưa với Ninh Vi Trần. Kể từ nụ hôn bí ẩn ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho ngọn lửa của Đảo Bướm thiêu rụi mình. Cuối cùng, bây giờ Đảo Bướm đã theo dõi cậu.
Kiếp trước cậu với Đảo Bướm như nước với lửa, cùng đồng hành với Diệp Vẫn. Kiếp này cậu sẽ chỉ là kẻ thù của Đảo Bướm. Diệp Sanh không có ấn tượng gì với người em gái này, nhưng cậu nghĩ rằng khi họ gặp lại nhau, cả hai sẽ không có tâm trạng nhớ lại tuổi thơ và quá khứ của mình.
Diệp Sanh thức đêm và đợi đến bình minh. Thuyền cập cảng, hôm nay sương mù đã tan rất nhiều, lúc cậu bước ra boong tàu liền gửi tin nhắn cho Ninh Vi Trần.
【 Khi còn nhỏ cậu thường xuyên cảm thấy không vui ở Đảo Bướm sao? 】
Ninh Vi Trần có lẽ đã tỉnh dậy sau giấc ngủ và thừa nhận điều đó một cách công khai.
【 Ừm. 】
Diệp Sanh, 【Tại sao? 】
Ninh Vi Trần nói: 【Bởi vì em luôn nằm mơ. 】
Diệp Sanh mím môi, không hỏi nội dung giấc mơ.
Ninh Vi Trần nói rằng kiếp trước họ đã bỏ lại mọi người và trốn đến Thành phố Giải trí Thế giới, bây giờ đặt chân lên vùng đất này, Diệp Sanh lại có cảm giác như vậy.
Đảo Bướm đã theo dõi cậu và cậu cũng không có đường rút lui.
Diệp Sanh không quan tâm đ ến sự tồn vong của loài người hay những kế hoạch của dị giáo. Ý tưởng ban đầu của cậu là điều tra người sáng lập Jeremiel.
Điều tra rõ ràng...Đế Quốc.
---Tác giả có lời muốn nói---
Sau khi lấy ống thuốc từ tay ông già, Sanh Sanh đã được trang bị hoàn hảo để cosplay làm người điều hành. Sau đó, cậu sẽ trực tiếp tiến vào Đấu trường nâng cao Thế giới Khải Minh, trở thành người chiến thắng cuối cùng và được mời vào Đế Quốc. Hai phó bản lớn tiếp theo sẽ xuất hiện dưới dạng trò chơi, và phần kiêu căng đã thất lạc từ lâu sẽ khiến bạn cười lăn lộn hahahahaha.