Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 275: 【 Nhạc Viên 】(23)




Turing nói: "Chúng ta hãy chờ người khác quay lại và sau đó đẩy tuyến thời gian."

Ánh mắt Demeter rơi vào chiếc máy ảnh trong tay Diệp Sanh, cô trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói: "Cậu có thể đưa máy ảnh cho tôi được không?"

Diệp Sanh khẽ "ừm" rồi đưa máy ảnh cho cô.

Turing nghi hoặc hỏi: "Xuyên Huệ, cô muốn máy ảnh làm gì?"

Demeter đặt Black vào lòng, bắt đầu điều chỉnh phim máy ảnh: "Tôi vẫn nhớ lúc Cố Ngộ tiến vào Nhạc Viên, tôi muốn xem có thể chụp ảnh anh ấy ở đây hay không. Anh ấy chắc chắn đã từng đến khách sạn Vong Ưu trước đây và ký tên ở quầy lễ tân."

Turing sửng sốt một chút: "Đúng vậy, nhất định Cố Ngộ đã từng tới đây."

Demeter nghiêng đầu nói: "Ngày 3 tháng 7, tôi nhớ không lầm chứ."

Turing: "Ừ."

Demeter cúi đầu điều chỉnh thời gian trên màn trập máy ảnh đến ngày Cố Ngộ bước vào công viên. "Không biết anh ấy đến khách sạn lúc nào, để tôi thử từ tám giờ tối hôm đó, tám giờ một phút, tám giờ hai phút, mỗi lần một phút."

Diệp Sanh lắc đầu nói: "Quá phiền toái, số lượng cuộn phim có hạn, số lượng ảng có thể chụp cũng có hạn. Trần Xuyên Huệ, cô có thể dời về sau một ngày, trực tiếp chụp ảnh ngày thứ hai 【Lữ Khách】ở Nhạc Viên."

Demeter có chút bối rối: "Hả?"

Diệp Sanh: "Trong Nhạc Viên có một quy định chung là sau mười hai giờ tối không được ở bên ngoài. Khi Cố Ngộ đến điều tra công viên, anh ta nhất định sẽ lật tung nơi này và không quay lại khách sạn cho đến khi giây phút cuối cùng." Cậu bình tĩnh nói: "Cô đặt thời gian là 23h55 ngày 4/7. Đứng lên và chụp ảnh toàn bộ sảnh khách sạn."

Demeter gật đầu, sau khi điều chỉnh năm, tháng và ngày, đã điều chỉnh thành 11 giờ 55 phút tối. Cô đứng dậy, giơ máy ảnh lên và chụp toàn bộ sảnh khách sạn. Sau khi đọc bức ảnh, mọi người đều có được bức ảnh thứ ba. Trong ảnh, con mèo đen đang ngồi ở quầy lễ tân của khách sạn, ngủ say, trong khi một bóng người cao lớn bước lên cầu thang. Anh ấy mặc một chiếc áo phông đơn giản. Vì là phim âm bản nên thanh niên tóc trắng, da xám. Trên cổ màu xám có một hoa văn sâu hơn, gần như màu xanh lá cây, mọc bừa bãi như những chiếc gai.

"Cố Ngộ đã bị một chiếc gai đẫm máu làm trọng thương trong khi làm nhiệm vụ. Một phần nhỏ của nó đã ký sinh trên da sau gáy của anh ấy, tạo thành một hình xăm trông giống như một chiếc gai."

Turing nói: "Đây là Cố Ngộ."

Demeter nói: "Turing, anh có biết Tổng cục nhận được tin tức của Cố Ngộ dùng mạng để truyền ra khi nào không?"

Turing: "Tôi biết. Nhưng nếu Xuyên Huệ muốn chụp ra ảnh cụ thể, cô không chỉ cần biết thời gian, còn cần biết địa điểm, cũng không biết Cố Ngộ chết ở đâu ở Nhạc Viên, cũng không biết chụp như thế nào."

"Ồ, phải rồi." Demeter có chút thất vọng đặt điện thoại xuống.

Turing nhìn cô, hàm ý nói: "Nhìn hành vi lúc trước của cô, tôi còn tưởng rằng cô cùng Cố Ngộ thật sự không quen biết nhau chút nào. Không ngờ những người bạn học này tình bạn cũng không hề nông cạn." Demeter kỳ quái nhìn anh nói: "Cố Ngộ chết như thế nào, anh không tò mò sao?"

Turing thành thật nói: "Tôi mỗi ngày nghe không biết bao nhiêu tin người chết, tôi đã quen rồi."

Demeter: "Vậy mà trước đó anh vẫn luôn muốn nói chuyện với tôi về Cố Ngộ."

Turing: "..."

Anh nên nói cái gì đây, thứ anh tò mò chính là Cố Ngộ cùng Trần Xuyên Huệ nói chuyện phiếm.

Mỗi nhiệm vụ của một quan chấp hành cấp S đều nằm trên lưỡi dao, sự sống và cái chết chỉ là chuyện nhỏ, còn yêu, ghét và hận thù mới là chuyện tương đối hiếm lạ.

Máy ảnh rơi vào trong tay Ninh Vi Trần, hắn tùy ý dùng ngón tay điều chỉnh thời gian trên màn trập, nghiêng đầu nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Diệp Sanh: "Anh ơi, chúng ta cũng nên chọn thời điểm cách đây mấy chục năm nhỉ? Chụp một tấm ảnh? Xem nó có thể nắm bắt được kiếp trước của chúng ta không?"

Diệp Sanh lắc đầu: "Đừng lãng phí cuộn phim." Thời gian ở kiếp trước của bọn họ dài như vậy, liên quan đến cờ bạc cũng quá lớn.

Bốn người ngồi trên ghế sofa ở sảnh khách sạn một lúc. Chẳng bao lâu, Aihara Mei quay lại, theo sau là Bùi Hồi, Lý Khuyết, Triệu Tuấn và Nguyễn Dung Bạch. Năm người bước vào có chút mất tập trung. Diệp Sanh nhìn ra ngoài và nhận ra rằng trời đang mưa trong Nhạc Viên vào ban đêm. Mặt trăng đỏ thẫm bị mây đen che khuất, trong sương mù, một chút ánh sáng tà ác màu máu rỉ ra, khiến hoa anh đào trong mưa sáng rực rỡ đến lạ thường. Cửa kính tự động của khách sạn từ từ đóng lại sau khi có người bước vào. Bùi Hồi lau nước trên tóc, khàn giọng nói: "Chúng ta đi lầu hai nhà hàng nói chuyện đi."

Diệp Sanh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn, bình tĩnh nói: "Không vội, anh về phòng khách sạn viết thư trước, lát nữa giao cho giám đốc."

Sau đó Bùi Hồi mới nhận ra: "Đúng vậy. Chúng ta vẫn cần viết một lá thư."

Diệp Sanh nói: "Đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở nhà hàng trên lầu hai nhé." Cậu xoay người đi lên lầu, trở về phòng khách sạn lấy thư. Ninh Vi Trần theo sát, trầm ngâm. Diệp Sanh trước đó đã viết thư rồi, sau khi lấy thư, cậu trực tiếp đi đến nhà hàng. Lúc cậu đang đi xuống cầu thang, đột nhiên nói với Ninh Vi Trần: "Ninh Vi Trần, tôi vừa nghĩ đến một việc rằng chúng ta đã quên một điều. Kỳ thật, thế giới song song của Nhạc Viên được ảo hóa bằng Thuật Toán Vận Mệnh, đều là giả."

Ninh Vi Trần gật đầu nói: "Nhưng anh yêu, thế nào là ảo và thế nào là thật? Ban đầu tiến sĩ Nghiêm nghiên cứu mạng lưới thần kinh, mạng lưới thần kinh sinh học và mạng lưới thần kinh máy tính, nhưng thực chất chúng là những cách tiếp cận khác nhau cho cùng một mục tiêu. Một người ảo có ký ức của chúng ta, cảm xúc của chúng ta, tính cách của chúng ta và cách họ xử lý vấn đề đều giống hệt với thói quen của chúng ta. Tại sao họ không thể là chúng ta?" Ninh Vi Trần cười như không cười: "Dị năng liên kết với 【 Vận Mệnh】 khá mạnh mẽ. 【Thuật Toán Vận Mệnh】 đọc ký ức và suy nghĩ của chúng ta. Nó phân tích hoàn hảo tính cách của chúng ta và "thế giới song song" mà nó tạo ra có thể theo dõi được. Đối với hầu hết mọi người, sống với sự tiếc nuối chân thật cả đời thì không bằng đi vào Nhạc Viên "ảo" và hoàn toàn quên đi những lo lắng phiền não của mình."

Diệp Sanh mỉa mai nói: "...Thật sự là Nhạc Viên."

Khi đến nhà hàng, họ đưa phong bì cho Demeter và để cô đi gửi thư. Demeter không gặp phải bóng đen trong phòng hộp thư của giám đốc, hơn nữa trước đó cô cũng không lưu lại bất kỳ bức ảnh nào, cho nên điều kiện playback sẽ không được kích hoạt. Demeter đội chiếc mũ của chiếc áo khoác trong suốt màu bạc đặc biệt, ôm Black và bước vào mưa cùng với chiếc phong bì.

Tám người còn lại ngồi vào một chiếc bàn tròn.

Turing nói: "Chuyện đó liên quan đến tính mạng và sự an toàn của mọi người vào ngày thứ ba. Tôi hy vọng mọi người sẽ không nói dối. Hãy kể lại mọi chuyện xảy ra trong khu tham quan sau khi bắn pháo hoa."

Lý Khuyết là người đứng ra đầu tiên, sắc mặt có chút vặn vẹo: "Tôi không có gì phải giấu diếm, dù ở thế giới nào, tôi cũng không có người bạn nào đến công viên cùng tôi. Tôi gặp một gia đình ba người đang chơi cùng một trò chơi với tôi, đứa trẻ đó nói rằng nó nhìn thấy thân thể tôi đã mục nát hoàn toàn —— ở thế giới đó, không chỉ chân tôi mục nát mà toàn bộ cơ thể tôi cũng thối rữa."

Lý Khuyết rất kích động, răng đánh lập cập, run giọng nói. "Mẹ kiếp, tôi tên Lý Khuyết, chẳng lẽ số phận của tôi bị cắt xẻo sao? Tôi đệt cmn số phận."

Aihara Mei là người thứ hai lên tiếng: "Tôi ở một thế giới khác có lẽ đã đến Nhạc Viên hai lần. Tôi vừa nhìn thấy Haruko sau buổi bắn pháo hoa tối qua, và tối nay có người đến gặp tôi và nói, Haruko đã chết. Haruko đã chết tại ga Kisaragi, tôi được biết rằng vụ tai nạn ở ga Kisaragi xảy ra vào năm thảm họa 95* và ngày vào Nhạc Viên của tôi là ngày 1 tháng 4, năm thảm họa 96." Aihara Mei nói, "Có đủ phim không? Chúng ta chỉ biết ngày và chúng ta cần thử từng cái một vào những thời điểm cụ thể."

Lúc này Bùi Hồi vừa nói vừa lắc đầu: "Không, không cần dùng phim quá nhiều, nếu chắc chắn thời điểm vào công viên là năm thảm họa 96 thì thời gian chụp ảnh phải là trong khoảng từ 8 đến 10 giờ tối. Tôi được con gái cho biết công viên ở năm thảm họa 95 và 96 chỉ nhận khách vào trong hai giờ này. Thời gian vào cửa của tôi là ngày 3 tháng 7 ở năm tai họa 96."

Aihara Mei thở phào nhẹ nhõm: "Nếu chỉ từ tám đến mười giờ, quả thực sẽ tiết kiệm được rất nhiều phim."

Diệp Sanh hỏi: "Anh nhìn thấy con gái mình dưới pháo hoa sao?"

Bùi Hồi mệt mỏi nói: "Đúng vậy, cô bé trông rất giống vợ tôi, cô bé rất đáng yêu, nhưng thể trạng không được tốt cho lắm. Hôm qua tôi nhìn thấy cô bé sau buổi bắn pháo hoa, tôi hỏi cô bé về mẹ cô bé, cô bé nói mẹ cô bé có việc bận nên không đến được, rồi hôm nay tôi lại nhìn thấy cô bé, sắc mặt cô bé có vẻ tệ hơn một chút, không phải xanh xao mà vàng vọt, toàn bộ khuôn mặt cô bé vàng sậm, sau đó tôi nhìn thấy trên người cô bé có những đốm vàng. Khuôn mặt trũng xuống và vàng vọt, hình như có mủ chảy ra từ chỗ đó, cô bé nuôi tóc rất dài chỉ để che đi những chỗ đó. Tôi thấy có gì đó không ổn nên cưỡng chế vén tóc lên, cô bé bật khóc. Cô bé nói. "Bố ơi, con đau quá... Bố có thể cho con đi với mẹ được không? Con không thể nhịn được nữa." Bùi Hồi khàn khàn nói: "Không lâu sau, tôi biết rằng con gái tôi bị bệnh, một căn bệnh nan y, và vợ tôi cũng bị bệnh này nên cô ấy đã chết."

Triệu Tuấn cảnh giác nói: "Đốm vàng?"

Bùi Hồi: "Ừ."

Triệu Tuấn nắm chặt tay và nói: "... cơ thể của mẹ tôi cũng trông như thế này."

Aihara Mei sửng sốt và nói: "Mẹ cậu à? Mẹ cậu đã chết ở thế giới song song rồi à?"

Triệu Tuấn gật đầu, mắt đỏ hoe nói: "Đúng vậy. Tôi gặp con tôi ở khu du lịch. Cậu bé không phải dị năng giả, cậu bé chỉ là một người bình thường. Cậu bé đến với tôi để thư giãn. Tôi chỉ biết qua miệng cậu bé rằng mẹ tôi đã chết vì một căn bệnh không rõ nguyên nhân, đúng như Bùi Hồi mô tả, ban đầu trên mặt và cơ thể xuất hiện những đốm vàng, sau đó các đốm bắt đầu từ từ thối rữa và chảy mủ, da bắt đầu co rút và trở nên cứng ngắc. Sau khi tôi vào trường Quân sự, người đầu tiên liên lạc qua điện thoại của tôi luôn là mẹ tôi, và tôi yêu cầu bà liên lạc trực tiếp với tôi nếu có chuyện gì xảy ra, nhưng mẹ tôi đã gọi cho tôi, và tôi chỉ có thể nhìn triệu chứng của bà từ nhẹ đến nặng rồi chết, và tôi không thể làm gì được ở đó."

Hiện trường hoàn toàn im lặng trong khoảng khắc.

Lúc này Demeter đã trở về sau khi gửi bức thư. Cô cởi áo mưa và mũ, bế Black trên tay, tình cờ nghe được lời nói tiếp theo của Triệu Tuấn. Cô cau mày: "Đốm vàng đã co lại và trở nên cứng ngắc?"

Turing: "Xuyên Huệ nghĩ tới cái gì sao?"

Demeter nhìn Triệu Tuấn: "Triệu Tuấn, cậu học ở trường Quân sự chính là dị năng hệ thực vật. Cậu chưa học bệnh lý thực vật sao?"

Đồng tử Triệu Tuấn co rút lại: "Bệnh thực vật?"

Demeter nói: "Đây là triệu chứng của bệnh nấm vàng."