Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 259: 【 Nhạc Viên 】(7)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dấu chấm hỏi?

Cấp bậc của Bóng Tối Nhạc Viên là một dấu chấm hỏi.

Diệp Sanh không nghĩ rằng những bóng tối mạnh đến mức thậm chí không thể bị Search quét ra, khả năng duy nhất là cấp độ của chúng có thể thay đổi và ngẫu nhiên.

Dấu hỏi có nghĩa là không rõ, còn về phần tóm tắt của cái bóng 【Playback】, có lẽ là dị năng của nó.

Playback?

Phát lại?

Diệp Sanh đứng ở đại lộ hoa anh đào cầm điện thoại di động, cau mày thật sâu.

"Đây là cái gì! Đừng tới đây! Đừng tới đây!" Tên mập ngửi thấy một mùi vị kỳ quái, kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy nước từ dưới đất chảy ra ào ào. Dòng nước đen ngòm dâng lên và dần hình thành hình dạng "con người" thẳng đứng. Cái bóng vươn tay, mang theo mùi phim nồng nặc, tóm lấy thân thể gã béo.

"A a, cút đi, cút đi!" Tên mập hét lên, khóc lóc thảm thiết. Vào thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, anh ta muốn sử dụng dị năng của mình để tấn công cái bóng, nhưng quả cầu lửa không thể làm tổn thương cái bóng một chút nào. Khoảnh khắc cái bóng chạm vào mắt cá chân của người đàn ông béo. Khuôn mặt của người đàn ông béo vặn vẹo và tái nhợt, đồng tử của anh ta sợ hãi. Anh ta thậm chí còn không thể hét lên, trong vòng một giây, toàn bộ cơ thể anh ta tan thành một vũng nước đen và bị bóng tối hoàn toàn "ăn thịt".

Chu Tiểu Phi đang xem cảnh này liền xoay người lại nôn mửa, cái bóng "ăn thịt" tên béo rồi lại biến mất, thấm xuống đất.

Mặt đất sạch sẽ ngoại trừ vài bông hoa rơi màu hồng nhạt. Đây là một trong mười địa điểm nguy hiểm nhất, trước khi tới đây mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Vì vậy, đám người Nguyễn Dung Bạch mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nhịn khóc không được, hai mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng trước mắt.

Diệp Sanh thờ ơ nhìn đi chỗ khác.

Demeter đi tới, ôm con rắn trong tay, nói với Diệp Sanh điều cô vừa phát hiện: "Tiếng kêu của chim thiên đường là cách phát âm của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao trong tiếng Nhật, taiyou, tsuki, hoshi." Cô nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Tuy nhiên, tiếng kêu ban đầu của chim thiên đường vốn dĩ nghe như thế này, không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không."

Diệp Sanh: "Có lẽ là không. Một khi vào Nhạc Viên, hãy tin vào trực giác của mình."

Demeter gật đầu.

Diệp Sanh quay lại và nói với suy đoán của Ninh Vi Trần: "Cậu vừa nói hạnh phúc ở trong công viên là điều quan trọng. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra một quy tắc giết người trong bóng tối —— "Du khách không được phép thể hiện sự không vui trong công viên"."

Ninh Vi Trần cười nói: "Ừ, cho nên người đó đã chết rồi. Bởi vì khóc là biểu hiện trực quan nhất của sự không vui."

Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận, Nhạc Viên nguy hiểm hơn tôi tưởng."

Ninh Vi Trần: "Ừ."

Demeter bắt đầu tập trung chăm sóc Black, kẻ đang thay vảy và đang ngủ.

Turing khảy nút cảm biến ánh sáng bên cạnh thấu kính và nhìn xuyên qua toàn bộ Nhạc Viên.

Ninh Vi Trần kéo Diệp Sanh ngồi trên chiếc ghế gỗ trong rừng hoa anh đào và bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi ba ngày cùng hắn.

Ninh Vi Trần: "Nếu mục đích của Nhạc Viên là hạnh phúc, vậy ngày đầu tiên chúng ta đi đến nhà ma nhé."

Diệp Sanh phàn nàn: "Cách sắp xếp trò chơi của cậu khá khác biệt." Người bình thường ai lại đến điểm đầu tiên trong công viên là nhà ma chứ.

Nhiều người lần lượt đi vào từ phía sau. Hầu hết họ hoạt động một mình, nhưng đôi khi cũng có đội nhóm. Nhiều người định vào công viên chụp ảnh như người đàn ông béo rồi bỏ chạy sau khi chụp ảnh. Nhưng chẳng bao lâu sau, họ biết được rằng không có lối thoát khỏi Nhạc Viên. Trong phút chốc như nước sôi đổ vào chảo, mọi người nổ tung.

"Anh vừa nói gì cơ? Không có lối ra trên bản đồ à?!"

"Không, không. Thả tôi ra! Tôi muốn ra ngoài!"

"Tôi không muốn chơi nữa! Hãy để tôi đi!"

Dưới đây là mười địa điểm nguy hiểm hàng đầu, đối mặt với những nguy hiểm không rõ nguồn gốc, nỗi sợ hãi to lớn bóp nghẹt trái tim mọi người như một bàn tay vô hình. Nhiều người bắt đầu suy sụp và tuyệt vọng, còn một số người với khả năng chấp nhận mong manh cũng bắt đầu khóc lóc như người đàn ông béo.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Diệp Sanh, Ninh Vi Trần, Turing và Demeter đều ngước lên.

Qua ánh trăng đỏ thẫm, một lần nữa họ nhìn thấy "cái bóng" nhô lên từ mặt đất. Những người khóc lớn thuộc mọi tầng lớp, nhưng họ đều không có sức mạnh để chống lại cái bóng của Nhạc Viên.

Diệp Sanh phát hiện ra rằng cái bóng dường như tương ứng với hành khách một đối một. Một nhóm người khác đã bị Bóng Tối Nhạc Viên gi ết chết.

Những người xem xung quanh sợ hãi đến mức chân run run.

Dưới ánh trăng đỏ thẫm, giọng nói của một chàng trai vang lên.

"Mấy người đang ở Nhạc Viên khóc lóc là đang ngại mình chết chưa đủ nhanh sao."

Hắn rất bình tĩnh cũng rất lạnh lùng, với vẻ trưởng thành không mấy phù hợp ở hắn.

Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn ta cao 1,8 mét, mặc một chiếc áo gió màu đen, tóc rất ngắn, mơ hồ nhìn thấy da đầu màu xanh lam. Sắc mặt của người đàn ông này rất nham hiểm, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt không hề dễ chọc.

Người đứng thứ hai trong công hội Jack.

【Ranger】 Bùi Hồi.

Dị năng giả cấp A duy nhất trong công viên lần này.

Trên mặt Chu Tiểu Phi tràn đầy vui mừng: "Anh Hồi."

Nguyễn Dung Bạch cũng yên lặng đổ mồ hôi, "Mẹ kiếp, may mắn anh Hồi còn ở đây."

Ngoài Bùi Hồi, Diệp Sanh còn nhìn thấy một số người không giống người bình thường.

Một thanh niên chống nạng, gầy gò và hơi dị dạng.

Gã có mắt một mí, môi mỏng, nước da nhợt nhạt, như thể bị ma hút hồn.

Một cô gái mặc áo trắng váy đỏ, cô ấy không cao, trên eo có một con búp bê cầu nắng, cô ấy là dị năng giả cấp B.

Còn có một người khác...đến từ Học viện Quân sự số 1? Diệp Sanh thực sự ngạc nhiên. Cậu nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục màu bạc của Học viện Quân sự số 1, huy hiệu của anh ta là chữ A như rồng bay phượng múa. Là học sinh lớp A, dị năng giả cấp B. Anh ta còn trẻ, có lẽ là học sinh cuối cấp, không biết tại sao anh ta lại đến Nhạc Viên.

Họ ở phía trước và học sinh kia không nhìn thấy họ.

Với âm thanh "boo", pháo hoa màu xanh nở rộ trên bầu trời đêm, tượng trưng cho lễ khai mạc cuộc diễu hành.

"Cuộc diễu hành đã bắt đầu!"

"Nhìn!"

Ninh Vi Trần ngồi ở trên ghế, gấp sổ tay lại, nắm tay Diệp Sanh, cười nói: "Anh ơi, hành trình đến Nhạc Viên đã bắt đầu." Bọn họ là những người đầu tiên chụp ảnh nên đứng ở phía trước trên đại lộ hoa anh đào. Bên cạnh là một tấm biển lớn bằng gỗ, bên trái chỉ khách sạn Vong Ưu, bên phải là khu tham quan, phía trước là một con đường dài rất dài dẫn vào khu vui chơi giải trí.

Sau màn pháo hoa, lần đầu tiên mọi người được nghe thấy tiếng cồng chiêng và tiếng trống, khác hẳn với tiếng hát và điệu nhảy của các nhân vật trong truyện cổ tích Disney.

Cuộc diễu hành trong công viên này trông giống như cuộc diễu hành ban đêm của hàng trăm con quỷ. Một chiếc xe hoa khổng lồ sáng rực dần dần tiến về phía họ, trên đó có vài thiếu nữ mặc trang phục và đeo mặt nạ quái vật, trên tay họ cầm chuông kagura, trống taiko và sáo, chơi nhạc dưới ánh trăng. Chính giữa xe hoa là một người phụ nữ đội chiếc vương miện maetengan và nhẹ nhàng múa quạt. Có vài đứa trẻ đeo mặt nạ ở dưới xe hoa đang thả diều.

Khi Demeter nhìn thấy con diều, cô ôm lấy con rắn và choáng váng trong vài giây.

Cuộc diễu hành xe hoa kỳ dị này rất hoành tráng, mỗi chiếc xe hoa đều được chạm khắc tinh xảo, họ có thể nhìn thấy rõ ràng trên đó có rất nhiều quái vật nổi tiếng của Nhật Bản. Kappa, Futakuchi-onna, Yuki Onna, Mehitotsubo, những quỷ thần chưa được tô điểm bằng bất kỳ cách nào, tất cả đều hung dữ và đáng sợ.

Chiếc lưỡi dài màu đỏ như máu mọc ra từ sau đầu Futakuchi dường như đang di chuyển và li3m vào cơ thể mọi người khiến mọi người rùng mình.

Turing nói: "Nhạc Viên không có ở Nhật Bản, tại sao lại có cuộc diễu hành như vậy?"

Chỉ có Demeter là rất bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên nói: "Turing, nhìn bầu trời."

Turing: "Hả?"

Vì lũ trẻ chạy nhảy nên bầu trời đầy diều. Và đó là một con diều khổng lồ mà một đứa trẻ không thể thả được.

Demeter lẩm bẩm: "Turing, tôi đã nói với anh rằng những điều tôi tiếc nuối viết trong danh sách tiếc nuối chính là sự tiếc nuối của bà ngoại tôi."

"Bà tôi quê ở thành phố Hamamatsu, tỉnh Shizuoka. Khi bà qua đời ở Vancouver, điều tiếc nuối lớn nhất của bà là không thể trở về Hamamatsu để thăm quê hương. Thành phố Hamamatsu tổ chức Lễ hội Hamamatsu vào tháng 5 hàng năm cho trẻ em trong nhà."

"Lễ hội thả diều và diễu hành xe hoa đều là biểu tượng của nó."

"Có thể anh không biết về Thành phố Hamamatsu khi tôi nói, nhưng anh sẽ biết về ga Kisaragi khi tôi nói. Vụ bê bối đô thị nổi tiếng ở Nhật Bản này nằm dọc theo tuyến đường sắt Enshu ở thành phố Hamamatsu, tỉnh Shizuoka."

"Hai mươi năm trước, sau khi sự cố dị giáo ở ga Kisaragi 【Nấm Máu】 được giải quyết, bầu trời phía trên Hamamatsu vẫn đầy bào tử độc. Vì vậy, chính phủ đã xây dựng một "Hamamatsu Mới" khác, và nơi cũ trở thành nơi nguy hiểm cấp B, và người ngoài không còn vào được nữa."

Demeter nhẹ nhàng nói.

"Điều tiếc nuối của tôi là tôi đã không thể xem Lễ hội Hamamatsu trước khi nó bị cấm."

Đầu óc Turing quay cuồng, anh lập tức hiểu ý cô: "Nhạc Viên đã đáp ứng được sự tiếc nuối của cô?"

"Đúng vậy." Demeter vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Không nghĩ tới nó sẽ được thực hiện dưới hình thức diễu hành xe hoa."

Demeter hiếm khi quay lại châu Á khi lớn lên và cô cũng có một số ký ức không rõ ràng về những sự kiện cũ. Bây giờ cuối cùng cô cũng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn con chim thiên đường đang đậu trên cây anh đào, cô thì thầm: "Con chim ba ánh sáng Sankouchou... được nhắc đến trong 《 Tiểu thuyết động vật Muku Hatojū》, たいよう, つき, ほし, bởi vì tiếng kêu của chúng giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao nên được người Nhật đặt tên là Chim Sankouchou. Và Chim Sankouchou cũng là biểu tượng của tỉnh Shizuoka."

".... Nhạc Viên quả thật đang làm theo tiếc nuối của tôi." Giọng của Demeter rất nhẹ, có vẻ có chút mê man. "Vậy là, những điều chúng ta viết ra trong Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối cuối cùng sẽ được thực hiện theo những cách khác nhau ở Nhạc Viên. Ý anh là vậy phải không?"

Turing cau mày, thân là quan chấp hành cấp S, anh có trực giác Nhạc Viên sẽ không đơn giản như vậy, quay đầu nhìn về phía Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh không nghĩ rằng Nhạc Viên sẽ tốt bụng đến mức đáp lại cho sự tiếc nuối của họ.

Sau khi chứng kiến ​​chiếc xe diễu hành cuối cùng biến mất ở cuối, cậu nói: "Tôi vẫn chưa tìm ra nhiều quy tắc của công viên. Tôi xem cuộc diễu hành xong rồi. Chúng ta hãy quay lại khách sạn thôi."

Khách sạn Vong Ưu miễn phí cho du khách, họ là lứa người đầu tiên, khi đi vào có thể chọn bất kỳ phòng nào.

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như Nhạc Viên thật sự có thể thỏa mãn tiếc nuối của em, em nguyện ý ở lại chỗ này thêm mấy ngày."

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Đừng nghĩ tới chuyện đó. Bị ám ảnh bởi quá khứ và không thể thoát ra khỏi đó có thể là một cái bẫy do Nhạc Viên giăng ra."

Ninh Vi Trần cười khúc khích: "Không, anh ơi, anh đánh giá thấp dị năng giả cấp cao. Mỗi dị năng giả cấp cao đều từng đối mặt với dị giáo diễn đàn thứ sáu giỏi dệt mộng và sử dụng ảo ảnh. Chỉ cần vượt qua, du khách sẽ không bị giam cầm. Rõ ràng, nguy hiểm trong Nhạc Viên không chỉ dừng lại ở đó."

Diệp Sanh dừng lại: "Tôi dùng Search tra ra dị năng của cái bóng là playback. Cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?"

Ninh Vi Trần: "Playback? Phát lại. Em nghĩ nó có liên quan đến nhiếp ảnh. Sanh Sanh có ngửi thấy mùi của bóng tối không? Demeter nói đó là mùi của phim, nhưng em cũng ngửi thấy một ít mùi sunfua, giống như mùi của phim đang tráng." Hắn đi đến cửa khách sạn, cúi đầu cười nói: "Quy tắc giết chóc của Bóng Tối Nhạc Viên cần phải giế t chết một số người mới có thể suy luận và lách luật. Ngày đầu tiên chúng ta hãy nói về kế hoạch du hành đi."

Hắn bước đến quầy lễ tân của khách sạn, quầy lễ tân của khách sạn không phải là người thật mà là một con mèo máy màu đen. Ninh Vi Trần mỉm cười nhẹ nhàng với nhân viên công tác: "Một phòng đôi và hai phòng đơn, cảm ơn."

Con mèo đen ở quầy lễ tân giống như con thỏ trong studio chụp ảnh, khi nhìn thấy khách du lịch, nó rất phấn khích, cầm chiếc còi lên và thổi vui vẻ.

"Chào mừng đến với khách sạn Vong Ưu."

"Tôi hy vọng dịch vụ của tôi sẽ khiến bạn cảm thấy như ở nhà!"

"Quý khách vui lòng đăng ký trước. Chỉ khi biết tên, Mèo Đen mới có thể phục vụ quý khách tốt hơn."

Diệp Sanh lấy bút và viết tên bốn người họ.

Sau khi cậu đặt bút xuống, người tiếp theo ký tên là cô gái treo con búp bê cầu nắng quanh eo mà trước đó cậu đã để ý đến.

Cô cúi đầu viết tên mình lên tờ giấy.

【Aihara Mei】

Sau đó là thiếu niên chống nạng.

【Lý Khuyết】

Sau khi lấy thẻ phòng, bốn người bước lên tầng trên cùng.

Sau khi Turing bước vào thang máy, anh ta đột nhiên nói: "Khi Demeter nói về 【Ga Kisaragi】, tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Dị giáo 【Nấm Máu】 ở 【Ga Kisaragi】 rất xảo quyệt và khó tìm. Trước đó Tổng cục đã cử người đến đó rất nhiều lần cũng không bắt được nó. Hai mươi năm trước, một dị năng giả của công hội vô tình đụng phải nó và g iết chết nó."

"Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của dị năng giả đó là Bùi Hồi. Phó lãnh đạo của công hội Jack 【Ranger】, lời giải thích hợp lý nhất cho tên của hắn là bồi hồi giả*."

*Bùi Hồi, 裴徊, phiên âm: péi huái.

Bồi hồi giả, 徘徊者, phiên âm: páihuái zhě.

====================================================

Con chim Sankougou của Nhật Bản: