Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 249: Linh Thương




"Tối nay hãy cùng tôi đến chợ đen đi." Diệp Sanh nói.

Ninh Vi Trần mỉm cười gật đầu: "Ừ." Hắn khó có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Diệp Sanh.

Diệp Sanh nằm ở trên giường, cầm ly nước uống từng ngụm một, vẻ mặt trầm tư. Bộ đồ ngủ màu đen hơi lộn xộn khiến làn da cậu trắng bệch, nước nhuộm hồng môi cậu. Cậu sẽ thoải mái hơn khi ở nhà và ít đi khí thế cường thế. Vì vậy Ninh Vi Trần thường có thể thoải mái thưởng thức khuôn mặt của cậu.

Ninh Vi Trần nói: "Anh đọc qua sách 《 Năm Thảm Họa 》 chưa?"

Diệp Sanh gật đầu: "Rồi. Cậu có muốn xem không?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Không, em không cần, thật ra em không có hứng thú với Năm Thảm Họa."

Diệp Sanh nhìn hắn một cách kỳ lạ, có vẻ hơi nghi hoặc.

Ninh Vi Trần cảm thấy ngứa ngáy khi bị cậu nhìn, liền duỗi ngón tay ra, nâng cằm Diệp Sanh, hôn thật sâu. Hắn dùng chiếc lưỡi linh hoạt li3m nước trên môi cậu, Diệp Sanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không buồn nói gì.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Ninh Vi Trần cười như không cười nhưng lại khàn giọng nói: "Sanh Sanh thật ngọt ngào."

Diệp Sanh: "Đừng dùng những lời lẽ ghê tởm này với tôi nữa."

Ninh Vi Trần từ lâu đã quen với việc cậu không hiểu phong tình, cong mắt kể cho cậu nghe chuyện chính sự: "Chợ đen ở Thành phố Giải trí Thế giới tên là Helheim, nằm ở rìa Hạ Thành, bao phủ một khu vực rộng lớn. Diện tích rất lớn, khi vào cần có thẻ công dân ở đây, em có thẻ công dân hạng nhất ở đây, có thể mang anh vào."

Diệp Sanh nhướng mày: "Helheim, Cảng Frigga, Fensalir, Asgard. Có phải tất cả các khu vực trong Thành phố Giải trí Thế giới đều được đặt tên theo con người và địa điểm trong thần thoại Bắc Âu không? Helheim là địa ngục trong thần thoại Bắc Âu."

Ninh Vi Trần: "Ừm, hình như là như vậy."

Diệp Sanh gật đầu.

Ninh Vi Trần: "Không phải anh nói ông già nhận nuôi anh là thương nhân sao? Em nghĩ chợ đen là nơi ông ấy hoạt động nhiều nhất."

Diệp Sanh cẩn thận nhớ lại ông già. Lúc nhỏ cậu cho rằng ông già là một thần côn, ngay cả ma cũng không thấy được, nhưng lại học được rất nhiều thủ đoạn giả làm ma. Nhưng bây giờ Diệp Sanh phát hiện, tính cách bình thường của ông già ở Thành phố Giải trí Thế giới có chút không bình thường.

Đầu óc Diệp Sanh quay cuồng: "Ninh Vi Trần, có loại người nào tuy là dị năng giả nhưng không thể nhìn ra dị giáo không."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ điều anh trai muốn hỏi là liệu có loại người nào không bị giá trị thần quái ảnh hưởng chút nào hay không."

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần: "Cho đến nay em mới chỉ nghe nói đến một người như vậy. Hắn giống như người sống sót duy nhất trong "Năm Thảm họa", một sự tồn tại bị lãng quên. Hắn không thể có được dị năng, nhưng hắn cũng sẽ không bị thương bởi những kẻ dị giáo. Hắn sẽ già, bệnh, chết nhưng sẽ không chết trong tay dị đoan, giá trị thần quái không có tác dụng gì đối với hắn."

Diệp Sanh sửng sốt: "Làm sao cậu biết người này?"

Ninh Vi Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em nghe bố em nói rằng người sống sót này là một người bình thường, đương nhiên hắn ta phải là một người bình thường. Nhà họ Ninh gọi hắn ta là Linh Thương, hắn ta không thuộc về bất kỳ phe phái nào. Anh ơi, anh còn nhớ Lý Kiến Dương là người đã vận chuyển Thai Nữ trên chuyến tàu Âm Sơn không? Lý Kiến Dương bị diễn đàn thao túng để giao dịch với Quỷ Mẫu. Nhưng Linh Thương lại độc lập —— hắn ta có thể giúp những kẻ dị giáo giao dịch với những kẻ dị giáo, và giúp đỡ con người thực hiện các giao dịch với con người, đồng thời cũng có thể giúp đỡ con người và những kẻ dị giáo thực hiện giao dịch. Linh Thương không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ giá trị thần quái nào, và bản chất của thương nhân là tìm kiếm lợi nhuận."

Diệp Sanh càng nghe càng cảm thấy hoang đường và kỳ quái, cậu gần như tin chắc rằng ông lão chính là 【 Money 】trong miệng Bạch Tư và là 【 Linh Thương 】trong lời nói của nhà họ Ninh. Cậu chỉ biết rằng ông già rất yếu, ông ta bắt đầu phàn nàn và xương cốt ông ta rã rời chỉ sau khi bước được hai bước trên núi Âm Sơn.

Cậu không ngờ rằng ông ta thực sự rất yếu, nhưng theo một nghĩa nào đó cũng mạnh mẽ không thể tả được.

Diệp Sanh nói: "Cục Phi tự nhiên có cho phép Linh Thương tồn tại không?"

Sự tồn tại của Linh Thương góp phần lớn hơn đáng kể vào dị giáo.

Ninh Vi Trần nói: "Không có, nhưng Cục Phi tự nhiên không tìm được Linh Thương. Xem ra ông lão đi Âm Sơn chăm sóc anh rất có thể chính là vị Linh Thương này."

Diệp Sanh gật đầu.

Danh tính của ông lão đã được xác nhận, nhưng trái tim cậu ngày càng chìm sâu hơn.

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, cười nói: "Để Linh Thương chăm sóc anh quả nhiên là một lựa chọn tốt. Bởi vì hắn là tồn tại trung lập duy nhất trên trên thế giới."

Diệp Sanh nói: "Linh Thương không bị giá trị thần quái ảnh hưởng. Dị năng có thể so sánh với 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 không phải sao? Tại sao lại nói hắn là người bình thường?"

Ninh Vi Trần nói: "Anh đã sai. 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 làm lơ cảnh trong giấc mơ, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những giấc mơ, phân tích sai sót và ra tay chống lại những kẻ dị giáo. Nhưng Linh Thương, với tư cách là một người sống sót, không thể nhìn thấy mọi ảo ảnh bằng mắt của mình. Đồng dạng hắn ta cũng không thể sử dụng được bất kỳ vũ khí nào có giá trị thần quái. Anh có thể coi hắn như một người trong suốt, một người trong suốt trên thế giới này."

Chỉ những người hoàn toàn trong suốt mới có thể thực hiện loại hình kinh doanh tâm linh kéo dài hai thế giới này.

Ninh Vi Trần nói: "Bây giờ Cục Phi tự nhiên càng có xu hướng tin rằng Linh Thương đã chết. Bởi vì hắn ta là một con người, và con người sinh ra, già, bệnh và chết. 【Money】 của Thành phố Giải trí Thế giới mà anh đề cập cũng đã biến mất nhiều năm, Bạch Tư hẳn là người cuối cùng tiếp xúc với hắn."

Diệp Sanh không nói gì.

【Money】 bí ẩn của Thành phố Giải trí Thế giới, Bạch Tư đã phải phá sản để thỏa thuận với hắn ta.

Nhưng Bạch Tư được xếp hạng thứ tư trong danh sách tiền thưởng, chỉ đứng sau hội trưởng của ba công hội lớn. Hóa ra ông lão đi cùng cậu ở Âm Sơn, ăn rau dại và côn trùng, lại giàu có như vậy?

"..." Phải có ích lợi như thế nào mới có thể mời ông lão xuống núi, đến Âm Sơn chăm sóc cậu, vừa chịu khổ lại bị liên lụy?

Cậu nghĩ tới điều gì, Ninh Vi Trần cũng nghĩ tới. Khóe môi Ninh Vi Trần hiện lên nụ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Anh, hình như từ khi anh sinh ra đã có người chú ý đến anh."

Diệp Sanh nghiêm túc nói: "Trước khi ông già rời đi, ông ấy đã đưa cho tôi hai lá bùa cứu mạng. Một lá bùa màu đỏ của Nhà Truyền Giáo. Tôi dùng nó để chống lại Thai Nữ ở trên tàu."

Ninh Vi Trần cười nói: "Ừ, xem ra ông ấy vẫn có chút tình cảm với anh, nhưng trên tàu Âm Sơn, nếu anh tin em, có thể Thai Nữ sẽ được giải quyết nhanh hơn."

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ồ. Trên chuyến tàu Âm Sơn, người tôi muốn đối phó nhất chính là cậu."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần: "Được."

Diệp Sanh nghi hoặc hỏi: "Ông lão có thể cùng Nhà Truyền Giáo làm giao dịch sao?"

Ninh Vi Trần lắc đầu: "Không được, Linh Thương còn chưa có tư cách này, hắn chỉ là giỏi nhặt của hời thôi."

Đó là tính từ tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Diệp Sanh: "...Mô tả của cậu là chính xác." Ông già là người đi chợ rau mua rau và có thể thuận tay lấy đi một bó hành và ớt. Lời cảnh báo của ông già với cậu là hãy tiết kiệm tiền. Từ nhỏ Diệp Sanh đã bị cảnh nghèo khổ hành hạ, nhưng điều bất thường là cậu lại không có nhiều h@m muốn với tiền bạc. Dù cả đời nghèo khó nhưng cậu luôn cảm thấy mình không thiếu tiền.

Diệp Sanh đôi khi không nói nên lời về suy nghĩ của chính mình.

Cậu đang nói gì vậy??!!

Diệp Sanh không thể hiểu làm thế nào mà cậu lại phát triển được tiềm thức coi tiền bạc như rác rưởi sau khi trải qua cả đời nghèo khó.

Nhưng trọng điểm hiện tại không phải là cái này.

Diệp Sanh nói: "Ông già đã chăm sóc tôi ở Âm Sơn trong mười ba năm, và ông ấy chưa bao giờ ra ngoài trong khoảng thời gian này. Ích lợi như thế nào mới có thể yêu cầu một thương nhân từ bỏ giao dịch trong mười ba năm và ở lại Âm Sơn? Còn có ai có thể mang ra lợi ích to lớn như vậy, khiến cho Linh Thương động tâm."

Diệp Sanh nghĩ tới mảnh giấy được đặt trong hộp súng. Cậu nghĩ đến dòng chữ tiếng Anh lạnh lẽo và xinh đẹp đó. Trên mặt giấy viết mercy of god. Mảnh giấy đưa ra manh mối duy nhất về nguồn gốc của cậu, chỉ thẳng vào Jeremiel.

Sau đó cậu nghĩ tới Hoàng Di Nguyệt khóc trong điện thoại khóc với cậu.

Bà bị bà ngoại đưa đến Viện phúc lợi Âm Sơn, nơi bà nhìn thấy một người phụ nữ rất gầy và cao.

Tất cả các loại manh mối được trộn lẫn với nhau. Vết bớt hình con bướm đỏ trên vai cậu đang rung rinh và chuẩn bị bùng cháy. Diệp Sanh ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Ninh Vi Trần rồi nói: "Ninh Vi Trần, cậu có từng gặp qua người cầm quyền trên Đảo Bướm không?"

Ninh Vi Trần lắc đầu, khóe môi cong lên: "Không có."

"Anh ơi, để em kể cho anh nghe một điều mà ít người biết. Vì sự ra đời của em, Đảo Bướm và nhà họ Ninh đã có mâu thuẫn."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "Hả?"

Ninh Vi Trần nhún vai: "Người cầm quyền của Đảo Bướm không ở trên Đảo Bướm. Cô ấy sống ẩn dật. Hiện tại 【Kén】 chịu trách nhiệm về mọi công việc trên Đảo Bướm. Anh trai nên biết rằng 【Kén】 là người xếp hạng thứ năm trong bảng xếp hạng quan chấp hành cấp S. Em quên đề cập rằng người cầm quyền của Đảo Bướm cũng là dị năng giả mạnh nhất hiện tại, xếp thứ hai 【YW】."

Đồng tử của Diệp Sanh co lại: "yw?"

Hai chữ cái tiếng Anh đơn giản, giống như tên viết tắt của một cái tên, không hiểu sao lại khiến trái tim cậu thót lại và đôi mắt cậu tối sầm.

Mọi chuyện về người cầm quyền Đảo Bướm đều quá bí ẩn, thậm chí rất ít người biết tên của cô ấy.

Diệp Sanh cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu và thù địch mãnh liệt.

Ninh Vi Trần mỉm cười: "Ừ, yw." Tên Diệp Vẫn chảy qua đầu lưỡi hắn, nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn không nói ra. Hắn cảm thấy hiện tại Diệp Sanh có thể không muốn nghe cái tên này.

Diệp Sanh nói: "Chẳng phải Thế giới Khải Minh đã hoàn toàn kinh động Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm sao? Người cầm quyền đó vẫn chưa lộ mặt sao?" Không biết vì sao khi cậu nói những lời này, cậu có cảm giác bình tĩnh và một chút mỉa mai.

Ninh Vi Trần nói: "Có lẽ cô ấy đã đi ra, nhưng chúng ta vẫn chưa biết."

Diệp Sanh mím môi dưới, đặt ly nước sang một bên.

Không nói chuyện nữa.

*

"【Nhà Tiên Tri】 nói rằng một sự thay đổi lớn sẽ xảy ra ở Thành phố Giải trí Thế giới có thể so sánh với 【Năm Phá Kén】 hồi đó."

"Tám mươi năm trước, 【Phá Kén】 đã khiến Đảo Bướm cũ chìm xuống, khiến vô số quan chấp hành cấp S và cấp A thiệt mạng, đồng thời khiến nghiên cứu của con người về dị giáo trực tiếp thụt lùi về thời điểm bắt đầu thảm họa! Đây là một thách thức mới chưa từng có!"

Trên một hòn đảo hẻo lánh không thể tiếp cận, những dây leo xanh trèo lên những bức tường lốm đốm màu vàng.

Lúc trước nơi này tràn đầy sức sống, ngập tràn cây phong đỏ và hoa hồng. Vào mùa hè, hàng nghìn con bướm chui ra khỏi kén, đôi cánh lộng lẫy như biển máu, tràn đầy sức sống, xinh đẹp và mộng mơ.

Nhưng giờ đây, mọi sự sống đã phai nhạt. Nó trở thành nơi nguy hiểm nhất thế giới, Đảo Lữ.

Nó đã trở thành nơi hoang vắng nhất trên trái đất, chỉ có những loài chim du hành hàng năm mới dừng lại ở đây rồi nhanh chóng rời đi.

Gió thổi qua rèm cửa.

Thổi tung những trang giấy rơi trên bàn. Cô rất quen thuộc với từng dòng chữ đen trắng trên tờ giấy, thậm chí còn có thể đọc xuôi đọc ngược. Khi còn nhỏ, cô đọc sách chữ nổi, phải dùng tay sờ thật kỹ những điểm mù không đều nhau mới lấy được chữ. Khi lớn lên, cô đọc rất nhiều sách, nhưng cuốn cô không bao giờ quên là cuốn cô đọc kỹ lần đầu tiên vào năm 9 tuổi.

Những ngón tay cô lướt qua những dòng đầu tiên của trang giấy.

Mái tóc xoăn đen như rong biển buông xuống, che đi thân hình cao gầy của cô.

【 Tôi thường nghĩ, nếu một người mới lớn bị mù hoặc điếc vài ngày thì đây cũng có thể là một món quà. Bởi vì bóng tối sẽ khiến người đó trân trọng ánh sáng hơn, còn sự im lặng sẽ khiến người đó trân trọng giá trị của giọng nói. 】

【 Đôi khi tôi rất háo hức được chứng kiến tất cả những ​​điều này. Chỉ cần chạm vào nó thì có thể có được nhiều sự sung sướng đến như vậy. Sẽ thật tuyệt biết bao khi được tận mắt chứng kiến bao niềm vui đến thế. 】

【 Nếu tôi được ban cho ba ngày ánh sáng, vào ngày đầu tiên, tôi muốn nhìn thấy con người, lòng tốt, ôn hòa và tình bạn của họ làm cho cuộc sống của tôi đáng sống.

Trước hết, tôi muốn nhìn thật lâu vào khuôn mặt của người thầy thân yêu của tôi, bà Anne Sullivan Macy, người đã đến với tôi khi tôi còn là một đứa trẻ và đã mở ra thế giới bên ngoài cho tôi. 】

"Vậy, Tiểu Vẫn, cô sẽ làm gì nếu thực sự được ban cho ba ngày ánh sáng?"

"Tôi?"

"Ngày đầu tiên, tôi sẽ ở lại với tiến sĩ, nhìn ông ấy thật kỹ, ghi nhớ dáng vẻ của ông ấy và vẽ lại hình dáng của ông ấy."

"Ngày hôm sau, tôi sẽ chạy đến nói với An An rằng bệnh của tôi đã khỏi, anh ấy nhất định sẽ sớm khỏi bệnh, đừng bỏ cuộc."

"Vào ngày thứ ba, tôi sẽ đi tìm anh trai mình —— nếu anh ấy ở Đảo Bướm trong ba ngày tôi có ánh sáng. Tôi muốn nhìn vào mắt anh trai tôi và nghiêm túc nói với anh ấy, cảm ơn anh."

"Ngày cuối cùng mới đi tìm anh trai sao?"

"À, bởi vì, bởi vì, tôi hơi sợ anh trai mình."

Những ngón tay của cô dài và móng tay nhợt nhạt và không chút máu.

Người cầm quyền tối cao của Đảo Bướm nói với giọng bình tĩnh khi kể lại.

"Anh nói đúng, chúng ta thật sự đang tự hủy hoại mình đấy, Diệp Sanh."