Cừu Dịch chắc mẩm chưa từng gặp bố của Đoạn Ứng Hứa, vậy mà ông không những có vẻ quen biết hắn, mà còn đánh giá hắn cao ngất ngưởng, nói thẳng là có thể yên tâm giao phó Đoạn Ứng Hứa cho hắn. Điều này khiến hắn thấy nghi hoặc trong lòng.
Sau khi hỏi xong, hắn im lặng nhìn bố Đoạn Ứng Hứa, chờ đợi một lời giải thích hợp lý.
Bố Đoạn lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn một hồi, rồi cảm thán liên tục: "Tuy màu tóc khác nhau, nhưng con trông giống hệt nó hồi trẻ... Tên cũng đúng nữa chứ. Con là con trai của Cừu Hoài Cẩn phải không?"
Cừu Hoài Cẩn là tên của bố Cừu Dịch.
Cừu Dịch hơi ngớ người: "Bác biết bố cháu ạ?"
Bố Đoạn có vẻ đang đắm chìm trong hồi ức, không kìm được mà lải nhải: "Bác còn nhớ hồi trước nó cho bác xem tấm ảnh của con lúc mới 6 tháng tuổi, trông ngoan ngoãn như bé gái ấy. Không ngờ thời gian trôi nhanh quá, giờ con cũng đã lớn rồi."
Đoạn Ứng Hứa theo phản xạ quay đầu nhìn Cừu Dịch: anh cũng muốn xem ảnh hồi nhỏ của hắn.
Cừu Dịch giả vờ không nhận ra ánh mắt tò mò của anh.
Đoạn Thăng Vinh đứng cạnh đó nghe mà rơi vào trạng thái bối rối: "Chú biết bố... biết bố của thầy Cừu ạ? Vậy sao thầy Cừu lại không biết chú?"
Bố Đoạn thở dài: "Hoài Cẩn nó... qua đời hai mươi năm trước rồi. Sau khi nó mất, chú cũng mất liên lạc với gia đình nó. Sau đó, nghe nói vợ Hoài Cẩn cũng đi theo nó. Chú có nghĩ đến việc nhận nuôi con trai của Hoài Cẩn, ít nhất cũng có thể giúp đỡ chăm sóc thằng bé. Nhưng lúc đó con trai nó đã được một gia đình khác nhận nuôi mất rồi, từ đó chú không gặp lại con trai Hoài Cẩn nữa."
Cừu Dịch im lặng.
Bố Đoạn không kìm được mà nhìn hắn thêm vài lần nữa. Người ta vẫn nói con gái giống bố con trai giống mẹ, nhưng dáng vẻ của Cừu Dịch lại giống hệt bố, khiến bố Đoạn có cảm giác như đang gặp lại người bạn cũ.
Chỉ là khi ông nhớ lại diện mạo của bố Cừu Dịch trong ký ức, mới nhận ra hai người khác biệt rất lớn.
Cừu Hoài Cẩn là một học giả, khí chất nho nhã, còn Cừu Dịch có đường nét khuôn mặt còn nổi bật hơn cả bố, khí chất cũng rất đặc biệt, sự bất cần và tùy hứng hòa quyện vào nhau trên người hắn.
"Nếu là con trai của Hoài Cẩn, bác nghĩ con chắc chắn là một đứa trẻ tốt, dù sao Hoài Cẩn cũng là một người dịu dàng như vậy," bố Đoạn lại thở dài một hồi, ông nhìn Cừu Dịch, tiếp tục nói, "Hai mươi năm qua, con sống có tốt không?"
"Cũng tạm ổn ạ." Cừu Dịch gật đầu một cách gò bó.
Bố Đoạn cười: "Không cần phải căng thẳng thế, mặc dù con có thể không nhớ, nhưng lúc con còn nhỏ bác đã từng bế con đấy," bố Đoạn vừa nói vừa liếc nhìn Đoạn Ứng Hứa, "Lúc đó Ứng Hứa cũng có mặt, nhưng mà... nó không mấy hào hứng."
Đoạn Ứng Hứa hơi sững sờ, anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này.
Bố Đoạn thì như mở cờ trong bụng, nhiệt tình làm thân với Cừu Dịch: "Tấm ảnh lúc đó chắc vẫn còn, để lát nữa bác tìm... Ồ, khoan đã," bố Đoạn đột nhiên dừng lại, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Một lúc sau, ông kết thúc cuộc gọi và đưa màn hình điện thoại cho Cừu Dịch xem, "Bác nhớ ra rồi, tấm ảnh đó ở trong phòng sách, bác bảo người giúp việc chụp lại rồi."
Cừu Dịch nhìn vào màn hình điện thoại của bố Đoạn: trên màn hình, một cậu bé khoảng 8-9 tuổi đang nắm tay một đứa trẻ 4-5 tuổi chụp ảnh.
Cậu bé mặc một bộ vest nhỏ rất vừa vặn, tuy gương mặt đoan chính nhưng lại không biểu lộ cảm xúc, có vẻ như không biết nên thể hiện biểu cảm như thế nào.
Còn đứa trẻ nhỏ hơn mà cậu bé đang nắm tay kia thì đang mặc một bộ... váy màu hồng pastel.
Cừu Dịch: "..."
Đoạn Ứng Hứa chen vào xem: "..."
Đoạn Thăng Vinh cũng lại gần: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Bố Đoạn lại thở dài: "Lúc đó vợ của Hoài Cẩn còn đùa rằng, nếu như con nhà họ không phải là con trai, có khi còn có thể làm thông gia với nhà bác... Nhưng giờ thì đã thực hiện được ý nguyện của cô ấy năm xưa rồi, phải không?"
Cừu Dịch mím môi, mặc dù tấm ảnh mà bố Đoạn đưa ra khiến hắn hơi ngượng, nhưng so với việc giữ thể diện, hắn quan tâm hơn đến những chuyện liên quan đến bố mẹ mình.
"Vậy... bác quen bố cháu như thế nào ạ?" Cừu Dịch hỏi.
"Làm sao quen với Hoài Cẩn à..." bố Đoạn ngừng lại một chút, "Hai ta đã từng cộng tác với nhau một thời gian. Mặc dù ngành nghề chính của nhà họ Đoạn là bất động sản, nhưng thực ra những ngành liên quan đến bất động sản đều do vợ bác mang từ nhà ngoại về. Ban đầu, nhà họ Đoạn làm về vật liệu. Khi bác quen Hoài Cẩn, nhà họ Đoạn đang cung cấp vật liệu cho viện nghiên cứu nơi Hoài Cẩn làm việc."
"Nó là một người có lý tưởng và hoài bão, và điều đáng quý là vợ nó cũng ủng hộ nó."
"Chỉ là không ngờ...lúc đó lại xảy ra tai nạn."
Bố Đoạn đột nhiên ngậm miệng, nhìn Cừu Dịch với vẻ hơi áy náy: "Xin lỗi, có vẻ bác đã nhắc đến chuyện mà con có thể không thích."
"Không sao đâu ạ," Cừu Dịch lắc đầu, "Con rất tôn trọng lựa chọn của bố. Năm đó, chắc hẳn ông ấy đã làm điều mà mình cho là đúng đắn, cháu nghĩ ông ấy sẽ không hối hận."
"Vậy thì tốt." Bố Đoạn thở phào nhẹ nhõm.
Ông lại kể thêm vài chuyện liên quan đến bố của Cừu Dịch.
Cừu Dịch im lặng lắng nghe, hắn nhận ra bố của Đoạn Ứng Hứa đánh giá rất cao về bố hắn, vô cùng ngưỡng mộ nhân cách và phẩm chất của bố hắn, đồng thời cũng rất hài lòng với hắn hồi nhỏ. Vì vậy mới nghĩ rằng hắn chắc chắn là một người xuất sắc, có thể khiến ông yên tâm.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của bố Đoạn reo lên.
Ông vội vàng nghe điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy, sau đó lại nhìn Cừu Dịch với vẻ áy náy: "Có lẽ bác phải đi trước rồi... Bên Đoạn thị Địa ốc đột nhiên có chút chuyện, bác phải về để đưa ra quyết định."
Cừu Dịch mỉm cười: "Bác không cần bận tâm đến con đâu, nếu có việc thì bác cứ đi trước ạ."
"Vậy bác đi trước nhé," Bố Đoạn gật đầu, bỗng nhiên, như thể vừa nhớ ra điều gì đó, ông vội vàng bổ sung, "À phải rồi, con đến đây là để quay phim phải không? Bác nhớ con là diễn viên. Khi quay xong phim, nhớ cùng Ứng Hứa về nhà họ Đoạn một chuyến nhé, cùng với mẹ của Ứng Hứa nữa, chúng ta... cả nhà mình cùng nhau ăn bữa cơm."
Cừu Dịch gật đầu: "Vâng, cháu sẽ cùng anh ấy về."
Bố Đoạn hài lòng gật đầu mỉm cười.
Đoạn Thăng Vinh bị lãng quên vội vàng hỏi: "Thế còn con?"
"Thăng Vinh cũng cùng đến cho vui." Bố Đoạn bật cười.
Bố Đoạn đến vội vã, đi cũng hối hả.
Vừa khi bố Đoạn vừa quay gót đi, Đoạn Thăng Vinh liền tranh thủ trêu chọc Cừu Dịch: "Không ngờ nhé, thầy Cừu hồi bé còn từng mặc váy xinh xắn cơ đấy."
Cừu Dịch chọn cách lờ tịt Đoạn Thăng Vinh.
Còn Đoạn Ứng Hứa thì mím môi, lặng lẽ suy nghĩ về chuyện của Cừu Dịch: anh hoàn toàn không ngờ rằng, hồi bé mình đã từng gặp hắn. Chỉ là thời gian đã quá lâu, bản thân anh đã quên mất mà thôi.
Điều này thật không nên chút nào.
Đoạn Ứng Hứa tự trách bản thân về quá khứ.
Tuy nhiên...
Nếu mà...
"Nếu ngày đó, bố anh đưa em về nhà, chúng ta sẽ trở thành thế nào nhỉ?" Đoạn Ứng Hứa đột nhiên lên tiếng.