Hoàng Hách cố lết thêm một đoạn đường núi nữa, nhưng cuối cùng thì chịu hết nổi, đành buông xuôi ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc như trâu. Cừu Dịch thấy anh ta đuối sức rồi, cũng không ép nữa.
Hắn quyết định nghỉ sớm, kéo tay Hoàng Hách đỡ dậy, bảo anh ta điều hòa hơi thở trước rồi hẵng ngồi xuống.
Sau vài hơi thở sâu, Hoàng Hách mới cảm thấy hồn vía đã trở về với xác.
Vừa lục túi leo núi tìm nước muối loãng để bù nước, anh ta vừa hỏi Cừu Dịch bằng giọng khô khốc:
"Này Cừu Dịch, rốt cuộc cậu bị làm sao thế? Sáng nay đột nhiên chạy đến nhà tôi lôi tôi dậy, chưa kịp ăn trưa đã ép tôi bay ngay đến cái xó xỉnh hoang vu này để khảo sát địa hình," Hoàng Hách nói, "Tôi nói này, dù có cần khảo sát thì cũng đâu cần gấp đến thế chứ? Bên đoàn phim của Hà Độ còn chưa chuẩn bị xong, anh ta còn phải quay tiếp "Sói Hoang" nữa, ít nhất phải sau Tết mới chính thức bấm máy được."
"Không có gì, chỉ là xảy ra chút chuyện thôi. Tôi muốn ở trên núi một thời gian cho đến khi nghĩ thông suốt. Ông muốn về thì cứ về, nhưng phải giữ bí mật hành tung của tôi," Cừu Dịch nghiêm mặt nói, "Đồng chí Hoàng Hách! Ông tuyệt đối không được phản bội cách mạng, dù kẻ thù có dùng thủ đoạn gì cũng không được khai ra đấy nhé!"
Hoàng Hách thắc mắc: "Tối qua cậu không phải đi gặp Đoạn Ứng Hứa sao? Này, có phải giữa hai người xảy ra chuyện gì không? Đừng nói là cậu đi nói chuyện ly hôn với anh ta đấy nhé. Anh ta còn chưa biết chuyện cậu giả vờ mất trí nhớ lần nữa, coi chừng sẽ cưỡng ép cậu, nhốt cậu vào phòng tối thật đó!"
"Không có," Cừu Dịch đáp, "Tôi chỉ thảo luận với anh ấy một chút về triết lý nhân sinh thôi."
Hoàng Hách trầm giọng: "Cậu và anh ta tán gẫu cả đêm về Kamen Rider à?"
Cừu Dịch: "..."
"Hay là nói chuyện cả đêm về JOJO?" Hoàng Hách xoa cằm, "Chẳng lẽ là đánh bài Vua Trò Chơi cả đêm? Tôi hiểu rồi, cậu đánh bài quá gà nên tự ti, vì vậy định lên núi sâu rừng thẳm ở một thời gian, tu luyện võ công, đợi thần công đại thành rồi mới quay về tìm anh ta báo thù?"
Cừu Dịch mập mờ: "Theo một nghĩa nào đó thì đúng là thua thật, nhưng nói cụ thể thì...có lẽ là cả hai đều bị thương."
Hoàng Hách kinh ngạc: "Tôi chỉ nói bừa thôi, đừng nói là cậu thật sự đánh bài với anh ta cả đêm nhé!"
Cừu Dịch im lặng không nói gì.
Hoàng Hách gãi gãi gáy, đây là lần đầu tiên anh thấy Cừu Dịch như vậy. Với tính cách gan lì trời không sợ trời không sợ đất của hắn, lúc này đáng lẽ phải lập tức cãi lại anh, rồi hai đứa bắt đầu diễn tiểu phẩm hài chứ.
Anh và Cừu Dịch là bạn thân lâu năm, như Cừu Dịch nói, hai người gần như là anh em không cùng huyết thống, giống như người một nhà vậy.
Giờ Cừu Dịch không muốn nói sự thật với anh, Hoàng Hách cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ uống nước, nghĩ đến việc giờ anh đang theo Cừu Dịch chạy trốn gấp gáp thế này, công việc bỏ lại ở công ty phải xử lý thế nào đây.
Năm phút sau, hai người nghỉ ngơi xong, đứng dậy chuẩn bị tiếp tục leo núi.
Lúc này Cừu Dịch mới đột nhiên nói: "Tôi đã thú thật với Đoạn Ứng Hứa rồi."
Hoàng Hách đang uống ngụm nước cuối cùng: "Hả?"
Cừu Dịch lại nói: "Tôi đã nói với Đoạn Ứng Hứa rằng tôi thật ra không có bị mất trí nhớ lần ba."
"Ồ," Hoàng Hách lúc đầu không phản ứng kịp, ngậm nước trong miệng, nhưng chỉ một lát sau anh chợt nhận ra sự chấn động trong lời Cừu Dịch nói, suýt phun cả ngụm nước ra ngoài, "Cái gì! Cậu đã nói với Đoạn Ứng Hứa là cậu giả vờ mất trí nhớ à?"
Cừu Dịch gật đầu.
Hoàng Hách kinh ngạc: "Anh ta không đánh chết cậu sao?"
Cừu Dịch khiêm tốn đáp: "Có lẽ anh ấy đánh không lại tôi."
Hoàng Hách thán phục trước sự mặt dày của Cừu Dịch: "Tôi đâu có khen cậu!"
"Tôi biết," Cừu Dịch cầm gậy leo núi, tùy ý nghịch trong tay. Hắn cúi mắt, dùng gậy vẽ vẽ trên mặt đất phủ tuyết mỏng, chẳng mấy chốc đã vẽ xong một con rùa con co rúm trong mai, chỉ thò cái đầu ra ngoài, "Tôi vẽ hình giải thích tình hình cho ông nhé."
Hoàng Hách ghé lại xem: "Cậu vẽ cái đầu rùa này là để biểu thị cái gì vậy?"
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch bình tĩnh vẽ thêm một con thỏ con bên cạnh con rùa, đang giơ chân đá mạnh vào con rùa.
"Có một con thỏ con không biết trời cao đất dày, gặp được một con rùa ngốc nghếch," Cừu Dịch nói, "Trong mắt người khác, con rùa là con rùa cá sấu khó chọc, nhưng con thỏ biết, con rùa chỉ là một con rùa nhát gan có gai nhọn nhưng không biết phải đối mặt với những cái gai của mình như thế nào."
Hoàng Hách thắc mắc: "Phải mắt kém đến mức nào mới có thể nhìn nhầm rùa cá sấu thành rùa thường chứ."
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch bỏ gậy leo núi xuống, tặng cho Hoàng Hách một loạt đòn hiếu tử.
Đợi Hoàng Hách im miệng, không còn ngắt lời trữ tình của hắn nữa, Cừu Dịch mới tiếp tục dùng gậy leo núi vẽ trên tuyết.
"Con thỏ cảm thấy con rùa rất thú vị, tuy trên lưng con rùa toàn là gai nhọn, nhưng nó luôn cảm thấy đối phương hẳn phải có cái bụng mềm mại trắng trẻo," Cừu Dịch nhìn hai con vật nhỏ trên tuyết, ánh mắt hiếm khi dịu dàng như vậy, "Con thỏ liều lĩnh, trêu chọc con rùa, thậm chí còn lật ngửa nó. Con thỏ vốn tưởng, con rùa tức giận quá sẽ cắn nó thật mạnh, nhưng mà..."
Cừu Dịch ngừng lại một chút.
"Con rùa bị lật ngửa trên mặt đất chỉ nằm im, phơi cả bụng ra cho con thỏ, cầu xin con thỏ ở lại."
Cừu Dịch khẽ cong môi, để lộ một tiếng cười nhẹ.
"Con thỏ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, rốt cuộc là nên lật con rùa lại hay bỏ mặc con rùa chạy đi đây? Nó không biết, chỉ đành tự mình trốn sang một bên suy nghĩ. Thực ra, con thỏ trông có vẻ ương bướng, nhưng nó mới là kẻ nhát gan nhất."
Hoàng Hách ôm đầu, nói: "Sao con thỏ này ngu thế?"
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch lại tặng cho Hoàng Hách một loạt đòn hiếu tử.
Sau một hồi đùa giỡn như đám học sinh tiểu học, Cừu Dịch và Hoàng Hách tiếp tục leo núi.
Đến khi trăng lên, Cừu Dịch và Hoàng Hách cuối cùng cũng tới được gần sườn núi tuyết.
Trên sườn núi có nhà nghỉ, hai người vào ở.
"Ngày mai còn phải tiếp tục lên núi nữa không?" Leo núi cả ngày, Hoàng Hách buồn ngủ díp mắt, vừa uống trà ấm do con gái chủ nhà nghỉ pha, vừa ngáp dài hỏi Cừu Dịch về kế hoạch ngày mai.
"Không lên núi nữa đâu, với lại ông cũng không leo nổi nữa đúng không." Cừu Dịch nói.
Hoàng Hách thở phào nhẹ nhõm: "Không leo là tốt rồi, không leo là tốt rồi. Cái núi này cũng lạ, ngay cả cáp treo cũng không có, đèo mệt chết đi được," Hắn quay đầu nhìn cô con gái chủ nhà đang không ngừng liếc nhìn về phía hai người, cảm thán nói, "Ôi, em gái à, em ở nhà phải không? Bình thường đi học cũng phải leo núi tuyết à?"
Cô bé bị Hoàng Hách bắt chuyện có lẽ khoảng 13, 14 tuổi, vẫn còn là học sinh cấp 2. Bị Hoàng Hách hỏi thế, cô bé giật mình, do dự một lát rồi đáp: "Dạ... anh ơi, em thường ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về nhà phụ giúp thôi, với lại... với lại..."
"Với lại sao?" Hoàng Hách hỏi.
Cô bé nói: "Ở đây có cáp treo mà, bộ anh không tìm thấy sao?"
Hoàng Hách: "..."
Hoàng Hách nhìn sang Cừu Dịch, toàn bộ hành trình đều do Cừu Dịch sắp xếp, kể cả sổ tay leo núi cũng là Cừu Dịch cầm, hắn chỉ chạy theo Cừu Dịch thôi.
Cừu Dịch giả vờ ngắm cảnh.
Hoàng Hách: "..."
Mẹ kiếp, sao anh lại quên mất Cừu Dịch là đồ mù đường, ngay cả ở khu đô thị cũng có thể đi lạc chứ!
Cô bé lại lén liếc nhìn Cừu Dịch, người vừa suýt đánh nhau với Hoàng Hách, rồi lấy hết can đảm hỏi: "Ơ... anh ơi... anh là Cừu Dịch phải không! Chính là Cừu Dịch đóng "Thám tử 0 giờ Lăng Tư" ấy!"
Nghe cô bé nói vậy, Cừu Dịch vừa giữ Hoàng Hách đang muốn liều mạng với hắn, vừa tranh thủ đáp: "Đúng, anh đây."
Cô bé thét lên: "Chu choa! Không ngờ anh lại đến leo núi tuyết... là đi du lịch ạ? Anh có thể... có thể ký tặng em được không?"
Cừu Dịch rộng rãi gật đầu đồng ý.
Cô bé hơi phấn khích chạy về phòng mình, chuẩn bị đi lấy giấy bút để xin chữ ký của Cừu Dịch.
Đợi cô bé đi rồi, Hoàng Hách nhận ra mình không hề có sức chống cự trong tay Cừu Dịch, đành từ bỏ việc đánh nhau với Cừu Dịch, ngồi lại vị trí của mình, châm chọc: "Đúng là ngôi sao lớn mà, đi đâu cũng có fan."
Cừu Dịch cũng chẳng ngại khoe khoang: "Chuyện thường thôi mà."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Hoàng Hách đột nhiên nói: "Khoan đã, hành tung của cậu không phải nên giữ bí mật sao?"
Cừu Dịch cũng nhận ra chỗ không ổn: "Đúng vậy, phải giữ bí mật."
Bây giờ hắn cần một khoảng thời gian để suy nghĩ xem mình và Đoạn Ứng Hứa rốt cuộc nên tiến triển thế nào, tạm thời không thể gặp Đoạn Ứng Hứa được. Nếu hành tung bị tiết lộ, chắc chắn Đoạn Ứng Hứa sẽ đến tìm hắn.
Để Đoạn Ứng Hứa không biết được tung tích của mình, Cừu Dịch chỉ kéo mỗi Hoàng Hách lên thuyền cướp này, thậm chí trước khi khởi hành còn cùng Hoàng Hách đổi điện thoại, đề phòng Đoạn Ứng Hứa dùng thủ đoạn gì đó, dựa vào định vị điện thoại của hai người để tìm ra họ.
Hoàng Hách đứng dậy: "Tôi đi nói với cô bé kia một tiếng, bảo nhóc ấy tuyệt đối đừng đăng Weibo hay gì đó tiết lộ hành tung của cậu."
Cừu Dịch gật đầu, hắn luôn yên tâm khi có Hoàng Hách xử lý mọi việc.
Đợi Hoàng Hách lên tầng hai của nhà nghỉ, đi thương lượng với cô fan muốn xin chữ ký, Cừu Dịch có hơi vô công rồi nghề. Hắn đã đổi điện thoại và thẻ sim, lúc này điện thoại là một máy mới tinh vừa mở hộp, chẳng có gì cả, ngay cả tín hiệu cũng không tốt lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cừu Dịch bật ti vi trong nhà nghỉ. May mà dù tín hiệu không tốt, nhưng cáp quang vẫn khá mạnh, có thể xem chương trình truyền hình suôn sẻ.
Cừu Dịch chợt nhớ ra hôm nay là thứ Bảy.
Sau hơn một tuần, tập đầu tiên của mùa 4 "Cẩn thận! Sói hoang xuất hiện" đã được biên tập hoàn tất, hôm nay chính là ngày phát sóng tập đầu tiên của mùa 4.
Thời điểm Cừu Dịch bật ti vi khá là trùng hợp, show thực tế vừa mới bắt đầu, và ngay lập tức là phần giới thiệu về hắn.
Trên màn hình ti vi, Cừu Dịch bước lên tàu khách đối diện với Đoạn Ứng Hứa đang đứng trên boong.
Cừu Dịch chống cằm nhìn ti vi, Đoạn Ứng Hứa trong show thực tế vẫn đeo kính che giấu biểu cảm, trông vừa lạnh lùng vừa vô tình, như một cỗ máy không có cảm xúc.
Tuy nhiên Cừu Dịch biết, đối phương là người biết khóc biết cười, thậm chí... còn có những biểu cảm rất tinh tế.
Nghĩ đến đây, đột nhiên vành tai Cừu Dịch hơi ửng đỏ.
Hắn vội vàng cúi đầu che mặt.
Cừu Dịch có chút ngộ ra, năm nay hắn 25 tuổi, có vẻ như thời kỳ hoa đào đã đến muộn màng rồi.