Editor: Uchihahaha~ Hoài
Chu Minh Thần nghe thấy câu hỏi của Du Sướng, đôi mắt anh sáng ngời nhìn đỉnh màn, ánh mắt dịu dàng mang theo chút hốt hoảng: "Em không nên hỏi anh như vậy, Sướng Sướng.
Bởi theo ý anh, anh nhớ rõ tất cả những chuyện giữa chúng ta."
Du Sướng ngỡ ngàng, nhớ rõ rất cả mọi chuyện?
"Không phải, không phải anh đã quên rất nhiều chuyện lúc ở bệnh viện à? Anh còn quên mất mình là ảnh đế có sức hút nhất hiện nay, ảnh đế có độ nổi tiếng quốc tế siêu cao đấy?"
Du Sướng nhớ rõ, bác sĩ nói Chu Minh Thần đã quên rất nhiều chuyện trong vài năm gần đây, nhưng anh lại nhớ rất rõ chuyện của năm sáu năm trước.
"Sướng Sướng, anh đang nói đến chuyện xảy ra giữa chúng ta.
Anh nhớ tất cả." Chu Minh Thần để ngón tay lên trán, anh nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng anh đã quên một số chuyện sau khi bị thương ở đầu, nhưng đối với anh, Sướng Sướng lại khác.
Dù anh quên bản thân là ai cũng sẽ không quên em.
Có lẽ trước đây anh bày tỏ với em quá ít cho nên em vẫn luôn không phát hiện một chuyện.
Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, dường như nó đã trở thành bản năng của anh”.
Anh không hiểu vì sao Du Sướng muốn phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, nhưng anh rất rõ trái tim mình.
Anh yêu người đang ở cùng phòng với mình lúc này.
Đã từng yêu, bây giờ yêu, tương lai cũng sẽ yêu.
Giọng nói của Chu Minh Thần vốn rất thu hút.
Có sự góp sức của bóng đêm, lời nói dịu dàng của anh làm tai người ta nóng lên, trái tim loạn nhịp, dường như cơ thể sắp tan chảy trong lời ngon tiếng ngọt đó.
Chu Minh Thần nói rất chân thành, Du Sướng có thể nhận ra anh không nói dối.
Chu Minh Thần thật sự cho rằng cậu rất quan trọng, quan trọng hơn cả vinh quang, địa vị mà anh đạt được.
Trái tim của Du Sướng như bị người dùng lông chim cọ khẽ trêu chọc.
Bởi vì có ngoại hình cho nên từ nhỏ đến lớn, cậu được không ít người tỏ tình, bao gồm cả trai lẫn gái.
Nhưng trước giờ cậu đều không để trong lòng, cậu vẫn tưởng do tính mình trời sinh lạnh nhạt.
Có điều bây giờ cậu phát hiện ra, thật ra là do những người đó vẫn chưa đủ chân thành để đả động đến cậu.
Nếu Du Sướng và Chu Minh Thần không đối đầu với nhau mấy năm, có lẽ cậu đã bị lời nói của Chu Minh Thần làm dao động.
Rất đáng tiếc, cũng rất may.
Du Sướng và Chu Minh Thần là đối thủ một mất một còn.
Cho nên cậu có thể tỉnh táo lại rất nhanh, Chu Minh Thần bị thương ở đầu, bị mất trí nhớ.
Nếu thật sự anh quên cả bản thân nhưng vẫn không quên cậu thì chắc chắn không phải bởi Chu Minh Thần thích cậu, mà bởi vì anh quá ghét cậu.
"Chu Minh Thần, nếu anh nói anh nhớ rõ mọi chuyện, vậy anh còn nhớ vì sao mình lại rời đi phòng làm việc do tôi sáng lập không?"
Du Sướng cũng hiểu, với người thông minh như Chu Minh Thần, nếu trực tiếp nói với anh rằng anh mất trí nhớ, nhận nhầm đối thủ một mất một còn thành người yêu thì chắc chắn anh sẽ không tin.
Nhưng nếu có thể dẫn đường anh nhớ ra, nhất định anh sẽ suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc chân tướng sự thật là gì.
Chu Minh Thần nhíu mày, anh mím môi mỏng, không nói gì.
Du Sướng thấy Chu Minh Thần im lặng, cậu thừa thắng xông lên: "Anh nói chúng ta là người yêu, chẳng lẽ không nên cùng nhau phấn đấu vì phòng làm việc à? Phòng làm việc được thành lập để tiện cho công việc của chúng ta, nếu như lời anh nói là thật thì anh không có khả năng rời đi đúng không?"
Du Sướng cho rằng mấy năm trôi qua, cậu đã dần quên chuyện này.
Rốt cuộc thì cậu đã ở trong giới khá lâu, chuyện Chu Minh Thần đá văng cậu tự mình đi quá phổ biến trong giới giải trí.
Con người phải biết tiến về phía trước, nhưng Du Sướng cũng không ngờ cậu vẫn còn tức giận đến vậy khi nhắc lại chuyện lúc đó.
Du Sướng rất muốn hỏi Chu Minh Thần, lời hứa trước đây của họ còn tính không? Chu Minh Thần là diễn viên chuyên dùng của cậu.
Trên phim trường, họ là cộng sự ăn ý nhất.
Anh thay đổi giữa chừng, cậu không thể diễn tả được cậu muốn quay cái gì.
Chu Minh Thần thì luôn hiểu cậu muốn một nhân vật như thế nào, còn cậu thì có linh cảm cuồn cuộn không ngừng khi gặp Chu Minh Thần, Chu Minh Thần có thể mãi làm nam chính trong phim của cậu.
Du Sướng cho rằng họ sẽ là một truyền kì trong giới phim ảnh.
Chu Minh Thần cũng đã từng nói đùa, để cậu quay phim theo ý cậu muốn, dù có một ngày cậu rơi vào cảnh khốn cùng thất vọng, anh sẽ kiếm tiền nuôi cậu.
Lúc ấy Du Sướng còn hỏi: "Giống như lời hứa giữa Griffith và Lillian Gish* à?".
(*Griffith là một trong những nhà làm phim tiên phong trong lịch sử phim điện ảnh, cũng nổi tiếng là người có mối liên hệ mật thiết với nàng thơ "Lillian Gish" - nữ diễn viên được yêu thích trong các bộ phim do ông làm đạo diễn.
Khi Griffith dần dần bị ngành điện ảnh đào thải, rơi vào tình cảnh khốn cùng và suy sụp, Lillian Gish vẫn luôn ở cạnh giúp đỡ ông ấy.
Cho đến khi Griffith qua đời thì Lillian Gish còn chưa lập gia đình.)
Chu Minh Thần khựng lại chút, vốn là lời nói đùa, nhưng anh lại nói với cậu bằng giọng điệu chắc chắn: "Đúng vậy, giống như bọn họ, hơn nữa còn tốt hơn quan hệ giữa họ nữa."
Khi đó, cậu vẫn còn trẻ tuổi kiêu ngạo, không chịu thua nói: "Cũng chưa biết ai flop, ai nổi tiếng đâu? Nhưng mà anh cứ yên tâm, chỉ cần theo đạo diễn Du đây, tôi ăn thịt, đảm bảo anh sẽ được ăn rau."
Trong lòng cậu thì nghĩ nhất định phải đưa người đàn ông trước mặt lên vị trí ảnh đế, thậm chí là vị trí ảnh đế của Big Five*.
(*Dùng để tôn vinh năm giải thưởng quan trọng nhất tại liên hoan phim Oscar: Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nam chính xuất sắc nhất, Nữ chính xuất sắc nhất và Kịch bản xuất sắc nhất.)
Đôi mắt sáng ngời của Chu Minh Thần dần lộ ra ý cười, lông mi đen dài như cánh bướm rũ xuống, tạo thành bóng đen dịu dàng che khuất đôi mắt anh.
Vỏ bọc bề ngoài của anh tróc ra, lộ bản chất dịu dàng bên trong, yên lặng nhìn Du Sướng một cách chăm chú.
"Anh cười cái gì hả Chu Minh Thần, đừng bảo tôi bạc đãi anh, rõ ràng là do anh thích ăn chay."
“Được, vậy chúng ta hứa với nhau như thế."
Mà người đã hứa hẹn với cậu kia, vừa nhận được cúp ảnh đế đầu tiên đã đường ai nấy đi với cậu.
Giọng nói của Chu Minh Thần khiến Du Sướng thoát khỏi dòng ký ức.
Biết rõ Du Sướng không nhìn thấy nhưng Chu Minh Thần vẫn quay đầu nhìn về phía cậu, giọng điệu của anh hoang mang mà chân thành tha thiết: "Rất xin lỗi, anh không nhớ chút nào về chuyện này."
Du Sướng vốn định chờ anh mở miệng liền châm chọc anh là kẻ tiểu nhân thấy lợi là quên nghĩa, cậu ngẩn ra: "Quên rồi?"
"Nhưng anh cũng mới biết Sướng Sướng mở studio vì anh." Giọng nói của Chu Minh Thần rõ ràng rất vui.
Du Sướng nghe ra sự ngượng ngùng trong giọng nói nhộn nhạo của Chu Minh Thần.
Lòng cậu se lại, tất cả thương cảm hồi nãy tan thành mây khói, chỉ còn sự tức giận với đồ chó Chu Minh Thần, có mình cậu canh cánh trong lòng vì sự rời đi của anh, còn anh thì đã sớm quên?
"Trọng điểm chú ý của anh có vấn đề à? Tôi đang hỏi vì sao anh lại rời đi cơ mà? Cái gì mà tôi lập ra phòng làm việc vì anh, lúc ấy diễn viên ký hợp đồng với tôi chỉ có mình anh, tôi làm vậy chỉ để tiện quản lý nghệ sĩ của mình mà thôi!"
Trước đây khi lập ra phòng làm việc, Du Sướng không cảm thấy có gì bất thường.
Nhưng sau khi Chu Minh Thần phản bội anh, sau đó lại nói họ là người yêu của nhau, Du Sướng nghĩ lại lý do mở phòng làm việc để tiện cho hai người làm việc nhau quá sức mập mờ.
Vì giữ gìn hình tượng trai thẳng, Du Sướng kiên quyết phủ nhận nguyên nhân thành lập studio.
Không phải vậy, tôi không có, anh nói bậy!
Tiếng cười của Chu Minh Thần như phát ra từ trong lồng ngực, nhẹ nhàng, thần kỳ đến mức như có thể kết nối trái tim của người khác.
“Được, Sướng Sướng nói là gì thì là cái đó, anh tin hết.”
Tiếng cười nam tính mơn trớn màng nhĩ của Du Sướng.
Cậu cảm thấy bất ổn, cảm thấy Chu Minh Thần đã nhìn ra chân tướng của studio, chẳng qua vì dỗ cậu nên mới không nói toạc ra mà thôi.
Dm dm dm, dỗ cái gì?! Dỗ cái gì mà dỗ?!
Tại sao cậu lại dùng từ ngữ nhạy cảm như thế để miêu tả thái độ của Chu Minh Thần với mình? Không thể tin được.
Cậu không thể bị Chu Minh Thần thao túng tâm lý như vậy được.
“Khụ khụ, quay lại vấn đề chính.
Nếu chúng ta thực sự là người yêu của nhau thì chắc chắn anh sẽ không rời phòng làm việc.
Như vậy, sự thật chỉ có một, đó là chúng ta vốn không phải người yêu.” Du Sướng kết luận với lập luận thuyết phục.
Chu Minh Thần không cười nữa, anh hạ giọng: “ Anh nhớ rõ mọi cảnh tượng lần đầu chúng ta bên nhau.
Mới gặp mặt lần đầu, em đã mời anh làm nam chính của bộ phim đầu tiên em làm.
Chúng ta còn cùng nhau thảo luận kịch bản, phân tích nhân vật.
Em nói anh là “chàng thơ” mang đến linh cảm của em, chúng ta cùng ăn cùng ngủ.
Rõ ràng em còn nói chúng ta sẽ bên nhau cả đời, dù bị thương ở đầu nhưng anh không có quên những chuyện đó.”
Chu Minh Thần nhìn về phía Du Sướng, trong giọng nói tràn ngập ngập sự cô đơn: “ Sướng Sướng, em không thể bắt nạt lúc anh mất trí nhớ như vậy được.”
Du Sướng không thể nhìn thấy biểu cảm của Chu Minh thần nhưng cậu có thể nghe ra sự tủi thân trong giọng nói của anh.
Cảm giác đó giống như một con báo tuyết ngửa bụng ra với cậu.
Mặc dù biết là nguy hiểm, nhưng khi sinh vật họ mèo khó lường đó nhìn mình bằng đôi mắt long lanh ươn ướt, trong đôi mắt kiêu ngạo toát ra sự tủi thân.
Ai mà chịu nổi!
Cho dù không nhìn thấy gương mặt có nhan sắc đỉnh cao đó của Chu Minh Thần, Du Sướng cũng cảm thấy sắp không chịu nổi.
Du Sướng đưa tay lên che ngực.
Nghe Chu Minh Thần nói xong cậu cũng cảm thấy mình đang bắt nạt người khác, giống như bản thân đã biến thành trai tồi nợ tình người ta, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.
Du Sướng yếu thế không ít, lời thổ lộ chân tình của Chu Minh Thần làm cậu phải tự nghi ngờ.
Chẳng lẽ cậu và Chu Minh Thần thật sự không phải đối thủ một mất một còn của nhau mà là một đôi tình nhân?! À không, là một đôi tình nhân bí mật mới đúng?!.