Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 92: Chương 92





Chuyện tới hiện giờ đã không giấu được nữa rồi.
Thẩm Châu Hi chậm rãi mở miệng, trong lòng lại vẫn chần chừ.

Lúc trốn khỏi cung là hơn nửa năm trước, khi ấy Ngọc Sa đã dặn nàng một câu: “Đừng để bất kỳ ai biết thân phận của ngài, lúc ra khỏi cung ngoài Phó công tử ngài đừng tin ai hết.”
Thẩm Châu Hi tin tưởng Lý Vụ, nhưng không biết cung nữ Thẩm Châu Hi biến thành Việt Quốc công chúa Thẩm Châu Hi thì Lý Vụ có còn đối xử với nàng như cũ hay không.
“Ta……” Nàng do dự rối rắm, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói, “Ta là công chúa.”
“Ta đã sớm biết ——” Lý Vụ nói, “Ngươi là Sở quốc công chúa.”
Thẩm Châu Hi giật mình nhìn hắn.
Lý Vụ cho rằng nàng bị nói trúng tâm sự nên thản nhiên dựa lên cột giường, nói như đã đoán được mọi việc: “Tiên đế của Đại Yến có bảy cô công chúa đã thành niên, phong hào lần lượt là Tần, Ngụy, Hạ, Chu, Đường, Việt, Sở.

Tần quốc công chúa đã qua tuổi 30, từng có ba phò mã, tuổi tác không khớp với ngươi.

Ngụy Quốc công chúa gả xa tới thảo nguyên, ba năm trước đã chết bệnh.

Hạ Quốc công chúa và Chu Quốc Công hòa thân đến hải ngoại, nghe nói làm Vương Hậu của con Kim Mao Hầu gì đó…… và đương nhiên cũng không phải ngươi.

Còn lại chỉ có Đường Quốc công chúa, Việt Quốc công chúa và Sở quốc công chúa nhỏ nhất.”
“Đường Quốc công chúa ba năm trước từng dâng lên tiên đế một bộ giang sơn đồ thêu tay làm quà trong tiệc mừng thọ.

Tiên đế cực kỳ vui mừng nên thưởng cho vô số trân bảo, việc này mọi người đều ca tụng khắp dân gian.

Nhưng nữ hồng của ngươi dở tệ, đến cái dây đeo còn không làm được.” Lý Vụ ghét bỏ nói, “Ngươi khẳng định không phải Đường Quốc công chúa.”
…… Bức giang sơn đồ của Ngũ tỷ cũng đâu phải do nàng ấy thêu toàn bộ.

Sau khi dâng tấm giang sơn đồ đó lên thì có mấy tú nương trong cung của nàng ấy đều bị mù.

Thẩm Châu Hi cực kỳ không phục mà mắng thầm trong lòng.
“Việt Quốc công chúa ——” vẻ ghét bỏ trên mặt Lý Vụ càng sâu hơn, “Xa hoa, dâm dật, cái này có chút giống ngươi đó.”
Tim Thẩm Châu Hi vừa nảy lên thì hắn đã nói tiếp: “Nhưng so với nàng ta thì ngươi tốt hơn nhiều.


Việt Quốc công chúa là người có giá nhất, sinh ra không bao lâu đã được định hôn ước với con trai của Thừa Tướng.

Nghe nói mỗi khi nàng ta ra khỏi cung đều mang theo bình phong cẩm tú mười dặm, cả trăm người theo đuôi.

Một ngày ba bữa nàng ta ăn, dù là bữa sáng đơn sơ nhất cũng phải có hai ba mươi món.

Mỗi ngày nàng ta tiêu dùng hết mấy vạn lượng bạc ——”
“Ngươi đánh rắm!” Thẩm Châu Hi giận dữ mắng.
Lý Vụ ngừng lại, kỳ quái mà nhìn nàng: “Ta nói Việt Quốc công chúa thì ngươi tức giận cái gì?”
“Việt Quốc công chúa mới không phải như vậy!”
Thẩm Châu Hi tức giận đến nỗi lỗ tai đều đỏ.

Lý Vụ nói Việt Quốc công chúa nhưng là Việt Quốc công chúa nào? Nàng đã bao giờ ăn sáng có hai ba mươi món đâu? Nếu thế thì chỉ cần nàng ăn mỗi món một miếng thôi cũng đủ nàng no lè lưỡi rồi —— dù có phô trương lãng phí thì nàng cũng sẽ không làm cái chuyện vô nghĩa đó!
Còn cái gì mà bình phong nữa chứ?
Ở trong cung nàng chưa từng dùng bình phong! Người nàng có thể gặp ở hậu cung đều là thái giám cung nữ, nếu không thì chính là thân nhân có quan hệ huyết thống thì cần bình phong làm gì?
Còn trăm người nhắm mắt theo đuôi nữa hả? Tính toàn bộ người trong cung của nàng lên cũng không tới số này!
“Việt Quốc công chúa không quan trọng……” Lý Vụ thấy sắc mặt nàng đen đi thì lập tức sửa miệng, “Quan trọng, quan trọng.

Ta quên mất ngươi có tình thâm nghĩa trọng với Việt Quốc công chúa, chứng tỏ tình cảm chị em của hai người rất tốt.

Là ta không nên nói mấy cái này, dù sao người chết cũng là lớn nhất.”
Thẩm Châu Hi tức giận quá nên không thèm nói gì nữa.

Lý Vụ vội dỗ dành nàng: “Ta cũng chỉ lượm lặt tin vỉa hè thôi, ngươi hà tất phải so đo với ta? Ta còn chưa từng thấy cửa cấm cung, những lời này đều là ta nghe ngóng được thôi……”
“Tin ngươi nghe được toàn nói hươu nói vượn!”
“Rồi, biết rồi, ta nói hươu nói vượn.” Lý Vụ nói, “Về sau ta sẽ không nói bậy nữa, chúng ta nói tới người tiếp theo nhé.

Người tiếp theo chính là ngươi, Sở quốc công chúa, con gái út của tiên đế.”
“Sở quốc công chúa là do Triệu tiệp dư sinh ra.

Triệu tiệp dư không được sủng ái, vì thế Sở quốc công chúa cũng không được sủng ái.


Nếu tính tính tuổi thì chính là khớp với ngươi.

Mà quan trọng nhất chính là ——”
“Là cái gì?” Thẩm Châu Hi tức giận hỏi.
“Nàng là một cô công chúa duy nhất còn chưa được tiên đế hứa gả cho ai.” Lý Vụ bình tĩnh nhìn nàng nói.
Thẩm Châu Hi chột dạ hỏi: “…… Hứa gả cho người ta rồi thì liên quan gì?”
“Liên quan lớn chứ!” Lý Vụ cao giọng nói, “Lão tử không dưỡng bà nương cho người khác, chuyện làm ăn lỗ vốn ta không làm!”
“Ta chưa hứa gả cho ai …… cũng sẽ không hứa gả cho ai……” Thẩm Châu Hi càng nói càng nhỏ.
Thằng nhãi Lý rắm thối này đang mơ cái gì thế? Dù không có phụ hoàng thì thái tử cũng sẽ quyết không hứa gả công chúa cho một kẻ chân đất như hắn.
“Ngươi đang thừa nhận mình là Sở quốc công chúa sao?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi do dự một lát mới gật gật đầu.
“Vậy người anh tên Thẩm Huyễn của ngươi…”
“Là tên giả.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta chỉ muốn các ngươi dẫn ta tới chỗ Thái Tử thôi.”
Thế này cũng không tính là gạt người đúng không?…… Nàng đã thừa nhận mình là công chúa.

Là thằng nhãi Lý Vụ này nói cái gì mà không nuôi bà nương của kẻ khác thế nên nếu nàng nói với hắn mình chính là Việt Quốc công chúa từ nhỏ đã có hôn ước thì hẳn thằng nhãi này dám bán nàng cho đám phản quân trong kinh lắm ấy chứ.
“Lão tử biết ngay là thế mà!” Lý Vụ đắc ý dào dạt nói, “Trên đời làm gì có cung nữ nào như ngươi!”
“Ta mà không biết hầu hạ người sao?” Thẩm Châu Hi không phục hỏi, “Vậy hiện tại ta đang hầu hạ ai đây?!”
Nàng vỗ nhẹ lên cánh tay bị thương của hắn, cũng cố ý tránh chỗ đau của hắn nhưng trên Lý rắm thối xảo trá này vẫn làm bộ làm tịch mà ré lên: “Ngươi đánh lên miệng vết thương của ta rồi! Ngươi là cái đồ độc phụ!”
Thẩm Châu Hi quấn băng vải cho hắn sau đó mắng, “Độc chết ngươi!”
“Ngươi muốn trù ẻo ta để đi làm quả phụ hả?!” Lý Vụ ở sau lưng nàng tố cáo.
Thẩm Châu Hi mặc hắn đánh rắm cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nhà chính.

Lý Vụ tiện tay khoác áo ngoài lên người sau đó đi theo ra cửa, khóe miệng nhếch cao sau đó lớn tiếng nói với bóng dáng đang nổi giận đùng đùng của Thẩm dưa ngốc: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lý Thước và Thẩm Châu Hi lướt qua nhau, hắn nhìn đôi mắt lửa giận đùng đùng của nàng, lại nhìn đại ca nhà hắn đang dựa cửa cười nở hoa thì khó hiểu hỏi: “Đại ca, hai người làm sao thế?”
Lý Vụ mỉm cười vẫy tay với hắn.
Lý Thước đi đến trước mặt Lý Vụ thì nghe thấy tên kia thấp giọng, thần bí nói với mình: “Tước à, đệ biết không, trên đời còn có chuyện còn tốt hơn thành nghiệp lớn và cưới được công chúa.”
“Còn có chuyện bực này sao?” Lý Thước ngạc nhiên hỏi.

“Nghiệp lớn chưa thành đã cưới công chúa, rồi cùng chung hoạn nạn và cùng phú quý.” Lý Vụ cười thần bí rồi xoay người quay lại trong buồng.
Lý Thước không hiểu gì cả, sau một lúc lâu bỗng nhiên hắn mới hiểu ra.
“Đại ca! Tẩu tử kỳ thật chính là công chúa sao?!” Hắn bước qua ngạch cửa và hỏi cái kẻ đang nhếch miệng lên đến tận trời kia.
Lý Vụ rụt rè mà kiêu ngạo gật đầu.
“Đại ca! Chúc mừng huynh!” Lý Thước vui mừng nói, “Đây chính là nguyện vọng của huynh từ trước tới giờ, cuối cùng huynh cũng cưới được công chúa!”
“Nói cái gì thế, cái gì mà nguyện vọng của ta từ trước tới giờ?” Lý Vụ giả vờ mắng, “Cưới công chúa thì tính là cái gì, danh chấn thiên hạ mới là tâm nguyện của lão tử!”
“Phải, phải, đại ca có chí lớn, sớm muộn gì cũng sẽ bay cao!” Lý Thước phụ họa nói.
“Xem ra ta phải nắm chặt thời gian mới được.” Lý Vụ nói, “Bằng không cưới được công chúa lại giữ không nổi công chúa.”
“Sao đại ca lại nói thế?”
“Tẩu tử của đệ gả cho ta do tình thế bức bách, không có lệnh của cha mẹ và lời người mai mối.

Dù chúng ta tình nguyện nhưng liệu Nguyên Long Đế có cam tâm tình nguyện gả em gái cành vàng lá ngọc của hắn cho ta không?”
“Đại ca là Quế Lâm chi nhất chi, Côn sơn chi phiến ngọc (cao quý hơn người) thì có gì không thể?”
“Lão tử đang nói nghiêm túc với đệ cơ mà.” Lý Vụ trừng mắt.
“Đệ cũng nghiêm túc đó.” Lý Thước nói, “Mấy năm nay đại ca nỗ lực để trở nên nổi bật đệ đều nhìn thấy hết.

Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị chỉ thiếu gió đông, thời cơ để đại ca danh chấn thiên hạ sắp tới rồi thì có gì phải lo lắng?”
“Nạn đói.” Lý Vụ nói.
“Nghiêm trọng thế sao?” Lý Thước lập tức nghiêm túc.
“Những nơi khác có lẽ không tới nỗi, nhưng thành Tương Dương……” Lý Vụ chưa nói xong đã cười lạnh một tiếng.
Hạ nhân trong tứ hợp viện này đều là tai mắt của Phạm Vì thế nên Lý Thước thức thời không hỏi nữa mà nói sang chuyện khác: “Đại ca còn không nói vì sao huynh lại bị thương thế này?”
“Hai đứa đi rồi chúng ta lại gặp phải một con hổ khác, là cái.”
“Là đệ sơ sót, chỉ nghĩ một núi không thể có hai hổ nhưng lại không để ý tới vết thương trên người con hổ đầu tiên.” Lý Thước nghiêm túc nói.
“Con hổ cái kia biết Lý Quyên…… oái, ta nhổ vào.” Lý Vụ sửa lời, “Nhận thức con hổ con tẩu tử đệ nhặt về.

Cuối cùng nó mang theo con hổ con đi rồi nên ta và tẩu tử đệ mới an toàn xuống núi.”
“Hai người trở về là tốt rồi.” Lý Thước nói, “Đệ mang xác con hổ kia tới nha môn, bọn nha dịch cực kỳ vui mừng.

Bởi vì nếu lại có người bị hại thì Phương Đồng Chi sẽ phải phái nha dịch và thợ săn lên núi đánh hổ, rất nguy hiểm.”
Lý Thước móc ra một bao bạc nặng trĩu giao cho Lý Vụ.
Lý Vụ nói: “…… Việc này mà để tri phủ biết sẽ lại tức giận hắn tự chủ trương.”
Lý Thước cười nói: “Một bên nhiệt tình quá cũng không tốt.

Phương Đồng Chi cả ngày vội tới vội đi cũng không được cái gì, có đôi khi đệ nhìn thấy hắn cũng thương hại.”
“Đệ cảm thấy hắn đáng thương, còn hắn lại cảm thấy kẻ mặc áo vải như đệ đáng thương ấy.” Lý Vụ nhét túi tiền vào ngực áo và nói, “Đệ ra ngoài mua mấy vò rượu ngon về, lại mua chút đồ nhắm rượu ——”
“Đã biết.” Lý Thước cười nói, “Đại ca cưới công chúa thì thế nào cũng phải chúc mừng một phen.”

“Đừng để người ta chú ý.” Lý Vụ xua xua tay.
“Đệ đệ làm việc thì đại ca cứ yên tâm.”
Lúc ra cửa Lý Thước gặp Thẩm Châu Hi mới vừa tới vườn hoa nhìn hoa hành tây.

Vừa thấy tư thế của hắn nàng đã biết hắn chuẩn bị ra cửa nên hỏi: “Lý Thước, đệ muốn ra ngoài hả?”
“Đúng vậy, tẩu muốn mua cái gì à?”
“Đệ giúp ta mua cái chậu than về đi —— không, không cần một cái, cần bốn cái.” Thẩm Châu Hi nói, “Nếu có than không tỏa khói cũng mang một ít về.

Lúc chọn hàng nhất định phải để chưởng quầy đốt thử cho đệ xem, nếu không bắn tia lửa, không tỏa khói đen là được.”
“Tẩu tử yên tâm, đệ nhất định sẽ lựa thật tốt.” Lý Thước nói.
Vì phải khuân vác than lửa và chậu than nên lúc ra cửa Lý Thước cũng gọi cả Lý Côn đi cùng.

Hai người đi đến tiệm tạp hóa và thuận lợi mua được chậu than cùng than lửa.

Năm nay lương thực tăng khiến tiền than cũng tăng theo vài lần.

Nhưng cũng may chỉ cần có iền là có thể mua được, cũng không khó.
Sau đó hai người lại đến tửu lầu dùng mấy chục lượng bạc mới mua được phần rượu và thức ăn của hai người.
Theo lời tiểu nhị của tửu lầu thì bếp bọn họ đã mấy ngày mới có nguyên liệu nấu ăn tươi, đến chưởng quầy cũng đang lo lắng phải đóng cửa tạm thời.

Bọn họ cũng không rõ sau này lấy gì mà ăn.
Trước khi về nhà hai người tới nha môn lấy đống thịt hổ và da hổ mà nha môn đã hứa chia cho bọn họ.

Thịt hổ lột xuống cũng phải hơn 200 cân, mấy người Lý Vụ được chia những 50 cân, còn chỗ còn lại mang tới Phạm phủ, Phương phủ, các nha dịch trong nha môn ít nhiều đều sẽ được chia một ít.
Một lão hổ gần 300 cân bị chia đến xương cũng chẳng còn.
Kéo hơn trăm cân đi trên đường phố vào lúc này mà nói không khác gì một mình hộ tống vàng bạc.

Nếu không phải tin tức Lý Côn tay không đánh chết hổ đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ thì một đường bọn họ trở về sợ là sẽ không bình yên thế này.
Lúc sắp đến tứ hợp viện lại có một đội nha dịch võ trang hạng nặng chạy vội ra, mỗi người đều mang thần sắc ngưng trọng mà lướt qua bọn họ.
Lý Thước vội hỏi một nha dịch từng cùng mình uống rượu vài lần và hỏi: “Lão Trương, có việc gì thế?”
Lão Trương thở dài một tiếng, tay phải nắm chuôi đao ở bên hông và nói: “Ở cửa bắc có nạn dân không được vào thành thì tụ tập gây sự, ta phải đi trước đã, đợi lát nói sau.”
Lão Trương vội vàng nói xong rồi lại đuổi theo đội ngũ phía trước.
“Ta cũng muốn đi chơi.” Lý Côn nói xong định đuổi theo bọn họ.
Lý Thước lập tức giữ hắn lại, mặt nghiêm túc nói: “Đi về báo cho đại ca đã.”