Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 278: Chương 278





“…… Chuyến này hung hiểm cực kỳ, chàng nhất định phải cẩn thận một chút.

Phó Huyền Mạc để bệ hạ rời khỏi hoàng cung đến Dương Châu là muốn dùng bệ hạ làm lợi thế……”
Thẩm Châu Hi đứng trong phòng, tâm tình phức tạp mà sửa sang lại khôi giáp trên người Lý Vụ.

Chiến giáp lạnh lẽo xuyên qua đầu ngón tay của nàng, thấm vào máu thịt khiến lòng nàng cũng rét run lên.
Nàng lấy hết can đảm và dũng khí để ngẩng đầu nhìn Lý Vụ.

Sau đó nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình, giống như có kẻ khác đang chiếm cứ thân thể của nàng vậy: “Nếu chỉ có thể chọn một…… Vậy chàng nhất định phải bảo vệ bản thân……”
Lý Vụ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng truyền chút nhiệt độ cơ thể của mình sang cho đối phương.

Thẩm Châu Hi nghĩ tới lát nữa hắn sẽ mặc khôi giáp ra khỏi nhà bước trên con đường xa mờ mịt thì không nhịn được đau xót trong lòng và vội vàng cúi đầu giấu nước mắt tràn mi.
Lý Vụ nhẹ kéo cằm nàng lên, để nàng không thể không nhìn thẳng đôi mắt kiên nghị vững vàng của hắn.
“Ta nhất định sẽ trở về.” Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi cố ý vui vẻ nói, “…… Chờ ta.”
Thẩm Châu Hi cố nén nước mắt mà gật gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì ngoài phòng bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Đám hạ nhân bôn ba chạy nháo nhào, tiếng bước chân và tiếng người nối liền không dứt.
Thẩm Châu Hi lộ ra biểu tình khó hiểu nhìn Lý Vụ đi đến trước cửa phòng đẩy cửa ra.
“Sao lại thế này, bên ngoài có việc gì thế?” Lý Vụ gọi một nha hoàn tới hỏi.
Nha hoàn không dám nhìn thẳng Lý Vụ mà cúi đầu khẩn trương nói: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ nghe hạ nhân nói Bạch công tử đã trở lại……”
“Bạch Nhung Linh?” Lý Vụ nhướng mày.
Thẩm Châu Hi cả kinh, vội vàng tiến lên một bước hỏi: “Biểu ca có khỏe mạnh không? Có bị thương không?”
“Hẳn là không sao……” Nha hoàn đáp với vẻ mặt không quá xác định, “Nếu bị thương thì trong nhà phải vội đến lật trời lên rồi.”
Từ miệng nha hoàn này bọn họ chẳng lấy được thông tin gì chính xác thế là Thẩm Châu Hi dứt khoát bước ra ngoài đi tới tiền viện.
Lý Vụ cũng đi theo.

Hai người bước trên hành lang và đi nhanh về phía trước.


Lòng Thẩm Châu Hi nóng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức vọt tới xem Bạch Nhung Linh thế nào rồi.
Ngày đó sau khi chạy ra khỏi doanh địa bọn họ chia làm hai ngả.

Sau đó Thẩm Châu Hi rơi xuống vực, còn Bạch Nhung Linh tuy chạy thoát khỏi Phó gia quân nhưng hoàn toàn không biết hành tung đâu.

Ông bà ngoại và cữu cữu tuy không nhắc tới hắn trước mặt nàng nhưng nàng biết bọn họ cũng cực kỳ lo lắng cho đích tôn nhà mình.
Lòng nàng cũng hổ thẹn, nếu nàng sống sót mà Bạch Nhung Linh lại xảy ra chuyện thì nàng phải ăn nói thế nào với người của Bạch gia đây?
Nàng đi thật nhanh, rốt cuộc cũng đuổi tới nhà chính của tiền viện.

Còn chưa tới gần nàng đã nghe thấy tiếng khóc thét vang dội của Bạch Nhung Linh.

Chờ bước qua ngạch cửa thì tiếng khóc kia đúng là càng rung trời.

Tiếng khóc rung rời éc éc như tiếng heo mẹ của Bạch Nhung Linh cùng bộ dạng hắn quỳ gối ôm đùi Bạch Du Canh khóc nước mắt nước mũi giàn giụa làm tiêu tan phần nào bi thương cảm động khi gặp lại người thân của Thẩm Châu Hi.

Mắt nàng rưng rưng nhưng miệng lại không nhịn được cong lên.
“…… Cha! Ông nội! Hơn một tháng này mọi người có biết con sống khổ thế nào không?” Bạch Nhung Linh ôm chân Bạch Du Canh khóc đến mê mệt.

So với hôm chia tay hiện tại hắn mặc một thân quần áo vải, khuôn mặt mượt mà hơn nhiều, không nhìn ra hắn phải chịu tội chỗ nào.
Bạch An Quý đứng bên cạnh Bạch Du Canh nhíu mày nhìn cái mặt tròn quay của con mình thì đáp: “…… Ta không biết.”
Bạch Nhung Linh thương tâm muốn chết nói: “Hơn một tháng này con sợ tiết lộ hành tung nên không dám liên hệ với cửa hàng bạc của Bạch gia, lại phải trốn đông trốn tây, ăn cỏ ăn trấu, người gầy một vòng thật lớn ——”
Bạch Du Canh đang định gạt đôi tay bẩn đang túm lấy áo mình của thằng cháu ra nhưng nghe thế ông ta lập tức hỏi: “…… Gầy chỗ nào? Lương tâm ấy hả?”
“Cha! Ông nội!” Bạch Nhung Linh ngẩng lên đầu, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn hai người, “Con có phải con đẻ của nhà này không?”
Hai người nhìn Bạch Nhung Linh và lộ biểu tình trầm tư.
“…… Vấn đề này ta cũng đã nghĩ rất nhiều năm.” Bạch Du Canh thở dài.
“Đứa nhỏ vất vả lắm mới trở về, hai người không thể nói chút lời dễ nghe hả?” Bạch lão phu nhân nói xong lập tức vươn tay với Bạch Nhung Linh.

Tên kia thấy thế thì bổ nhào vào lòng bà nội mình mà khóc rưng rức.

“Được rồi, được rồi…… Ông nội và cha ngươi mà ngươi còn không hiểu sao? Ngươi bình an trở về thế này họ mới có tâm tư trêu đùa.

Lúc ngươi chưa có tin tức gì hai người đều lệnh cho hạ nhân đi tìm ngươi khắp nơi ấy.”
Lúc này Bạch Nhung Linh mới dừng tiếng khóc nức nở và thút thít nhìn Bạch An Quý và Bạch Du Canh.
Bạch lão phu nhân nói: “Đặc biệt là cha ngươi, hắn thường vào phòng ngươi ngồi cả một ngày ——”
“Mẫu thân……” Bạch An Quý không được tự nhiên mở miệng đánh gãy lời Bạch lão phu nhân nói.
“Được rồi, ngươi bình an trở về là tốt nhất rồi.

Hiện tại người một nhà đã đông đủ, vậy chẳng còn gì phải sợ nữa.” Trong mắt Bạch lão phu nhân có ánh lệ lập lòe, miệng cười vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Nhung Linh.
Chờ người của Bạch gia hàn huyên xong Thẩm Châu Hi mới đi về phía trước nói: “Biểu ca, mấy ngày nay huynh chịu khổ……”
“Điện hạ!” Bấy giờ Bạch Nhung Linh mới thấy Thẩm Châu Hi.

Hắn cả kinh quá độ nên định đứng dậy hành lễ nhưng Thẩm Châu Hi đã ngăn hắn lại và cười nói: “Hiện giờ chúng ta đều là người một nhà huynh còn khách sáo làm gì?”
Bạch Nhung Linh không biết phải làm sao thế là lại nhìn về phía người đứng đầu chỗ này.
Bạch Du Canh thổi thổi râu tức giận nói: “Điện hạ đã nói thế mà ngươi còn khăng khăng làm bộ thì chẳng phải cô phụ ý tốt của điện hạ sao?”
Thế này Bạch Nhung Linh mới yên lòng lộ ra tươi cười với Thẩm Châu Hi.
“Lúc ta chạy nạn bên ngoài có nghe phong phanh rất nhiều tin về điện hạ khiến ta cực kỳ lo lắng…… Cũng may chúng ta đều gặp dữ hóa lành, cuối cùng đều tề tựu tại đây…… Đúng rồi!” Bạch Nhung Linh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó và kêu lên, “Còn có một người ta chưa giới thiệu cho mọi người.

Nếu không có nàng ta thì ta đã sớm chết giữa đường rồi!”
“Là ai cứu ngươi?” Bạch Du Canh đặt câu hỏi.
“Một nữ nhân bị câm nhưng tốt bụng.

Khi còn bé nàng ta từng học chút quyền cước nên có thể hộ tống cháu về Dương Châu.” Bạch Nhung Linh nói xong thì cao giọng gọi người ngoài cửa, “A Tuyết, mau vào đây!”
Mọi người tò mò nhìn ra ngoài cửa.
Một lát sau có một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy xuất hiện ngoài cửa nhà chính.
Thẩm Châu Hi nhìn bóng dáng quen thuộc kia thì tâm tình kích động buột miệng thốt ra: “Ngọc Sa!”
Trong ngày đại hôn nhuộm máu ấy cung nữ trung thành này đã đổi hỉ phục với nàng và dùng mệnh của mình dẫn dắt phản quân rời đi để nàng có được đường sống! Nàng từng cho rằng bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nhưng hiện tại nàng ấy vẫn sống sờ sờ và đứng trước mặt nàng!

Trong mắt Ngọc Sa là ánh lệ lập lòe, dưới cái nhìn khiếp sợ của mọi người nàng ta đi tới chậm rãi quỳ xuống trước mặt Thẩm Châu Hi.
“A……”
Nàng ta hé miệng, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, cổ thì phát ra tiếng a a khó nghe.

Theo động tác ngửa cổ của nàng ta Thẩm Châu Hi thấy vết thương đáng sợ giấu dưới cổ áo.

Một vết sẹo thon dài gập ghềnh phủ lên cần cổ tái nhợt của Ngọc Sa.

Chỉ trong chớp mắt Thẩm Châu Hi đã hiểu đó là dấu vết tự vẫn để lại.

Người ta đồn Việt Quốc công chúa không muốn bị phản quân vũ nhục nên đã rút kiếm tự vẫn trước.
Nhưng Việt Quốc công chúa thật không hề tự vẫn mà Ngọc Sa ở lại thay thế mới tự vẫn.
Một khắc này bi thương đột nhiên nảy lên, Thẩm Châu Hi không hỏi một câu nào đã khóc nấc lên mà nhào về phía Ngọc Sa.
Ngọc Sa vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, nước mắt lăn trên khuôn mặt mang ý cười.
Chỉ trong chốc lát trên vai nàng cũng có thêm một bàn tay, đó là bàn tay to của Lý Vụ, nó ôn nhu ủng hộ và truyền sức mạnh cho nàng.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Châu Hi mới thoát khỏi bi thương và kéo Ngọc Sa đứng lên nức nở nói: “Ngươi chịu khổ…… đều vì ta……”
Ngọc Sa kiên định lắc lắc đầu và kéo tay phải của Thẩm Châu Hi, lại viết xuống lòng bàn tay nàng: “Mệnh của nô tỳ vốn là của điện hạ.”
Bạch Nhung Linh bị một màn ngoài dự đoán này làm cho ngây người mãi mới hoàn hồn.
“Lúc trước hai người đã quen biết nhau rồi ư?” Mặt hắn nghi hoặc hỏi ra câu hỏi trong lòng mọi người.
“…… Nàng là cung nữ bên người ta lúc ở trong cung.

Ngày ấy cung biến nàng ấy đã hy sinh chính mình đổi cho ta trốn ra khỏi cung.” Thẩm Châu Hi sửa sang lại cảm xúc của mình trong lúc Lý Vụ dùng ống tay áo lau nước mắt cho nàng.
Ngọc Sa gật gật đầu phụ họa lời nàng nói.
“Thế nên ngươi lừa ta hả?” Bạch Nhung Linh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngọc Sa, “Ngay từ đầu ngươi đã tiếp cận vì muốn cùng ta về Bạch gia sao?”
Lúc Ngọc Sa nhìn về phía Bạch Nhung Linh thì biểu tình lại khôi phục vẻ lãnh đạm lý trí mà Thẩm Châu Hi quen thuộc.

Nàng ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu sau đó làm mấy động tác ký hiệu của người câm điếc.
Thẩm Châu Hi không hiểu nhưng Bạch Nhung Linh lại dễ dàng hiểu rõ.
“Nàng nói cái gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Nàng nói……” Bạch Nhung Linh không cam lòng buồn bực nói, “Lúc cứu ta nàng ấy còn không biết ta là công tử của Bạch gia, sau mới biết nên thuận theo luôn.”
“Mặc kệ thế nào tóm lại hôm nay là ngày lành, chẳng những biểu ca của nàng trở về mà cung nữ trước kia cũng tề tựu.” Lý Vụ nói với Thẩm Châu Hi, “Ngọc Sa đã cứu mạng nàng thì lúc ta không có ở đây có nàng ta chăm sóc cho nàng ta cũng yên tâm hơn.”
“Ngươi lại muốn đi đâu?” Bạch Nhung Linh trừng mắt hỏi.
“Về sớm không bằng về đúng lúc.” Lý Vụ nói, “Không phải ta muốn đi đâu mà là chúng ta muốn đi đâu ——”

Bạch Nhung Linh: “?”
Phản đối không có hiệu quả.
Đáng thương cho Bạch Nhung Linh mới về nhà chưa tới một canh giờ đã bị Lý Vụ không cho phản đối mà “Mượn” đi rồi.

Ba người có thể ra ý kiến của Bạch gai coi như không thấy tiếng quỷ khóc sói gào của hắn thế là Bạch Nhung Linh đành phải xin Thẩm Châu Hi giúp đỡ.

Hắn cố giãy khỏi cánh tay như kìm sắt của Lý Vụ và hét lên với Thẩm Châu Hi càng ngày càng xa: “Điện hạ cứu ta!”
Thẩm Châu Hi lại chỉ phất phất tay với hắn.
Vào tối hôm đó Bạch Du Canh chuẩn bị một bàn tiệc phong phú khoản đãi ân nhân cứu mạng của Bạch Nhung Linh và Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi cũng hiểu được những chuyện xảy ra với Ngọc Sa năm đó.
Lúc trước Phó Huyền Mạc cố ý lệnh cho nàng ta không được tự đưa ra quyết định nhưng Ngọc Sa lại không đành lòng nhìn thấy nàng rơi vào tay phản quân vì thế không tiếc vi phạm lệnh của tên kia và tìm mọi cách giúp nàng chạy ra khỏi cung.
Thẩm Châu Hi chạy rồi còn Ngọc Sa ở lại.

Để tránh không bị phản quân vũ nhục, cũng để bọn chúng hoàn toàn tin tưởng nàng ta chính là Việt Quốc công chúa nên nàng ta đã nhặt một thanh kiếm lên tự vẫn.
Phản quân mang “thi thể” của nàng ta ném tới bãi tha ma.
May mắn chính là khi đó nàng ta còn chưa tắt thở, lại càng may mắn hơn nàng ta gặp được một vị đại phu gian hồ có lòng tốt.
Đại phu thay nàng ta bôi thuốc, có lẽ vì phương thuốc linh nghiệm, cũng có lẽ nàng ta còn chưa muốn chết nên sau một năm nửa chết nửa sống nàng ta thật sự sống lại.

Chẳng qua thanh quản bị tổn thương nên từ đó nàng ta không nói được nữa.
Sau khi có thể tự làm mọi việc nàng ta bái biệt vị đại phu kia.

Nhưng vì vi phạm lệnh của Phó Huyền Mạc nên nàng ta cũng chẳng dám về cậy nhờ Phó thị nữa mà lưu lạc khắp nơi tìm kiếm tung tích của Việt Quốc công chúa.
Mãi tới khi trời xui đất khiến cứu được Bạch Nhung Linh chạy nạn, lại biết thân phận của hắn thì nàng ta mới quyết ý theo hắn cùng về Dương Châu.
Bạch An Quý mời đại phu nổi danh nhất Dương Châu tới xem qua vết thương cho Ngọc Sa nhưng đại phu chỉ lắc đầu thở dài.

Ngọc Sa đã sớm không ôm hy vọng nhưng Thẩm Châu Hi lại vì thế mà khóc một trận.
Ngọc Sa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Thẩm Châu Hi sau đó nở nụ cười và dùng ngón tay chấm nước viết lên bàn: “Có thể sống gặp lại điện hạ là Ngọc Sa đã cảm thấy mỹ mãn.”
“Mất đi giọng nói là trừng phạt của trời cao đối với nô tỳ.

Lúc trước nô tỳ đã làm rất nhiều chuyện sai.” Nàng ta dừng một chút, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Châu Hi, ngón tay run rẩy viết tiếp, “Điện hạ có thể tha thứ cho nô tỳ không?”
Thẩm Châu Hi rưng rưng cười nói: “Ta chưa từng hận ngươi thì có gì mà phải tha thứ?”
Ngọc Sa lộ ra bộ dạng như trút được gánh nặng sau đó lại chấm nước viết: “Từ nay về sau Ngọc Sa không còn tồn tại nữa, nô tỳ chỉ là A Tuyết của điện hạ.”