Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 236: Chương 236





Gần 3000 tướng sĩ cho Thẩm Châu Hi tự tin để nói chuyện, bất kể Bạch Nhung Linh dậm chân thế nào nàng cũng kiên quyết phải về Thọ Châu.
Lúc trước bởi vì vội vã hội hợp với các đội quân khác nên nàng chưa từng vào thành trấn.

Hiện tại nàng lại vội vã tìm cách cứu viện nên cũng không đi qua thành trấn nào.

Suốt tám ngày, Thẩm Châu Hi đều bôn ba trên đường.

Cũng may nàng có xe ngựa, tuy xóc nảy nhưng ít ra cũng không cần chịu khổ khi đi bộ.

Ngẫu nhiên bọn họ sẽ gặp vài sơn thôn trên đường và dừng lại tiếp viện.

Bọn họ không mua ngựa trong thôn mà chắp vá lung tung để có được 100 người làm kỵ binh với nhiệm vụ thám báo.
Thật vất vả mới trở lại Thọ Châu, tới nơi lúc trước Lý Vụ tách ra.

Lúc này phó tướng đi tới cung kính hỏi: “Sơn cốc Bảo Yến ở ngay đằng trước, chúng ta có tiếp tục đi không?”
“Dừng lại.” Thẩm Châu Hi đã sớm nghĩ kỹ nên nói luôn, “Phái thám báo đi quanh tìm hiểu, lại mời một người dân bản xứ tới —— đừng kinh động người khác, ta chỉ có chút nghi hoặc muốn hỏi thôi.”
“Vâng.”
Phó tướng rời đi không bao lâu thì thám báo cũng lập tức lên đường.
Thẩm Châu Hi ngồi ở trong xe ngựa làm như không nhìn thấy Bạch Nhung Linh đang xụ mặt không vui.
Qua một nén nhang thám báo cưỡi ngựa về, người cầm đầu mang theo một người nhìn như tiều phu với thần sắc sợ hãi.
“Phu nhân, chúng ta phát hiện người này trong rừng.

Hắn là cư dân ở đây, từ nhỏ đã sống tại nơi này.”
Thẩm Châu Hi ra hiệu cho thám báo buông tiều phu sau đó phái Thị Nương xuống xe cho hắn một thỏi bạc.

Tiều phu thấy bạc thì sợ hãi trên mặt lập tức tiêu tan, kinh ngạc vui vẻ tỏa khắp khuôn mặt đen đầy nếp nhăn.
“Ngươi đừng sợ, ta hỏi mấy vấn đề rồi sẽ thả ngươi.

Ngươi có biết gần đây có phỉ trại nào không?” Thẩm Châu Hi cách cửa sổ ôn nhu hỏi.
“Phỉ trại?” Tiều phu mang vẻ mặt mờ mịt, “Tiểu nhân ở đây cả đời nhưng chưa từng nghe nói phỉ trại nào.

Người quanh đây đều không giàu có, đến thổ phỉ cũng chướng mắt!”
Thẩm Châu Hi nhìn về phía Bạch Nhung Linh thế là kẻ nọ lập tức dời tầm mắt, có tật giật mình mà bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Gần đây có xảy ra chuyện gì bất thường ở chỗ này không?” Thẩm Châu Hi tiếp tục hỏi.
“…… Chuyện bất thường ư?” Tiều phu khổ sở suy nghĩ một lát bỗng nhớ tới cái gì và lớn tiếng nói, “Khoảng thời gian trước —— chính là nửa tuần trước tiểu nhân lên núi đốn củi bỗng nghe được một tiếng vang lớn giống như núi lở vậy! Ngày thứ hai, tiểu nhân tò mò đi về hướng phát ra tiếng động hôm trước thì phát hiện có một vách núi bị sụp.

Cũng may quanh đó không có người nên không thấy có thương vong.

Nếu không với độ cao kia mà ngã xuống thì chắc chắn mất mạng!”
“Vách núi sao?”
Thẩm Châu Hi vừa muốn tiến thêm một bước để hỏi kỹ hơn thì Bạch Nhung Linh đã vội vàng đánh gãy lời nàng: “Ta biết! Ta biết! Chính là lúc đám đạo tặc kia đuổi giết ta ——”
Ánh mắt nghiêm khắc khác hẳn dĩ vãng của Thẩm Châu Hi đánh gãy giảo biện của hắn.
“Đúng vậy, gần đó có một vách đá, bên dưới là Thiên Nhận Khanh mà người già hay nhắc tới.

Nơi ấy chướng khí dày đặc, người vừa đi vào sẽ mất mạng!”
“Sao ngươi biết người vào đó sẽ mất mạng?” Bạch Nhung Linh không nhịn được chen mồm, “Ngươi đã vào hả?”
“Tiểu nhân chưa vào đó bao giờ nhưng người già đều nói thế!”
“Bảo sao, đúng là đồ yêu ngôn hoặc chúng!” Bạch Nhung Linh không dám nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Thẩm Châu Hi mà chỉ có thể tức hộc máu phản bác tên tiều phu kia.
Tiều phu mang vẻ mặt lúng túng, không biết vì sao tên này lại tranh chấp với mình.
“…… Đa tạ, ngươi đi đi.” Thẩm Châu Hi nói.
Tướng sĩ lùi bước để nhường đường, tiều phu thì ngó trái ngó phải sau đó nắm chặt nén bạc và chạy như thỏ vào rừng.
Thẩm Châu Hi đẩy cửa sổ thêm một chút sau đó dặn phó tướng hành quân tới nơi phát hiện cổ thụ chặn đường hôm trước.
Sau khi đội ngũ khởi hành, Bạch Nhung Linh nhìn ra ngoài cửa sổ vì sợ Thẩm Châu Hi sẽ hỏi hắn cái gì đó nhưng nàng lại chẳng nói gì.
Hắn sợ Thẩm Châu Hi ép hỏi hắn ngày ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng chỉ trầm mặc khiến hắn càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Dưới không khí trầm mặc đầy áp lực ấy đội ngũ cũng tới được nơi phát hiện cổ thụ chắn ngang đường lúc trước.

Thẩm Châu Hi được Thị Nương đỡ xuống xe ngựa.

Phó tướng đi lên khom người nói: “Bẩm phu nhân, gần đây không phát hiện dấu vết đánh nhau…… Mà dù có thì qua mấy ngày mưa xối gió thổi hẳn cũng đã biết mất.

Không xa trước mặt chính là vách đá, phu nhân cẩn thận.”
Thẩm Châu Hi cùng đi với phó tướng tới trước vách núi.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua xuống bên dưới đã suýt thì mềm chân không đứng thẳng được.

Thị Nương lo lắng nắm chặt cánh tay mới giúp nàng không ngã ngồi xuống đất.
“Mặt vỡ của vách đá có chút cổ quái, không giống tự nhiên mà giống bị người ta phá hủy.” Phó tướng làm lơ khuôn mặt sắp rút gân vì cố ra hiệu của Bạch Nhung Linh.


Vẻ mặt hắn nghiêm túc nói với Thẩm Châu Hi, “Thuộc hạ hoài nghi tướng quân gặp phục kích ở đây, bị người ám toán…… Mọi người đi theo hẳn cũng đã rơi xuống vách núi này.

Nếu không chẳng thể giải thích được vì sao gần đây không hề có dấu vết đánh nhau nhưng chẳng ai trong nhóm Trấn Xuyên quân kia có thể trở về.”
Thẩm Châu Hi nắm chặt lấy tay Thị Nương, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Còn một chuyện……” Phó tướng do dự nói, “Lúc trước người nhiều, thuộc hạ sợ dao động lòng quân nên mới không nói.

Lúc chúng ta tìm thấy tên tiều phu kia thì đồng thời nghe được tin tức từ Tương Châu.”
“…… Tương Châu thế nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Triều đình lấy cớ tướng quân bỏ rơi nhiệm vụ mà cách chức điều tra, thu lại quân quyền của Trấn Xuyên.

Trấn Xuyên tiết độ sứ mới đã nhậm chức, là người trong tộc họ Lý của tiết độ sứ trước.

Lúc này Trấn Xuyên quân chia thành hai nửa, một phái ủng hộ họ Lý, một phái ủng hộ tướng quân.

Những người ủng hộ tướng quân được Ngưu Vượng dẫn dắt chạy vào Kim Châu làm cướp.”
“…… Ta đã biết.” Thẩm Châu Hi nói.
Phó tướng tìm tòi để xem biểu tình của nàng có chút hoảng hốt và sợ hãi nào không nhưng chỉ thấy trấn định.

Ít nhất nhìn qua thì chỉ thấy trấn định, cái này khiến hắn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra: Lúc Lý tướng quân không có mặt ở đây mà phu nhân cũng luống cuống thì thật sự sẽ không có ai chủ trì đại cục.
“Nếu không thể trở về Tương Châu,” Thẩm Châu Hi nói, “Vậy không về nữa.”
Thẩm Châu Hi lệnh cho phó tướng tìm một nơi an toàn gần đó đóng quân.

Để phòng ngừa vạn nhất nên nàng để một nửa quân ở lại bảo vệ doanh địa, còn nửa kia đi dò xét tìm kiếm cả ngọn núi lớn.

Lúc sau nàng lại tinh tế dặn phó tướng đi thôn trang quanh đó tìm người tới hỏi chuyện.

Qua nửa ngày một doanh trại đơn giản đã hình thành, Thẩm Châu Hi cũng tìm được một người địa phương để hỏi thăm.
Một ông lão đã qua tuổi 50 được đưa tới lều trại của nàng.

Vừa nghe nói nàng muốn xuống Thiên Nhận Khanh ông ta đã lập tức xua tay liên hồi.
“Không đi được, không đi được đâu!”

“Vì sao?”
Ông lão kia run rẩy nói: “Lão hủ từng nghe người già trong thôn nói Thiên Nhận Khanh này được hình thành từ một trận động đất hơn ngàn năm trước.

Phía dưới là chướng khí, chỉ có rắn độc, và mấy thứ độc vật khác sinh sống.

Phu nhân thoạt nhìn là người có thân phận bất phàm, hà tất phải đi mạo hiểm?”
“Chồng ta có khả năng đã rơi vào đáy vực, ta cần phải xuống dưới đó tìm hắn.” Thẩm Châu Hi nói.
“Nếu hắn đã rơi xuống thì ngài càng không cần phải tìm nữa!” Ông lão lập tức nói, “Rơi xuống từ nơi cao như thế chẳng lẽ còn mệnh mà sống sót sao? Phu nhân cứ thế đi xuống không phải vô ích——”
Ông ta vừa nói tới đây đã bị bộ dạng trợn mắt dữ tợn của phó tướng bên cạnh Thẩm Châu Hi dọa sợ thế là vội vàng im luôn.
“Đa tạ ông lão đã lo lắng cho ta nhưng chồng ta là người nhanh nhẹn, có dũng có mưu, trước đây gặp hắn gặp nguy hiểm cũng đều gặp dữ hóa lành.” Thẩm Châu Hi mỉm cười nói, “Trời muốn thu nhận hắn thì còn phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không.

(Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang Rừng Hổ Phách) Không thấy thi thể thì ta sẽ không tin hắn đã xảy ra chuyện.

Mong ông lão nói với ta phải làm sao mới đi xuống Thiên Nhận Khanh được.”
Ông lão kia thấy nàng kiên trì nên cũng đành nói: “Chỉ có một con đường đi thông Thiên Nhận Khanh đó là đi qua Thôn Thiên Động ở chân núi.

Ngày thường chúng ta đều cảnh báo đám nhỏ trong thôn không được đi tới đó bởi vì nơi ấy quanh năm tràn ngập chướng khí, bên ngoài không có một ngọn cỏ nào.

Chỉ có vài ngày mưa to là chướng khí mới nhạt bớt và người bên ngoài mới có khả năng tiếp cận nơi ấy.”
“Nhưng……” Ông lão kia do dự một hồi mới thở dài nói, “Không phải lão hủ muốn khiến phu nhân thất vọng nhưng Thôn Thiên Động kia sâu không lường được.

Đừng nói người ngoài như các vị, ngay cả dân phụ cận như chúng ta cũng có thể lạc đường trong đó.

Nhiều năm nay chưa từng nghe nói có người đi qua động kia.”
Bạch Nhung Linh hiện giờ là kẻ mang tội nên đã sớm cảnh báo bản thân không được nói lời nào, nhưng lúc hắn nghe thấy lời này thì thật sự không nhịn nổi nữa.
“Nếu không có ai từng đi qua đó thì sao các ngươi biết đầu kia của Thôn Thiên Động chính là Thiên Nhận Khanh?” Bạch Nhung Linh dò hỏi tới cùng.
Ông lão trừng mắt nhìn hắn nói: “Hiện tại không có nhưng trước kia có chứ! Trước kia từng có người đi ra ngoài nhưng đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi!”
“Chuyện mấy trăm năm trước sao ông biết được?” Bạch Nhung Linh lại hỏi.
“Đương nhiên là do người già trong làng kể!” Ông lão không vui vì bị nghi ngờ thế là thổi râu nói, “Nếu ngươi không tin thì cần gì phải hỏi lão hủ?”
“Ta tin.” Thẩm Châu Hi nói.
Thẩm Châu Hi vừa mở miệng thì Bạch Nhung Linh đã ngượng ngùng nói: “Không phải ta không tin…… chẳng qua ta cẩn thận chút, hỏi nhiều hai câu vì sợ điện hạ bị lừa……”
Thẩm Châu Hi nhìn hắn và nói: “Ngươi không lừa ta là tốt rồi.”
Bạch Nhung Linh bị vả mặt thì lập tức kẹp chặt cái đuôi không nói nữa.
“Theo lão thấy thì ngày tiếp theo có thể vào Thôn Thiên Động là lúc nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
Ông lão kia vuốt chòm râu dài nói, “Nếu muốn có cơn mưa 7-8 ngày thì phải đợi mùa mưa.

Nhưng cũng không phải năm nào cũng có cơn mưa to như thế —— khó nói lắm!”
Thẩm Châu Hi thấy thế thì để tướng sĩ khách khí tiễn ông lão đi, thuận tiện tới Thôn Thiên Động nhìn một cái rồi về bẩm báo.
Sau khi tướng sĩ và ông lão rời đi nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Nhung Linh ở bên cạnh.


Tên kia chột dạ quay đi chỗ khác.
“Chuyện tới hiện giờ ngươi còn muốn nói dối giấu ta sao?”
Bạch Nhung Linh không chống đỡ được ánh mắt chăm chú của nàng.

Vị biểu muội thân phận công chúa cao quý này chưa từng khinh thường hắn, cũng không sai bảo hất hàm hoặc nhìn hắn từ trên cao.

Nàng đối xử với hắn tốt không còn gì để nói nhưng hắn lại lần lượt lừa nàng ——
Trong nháy mắt Bạch Nhung Linh thậm chí định không màng tất cả mà kể hết.

Nhưng hắn nhớ tới mấy trăm người của Bạch gia cùng ánh mắt lạnh băng của Phó Huyền Mạc thế là một chữ cũng không nói nên lời.
Nói dối hắn không làm được.
Nói thật cũng nói không nên lời.
Hắn thật hận không thể tự cắt lưỡi mình để hắn có cớ phù hợp mà trầm mặc.
Thẩm Châu Hi nói: “Đường núi ở bên này đại thụ, vách núi ở phía bên kia đại thụ.

Nếu chỉ dọn đại thụ thì vì sao Lý Vụ lại phải đi tới bên vách núi?”
Bạch Nhung Linh trầm mặc không nói gì.
“Gần đó không có dấu vết đánh nhau là vì hắn tự nguyện đi qua.”
Thẩm Châu Hi nhìn Bạch Nhung Linh đang giả câm giả điếc thì chậm rãi nói: “Vì sao hắn lại tự nguyện đi tới vách núi? Vì ngươi ở đó…… đúng không?”
Đúng, rất đúng.
Đúng đến nỗi Bạch Nhung Linh thấy hé môi cũng quá khó.
“Xin lỗi.” Thẩm Châu Hi nói.
Bạch Nhung Linh nghi hoặc mà nhìn nàng.
“Ta kính ngươi là người của Bạch gia nhưng đây không phải lý do ngươi cấu kết với người ngoài hại chồng ta.” Thẩm Châu Hi đứng dậy, trên mặt không hề có do dự nói, “Bắt lấy hắn.”
Phó tướng bên cạnh Thẩm Châu Hi lập tức túm lấy hai tay Bạch Nhung Linh bẻ ngoặt sau lưng.
“Điện hạ!”
Bạch Nhung Linh khiếp sợ mà nhìn nàng, mãi tới lúc này hắn mới như thật sự biết người trước mặt.

Việt Quốc công chúa không phải người khí thế áp đảo kẻ khác như trong lời đồn, cũng không phải kẻ yếu mềm ngây thơ như hắn thấy khi mới gặp.

Nàng càng không phải kẻ giỏi ăn nói giống tên Lý Vịt như hắn từng nghĩ.
Nàng là công chúa thật trăm phần trăm.
Nàng có mọi tính cách của một công chúa.
Thẩm Châu Hi thờ ơ nhìn hắn.

Hắn xúc phạm điểm mấu chốt của nàng nên giờ khắc này nàng thu lại tin tưởng và thân thiết khi đối mặt với người nhà.
“Lúc nào ngươi muốn nói thì tới gặp ta.”