Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 210: Chương 210





Thẩm Châu Hi ở trong nhà đứng ngồi không yên, trơ mắt nhìn hoàng hôn tan dần, mây đen cuộn lên nuốt cả vầng trăng non.
Lúc nàng sắp không nhịn được đi tìm người thì có hạ nhân báo Lý Vụ đã trở lại thế là nàng vội vàng đi ra cửa đón và gặp hắn trên hành lang ở hậu viện.
Hai người cùng quay về phòng ngủ, Thẩm Châu Hi tự mình đóng cửa phòng và không nhịn được đi thẳng vào vấn đề: “Hắn có nghi ngờ không?”
“…… Lúc sau hắn lại thử ta một lần, lúc này hẳn vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.” Trên mặt Lý Vụ không hề có thần sắc nhẹ nhàng: “Nàng trốn sau tượng Phật đã nghe thấy cái gì thế?”
Thẩm Châu Hi sửa sang lại suy nghĩ sau đó đơn giản kể lại đoạn đối thoại kinh người của Phó Huyền Mạc và mẹ hắn.

Nói đến chuyện Thương Giang Yển nàng nghẹn ngào mấy lần.
Lý Vụ trước sau vẫn kiên nhẫn và dùng ánh mắt kiên định cổ vũ mãi tới khi nàng kể xong toàn bộ.
“…… Sao chàng không hề giật mình vậy?” Thẩm Châu Hi chú ý tới thần sắc bình tĩnh của hắn nên hỏi.
Lý Vụ trầm mặc một lát mới nói: “Sau khi Thương Giang Yển sụp ta đã nghi ngờ là do hắn làm…… Ta không nói với nàng là vì ta không có chứng cứ.”
Không có chứng cứ, nói miệng không có bằng chứng.
Lấy vướng mắc giữa hắn và Phó Huyền Mạc thì nói không chừng dưa ngốc sẽ cho rằng hắn không từ thủ đoạn chửi bới tình địch.

Huống chi…… Hắn không muốn nàng phải vì một kẻ không liên quan mà phiền lòng tự trách.
Thẩm Châu Hi ngơ ngác đứng đó nghẹn họng không trả lời được.

Hiện giờ đã có ba người biết gương mặt thật của Phó Huyền Mạc nhưng thế thì sao? Không có chứng cứ thì chẳng ai chịu tin thiên hạ đệ nhất công tử đã phát rồ làm ra chuyện đó.
Phó Huyền Mạc có đủ danh dự và uy tín ở dân gian, đủ để nhẹ nhàng nghiền nát bọn họ cả trăm lần.
Dù nàng nói hết mọi chuyện này ra thì có ai chịu tin chứ?
Lý Vụ bỗng nhiên duỗi tay búng lên trán nàng một cái.
“Đừng nghĩ nữa, nếu nghĩ thêm thì quả dưa này sẽ vỡ mất.” Hắn không chút để ý nói, “Người già thường nói kẻ hay đi ở bờ sông sẽ có ngày ướt giày.

Chỉ cần hắn tiếp tục làm ác thì sẽ có ngày rơi xuống nước.

Đến lúc ấy……”
“Khi đó thì sao?”
Lý Vụ nhếch miệng cười, đôi mắt đen sáng ngời.
“Dốc sức đánh chó rơi xuống nước, loại chuyện này chồng nàng đã làm nhiều rồi.”
Không hiểu vì sao nhưng Thẩm Châu Hi bỗng nhớ tới lúc còn ở Ngư Đầu huyện thường xuyên nhìn thấy vịt mổ chó thế là nàng không nhịn được cười.
“Được rồi, chuyện của nàng mà nàng không giải quyết được thì —— không phải còn có ta sao?” Lý Vụ nhẹ giọng nói, lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt dính trên lông mi của nàng, “Nhớ kỹ, trời có sập thì đã có lão tử chống đỡ, bất kỳ lúc nào nàng cũng không cần hoảng.”

Thẩm Châu Hi cảm động nhìn hắn không hề chớp mắt sau đó gật đầu một cách nghiêm túc: “Được.”
Nàng dùng tay áo xoa xoa mắt và tươi cười hỏi: “Chàng đói không? Vốn dĩ chúng ta đã hẹn tối nay sẽ ăn tiệc lớn nhưng còn chưa chuẩn bị xong, hay chúng ta tới tiệm của Cửu Nương ăn đi?”
Lý Vụ mang vẻ mặt xin lỗi nói: “Tối nay nàng phải ăn cơm một mình rồi.”
“Chàng phải đi đâu?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
“Phó Huyền Mạc mời ta tham gia tiệc tối ở Tụ Hiền Tửu Lâu.”
Thẩm Châu Hi lập tức bất an hỏi: “Chỉ mời chàng thôi ư?”
“Còn có đám quan lại và thân hào của Tương Châu nữa.” Lý Vụ nói, “Hắn cố ý triệu tập bọn họ hình như để báo việc định đô —— Bạch Nhung Linh đâu?”
“Vẫn ở trong sương phòng tại hậu viện……”
“Đã tới lúc để vị biểu cữu ca này về nhà rồi.”
Lý Vụ nói xong thì mở cửa đi về phía hậu viện.

Thẩm Châu Hi vội vàng đuổi theo và thấy hắn đi vào căn phòng giam lỏng Bạch Nhung Linh.
Tên kia đang vắt chân chán muốn chết nằm trên giường, vừa nghe thấy tiếng mở cửa hắn lập tức bật dậy.
“Sao cứ dây dưa mãi không xong thế! Phiếu gạo ta cũng giao rồi, khi nào các ngươi mới thả ta đi thế hả?!”
“Bây giờ.” Lý Vụ đi tới, mũi chân đá đôi giày dưới giường và nói: “Mau đi giày vào, hiện tại chúng ta đi luôn.”
“Thật hay giả thế?” Bạch Nhung Linh trợn mắt há hốc mồm, “Ngươi mới nghĩ ra chiêu mới để tra tấn ta hả? Ngươi muốn nhục nhã ta bằng cách thả ta đi rồi lại bắt về giống Gia Cát bắt Mạnh Hoạch ấy hả?”
“Lão tử không biết cái gì mà mạch với hóa, nếu biểu cữu ca không muốn đi thì có thể ở lại ——”
Bạch Nhung Linh lập tức lăn lê bò lết mà nhanh chóng đi giày vào, sợ Lý Vụ thật sự nhốt hắn ở đây vĩnh viễn.
“Đây chính là ngươi nói đấy! Không thể đổi ý! Không thể bắt ta lại đâu đó!” Bạch Nhung Linh trừng mắt lớn tiếng cường điệu xong vẫn cảm thấy trong lòng bất an và quay đầu nói với Thẩm Châu Hi, “Biểu muội, ngài cũng thấy rồi đó, chính miệng hắn nói muốn thả ta đi, nếu trên đường ta có gì bất trắc …… Vậy tất nhiên là do hắn ra tay, ngươi ngàn vạn phải nhớ vì ta báo thù đó!”
Lý rắm thối luôn không đàng hoàng, Thẩm Châu Hi bị Bạch Nhung Linh quỷ khóc sói gào thì cũng hơi lo lắng nhưng nàng tin tưởng Lý Vụ sẽ không nói dối trước mặt mình vì thế vội an ủi: “Ngươi yên tâm đi, nếu chàng đã nói thả ngươi đi trước mặt ta thì nhất định sẽ không đổi ý.”
“Một đại nam nhân sao lại lắm mồm thế……”
Lý Vụ không kiên nhẫn lẩm bẩm lại bị Bạch Nhung Linh túm được và cả giận hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói chúng ta phải đi nhanh thôi, nếu không chẳng kịp đâu!”
Lý Vụ túm lấy cổ Bạch Nhung Linh và kéo ra ngoài.

Tên kia chỉ lùn hơn Lý Vụ chút nhưng lại bị kẹp cổ thế là phải khom lưng như con gà con ho khan.
“Ngươi, ngươi buông ta ra! Ngươi mà không buông ta gọi người ——”
“Sao biểu cữu ca lại xa lạ với ta thế? Quan hệ giữa chúng ta lý ra nên thân cận hơn……”
“Ta nhổ vào —— khụ khụ khụ!”
Giãy giụa không có kết quả thế là Bạch Nhung Linh bị Lý Vụ cưỡng chế kéo đi.


Thẩm Châu Hi lo lắng nhìn bóng dáng bọn họ.
Thả thì chắc là thả…… nhưng nhìn bộ dạng Lý rắm thối thì sợ là Bạch Nhung Linh không dễ mà về nhà được đâu.
……
Bạch Nhung Linh bị Lý Vụ kẹp cổ kéo lên xe ngựa.
“Chừng nào thì ngươi mới buông ta ra?!” Hắn bẻ cánh tay to như kìm sắt trên cổ và tức tối mắng.
“Biểu cữu ca quá khách khí rồi, ngươi đã đến nhiều ngày như vậy mà chúng ta còn chưa hàn huyên việc nhà đâu.” Lý Vụ kẹp cổ hắn, khuôn mặt thân thiết tươi cười hỏi, “Biểu cữu ca, ngươi cảm thấy Phó Huyền Mạc là người thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt kỳ quái mà nhìn hắn, “Đương nhiên là mọi thứ đều tốt! Có ai không muốn có quan hệ thông gia với người như Phó Huyền Mạc đâu? Ngươi là chó ngáp phải ruồi, biểu muội của ta như tiên nữ, sau khi lưu lạc ra khỏi cung xấu số cắm trên đống phân vịt nhà ngươi……”
Lý Vụ vốn đang trầm mặt nghe thấy hai chữ phân vịt thì lập tức vui vẻ lên.
Phân vịt thì phân vịt, không phải cứt chó là được.
Bạch Nhung Linh vất vả lắm mới tránh thoát khỏi giam cầm của Lý Vụ và vươn đầu ra ngoài cửa xe ngựa hồ nghi nhìn quanh: “Đến tột cùng là chúng ta đang đi đâu? Không phải ngươi muốn đưa ta ra khỏi thành ư? Thế nào mà càng đi càng náo nhiệt thế?”
Lý Vụ đáp: “Để ngươi đi gặp cái kẻ mà ai cũng muốn có quan hệ thông gia với hắn ấy.”
Bạch Nhung Linh quay đầu ngây ra nhìn Lý Vụ một lúc lâu sau đó đột nhiên phá cửa xe định tẩu thoát.
Lý Vụ tay mắt lanh lẹ túm được hắn trở về.

Bạch Nhung Linh đập mông lên ghế dài và đã thấy cánh tay to của Lý Vụ kẹp lấy cổ mình.
“Ngươi, ngươi buông ra!” Hắn vừa ho vừa thét.
“Biểu cữu ca làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp cái kẻ ai cũng muốn làm thông gia với hắn hả?”
“Ta không gặp! Ta không gặp!” Mặt Bạch Nhung Linh trắng bệch, “Bản công tử lệnh cho ngươi lập tức đưa ta ra khỏi thành!”
“Sao ta có thể yên tâm để mình biểu cữu ca ra khỏi thành chứ? Hiện tại thế đạo loạn lạc, đương nhiên phải để ngươi đi theo đoàn xe của Tham Tri đại nhân tới nơi an toàn.

Nói không chừng Phó Huyền Mạc sẽ nể mặt ngươi là người của Bạch gia mà tự mình đưa ngươi về nhà ấy chứ.” Lý Vụ nói.
Nghĩ đến hình ảnh kia thế là Bạch Nhung Linh ngừng cả thở.
“Ngươi, ngươi muốn đi chết thì đừng có kéo ta vào……” Bạch Nhung Linh mang vẻ mặt hoảng sợ nói, “Ngươi bị nước đổ vào đầu, ngươi quên ngươi đoạt vợ của hắn rồi hả?!”
“Đánh rắm!” Lý Vụ trầm mặt, “Thẩm Châu Hi chưa từng bước qua cửa nhà họ Phó thì vợ cái gì?”
“Lời này ngươi đi mà nói với Phó Huyền Mạc ấy, để ta xuống xe!”
Bạch Nhung Linh giãy giụa muốn xuống xe nhưng ngặt nỗi tay chân hắn như cẳng gà, không sao đấu lại Lý Vụ.

Tên kia chỉ dùng một tay là đủ ấn chặt hắn trên ghế.

“Ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn biểu cữu ca bị hắn ăn luôn hả?”
“Ngươi nằm mơ!” Bạch Nhung Linh hét lớn, “Ta không đi! Muốn tìm chết thì ngươi đi mà đi một mình!”
“Không được ——” rốt cuộc Lý Vụ cũng mất kiên nhẫn, “Chúng ta đều là châu chấu trên một dây thừng, lão tử tốt thì biểu muội của ngươi cũng tốt, và Bạch gia các ngươi cũng mới tốt được.

Nếu ngươi muốn bỏ lại lão tử chạy một mình thì hiện tại mau chạy đi.”
Lý Vụ buông cánh tay đang giam cầm hắn và tùy tiện ngồi dạng chân tại chỗ mình dau đó vô lại nói: “Chờ Phó Huyền Mạc tìm tới lão tử thì ta sẽ lập tức giao phiếu gạo có dấu tay của đại thiếu gia nhà họ Bạch ra cho hắn xem.”
“Ngươi ——”
“Ngươi có cả đống thời gian chuẩn bị lý do thoái thác —— chẳng qua hắn có tin hay không thì ta không biết được.” Lý Vụ nhếch khóe miệng cố ý hỏi, “Theo hiểu biết của biểu cữu ca với vị thiên hạ đệ nhất công tử này thì ngươi nói xem hắn thấy phiếu gạo trị giá hai mươi vạn hộc lương thực thô này sẽ nghĩ thế nào?”
Bạch Nhung Linh hít hà một hơi, lạnh lẽo theo xương cụt bò lên tới cổ hắn.
Còn có thể nghĩ như thế nào? Số lượng lương thực đủ để nuôi sống một đại quân mà Bạch Nhung Linh dám nói là bị ép giao thì Phó Huyền Mạc có tin không? Đừng nói Phó Huyền Mạc, chính hắn cũng không tin được.

Hắn cũng sẽ nghi ngờ Bạch gia sớm đã phản bội, định dùng số lương thực này nâng đỡ cháu rể ấy chứ.
“Ngươi…… Ngươi muốn hai mươi vạn hộc lương thực thô là vì cái này……” Hắn khó có thể tin mà nhìn Lý Vụ giống như chưa bao giờ quen biết người này.
Lý Vụ cười một tiếng, thần sắc trên mặt vẫn tùy ý như cũ nhưng ở trong mắt Bạch Nhung Linh thì biểu tình này lại hoàn toàn khác trước kia.
“Biểu cữu ca, mặc kệ ngươi muốn hay không thì Bạch gia các ngươi cũng đã lên một con thuyền với ta.” Lý Vụ nói, “Không bằng ngươi nghĩ xem có muốn ở lại cùng ta ăn bữa cơm này không?”
Bạch Nhung Linh chỉ thấy sức lực trên người theo cảm giác lạnh lẽo trôi đi hết.

Hắn mềm nhũn trên ghế dài, qua một lúc lâu sau hắn mới phun từ cổ họng một câu: “…… Ngươi muốn ta làm như thế nào?”
……
Tụ Hiền Tửu Lâu luôn tràn đầy khách nhưng hôm nay lại đóng cửa lớn, mãi tới khi màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao trên tửu lầu mới mở cửa lớn đón khách.

Có điều khách thường muốn đi vào dùng cơm uống rượu đều bị tiểu nhị khéo léo cự tuyệt và không thể không bất đắc dĩ tránh ra.
Trong lúc ấy từng chiếc xe ngựa hoặc đẹp đẽ quý giá hoặc hoành tráng ngừng trước tửu lầu.

Đám quan lại trầm ổn khiêm tốn cùng đám phú hào ăn mặc xa xỉ liên tiếp đi vào trong tửu lầu.
Dưới lầu một sạch sẽ trống trải, mọi bàn ghế đều bị đẩy vào trong góc, lầu hai thì đèn đuốc sáng trưng.

Tất cả cửa các phòng ở hai bên hành lang đều đóng chặt, chỉ có phòng chữ Thiên lớn nhất là vang lên tiếng cười nói rộn ràng.

Bóng người được ánh nến chiếu rọi hắt lên giấy dán cửa sổ.
Phó Huyền Mạc ngồi ở chủ vị không màng hơn thua mà nhận rượu mọi người kính.

Lý Vụ là người chức cao chỉ sau hắn nên ngồi ngay bên dưới và chính mắt chứng kiến một hồi quyên tặng nhẹ nhàng và dễ dàng nhất từ trước tới nay.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước để thuyết phục đám phú hộ này bỏ vốn ra quyên tặng bọn họ đã vất vả thế nào, và đám người này có sắc mặt gì.


Thế mà hiện tại bọn họ lại kẻ nọ tiếp kẻ kia bu lấy như ruồi bọ ngửi thấy mùi cứt trâu.

Cả đám nhiệt tình chủ động nhào tới dâng tặng ngân lượng và lương thực, thậm chí bóng gió tỏ ý nhà mình có con gái ngưỡng mộ Phó Huyền Mạc đã lâu.
Cái danh thiên hạ đệ nhất công tử có ích vậy hả?
Lý Vụ thấy lòng chua loét mà ngồi đó nhớ kỹ từng khuôn mặt của đám chó săn.

Đợi về sau có cơ hội hắn sẽ lột da đám người này.
Tiệc tối được một nửa thì Phó Huyền Mạc đã nhận được cả trăm vạn lượng quyên tặng.

Hắn bưng chén rượu lấy danh nghĩa Nguyên Long Đế mà cảm tạ đám quan lại quyên bạc.
“Chúng ta đều là con dân Đại Yến, có thể giúp đỡ bệ hạ và Phó công tử chính là vinh hạnh của chúng ta!” Trần lão gia lớn tiếng tung hô.

Ông ta chính là chủ của Tụ Hiền Tửu Lâu đồng thời còn kinh doanh nhiều gian tửu lâu ở Tương Dương này.
Lỗ lão gia có cửa hàng vật liệu gỗ vừa thấy mình chậm chân thế là lập tức không cam lòng phụ họa: “Đúng thế, đúng thế! Tiền này giao cho Phó công tử là chúng ta cực kỳ yên tâm!”
Người quen cũ của Lý Vụ là tri phủ Vân Châu cũng ngồi xe một ngày để tới dự tiệc.

Lần trước gặp ông ta còn dõng dạc muốn làm người dẫn đường cho Lý Vụ, lúc này gặp lại ông ta đã có thể chủ động quỳ xuống thỉnh tội.
Cái loại tiểu nhân gió chiều nào xoay chiều ấy này hắn chẳng thèm so đo.

Hắn giả bộ quên bộ dạng khinh người của ông ta lúc trước và cho phép ông ta ngồi cạnh mình.

Lúc này ông ta cũng muốn nịnh hót nhưng bên cạnh có nhiều thương hộ như thế, địa vị đều không bằng ông ta thế là ông ta đành giữ thân phận và nghẹn mãi mới được một câu: “Nghe nói triều đình có ý định đô, không biết bên trên đã nhắm nơi nào chưa?”
Trên bàn lập tức an tĩnh, tất cả mọi người đều tò mò về vấn đề này.
Phó Huyền Mạc mặt không gợn sóng mà buông chén rượu.

Hắn vừa muốn mở miệng thì có tiếng chạy dồn dập vang lên bên ngoài cửa sổ của tửu lầu.

Chưa tới một lát tiếng bước chân kia đã biến thành tiếng đánh nhau, một giọng nói thẹn quá thành giận vang lên: “To gan! Các ngươi có biết bản công tử là ai không? Buông bàn tay dơ bẩn của các ngươi ra, bản công tử cũng không phải đèn cạn dầu đâu!”
Phó Huyền Mạc ngẩn ra, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa và ngó xuống dưới.

Lý Vụ thì cúi đầu bưng chén rượu trên tay lên và uống một hơi cạn sạch.
Hắn muốn nhìn xem ——
Thiên hạ đệ nhất công tử thanh lãnh như băng trên Thái Sơn với khuôn mặt luôn không lộ buồn giận liệu sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin vị hôn thê của mình chết trong trận lũ do chính mình tạo ra.