Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 193: Chương 193





“Cứu một mạng người còn hơn xây một tòa tháp.”
Phương trượng mặc một thân áo cà sa tiễn Thẩm Châu Hi tới cửa chùa An Hỉ sau đó chắp tay trước ngực nói: “Lấy công đức cứu vô số người của phu nhân thì đã tương đương với một mảnh rừng toàn tháp Phật.

Phu nhân thật sự không cần khách khí, lão nạp cũng chỉ làm hết khả năng cho phép thôi.”
“Phương trượng quá khen……” Thẩm Châu Hi khiêm tốn nói, “Cứu tế không phải chỉ mình ta làm mà được, đây là kết quả mọi người đồng tâm hiệp lực.”
Phương trượng thở dài buồn bã nói: “Từ một năm trước khi tiên đế về tây thiên thì Thần Châu bắt đầu hỗn loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, vô số bá tánh bởi vậy mà cửa nát nhà tan, trôi giạt khắp nơi.

Họa vô đơn chí lại thêm đại hạn 50 năm khó gặp, mọi người vốn vất vả lắm mới qua được nạn đói, tưởng có thể có một năm an ổn thì Thương Giang Yển lại sụp…… Phu nhân tuy là nữ tử lại có lòng yêu nước thương dân, có tài cứu thế.

Nếu thiên hạ có nhiều người có được thiện tâm như phu nhân thì thế gian đã không vỡ nát như bây giờ.”
“A di đà Phật, thời gian không còn sớm, phu nhân sớm trở về thành đi……” Phương trượng hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng nói, “Cửa chùa An Hỉ vĩnh viễn mở rộng cửa đón phu nhân.”
Thẩm Châu Hi cũng vội vàng đáp lễ, nàng nhìn phương trượng xoay người đi vào trong, mấy tiểu sa di bên cạnh ông ấy cũng khom người hành lễ với mình thì chậm rãi rời đi.
Nàng mang theo tâm tình phức tạp ngồi trên xe, tiếng vó ngựa vang lên khi Thị Nương đã ngồi vững.
Thẩm Châu Hi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe chậm rãi lui về phía sau thì lo lắng sốt ruột mà nghĩ tới những lời phương trượng vừa nói.

Thần Châu hỗn loạn, sinh linh đồ thán…… Đến tột cùng thì phải đợi tới bao giờ bá tánh thiên hạ mới có thể có một ngày an cư lạc nghiệp đây?
Xe ngựa tiến vào phủ thành thế là nàng hạ màn cửa sổ.

Nhưng vừa hạ rèm thì xe ngựa đột nhiên lắc lư.

Cảm giác này có vẻ quen thuộc, hình như nửa ngày trước cũng đã xảy ra chuyện này.
Thẩm Châu Hi không thể tin được mà vén màn xe lên thì thấy không phải Điền Thú Quỳnh mà là hai đứa song sinh bộ dạng kim điêu ngọc trác đang dang tay chặn xe ngựa lại.
Anh em song sinh mở đôi mắt nhắm tịt lại vì sợ hãi và nhìn xe ngựa phía trước sau đó nhẹ thở ra một hơi.
“Các ngươi là đứa nhỏ nhà ai, có biết các ngươi đang cản xe ngựa của nhà ai không?” Xa phu kinh ngạc hỏi.

“Chúng ta là thư đồng của Điền gia,” đứa bên trái cất giọng lanh lảnh, rồi đứa bên phải lập tức nói tiếp, “Công tử nhà chúng ta muốn mời vị phu nhân trong xe ngựa tới Kim Biên Lâu, hắn có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Điền gia? Không phải là Điền Thú Quỳnh sao? Người này đến tột cùng muốn làm cái gì?
Thẩm Châu Hi đóng cửa sổ xe và thì thầm vài câu với Thị Nương.

(Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Thị Nương gật gật đầu và đi ra từ cửa sau xe nói với song sinh: “Phu nhân nhà chúng ta bận rộn lắm, làm gì có chuyện muốn gặp là gặp? Đám tiểu đồng vô lễ các ngươi trở về bảo công tử nhà mình đưa thiếp tới Lý phủ đi, nếu thật sự có việc quan trọng cần thương lượng thì đến lúc ấy lại hẹn thời gian cũng không muộn.”
Xa phu vừa muốn giơ roi hai tên tiểu đồng kia lại đồng loạt vọt tới rồi đồng thời nắm lấy roi trong tay xa phu.
“Cầu xin phu nhân,” hai người trăm miệng một lời, vẻ mặt cầu xin nói, “Chuyện công tử dặn dò nếu chúng ta không hoàn thành thì sẽ mất mạng ——”
“Công tử sẽ lột da chúng ta ——” đứa bên trái nói.
“Công tử sẽ lóc xương chúng ta ——” đứa bên phải nói.
Rồi hai đứa đồng thanh gào: “Còn mang tro cốt của chúng ta đi bón hoa màu!”
Thị Nương kinh hoảng biến sắc, nhất thời lưỡng lự.

Thẩm Châu Hi thì bất đắc dĩ nhìn ra ngoài ngắm hai cái tên tiểu đồng nói dối hết lần này đến lần khác kia.

Nếu vị công tử kia mà thật sự lột da lóc xương hai đứa nó thì sao trên mặt tụi nó lại nhơn nhơn không tí sợ hãi nào thế kia?
Đây là gần bùn thì đen gần đèn thì rạng, đi theo một tên chủ tử nói dối như cuội thế nên hai đứa thư đồng còn chưa qua 10 tuổi đã có thể nói dối không cần chớp mắt.
“Thôi được rồi.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi bảo công tử nhà ngươi sau một nén nhang nữa tới Thực Khách Cư đi.”
Mặt hai tên tiểu đồng lập tức sáng lóa: “Chúng ta sẽ đi ngay ——”
“Nói cho công tử!”
Hai đứa mỗi đứa nói một nửa câu rồi dắt tay nhau xoay người chạy.
Thị Nương trở lại trong xe lo lắng mà nhìn Thẩm Châu Hi: “Phu nhân thật sự muốn tới Thực Khách Cư gặp kẻ lai lịch không rõ kia ư?”
“Đương nhiên là không.” Thẩm Châu Hi không chút nghĩ ngợi nói, “Sắp tới giờ cơm tối rồi, về phủ đi.”
Ở cùng người xấu học cái xấu, ở cùng vịt học cạc cạc gọi bậy.

Hiện giờ nàng đã sớm không phải Thẩm Châu Hi dễ bị lừa hồi mới ra khỏi cung nữa.

“Vâng!” Thị Nương lập tức phản ứng lại và vui vẻ đáp.
……
Hai đứa song sinh chạy đến tửu lầu đắt đỏ nhất Tương Dương là Kim Biên Lâu thì thấy Điền Thú Quỳnh đã gọi một bàn đồ ăn rượu ngon, chỉ đợi khách tới là có thể chuyện trò vui vẻ.
Hai tiểu đồng truyền đạt ý của Thẩm Châu Hi từ đầu tới cuối thế là thần sắc của tên kia có chút thất vọng nhưng sau đó hắn nhanh chóng đánh lên tinh thần để đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu hắn không hẹn mà gặp tiểu nhị đang mang đồ ăn lên.
“Khách nhân, ngài còn chưa trả ——”
“Đã trả! Ngươi tự mình nhìn đi!” Điền Thú Quỳnh vội vã ra cửa, miệng tức giận nói.
Tiểu nhị bán tín bán nghi đi vào căn nhã gian kia và trợn mắt nhìn cả bàn mỹ thực chưa hề đụng tới.
Khách nhân gọi rồi lại không ăn hắn đã thấy nhiều nhưng chưa từng thấy ai đã không ăn gì lại vẫn để lại một thỏi vàng lấp lánh.

Hắn giống như nằm mơ mà đi tới trước bàn cầm thỏi vàng kia lên cắn nhẹ một cái.
Là thật ——
Sau khi trừ tiền cơm thì nén vàng này chính là của hắn! Đây chính là một thỏi vàng đó! Ít nhất cũng đủ nhà bọn họ ăn ngon uống tốt mấy năm!
Tiểu nhị vui mừng đến muốn điên rồi, trong lúc ấy Điền Thú Quỳnh đã đuổi tới Thực Khách Cư ở một chỗ khác của huyện Tương Dương.
Thực Khách Cư chính là một quán nhỏ chỉ có bốn cái bàn, mà cái nào cũng bẩn bẩn.

Vì chỗ này gần bến tàu nên người tới ăn cơm phần lớn là đám người kéo thuyền vừa hôi vừa thối.
Điền Thú Quỳnh vừa bịt mũi vừa tràn đầy bất đắc dĩ ngồi chen trong đám người vạm vỡ thối hoắc kia, trong lòng chửi thầm phẩm vị của Thẩm Châu Hi.

Kim Biên Lâu thật tốt thì nàng không tới, lại cứ phải tới Thực Khách Cư này.

Chỗ này bát đũa vẫn có một tầng dầu mỡ, nhìn thấy hắn đã muốn lùi xa ba bước, càng miễn bàn tới cầm đũa gắp bỏ vào miệng.
Điền Thú Quỳnh ở lại cái nơi vừa dơ vừa thối ấy một canh giờ mới phản ứng lại mình bị lừa.


Hắn tức muốn hộc máu chạy về khách điếm tắm nước nóng mấy lần mới hết cái mùi hôi giống như yểm vào người.
“Công tử, vậy phải làm sao bây giờ?” Song sinh đồng thanh hỏi, “Ngài muốn từ bỏ sao?”
“Ta tuyệt đối không từ bỏ!” Điền Thú Quỳnh ngâm mình trong thùng tắm tức giận đập mặt nước mắng, “Thật vất vả mới có cơ hội để phụ thân rửa mắt mà nhìn ta nên ta tuyệt đối không thể xám xịt trở về cầu viện binh được!”
“Tương Châu tri phủ không phải đèn cạn dầu, công tử cẩn thận bán cả mình ở chỗ này đó.” Song sinh nói, “Đến lúc đó bọn nô tài cũng chỉ có thể trở về tìm lão gia tới cứu ngài.”
“Bản công tử chẳng lẽ là đèn cạn dầu sao?” Điền Thú Quỳnh trợn mắt, đúng lý hợp tình nói, “Thiên hạ này không có ai tốn dầu đèn như bản công tử!”
Hai đứa song sinh nhớ tới dọc đường đi công tử nhà mình tiêu xài phung phí thế nào thì cực kỳ tán thành.

Hai đứa đứng bên cạnh nhau, tay dán sát sau đó mỗi đứa vươn tay lấy túi tiền trên người đứa còn lại rồi đếm đếm.
“Công tử, tiếp theo ngài phải tiết kiệm chút.” Hai đứa song sinh mang vẻ mặt đau khổ nói, “Chúng ta sắp không có tiền tiêu nữa rồi.”
“Không có tiền thì đi cửa hàng bạc lấy tiền,” Điền Thú Quỳnh không kiên nhẫn nói, “Nếu không được thì còn có hai đứa các ngươi, bán hai đứa đi cũng có thể được một chút.”
Song sinh lập tức lẩm bẩm: “Vậy còn không bằng bán công tử, hai đứa bọn nô tài không đáng tiền đâu.”
Tụi nó đứng bên nhau, hai tay buông lỏng nhưng mu bàn tay vẫn dán sát.
“Không được, ta phải tự mình xuất mã thôi.” Điền Thú Quỳnh cắn chặt răng nói, “Nếu nàng không ăn mềm thì ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp mạnh!”
“Công tử suy nghĩ kỹ đã ——” song sinh giống như nghĩ tới cái gì đó nên lập tức hoảng sợ nói, “Ngài sẽ bị lão gia đánh gãy chân! Còn liên lụy bọn nô tài phải chăm sóc người tàn tật!”
“Cút ngay!”
Điền Thú Quỳnh tức giận đến độ hất nước ra ngoài, hai tên tiểu đồng linh hoạt né được.
“Tốt không nói toàn nói xui xẻo, nếu không phải các ngươi không được tích sự gì thì sao bản công tử phải tự mình ra tay?!”
Song sinh nhìn nhau sau đó đều không cho là đúng mà lè lưỡi khinh bỉ.
Cùng thời gian đó ở Lý phủ, Thẩm Châu Hi biết được tin Độc Nhãn Long mất tích khi đang ăn cơm chiều.
“Ông ta…… sao ông ta mất tích được?” Thẩm Châu Hi khiếp sợ hỏi, “Đây là chuyện lúc nào?”
“Láng giềng nói đã 5 ngày chưa thấy ông ta tới.” Lý Vụ mang vẻ mặt nghiêm túc, “Hiệu cầm đồ còn để lại dấu vết đánh nhau.”
Hắn lo lắng Thẩm Châu Hi sợ hãi nên do dự một lát vẫn giấu chuyện có vết máu.

Một khi thấy máu vậy Độc Nhãn Long sống chết thế nào khó mà đoán.
Ông ta mở hiệu cầm đồ nhưng đến cái biển hiệu cũng không có, chỉ cần có việc kiếm tiền thì cái gì ông ta cũng dám làm, cái gì cũng dám bán.

Ông ta lắc lư giữa hai giới hắc bạch đã lâu, những năm gần đây không biết đã đắc tội bao nhiêu người.


Vì thế lúc nào cũng có thể có người tới cửa trả thù, cái này cũng không kỳ quái.
Nhưng Lý Vụ không nghĩ tới Độc Nhãn Long lại xảy ra chuyện sau khi hắn đã rửa tay gác kiếm và lên bờ.

Nể giao tình của bọn họ trong quá khứ nên Lý Vụ đã dặn người trong thành tuần tra tìm tung tích ông ta, lại phái Lý Thước đi điều tra việc này, hy vọng có thể làm cái gì đó trước khi sự tình xấu nhất xảy ra.
“Một khi đã như vậy thì ta cũng sẽ nhờ Cửu Nương và Tùy Nhụy để ý nhiều một chút xem có tin tức gì không.

Biết đâu lại có thể có manh mối……” Thẩm Châu Hi lo lắng nói.
“Đúng rồi —— ta nghe người ta nói hôm nay nàng gặp phải một kẻ ăn vạ hả?” Vụ hỏi.
“Không phải ăn vạ mà là một kẻ kỳ quái.” Thẩm Châu Hi ngắn gọn kể lại chuyện hôm nay cho hắn nghe sau đó mang thần sắc cổ quái nói, “Ta thấy chỉ nguyên miếng ngọc bên hông của hắn đã trị giá ngàn lượng rồi, sao lại lưu lạc tới độ phải ăn vạ lừa bịp tống tiền chứ? Người này trước kia chưa từng xuất hiện ở Tương Dương, chỉ sợ là người lạ mới tới mấy ngày gần đây.”
“Trước kia nàng đã gặp hắn chưa?” Lý Vụ hỏi.
“Chưa từng.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu, “Người như vậy gặp một lần sẽ không quên.”
Lý Vụ trầm ngâm một lát sau mới nói: “Việc này nàng không cần lo lắng, ta sẽ phái người điều tra kỹ kẻ này.”
Thẩm Châu Hi vừa muốn nói chuyện thì một gã sai vặt đã vội vàng vọt tới trước phòng ngủ chính và đứng bên ngoài hô: “Lão gia, phu nhân, không xong rồi —— cũng không, không phải không xong, có lẽ còn tốt……”
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì thế?” Lý Vụ nhíu mày.
“Có một kẻ tự xưng là Điền Thú Quỳnh đang đứng bên ngoài phủ của chúng ta nói ——”
Gã sai vặt còn chưa dứt lời Lý Vụ đã đứng lên.
“Lão tử không tìm ngươi gây phiền toái mà ngươi đã tự đưa tới cửa ——”
Lý Vụ sải bước đi ra ngoài còn Thẩm Châu Hi sợ hắn xúc động xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo.
Lý Vụ đi thẳng vào cổng lớn thì thấy vị công tử mặc bộ quần áo xa hoa bắt mắt kia đang thoải mái hào phóng đứng ở cửa.

Lý Vụ vừa muốn mở miệng chất vấn thì Điền Thú Quỳnh đã đứng qua một bên để lộ một cái rương gỗ phía sau.
Ánh vàng rực rỡ lập lòe chặn lại những lời Lý Vụ muốn nói.
Cả một rương hoàng kim chỉnh tề vừa nhìn ít nhất cũng cả vạn lượng.
Điền Thú Quỳnh mang vẻ mặt đắc ý mà nhìn Lý Vụ đang nghẹn họng trân trối ý bảo: Chưa từng thấy đúng không?
Lý Vụ quả thực chưa từng thấy ——
Con vịt nào béo mà giàu như thế này.