Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 181: Chương 181





Cùng ngày Lý Vụ chạy về bình nguyên Bạch Linh thì Phó Huyền Mạc cũng thống lĩnh binh sĩ khải hoàn trở về.
Kinh thành bị nước lũ cuốn qua, Ngụy Đế bỏ thành chạy trốn.

Liêu quân vừa bị nước lũ cuốn còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Phó gia quân sức lực tràn đầy đánh đến mù mịt.

Xong một trận này Phó Huyền Mạc bắt được hơn hai mươi vạn Liêu quân, toàn thắng.
Màn đêm buông xuống, bình nguyên Bạch Linh yên lặng mấy tháng lần đầu tiên có tiếng đàn sáo.

Yến tiệc mừng công long trọng khiến quân doanh sáng như ban ngày, mùi rượu phiêu tán từ mọi nơi, chủ trướng to rộng càng đặc biệt náo nhiệt.

Tiếng ồn ào và tiếng ca vũ nối liền không dứt.
Quan văn ngồi nghiêm chỉnh, quan võ thì nghiêng ngả, tất cả tề tựu ở chủ trướng.

Bọn họ hoặc ăn uống thả cửa, hoặc híp mắt nhìn vũ cơ đang múa ở giữa chỗ trống.
Trên ghế cao trải một tấm da hổ thật lớn, và người duy nhất ngồi trên đó là chủ tướng của đại chiến lần này.

Phó Huyền Mạc mặc áo bào màu xanh lá, bên hông là một miếng ngọc bích trong như nước, cả người ôn hòa ứng phó với đám người tới chúc mừng.
“Trận chiến hôm nay đúng là chứng minh thanh danh thiên hạ đệ nhất công tử không phải hư danh.

Hạ quan may mắn được tận mắt thấy công tử hành binh bố trận, thật là tam sinh hữu hạnh!”
“Tục ngữ nói rất hay, ra trận cần phụ tử binh! Phó đại nhân phò tá tiên đế khai sáng thời thịnh thế, nay Phó công tử lại phò tá tân đến bình định loạn lạc.

Ta thấy ngày chúng ta lấy được đầu Ngụy Đế không còn xa nữa!”
“Phó công tử trò giỏi hơn thầy, tiền đồ đúng là vô lượng!”
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trăm năm sau trận chiến này sẽ để lại một nốt son rực rỡ trong sử sách.

Thiên hạ đệ nhất công tử anh minh thân võ cũng không làm người ta thất vọng.
Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất công tử.
Lý Vụ ngồi một góc trong trướng, bên cạnh chính là tri phủ Vân Châu lúc này vẫn còn thất hồn lạc phách.


Hắn nhìn vai chính ngồi trên đài được mọi người chú mục thì yên lặng mắng trong lòng.

Sớm hay muộn hắn cũng sẽ đánh cho tên thiên hạ đệ nhất công tử này hiện nguyên hình.
“Hiện tại phản quân đã không làm được gì nữa, bệ hạ cũng đã có thể an tâm, không biết triều đình có tính toán định đô không?”
Lúc rượu say mặt đỏ thì một giọng nói bình tĩnh bỗng vang lên khiến không khí trong trướng bỗng ngưng lại.

Lý Vụ ngước mắt nhìn về chỗ kia thì thấy một vị quan văn ngồi ngay ngắn trước bàn đang nhíu mày nhìn Phó Huyền Mạc.
Đó là tri phủ Dương Châu mang theo ba vạn quân ngàn dặm xa xôi tới tham gia liên quân.

Dương Châu thuộc quản hạt của Thương Trinh tiết độ sứ, Lý Vụ từng nghe thấy Thẩm Châu Hi nói Thương Trinh tiết độ sứ tên là Khổng Diệp.
Người này nổi danh là trung thần từ thời tiên đế, triều đình tổ chức liên quân để phản công nhưng kẻ gần kinh đô như Võ Anh tiết độ sứ Thuần Vu An thì không đến, ngược lại Thương Trinh tiết độ sứ ở tận Dương Châu xa xôi lại phái tâm phúc của mình mang quân tới cứu viện.
Lúc Thương Giang vỡ đê quân của bọn họ đi làm nhiệm vụ khác nên tránh được một kiếp.

Và lúc này câu hỏi của Dương Châu tri phủ hẳn chính là băn khoăn của Thương Trinh tiết độ sứ.
Mấy kẻ ngồi cạnh vị quan văn kia không hẹn mà cùng kéo giãn khoảng cách với ông ta.

Lều trại lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng đàn sáo vẫn vang lên.
“Không muốn sống nữa……” Vân Châu tri phủ ngồi ở bên cạnh Lý Vụ lẩm bẩm một tiếng.
Lý Vụ mới vào quan trường, còn không rõ nội tình trong đó nên thấp giọng hỏi: “Vì sao ông lại nói thế?”
Tri phủ Vân Châu luôn vâng dạ với quan trên nhưng đối với đồng liêu lại luôn nhăn mặt nhíu mày, bày ra kiểu cách quan lại: “Sao ta phải nói cho ngươi?”
“Chúng ta không phải đồng liêu sao? Ông cũng biết ta là thường dân mới tới ——” Lý Vụ đáp sau đó huých khuỷu tay giục ông ta, “Trấn Xuyên quân hiện tại chỉ có chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ông không nói với ta thì còn nói với ai nữa?”
Một cái huých của Lý Vụ thiếu chút nữa đã làm tri phủ Vân Châu phun rượu vừa uống ra.

Ông ta xoa cánh tay bị huých đau đớn, lòng lại bị một câu “sống nương tựa lẫn nhau” khiến cho xúc động.
“Chúng ta tuy một trời một vực, nhưng hiện giờ cũng coi như cùng là người lưu lạc thiên nhai.

Cũng thế…… coi như ta dẫn đường cho ngươi một lần vậy.” Tri phủ Vân Châu trừng hắn một cái và nói: “Kéo dài lâu như vậy còn không định đô, chẳng lẽ ngươi tưởng bệ hạ không có chỗ nào để định đô ư?”
Lời tri phủ Dương Châu thốt ra đã được một lúc nhưng Phó Huyền Mạc vẫn mặt không đổi sắc nâng chén lên uống một mình, giống như không nghe thấy lời ông ta nói vậy.
Chủ tướng của Phó gia quân đặt chén cái rầm xuống bàn, vẻ mặt bất mãn mở miệng: “Định đô là chuyện lớn thế nào, sao có thể vội vàng quyết định chứ? Đợi tiêu diệt xong phản quân, thống nhất Đại Yến thì bệ hạ tự sẽ quyết định chuyện định đô!”
Tri phủ Dương Châu không hề khoan nhượng nói: “Quân vương thân chinh là đại tối kỵ, càng đừng nói tới việc bệ hạ đã ở trong quân lâu như thế! Đao kiếm không có mắt, nếu có gì đó vạn nhất mà bệ hạ lại không có con nối dõi thì huyết mạch của hoàng thất Đại Yến sẽ điêu tàn.


Khi đó thì phải làm sao đây?”
“Bệ hạ có cát nhân thiên tướng, lại có long khí che chở, đương nhiên sẽ không có tình huống xấu như ngươi nói!”
“Dù bệ hạ có long khí che chở có thể gặp dữ hóa lành cũng khó bảo đảm đám đạo chích không nhân lúc sơ hở mà lẻn vào tổn thương long thể của bệ hạ!” Tri phủ Dương Châu nói năng có khí phách, “Vì an nguy của bệ hạ cũng vì tương lai của Đại Yến nên hạ quan thấy chuyện định đô chính là việc lửa sém lông mày, thực hiện càng nhanh càng tốt!”
“Thiên hạ chưa định, bệ hạ tọa trấn trong quân vừa có thể khích lệ sĩ khí lại có thể uy hiếp phản quân.

(Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Có gì không tốt? Huống chi bệ hạ anh minh thần võ, chỉ huy tác chiến mới đạt hiệu quả.

Nếu không phải có bệ hạ ngự giá thân chinh, bày mưu lập kế thì quân ta sao có thể đánh như chẻ tre thế này?”
“Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, nếu không có bệ hạ tọa trấn là không thể đánh thắng trận thì mỗi năm chúng ta tốn nhiều tiền nuôi quân như thế đều là nuôi phế vật sao?”
“Ngươi nói cái gì?!” Chủ tướng của Phó gia quân giận dữ quát.
Tri phủ Dương Châu ngừng một lát sau đó vẫn dùng lời lẽ chính nghĩa nói, “Lúc kinh thành bị chiếm đóng nên sớm định ra kinh đô mới, nhưng việc này vẫn bị đè tới tận giờ chưa có thông tin.

Hạ quan không thể không hoài nghi bên cạnh bệ hạ liệu có tên gian thần nào cố tình cản trở việc này hay không!”
Tạch một tiếng, dây đàn đứt, tiếng đàn lập tức ngừng lại.
Sắc mặt cầm sư trắng bệch quỳ xuống, vũ nữ lại không dám dừng lại mà tiếp tục xoay tròn trong không khí căng thẳng.

Trang sức bằng kim loại trên người nàng ta va chạm vào nhau trở thành tiếng động duy nhất trong trướng.
Chẳng ai để ý tới tiếng dây đàn vừa đứt, cũng không có ai để ý tới vận mệnh của cầm sư mới gây ra lỗi lầm trí mạng kia.

Mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía ngôi cao trong trướng.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng ấy.
Ý cười nhạt nhẽo hiện lên trên mặt Phó Huyền Mạc như mây mù khó nắm giữ.

Hắn không khẩn trương, không giận dữ mà chỉ ôn hòa nhìn tri phủ Dương Châu ngồi bên dưới và rốt cuộc cũng mở miệng: “Tri phủ giống như có điều ám chỉ.

Không biết gian thần trong miệng ngươi là tả hữu đô đốc, hay là…… đương triều Tể tướng?”
“Hạ quan chưa từng điểm danh nói họ, tham tri chớ nghĩ nhiều.” Tri phủ Dương Châu nói, “Hạ quan chỉ đưa ra một loại khả năng thôi.”
Lý Vụ nhíu mày, tầm mắt đảo quanh mặt tri phủ Dương Châu.
Không thích hợp.

Trước đây kẻ này chưa từng phát biểu ý kiến gì, nếu đã thế thì vì sao lúc Phó Huyền Mạc đang tổ chức tiệc mừng công ông ta lại nhảy ra làm khó dễ để làm gì?
Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
Tri phủ Vân Châu ngồi cạnh thì không ngừng lắc đầu, lải nhải những lời yếu hèn vì trước đó bị Phó Huyền Mạc dọa đến vỡ mật: “Muốn chết…… Thật là muốn chết……”
Trái lại tri phủ Dương Châu lại mang vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, hồn nhiên không sợ.

Ông ta thật sự không sợ hay còn đang giấu gì đó phía sau?
“Chuyện định đô về sau lại nói, hôm nay là ngày chúc mừng đại quân chúng ta đánh bại quân Liêu, nói tới cái đó làm gì! Mau uống rượu, uống rượu! Phó tham tri, mạt tướng kính ngài một ly!”
Đám võ tướng hơi thông minh một chút đều bưng chén rượu, tự cho là đang xây bậc thang giải vây cho Phó Huyền Mạc.
Ai biết một bàn tay thon gầy không tì vết vung lên, tay áo màu xanh tung bay.

Phó Huyền Mạc vừa cự tuyệt thì đám võ tướng kính rượu lập tức ngượng ngùng trở về chỗ ngồi.
“Nếu đã là một loại khả năng thì không thể tùy tiện đưa ra.

Tri phủ đã ở quan trường lâu hẳn biết cái hại của lời đồn đãi vớ vẩn.

Nếu bởi vì một câu phỏng đoán mà mất trung thần lương tướng thì chẳng phải là tội ‘có lẽ có’ sao?”
Tri phủ Vân Châu ở bên cạnh Lý Vụ lúc này trắng mặt, đứng ngồi không yên mà nắm góc áo: “Không xong rồi……”
“Lại sao thế?” Lý Vụ hỏi.
“Hắn đã nói đến tội ‘có lẽ có’ thì đâu còn giống bộ dạng một sự nhịn chín sự lành nữa?” Ông ta lại lườm Lý Vụ, cực kỳ khinh thường hắn ngây ngô.
Quả nhiên là xuất thân du côn, đến cấm kỵ trên quan trường cũng không biết!
Nếu thi đậu tam nguyên là vinh dự tối cao của người đọc sách thì việc bị mắng là Tần Cối chính là nỗi nhục của người làm quan!
Quả nhiên, lời Phó Huyền Mạc vừa dứt thì tri phủ Dương Châu đã mất đi thong dong và nghiêm nghị.

Chòm râu của ông ta run lên, tầm mắt tức giận nhắm thẳng Phó Huyền Mạc: “Hạ quan nói những lời này là xuất phát từ nội tâm chân thành, từ lòng trung với vua, sao lại bị đánh đồng với Tần Cối chứ? Phó tham tri, ngài đây là ngậm máu phun người!”
“Tri phủ suy nghĩ nhiều rồi,” Phó Huyền Mạc cười nhạt nói, “Ta chưa từng nhắc đến Tần Cối.”
“Ngươi ——”
Cả nửa người của tri phủ Dương Châu đã nhổm dậy, ông ta tức sùi bọt mép, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì một giọng nói sang sảng vang lên ở cửa:
“Trẫm không tới muộn chứ?”
Bóng áo vàng xuất hiện, xung quanh là đông đảo thị vệ vây lấy.

Võ tướng lúc trước đứng ra hòa giải lập tức đánh nghiêng chén rượu, có tên quan văn say chuếnh choáng sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống.
Tri phủ Vân Châu mới vừa phản ứng lại và định quỳ xuống giống người khác thì đã thấy cái tên Lý Vụ mới bị mình phỉ nhổ đã giành trước mà quỳ gối ở khe hở duy nhất giữa hai bàn.
Ơ…… cái tên thường dân lươn lẹo này!
Tri phu Vân Châu vội tiến lên hai bước, vất vả lắm mới tìm được chỗ trống giữa mọi người mà quỳ xuống.


Mọi người hô to vạn tuế, trong trướng đèn đuốc sáng trưng, trên mặt đất là từng bóng người nối dài mãi.
Trong tiếng hô to vạn tuế Lý Vụ ẩn ẩn dùng khóe mắt nhìn mọi người trong trướng.

Phó Huyền Mạc đang quỳ gối dưới bậc thang, tay giơ cao lên sau đó chậm rãi cúi người hành lễ.
“Vi thần bái kiến bệ hạ.”
“Ái khanh xin đứng lên!” Nguyên Long Đế cười và tự mình nâng Phó Huyền Mạc dậy.
Ông anh vợ này không giống Lý Vụ tưởng tượng.
Đế vương trẻ tuổi mặc một bộ thường phục màu vàng phong lưu có thừa nhưng uy nghiêm không đủ.

Trên trường bào không có rồng năm ngón mà là bảo tương hoa.

Ánh nến trong chướng chiếu lên kim quan đai ngọc hắn mang thế là ánh sáng lấp lánh tỏa khắp nơi.
“Vừa rồi trẫm còn nói với hữu đốc quân rằng nếu đến kịp thì vừa lúc có thể dự tiệc mừng công của Ve Vũ —— ngươi xem, quả nhiên là kịp!” Thẩm Tố Chương quay đầu nói với hữu đốc quân phía sau.
Hữu đốc quân cúi đầu chắp tay, mỉm cười phụ họa: “Bệ hạ quả nhiên liệu sự như thần.”
Lý Vụ không biết đêm nay Nguyên Long Đế sẽ tham dự vì thế hắn quét mắt thu hết thần sắc kinh ngạc của mọi người vào trong mắt, cuối cùng lại nhìn tri phủ Dương Châu.
Thì ra là thế.
Vị anh vợ này của hắn và thiên hạ đệ nhất cẩu cũng không phải quân thần hài hòa như bên ngoài đồn.
Trong lúc sóng ngầm trong trướng đang lan ra thì một chiếc xe ngựa buộc chuông bạc ở bốn góc chạy tới bên ngoài doanh trại quân Đại Yến ở bình nguyên Bạch Linh.

Người đánh xe chính là hai gã sai vặt bộ dáng niên thiếu, một người trong đó nhảy xuống sau khi xe dừng và đón lấy một mảnh ngọc bài được một bàn tay mảnh khảnh thò ra khỏi xe đưa cho.

Lúc này hắn chạy ngay tới cửa lớn của doanh trại.
Qua hồi lâu thiếu niên và một thanh niên thân hình cao lớn cùng nhau đi ra.
Yến Hồi nhìn nhìn thấy chỗ xe ngựa đang đứng thì sải bước đi qua.
“…… Sao lại là ngươi?” Dương Liễu đẩy cửa sổ xe, kinh ngạc mà nhìn cái kẻ vốn nên đứng bên cạnh hầu hạ công tử.
“Hôm nay công tử không có thời gian triệu kiến ngươi.” Yến Hồi hạ giọng, thần sắc ngưng trọng nói, “Bệ hạ tới.”
“Không phải bệ hạ nên ở Kiến Châu sao?” Dương Liễu cả kinh.
Yến Hồi lắc lắc đầu: “Chúng ta cũng đều không nhận được tin —— chắc bệ hạ đã gạt tướng gia và công tử mà lặng lẽ liên hợp với hữu đốc quân rồi.”
Dương Liễu còn đang suy ngẫm vì tin tức bất ngờ này thì Yến Hồi đã nói: “Nếu không có chuyện quan trọng thì ngày mai công tử có thời gian sẽ triệu kiến ngươi.

Trường hợp có việc quan trọng ta sẽ thay ngươi bẩm báo.”
Dương Liễu suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu như thế vậy chờ công tử bớt bận ta sẽ tự mình bẩm báo.”
“Sẽ không trì hoãn việc của công tử chứa?” Yến Hồi hỏi.
“Sẽ không, việc này cũng không quan trọng.” Dương Liễu nói, “Chỉ là chuyện công tử muốn ta điều tra Lý Chủ Tông đã có kết quả.”