Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 177: Chương 177





Phương đông đã trắng bệch, vạn vật thức tỉnh.
Bốn châu, 28 thành, hơn trăm thôn trấn qua một đêm chẳng còn lại gì.
Cây rừng trùng điệp xanh mướt, vầng mặt trời chậm rãi mọc lên trút ngọn lửa nóng cháy giận dữ xuống bóng đêm còn sót lại trên đại địa, thiêu đốt những tối tăm và bẩn thỉu nơi đó.
Trong doanh trướng của liên quân là những kẻ mặc quan phục và áo giáp.

Một tấm da hổ màu trắng mềm mại phủ lên ghế chủ tướng, bên trên là một bộ sừng hươu màu trắng ngà đan nhau thành lưng ghế, phía đỉnh sừng còn treo mấy mảnh xương nhỏ.
Đây vốn là một con hươu nên được chạy tự do trong rừng nhưng nay đã biến thành ghế ngồi.
Phía trước cái ghế là một cái kệ đỡ chân cũng làm từ sừng hươu, mỗi cái đều chưa to bằng ngón trỏ.

Sừng huơu nhỏ yếu trắng nõn phải tiếp xúc với mặt đất bụi bặm, lại phải đỡ đế giày của kẻ ngồi trên.
Lúc này có một đôi giày không dính bụi trần, đầu có mây màu bạc lóe ánh sáng lạnh băng dưới ánh nến.

Một tiểu binh cả người ướt đẫm run bần bật quỳ trên mặt đất thú nhận với chủ nhân đôi giày kia rằng Lý Kháp ham chiếm không chịu lùi lại khiến 40 vạn đại quân đều bị hủy diệt trong trận lũ.
Một giọng nói mềm nhẹ bình tĩnh vang lên từ cái ghế.

Hắn nói: “Thương Giang Yển xây đã được hơn 500 năm, lúc tiên đế tại vị từng có ý tu sửa nơi này nhưng vì phản quân nên tạm thời phải gác lại.

Phản quân hôm nay bị nước sông Thương bao phủ cũng coi như gieo gió gặt bão.”
“Chỉ tiếc…… có rất nhiều tướng sĩ quân ta và cả bá tánh một phương đều chịu liên lụy.”
Thư An tiết độ sứ Trần Du ngơ ngác ngồi trên ghế, thần sắc mơ màng như chưa hoàn hồn.

Trong 40 vạn quân bị tiêu diệt đêm qua có 6 vạn quân của ông ta, là toàn bộ số quân tinh nhuệ ông ta có thể điều động.

Sau khi hừng đông chỉ có chừng trăm người có thể trở về.
Hồng thủy bao phủ bốn châu thì có hai châu đều thuộc quyền quản hạt của ông ta.
Phó Huyền Mạc trầm giọng nói: “Chư tướng nghe lệnh, Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Kháp không màng đại cục, cãi quân lệnh thế nên một khi phát hiện tung tích thì lập tức bắt.

Thư An tiết độ sứ Trần Du kết bè kết cánh, chậm trễ chính sự, không quan tâm tới vấn đề đê điều thuộc địa phận mình quản lý cuối cùng gây ra thảm kịch lưỡng bại câu thương như ngày hôm nay ——”
Phó Huyền Mạc nhìn Trần Su sắc mặt trắng bệch ngồi bên dưới thì chậm rãi nói: “Ngươi làm chậm trễ quân tình, theo quân pháp phải xử lập quyết nhưng ta niệm tình ngươi vì bệ hạ cống hiến nhiều năm nên tạm thời tịch thu quyền của ngươi, giam lỏng trong trướng không được ra ngoài.

Đợi ta bẩm báo bệ hạ rồi sẽ định đoạt.

Trần Du, ngươi có đồng ý?”
Trần Du run run đôi môi màu xanh lá, biết đại cục đã định, dù có giãy giụa cũng chẳng được gì, mạng già có khi cũng chẳng giữ được.

Hẳn ông ta cũng sẽ giống tên quỷ đoản mệnh Lý Kháp kia, cứ thế chết không rõ ràng.
Ông ta vịn ghế đứng dậy, mang theo ảm đạm của kẻ bại trận mà chắp tay lĩnh mệnh.

Lập tức có người của Phó Huyền Mạc như ong vỡ tổ ùa lên giải ông ta về lều trại giam lỏng.

Phó Huyền Mạc nhìn quanh trong trướng, giọng lại trở nên trầm tĩnh mà ôn tồn giống như dòng nước cuồn cuộn chảy qua bốn châu xô đẩy mọi người về phía trước.
“Hiện giờ kinh thành bị nước ngâm, kẻ địch đã rối loạn.

Viện quân vì hồng thủy mà chậm trễ nay đã tới, chúng ta cần gióng trống hăng hái xông lên tiêu diệt đám phản quân, vì bá tánh và tướng sĩ vô tội mà báo thù rửa hận.”
Trong trướng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng của mình hắn.

Lý Vụ ngồi ở góc, nhìn không chớp mắt vào kẻ nọ.
Hơn 500 năm trước có một vị quan mới nhậm chức buồn rầu vì hàng năm dân luôn bị lũ lụt quấy rầy.

Ông ta xây một gian nhà tranh nhỏ ven sông Thương, đi thăm khắp nơi, không ngừng nghiên cứu, dùng 16 năm và sức lực toàn quận để xây một con đê lớn bên bờ Thương giang đặt tên là Thương Giang Yển.
Từ đó về sau Thương Giang Yển che chở sinh linh khắp nơi trong hơn 500 năm.

Bờ sông Thương cũng dần xuất hiện một thành thị phồn hoa, dòng sông tưới tắm cho vô số đồng rộng, nuôi sống vô số bá tánh.

Từ đó Thương giang được mọi người gần xa tặng cho một cái tên thân thương: Mẫu hà.
500 năm sau Thương Giang Yển sụp xuống, cơn ác mộng 500 năm trước lại diễn ra.

Hồng thủy không thể cản bao phủ toàn bộ thành thị ven đường, tắt đi muôn ngàn ánh lửa văn minh.
Ngoài quân trướng mặt trời rực rỡ.
Bá tánh của bốn châu, 28 thành bị nước lũ bao phủ lại chỉ có nước đục ngầu trên đỉnh đầu.
Lý Vụ ngồi tùy ý, mặt không biểu tình nhưng tay phải rũ bên đùi lại nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt hắn trước sau khóa chặt trên mặt kẻ đang ngồi trên ghế sừng hươu kia.
Nếu không phải người làm ra thì vì sao Thương Giang Yển sớm không sụp, muộn không sụp lại cố tình sụp lúc Lý Kháp thống lĩnh quân chủ lực của Trấn Xuyên quân dốc sức phản công? Nếu không phải có người nhúng tay thì sao Lý Kháp lại gọi hết thân binh tâm phúc về bên mình? Thế nên hiện giờ tướng lãnh duy nhất của Trấn Xuyên quân còn ngồi ở trong chướng chỉ có mình hắn.
Nhưng nếu là do người ——
Vậy vì sao cái kẻ đang ngồi trên ghế sừng hươu kia lại có thể mang theo thần sắc thương xót, lại dùng giọng ôn hòa trầm tĩnh mà ủng hộ sĩ khí mọi người chứ?
“Cuộc chiến này liên quan tới vận mệnh của Đại Yến, chúng ta cần ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền để đối địch.

Đây không phải chỉ vì bệ hạ, cũng là để những người chúng ta bảo vệ không bị gót sắt của Liêu quân dày xéo, và để báo thù cho những bá tánh vô tội chết đi vì một kẻ đại nghịch bất đạo.”
“Tiên đế và bệ hạ khổ tâm nâng đỡ nhiều năm, trận chiến này chính là thời điểm chư vị báo đáp hoàng ân.

Chỉ có tiêu diệt loạn thần tặc tử trước mặt thì chúng ta mới không hổ thẹn là thần, là tử, là phụ!”
Lời Phó Huyền Mạc nói càng lúc càng khiến người người cảm động.

Tiếng thì thào vốn khe khẽ nay hóa thành lời phụ họa vang dậy.
Tiếng tự đề cử nối liền không dứt, nhưng nhìn lại toàn là tướng lĩnh nòng cốt của Phó gia quân.

Còn lại một đám người trầm mặc không nói thì có vài người là quan văn, đều là các vị tri phủ chạy được một kiếp.

Bọn họ đa phần tóc đã trắng xóa, đã thấy quá nhiều lục đục trên quan trường.


(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bọn họ khác đám quan lại võ tướng trẻ tuổi dễ bị cổ động, ánh mắt cả đám không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm dưới chân mình.
Không khí trong lều trại quá dính nhớp.

Giống như rêu xanh trong con lạch lâu năm của Tương Dương.

Nó dơ bẩn trơn trượt hỗn độn cùng nước rác, giấu bên dưới những phồn vinh và giàu có.
Mặt trời lên cao, mành của lều chủ trướng được kéo ra.
Thời khắc truy kích được định ở đêm nay vì thế tất cả mọi người đều vội vàng, ngoại trừ Lý Vụ.
Hắn là người cuối cùng đi ra khỏi quân trướng, lúc này phía sau lại vang lên tiếng nói đạm mạc của Phó Huyền Mạc.
“Lý tri phủ ——”
Lý Vụ dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.
“Ngươi có oán ta lệnh cho ngươi ở lại phía sau canh giữ không?” Vị quý công tử ngồi trên ghế sừng hươu hỏi.
Cả người hắn thanh quý, sáng như trăng tròn, khuôn mặt tuấn tú che một tầng bóng tối không nhìn rõ.
Ngụ ý của hắn Lý Vụ hiểu.

Đây là trận chiến quan trọng của Đại Yến và quân Liêu, cũng là một hồi đại chiến cuối cùng.

Nếu thắng sẽ được gia quan tiến chức, vang danh sử sách, còn nếu thua, à không thua được.

Phản quân đã bị hồng thủy đánh tan tác, quân chủ lực của liên quân tuy cũng bị nước cuốn đi nhưng có 20 vạn Phó gia quân đuổi tới tiếp viện còn kẻ địch lại chẳng có nơi nào cứu viện, chỉ có đám tàn quân sống sót sau tai ương.
Thắng bại đã định, chỉ cần xuất trận là có thể chiếm một vị trí trên sổ thành tích.

Phó Huyền Mạc lệnh cho hắn ở lại thủ chính là chặt đứt con đường thăng tiến của hắn.
Đây là cảnh cáo, cũng là thử.
“…… Không dám.” Lý Vụ cúi đầu, rũ mắt nhìn một con bọ rùa dưới chân đang gắng sức bò về phía trước, “Lý Chủ Tông chỉ là một kẻ thô lỗ, lão đại bảo ta làm gì thì ta làm cái đó, không có một câu oán hận.”
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt ——” kẻ ngồi phía ghế chủ tọa hơi ngừng lại, “Khó trách ngươi sống được đến cuối cùng.”
Lý Vụ làm bộ không nghe được ngụ ý của hắn, chỉ nhìn chằm chằm con bọ rùa đang đi về phía tử lộ.
Đi nhầm phương hướng thì dù nỗ lực tìm đường ra thế nào cũng chỉ phí công.

Với trời đất mà nói thì nó quá nhỏ bé, quá yếu đuối, đến giương cánh bay ra khỏi cửa lều cũng không làm được.
Kết cục thuộc về nó đã định sẵn.
Phía trước không có đường sống.
“Người của Trấn Xuyên quân hiện giờ còn ngồi ở đây và nói chuyện được chỉ có mình ngươi.” Phó Huyền Mạc ngồi trên ghế cao bình thản nói, “Giáo huấn của quan trên ngươi phải nhớ kỹ.

Chỉ có như thế mới có thể tránh được cảnh ngộ giẫm vào vết xe đổ.”
Lý Vụ ngước mắt từ con bọ rùa và nhìn thẳng kẻ ngồi trên ghế sừng huơu.

So với kẻ này hắn nhỏ yếu đến độ vừa nhìn đã thấu.

…… Có điều thế thì sao?
Bụi đất tuy bé nhưng vun thành Thái Sơn.
Ánh mắt Lý Vụ lại rơi trên người con bọ rùa kia, hắn gằn từng chữ nói: “Đa tạ Phó tham tri dạy bảo, một bài học ở Thương Châu này…… Lý mỗ vĩnh sinh cũng khó quên.”
“Ngươi cũng đừng chán ngán thất vọng.” Phó Huyền Mạc nói, “Chọn phe sai nhưng cơ hội lập công cũng nhiều, không vội một chốc một lát này.”
“…… Phó tham tri nói phải.”
“Đi xuống đi.”
Lý Vụ tuân lệnh nhưng không xoay người đi ra ngoài mà lại tiến lên hai bước.

Phó Huyền Mạc ngồi vững trên ghế, mặt không gợn sóng nhìn hắn cong lưng cầm con bọ rùa dưới đất lên.

Nếu không có gì thay đổi thì mấy ngày nữa con vật này sẽ chết trong góc tường nào đó ở đây.
Hắn cầm con bọ rùa không quay đầu đi ra khỏi chủ trướng.
Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích mà nhìn bóng dáng hắn, mãi tới khi rèm cửa hoàn toàn rơi xuống.
“Công tử chú ý tới kẻ này như thế vì phát hiện ra có gì không ổn trên người hắn sao?” Yến Hồi vẫn luôn đứng dưới nhịn không được hỏi.
Phó Huyền Mạc không trả lời.
Ánh mắt hắn từ góc mành chuyển tới chỗ con bọ rùa vừa nãy.
Là kẻ thế nào mới có thể để ý tới sống chết của một con bọ rùa chứ? Chỉ có những kẻ nhỏ yếu giống nó mới có thể ngừng mắt ở những nơi nhỏ bé.
“Trước khi Dương Liễu tìm hiểu được thân phận thật của hắn thì không cần quản.

Nếu có gì khác thường ——” hắn nói, “Lập tức diệt trừ.”
Yến Hồi chắp tay lĩnh mệnh: “Vâng.”
……
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mặt đất nóng bỏng.
Lý Vụ đi ra ngoài quân doanh, tìm một bụi cỏ thả con bọ rùa đi.

Hắn ngồi xổm trước bụi cỏ, vừa buông ngón tay thì con côn trùng kia đã vỗ cánh bay vào cỏ cây rậm rạp.
“Vận khí của ngươi không tồi, hôm nay lão tử muốn làm việc thiện nên mới thế…… Nếu có lần sau thì lão tử sẽ thu tiền của ngươi.” Lý Vụ nói với con bọ rùa đang đậu trên ngọn cỏ kia.
Hắn đứng lên, xoay người đối mặt với đồng đội phía sau.

Nhị Hổ bị Lý Thước áp chế, hai tay bắt chéo sau lưng nhưng vẫn giãy giụa không thôi.
“Buông ta ra! Buông ta ra, các ngươi là đồ khốn kiếp!”
“Buông ngươi ra để ngươi đi chịu chết à?” Lý Vụ nói.
“Các ngươi không dám vì anh em báo thù nhưng ta dám! Các ngươi đừng ngăn cản ta.

Ta muốn giết cái kẻ mặt người dạ thú kia!” Nhị Hổ tức giận mắng.
“Người anh em, ngươi bình tĩnh một chút, tướng quân ngăn ngươi cũng vì tốt cho ngươi thôi.

Vừa rồi nếu ngươi lao ra thì hiện tại ngươi cũng chỉ còn là cái xác.” Ngưu Vượng lộ vẻ mặt không đành lòng, dù tiếng phổ thông không sõi nhưng hắn vẫn nói, “Trong kịch đều nói quân tử báo thù mười năm không muộn, sao ngươi lại muốn nhất thời nghĩ quẩn nhỉ?”
“Ngươi có đại ca với tiểu đệ chết thì hẵng tới nói những lời này với ta!”
Nhị Hổ giãy giụa khỏi tay Lý Thước, vừa đánh vừa đá, khuôn mặt dữ tợn.

Lý Thước suýt nữa không khống chế được hắn thế là vội ra hiệu cho Lý Côn ở bên cạnh gia nhập.

Cục diện đương nhiên nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn.
“Anh em chúng ta đánh nhau là một chuyện nhưng bị kẻ bên ngoài giết lại là chuyện khác.


Mạng của tam hổ chúng ta còn chưa tới lượt kẻ ngoài sơn trại lấy đi đâu!”
“Được, buông hắn ra.” Lý Vụ nói.
Lý Côn và Lý Thước lập tức buông lỏng tay, Nhị Hổ không chút nghĩ ngợi đã rút dao nhỏ chạy về phía doanh địa.
“Ngươi đi đi, về sau sơn trại các ngươi sẽ chẳng còn ai đi nhặt xác cho Đại Hổ với Tiểu Hổ nữa đâu.” Lý Vụ nói.
Nhị Hổ đột nhiên dừng bước.
“Nơi bị nước lũ bao vây lớn như thế, cả đám chúng ta sẽ không đi tìm.

Đến lúc đó chúng ta cũng ném ngươi vào trong nước, coi như hợp táng cho ba anh em ngươi.”
“Ngươi ——” Nhị Hổ thay đổi sắc mặt, tức đến đỏ bừng, tay nắm dao nhỏ đánh về phía Lý Vụ.
Ngưu Vượng còn chưa kịp hỗ trợ thì trong chớp mắt Nhị Hổ đã bị Lý Vụ ấn trên mặt đất.
“Ngươi yếu đuối như thế còn đòi vì ai báo thù?” Lý Vụ mắng.
Nhị Hổ bị Lý Vụ ấn đầu trên mặt đất thì cắn chặt răng, cổ phát ra tiếng gào rống.

Hắn dùng toàn lực nhưng vẫn không thoát được kiềm chế của Lý Vụ.
“Lão tử nói rồi, đã giao phí nhập bọn thì chính là anh em của ta.”
Nơi hoang dã không một tiếng động vì thế giọng Lý Vụ cực kỳ rõ ràng.
“Lão tử sẽ không để bất kỳ người anh em nào phải uổng mạng.” Lý Vụ nói, “Nếu Thương Giang Yển sụp xuống là do người làm thật thì mặc kệ là ai —— dù là hoàng đế thì ta cũng sẽ bắt hắn nợ máu trả bằng máu.

Nếu ngươi tin ta thì tạm thời nhẫn nhịn, nếu ngươi khăng khăng chịu chết —— ta sẽ không cản ngươi.”
Lý Vụ nói xong thì buông lỏng tay đang kiềm chế Nhị Hổ.

Hắn lùi về sau một bước, đứng thẳng người lẳng lặng nhìn Nhị Hổ trên mặt đất.
Hai mắt Nhị Hổ đỏ bừng, hắn nhìn chằm chằm Lý Vụ không chớp mắt, sau một hồi mới mở miệng nói: “…… Được.”
Hắn siết chặt con dao nhỏ trong tay, dùng giọng hận không thể ăn xương uống máu mà rít qua kẽ răng: “Ta sẽ tin ngươi một lần, bất kể kẻ hại đại ca và tiểu đệ là ai thì ta nhất định sẽ bắt hắn nợ máu trả bằng máu!”
“Ngươi rủa ai chết đó?”
Một giọng nói suy yếu từ nơi hoang dã truyền tới, Nhị Hổ bỗng trợn hết cả mắt lên.

Dưới ánh mặt trời chói lọi, một đám lính của Trấn Xuyên quân dìu dắt nhau đi tới, người cầm đầu chính là Đại Hổ và Tiểu Hổ.
“Đại ca! Tiểu đệ!” Nhị Hổ ngơ ngẩn mà nhìn hai người, “Các ngươi…… Các ngươi đã trở lại…… Các ngươi……”
“Dám không trở lại sao?” Tiểu Hổ vịn vai Đại Hổ ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Chúng ta mà không trở lại thì chẳng phải nhị ca sẽ thương tâm mà chết à?”
“Ngươi…… Đánh rắm! Các ngươi mà chết thì ta vui vẻ còn không kịp, sao có thể thương tâm!” Nhị Hổ đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ tai hồng bò dậy.
Hắn hoảng loạn giấu con dao nhỏ sau đó móc ra quạt xếp muốn bày bộ dạng ưu nhã nhưng thử vài lần vẫn không thành công.
“…… Cái thứ rách nát!” Hắn thẹn quá thành giận mà ném cây quạt xuống chân đá văng ra.
“Nhị ca……” Tiểu Hổ mở miệng muốn trêu ghẹo nhưng đau đớn thình lình thổi qua khiến nàng ta chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Chân nàng mềm nhũn, bàn tay vịn vai Đại Hổ cũng trượt xuống.
Cuối cùng nàng chỉ nghe thấy vài tiếng hô.
“Tiểu Hổ!”
Đại Hổ đỡ Tiểu Hổ đã mất đi ý thức mà gấp giọng nói: “Mau đi gọi quân y!”
“Giao cho Lý Thước đi.” Lý Vụ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thước nói, “Đệ tìm đại phu cho hắn.”
“…… Đại ca yên tâm.” Lý Thước đi về phía Tiểu Hổ.
Lý Vụ nhìn mọi người chung quanh nói: “Những người còn lại ngoài người bệnh, tất cả ai biết bơi thì đi cùng ta.

Ai không biết bơi thì gấp gáp chế tạo bè gỗ.”
“Ngươi muốn……” Nhị Hổ mang vẻ mặt khiếp sợ, vừa kỳ vọng lại không dám tin tưởng mà nhìn Lý Vụ.
“Hôm nay lão tử là Lý đại thiện nhân ——” Lý Vụ xoay người bước nhanh đi, “Miễn cho bà nương trong nhà lại vì nam nhân khác mà khóc sướt mướt.”