Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 172: Chương 172





Ngoài cửa sổ mưa thu liên miên, trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.
Một chậu than đốt cháy được đặt ở góc phòng lặng yên tỏa hơi ấm.

Canh gừng vẫn nóng hổi trong bụng, Thẩm Châu Hi an tĩnh ngồi trước gương, Lý Vụ đứng phía sau, tay cầm một cây lược gỗ chải tóc mái tóc nửa ướt cho nàng.
“Chờ sau này có cơ hội chúng ta lại thành thân một lần nữa.” Lý Vụ nói, “Ta phải cho nàng hôn lễ long trọng nhất.”
“…… Như hiện tại là đủ rồi.” Thẩm Châu Hi không dám nhìn thẳng mắt hắn mà xoắn vặn ngón tay mình và nhỏ giọng nói.
“Không đủ.” Lý Vụ nói, “Nữ nhân của lão tử phải được dùng đồ tốt nhất, hôn lễ cũng thế.”
Lần đầu tiên Lý Vụ chải tóc cho nữ nhân nên động tác vụng về, vài lần kéo tóc nàng nhưng Thẩm Châu Hi không phá hứng thú của hắn mà chịu đựng không nói gì.
Sau khi giúp nàng chải xong tóc Lý Vụ hứng thú bừng bừng chọn trong hộp gương lược của nàng một sợi dây cột tóc vàng nhạt rồi vụng về cài lên tóc nàng.
“Giống vịt.” Hắn vừa lòng gật đầu, “Không tồi.”
Thẩm Châu Hi không nhịn được cười.
“Nàng cũng làm một cái áo choàng có hoa văn vịt đi, thêu con vịt lên đó, cùng ta có đôi có cặp.” Lý Vụ tâm huyết dâng trào mà nói.
Kẹp tóc thì nàng có thể nhẫn chứ làm áo choàng hoa văn vịt thì Thẩm Châu Hi hoảng sợ mà từ chối ngay: “Không được!”
Lý Vụ mang vẻ mặt tiếc nuối.
Sau khi rửa mặt thay quần áo thì phải đi ngủ.

Nghĩ đến chuyện nằm chung giường với Lý Vụ là Thẩm Châu Hi đã thấy tim như nảy lên cổ, dù việc này vô cùng quen thuộc.

Nàng khẩn trương đến độ tay chân cứng đờ, lúc lên giường nàng còn tí thì ngã oành xuống đất.
Lý Vụ tắt ngọn nến trên bàn sau đó lên giường.
Bên cạnh vừa lún xuống thì cả người Thẩm Châu Hi đã ngây ra.

Sau đó, sau đó nên làm gì đây? Cuốn sách tranh ma ma giao cho nàng nhưng lại bị nàng ném vào một góc kia không biết vẽ cái gì trên đó nhỉ?
Trong bóng đêm, sợ hãi vượt qua lý trí khiến thân thể nàng không nhịn được run lên.
“Nàng có lạnh không?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi muốn nói chuyện lại phát hiện cổ mình như dính lại, phải mất sức toàn thân, vất vả lắm mới có thể lắc đầu.
Lý Vụ dịch góc chăn cho nàng sau đó cách chăn ôm cả người nàng vào lòng.


Hơi thở nam tính ập vào mặt, nàng gần như quên mất người đang ôm mình là Lý Vụ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Có nam nhân đang ôm nàng.
Sợ hãi sắp leo lên đỉnh điểm thì giọng nói quen thuộc khiến người ta an tâm của Lý Vụ vang lên từ đỉnh đầu: “Ngủ đi…… Trước đại hôn ta sẽ không làm gì cả.”
Thẩm Châu Hi lập tức thả lỏng, cả người không còn cứng đờ nữa.

Lý Vụ sột soạt trong bóng đêm một lúc mới cởi một vật trên người xuống và cột lên cổ nàng.

Nàng duỗi tay sờ và phát hiện đó là khối ngọc hắn vẫn luôn mang bên người.
“Đây là thứ ta mang trên người từ nhỏ, nàng cầm lấy nó, sau này để lại cho con chúng ta.”
Một từ con chúng ta khiến mặt Thẩm Châu Hi đỏ ửng lên.

Nàng cảm thấy may mắn vì đèn đã tắt và Lý Vụ không nhìn thấy gương mặt nóng bỏng của nàng.
“…… Được.”
Nàng nhét khối ngọc còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn vào trong cổ áo và quyết định sau này tắm rửa cũng không cởi ra.
Rõ ràng đã bảo nàng ngủ nhưng Lý Vụ vẫn rất hưng phấn, an tĩnh được một lúc hắn lại mở miệng: “Nàng gọi một tiếng tướng công xem nào.”
“…… Chàng mau ngủ đi!” Thẩm Châu Hi xấu hổ đến không được.
“Không được, phải gọi tướng công thì ta mới ngủ.” Lý Vụ nghiêng người, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Thẩm Châu Hi không chịu nổi đôi mắt đen bóng của hắn trong đêm nên vội nhắm mắt, dùng quyết tâm của tráng sĩ ra sa trường mà nói nhanh: “Tướng công!”
“Nương tử thật ngoan.”
Lý Vụ cười hê hê, lại nâng cằm nàng lên hôn một cái vang dội.
Mặt Thẩm Châu Hi xấu hổ đến đỏ bừng, trong đêm tối cũng nhìn thấy được.

Đôi mắt hạnh ướt át vô tội nhìn Lý Vụ khiến lòng hắn bốc hỏa.

Hắn không dám tiếp tục nhìn mà duỗi tay che đôi mắt hắn ngày đêm mong nhớ lại và nhẹ giọng nói: “…… Ngủ đi, dưa ngốc.”
Cơn buồn ngủ dần tràn tới, lòng bàn tay Lý Vụ ấm áp đè trên mí mắt nên trong lúc bất giác nàng đã rơi vào mộng đẹp thơm ngọt.

Trong mộng, nàng và Lý Vụ hóa thân thành một đôi vịt vàng đầy đặn.


Khi mặt trời mọc bọn họ bơi vòng quanh hồ, lúc mặt trời lặn bọn họ rúc dưới lá sen mà ngủ.
Lý Vụ dùng lông vịt của chính mình làm cho nàng một ổ vịt ấm áp, nàng ở trong đó ấp ra một đống vịt con lông xù xù, mỗi con đều cạc cạc đánh rắm giống hệt cha tụi nó……
“Vịt con……” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm nói.
“Phu nhân muốn ăn thịt vịt sao?”
Giọng Thị Nương khiến nàng quay về hiện thực, Thẩm Châu Hi vừa mở mắt đã thấy Thị Nương tò mò ngồi trên giường La Hán nhìn mình.
“Phu nhân muốn ăn vịt hầm hay nướng, hay rán?” Thị Nương nói, “Nô tỳ lập tức dặn dò hạ nhân đi làm!”
“Không, trong khoảng thời gian này trong phủ đừng ăn vịt gì hết……” Thẩm Châu Hi xoa đôi mắt ngồi dậy hỏi, “Lý Vụ đâu?”
“Đại nhân đi điểm danh rồi!” Thị Nương nhanh chóng đáp.
Nàng ấy và Thẩm Châu Hi giống nhau ở chỗ không quen nói dối trước mặt người khác thế nên lúc này ánh mắt nàng ấy trốn tránh, tay chân luống cuống, vừa nhìn đã biết không phải nói thật.
Thẩm Châu Hi trầm mặt hỏi: “Thị Nương, ngươi còn không nói thật với ta ư? Rốt cuộc Lý Vụ đi đâu rồi?”
Thẩm Châu Hi làm công chúa mười mấy năm, uy nghiêm kia quả thực nàng cũng học được vài phần, lúc nàng nghiêm mặt thì Thị Nương lập tức đầu hàng.
“Đại nhân…… Đại nhân đi ngoài thành.

Sáng sớm đã có người tới thông báo Trấn Xuyên tiết độ sứ muốn tặng người……” Thị Nương ấp a ấp úng mà nói, thỉnh thoảng lại nhìn lén sắc mặt Thẩm Châu Hi, “Hình như là trên đường Trấn Xuyên tiết độ sứ về Thương Châu có cứu được một nữ tử tự xưng là vợ của đại nhân thế là ông ta bèn…… bèn đưa tới chỗ này……”
“Vợ của Lý Vụ……”
Lòng Thẩm Châu Hi nhảy dựng lên, nàng đã đoán được nữ tử Trấn Xuyên tiết độ sứ cứu được là ai rồi.
……
Trong quân doanh dựng tạm ngoài thành Tương Châu không khí ngưng đọng.
Một nữ tử cúi đầu hành lễ, sau khi nàng ta đứng dậy Lý Kháp nhìn Lý Vụ ngồi một bên nói: “Lý tri phủ, ngươi nhìn xem —— người này là vợ ngươi sao?”
Hai mắt Vương Thi Vịnh rưng rưng, nhu nhược đáng thương mà nhìn về phía Lý Vụ.

Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một tiếng nôn khan vang dội.
Lý Vụ đấm đấm cái bụng đầy ghê tởm, mặt chán ghét nói: “Ngươi là cái thứ chó má gì cũng dám xưng là nữ nhân của lão tử?”
“Lý Vụ! Ta là người vợ được kiệu tám người nâng qua cửa của ngươi, sao ngươi có thể tuyệt tình như thế……” Vương Thi Vịnh rơi nước mắt, phối hợp với thân thể gầy gò kia thì có thể nói là hoa lê dính hạt mưa, nhìn thấy mà thương.
“Đúng là đánh rắm!” Lý Vụ không chút khách khí nói, “Ai nâng kiệu cho ngươi thì để kẻ đó đi mà cưới, dù sao cũng không phải lão tử nâng.

Nếu lúc trước lão tử biết cứu ngươi sẽ phiền phức như thế thì ta nên để ngươi làm vợ đám thổ phỉ trong núi đi cho xong, đỡ phải khó chịu như dẫm phân gà, lau cũng không sạch!”

“Ngươi đã đồng ý với cha ta là sẽ chăm sóc tốt cho ta……” Vương Thi Vịnh khóc ròng nói.
“Lão tử chưa từng nói thế.” Lý Vụ mang vẻ mặt bằng phẳng nói, “Để cha ngươi ra làm chứng đi!”
Vương Thi Vịnh cứng lại, sau đó khóc rống lên: “Cha ta…… Cha ta đã không còn nữa…”
“Đừng khóc ——”
Ánh mắt Vương Thi Vịnh sáng lên, trong lòng sinh ra hy vọng ——
“Dù sao cha ngươi sớm hay muộn đều phải chết.” Lý Vụ nói.
Vương Thi Vịnh giật mình đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hắn.
“Cha ngươi không chết thì lão tử cũng sẽ khiến lão phải chết.” Lý Vụ nói, “Lúc trước lão bức ta bỏ vợ cưới ngươi, nể tình lão đã chết ta mới không so đo tiếp.

Nhưng nếu ngươi còn dám lắc lư trước mặt ta và vợ ta thì lão tử không ngại khiến ngươi phải trả nợ thay cha mình đâu.”
Vương Thi Vịnh thấy thái độ của hắn kiên quyết thì rưng rưng nước mắt nhìn về phía Lý Kháp: “Lý đại nhân……”
Một nữ nhân không nhà không chỗ dựa và thủ hạ dưới trướng phải chọn ai bỏ ai Lý Kháp vẫn hiểu được.
“Nếu Lý tri phủ đã nói như thế thì ngươi cũng nên hết hy vọng đi.” Lý Kháp nói, “Dưa hái xanh không ngọt, các ngươi từ ân nhân biến thành kẻ thù chính là vì cha ngươi hiếu thắng mà gây ra không phải sao?”
Vương Thi Vịnh không nói gì chỉ cúi đầu khóc thút thít.
“Ta nghe nói ngày đó ngươi mang không ít đồ từ Từ Châu đi……” Lý Kháp tự nhận công bằng nên quay sang nói, “Vương cô nương hiện giờ đã không nơi để về, không bằng ngươi……”
“Được, ngày đó cha ngươi cho vợ ta lộ phí thì giờ ta cũng cho ngươi một phần lộ phí.” Lý Vụ sảng khoái nói.
Hắn cởi túi tiền bên hông xuống lấy ngân phiếu và nén bạc ra sau đó nhặt tiền đồng trong đó đặt ở một bên rồi lại cất ngân phiếu và nén bạc lại.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn đưa túi tiền cho Vương Thi Vịnh.

Ai biết hắn lại đẩy đống tiền đồng kia ra
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hắn đúng lý hợp tình nói: “Không nhà để về thì có gì ghê gớm? Lão tử cũng là cô nhi đây!”
Lý Kháp trầm mặc một lát mới nói với Vương Thi Vịnh: “Lễ nhẹ ý trọng, ngươi nhận lấy tâm ý của Lý tri phủ, một lát nữa ta lại thêm cho ngươi một ít.

Ngươi mau thu dọn hành trang, ta sẽ phái người đưa ngươi đến cậy nhờ thân thích.”
“Thi Vịnh đã không có thân thích có thể đến cậy nhờ……” Vương Thi Vịnh rơi lệ nói.
“Thật vậy chăng?” Lý Vụ nói, “Cha ngươi còn khoe với ta là Vương gia các ngươi quan hệ thông gia với khắp thiên hạ, hóa ra đều là khoác lác à?”
Vương Thi Vịnh lại khóc rống lên.
“Được rồi, được rồi…” Lý Kháp đau đầu nói, “Ngươi cũng ít nói vài câu thôi, dù sao cũng là cô nương.”
“Cô nương thì làm sao, chỉ có nàng ta mới biết khóc hả?” Lý Vụ chán ghét nhìn Vương Thi Vịnh đang khóc thút thít, “Vợ ta còn biết khóc hơn ngươi!”
Lý Kháp cực kỳ đau đầu, tay vung lên để người dẫn Vương Thi Vịnh xuống rồi nói: “Chuyện Vương cô nương về sau lại nói…… lần này ta tới tìm ngươi chủ yếu là vì chuyện của liên quân.”
Nói đến chính sự thì Lý Vụ cũng biết mình không thể tiếp tục giữ thái độ vui đùa.

Hắn nghiêm túc nói: “Triều đình đã phái đại tướng quân tới rồi sao?”

“Chưa, nhưng cũng sắp rồi.” Lý Kháp nói, “Hiện tại liên quân vẫn đặt căn cứ ở Vân Châu, để tiện điều hành thì trong quân nghị sáng nay liên quân đã quyết định sẽ đổi địa điểm hội họp sang bình nguyên Bạch Linh bên ngoài Tương Châu.

Đến lúc đó binh lực của các tiết độ sứ sẽ tập kết ở đó, ngươi phải làm tốt công tác phòng ngự cho Tương Châu.”
Địa điểm hội họp bị đổi, từ Vân Châu là nơi gần kinh đô và các vùng lân cận thành bình nguyên Bạch Linh ngoài thành Tương Châu.

Không biết xuất phát từ việc liên quân tham sống sợ chết hay Lý Kháp muốn nắm chặt liên quân nên mới muốn khống chế đám người này trong địa phận Trấn Xuyên quân quản lý —— nhưng mặc kệ như thế nào thì cũng không phải vì bình nguyên kia thích hợp làm đại bản doanh của liên quân.
Đội quân mười vạn tập kết ở ngoài thành Tương Châu khẳng định sẽ tạo ra một loạt vấn đề trị an, cho nên Lý Kháp mới cố ý tới thăm và dặn dò.
Chờ hai người đi ra khỏi lều trại thì mặt trời đã cao ba sào.

Lý Kháp nói vài câu khách sáo sau đó mang theo người của mình đi.

Không biết Vương Thi Vịnh nói với ông ta cái gì mà lúc Lý Kháp đi cũng mang theo nàng ta.
Lý Vụ không để bụng Vương Thi Vịnh đi đâu —— chỉ cần không dán lên đế giày của hắn là được, còn nàng ta đi đâu mặc kệ.
Lúc hắn về phủ thì Thẩm Châu Hi đang ưu sầu ngồi ở hành lang nơi hậu viện, vừa thấy bóng hắn nàng đã lập tức đứng lên.
Vừa thấy bộ dạng nàng muốn nói lại thôi là Lý Vụ đã biết suy nghĩ của nàng.
“Không có việc gì, đống phân gà kia bị Lý Kháp mang đi rồi!”
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, Thẩm Châu Hi và Lý Vụ ngồi xuống.

Lúc này Lý Vụ mới kể lại ngắn gọn chuyện buổi sáng cho nàng nghe.
“Nàng ta cứ vậy từ bỏ sao?” Thẩm Châu Hi lo lắng.
“Không buông tay thì còn có thể như thế nào?” Lý Vụ nhướng mày nói, “Đừng nói cha nàng ta đã chết, dù lão còn sống thì lão tử cũng có thể khiến lão lại chết một lần.”
Lý Vụ đã là tri phủ một châu, dù Vương Văn Trung còn tại thế cũng chẳng làm gì được hắn.

Lúc này Thẩm Châu Hi mới yên lòng.
Sau khi bỏ qua đề tài này nàng bỗng nghĩ tới một chuyện khác và mở miệng nói: “Nếu địa điểm hội họp ở Tương Châu thì thân là chủ nhà chàng phải chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị cái gì?” Lý Vụ nhíu mày, “Chẳng lẽ lão tử còn phải quét sạch bình nguyên kia à?”
Thẩm Châu Hi tức giận nói: “Chàng là chủ nhà thì đương nhiên phải chuẩn bị mở tiệc khoản đãi chư vị tướng lãnh đường xa mà đến chứ! Chàng tới Vân Châu mà tri phủ cùng tiết độ sứ nơi ấy không mở tiệc đón gió tẩy trần à?”
Lý Vụ nhớ lại: “…… Hình như có.”
“Đây là lễ nghĩa phải có, nếu chàng không chuẩn bị gì thì sẽ bị người ta nói xấu sau lưng.”
“…… Ta không hiểu những chuyện phiền toái này.” Lý Vụ dừng một chút và nhìn về phía Thẩm Châu Hi, “Giao cho nàng nhé?”
Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ tới việc chuẩn bị tiệc đón khách sau đó ưỡn ngực nói: “Giao cho ta đi!”