Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 132: Chương 132





Sau khi toàn bộ Kim Trúc Trại bị tiêu diệt thì thanh danh của Lý Vụ ở Từ Châu đúng là vang dội.

Từ Châu tri phủ Vương Văn Trung dần dần giao cho hắn một ít việc quan trọng, bao gồm tiễu trừ đám đào binh và lưu phỉ nhiễu loạn Từ Châu.
Vào thời điểm này thì binh và phỉ cũng chẳng thể phân rõ ràng.

Theo Lý Vụ nói thì công việc quan trọng nhất của hắn chính là “làm sạch xung quanh Từ Châu”, thanh trừ một ít thế lực đối địch lớn bé.
Đến đầu tháng 5 có một nhánh quân bị quân Liêu đánh đến hoa rơi nước chảy nên vào rừng làm cướp, lân la các huyện thành xung quanh liên tiếp chặn cướp, quấy rầy đám phú hộ địa phương.

Lý Vụ vâng mệnh mang theo 120 người xuất chinh tới Lang Gia huyện, nhanh nhất cũng phải 5 ngày sau mới về Bành Thành huyện.
Mỗi lần hắn xuất chinh bên ngoài Thẩm Châu Hi đều lo lắng đề phòng, cả đêm khó ngủ.

Lúc trước nàng nghe nói người nhà võ tướng gian nan thế nào nhưng nàng chỉ nghĩ là nói ngoa.

Hiện tại nàng mới biết đây là thật, hơn nữa nàng không thể khống chế lý trí không đi sầu lo.

Mặc dù nàng rõ ràng biết Lý Vụ là người thông minh, có dũng có mưu, bên người còn có hai đứa em trai giúp đỡ nhưng lúc hành tung của hắn bất định, an nguy không rõ thì nàng vẫn không sao yên tâm được.
Cha mẹ và người thân của nàng đều chết vào tay đám binh lính tàn bạo càn quấy kia.

Mỗi lần Lý Vụ xuất chinh bên ngoài nàng đều gặp ác mộng.

Nàng hy vọng mình có thể có võ lực như Lý Côn, dù vô dụng nhất thì nàng cũng sẽ có sức bảo vệ mình.

Chỉ có như thế nàng mới có thể đúng lý hợp tình mà yêu cầu Lý Vụ mang theo nàng cùng nhau xuất chinh.
Nhưng nàng không được như thế.

Nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược tay trói gà không chặt.

Bất kể nàng có lo lắng nhiều thế nào, bất kể nàng muốn bay tới bên người hắn như thế nào thì nàng cũng biết mình phải ở phía sau an toàn.

Bởi vì chỉ có thế Lý Vụ mới không phải lo lắng.

Bóng đêm đã sâu, ánh trăng sáng tỏ chiếu từ ngoài vào, chính đường của tứ hợp viện vẫn có ánh nến lóe lên.
Thẩm Châu Hi nằm trên giường trằn trọc lâu ngày thì dứt khoát mặc áo ngoài và xuống giường.

Nàng đốt đèn, lấy cuốn sách ban ngày đọc dở ra.
Bởi vì Lý Vụ nên hiện tại Thẩm Châu Hi lại có hứng thú với binh thư.

Thế gian có vô số binh thư, nàng càng đọc thì càng thấy có khả năng dùng tới giống như lần đánh Kim Trúc Trại.

Đằng nào nàng cũng nhàn rỗi, với nàng mà nói thì xem binh thư còn có ích hơn đánh đàn.
Cánh cửa nhà chính đột nhiên có người đẩy ra, ngọn đèn dầu trên bàn run theo.
Thẩm Châu Hi cũng không ngẩng đầu lên đã hỏi: “Đệ Nương, em còn chưa ngủ à?”
“Là nam chủ tử của Đệ Nương còn chưa ngủ.”
Thẩm Châu Hi đột nhiên ngẩng đầu: Lý Vụ phong trần mệt mỏi đi vào nhà chính, bộ dạng nói chuyện trước sau như một, không hề đứng đắn nhưng đáy mắt lại có chút mệt mỏi.

Thẩm Châu Hi vội vàng đứng dậy đón hắn.
“Ngươi về sớm sao không cho người báo trước một tiếng?” Giọng nàng mang theo vui vẻ và nhảy nhót đến chính nàng cũng không nhận ra, “Ngươi đã ăn tối chưa?”
“Trên đường ta đã ăn rồi, nàng thì sao?”
“Ta đã ăn nhưng trong bếp hẳn vẫn còn đồ ăn, ngươi có muốn ăn thêm một chút không?”
“Không cần, nếu tiết kiệm thời gian thì ta còn có thể ngủ thêm một canh giờ.”
“Sáng sớm mai ngươi phải đi ư?”
“Ta lên phủ nha điểm danh rồi sẽ về.” Lý Vụ vừa nói vừa cởi áo ngoài, “Chuyện này xong rồi Vương Văn Trung kia phải cho lão tử nghỉ mấy ngày mới được.”
Lúc này Thẩm Châu Hi mới yên tâm.

Nàng đoạt lấy áo khoác Lý Vụ đang định tiện tay ném, sửa sang lại sau đó treo lên giá áo.
“Đệ Nương đã ngủ, ta đi múc nước cho ngươi.”
“Không cần ——” Lý Vụ đè vai nàng lại nhẹ đẩy về phía mép giường nói, “Ta dùng nước lạnh cũng được.”
Thẩm Châu Hi gật đầu rồi Lý Vụ mới dùng sức xoa xoa đầu nàng.
“Ngươi làm gì thế?!” Thẩm Châu Hi vươn tay vội vã bảo vệ đầu mình.
“Dù sao cũng đi ngủ rồi.” Lý Vụ mang theo ý cười xấu xa khi thực hiện được ý đồ và đi ra khỏi nhà chính.
Bị hắn trêu chọc thế là chút lo lắng cuối cùng trong lòng nàng mới dần dần tiêu tan.


Hắn vẫn là Lý rắm thối mà nàng quen thuộc, từ trong ra ngoài, hắn đã trở về thật rồi.
Sau một nén nhang Lý Vụ mang theo một thân ẩm ướt đi về, tay chân dài nhẹ nhàng di chuyển.

Hình xăm màu xanh lá của hắn lộ ra dưới áo lót, như ẩn như hiện dưới ánh trăng.
“Thẩm dưa ngốc, mấy ngày nay ta không ở nhà nàng làm gì?” Lý Vụ nằm lên giường, đẩy nàng vào trong.
Thẩm Châu Hi sửa lại cái chổi lông gà bị lệch và nói: “Đọc sách, làm hoa tiên, đi ra ngoài dạo……”
“Nàng vẫn làm hoa tiên ư? Trong nhà không đủ bạc sao?”
Thẩm Châu Hi sợ hắn làm chuyện không chính đáng nào đó để kiêm chức thế là lập tức giật mình vội vàng đáp: “Đủ dùng! Đủ dùng! Chỉ là ta nhàn rỗi không có việc gì nên tự mình tìm chút việc để làm.”
Còn có vài lời nàng không muốn nói, tiêu tiền của người khác không thể an tâm bằng tiêu tiền của mình.

Sau khi rời cung nàng càng hiểu rõ điều này, một người tứ chi lành lặn thì sẽ không sợ không có cái để dựa vào.
Lý Vụ nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng tốt, miễn cho lúc nào ta không ở nhà nàng chỉ có một mình lại nhàm chán.”
“Không phải một mình, còn có Đệ Nương ở cùng ta mà.” Thẩm Châu Hi sửa lại.
“Ý của nàng là —— lão tử không ở đây nàng còn gọi bạn tới chơi cực kỳ vui vẻ hả?” Lý Vụ chất vấn, “Đệ Nương quan trọng hay là ——”
“Ngươi! Ngươi quan trọng!” Thẩm Châu Hi lập tức đáp.
“Coi như nàng thức thời.” Lý Vụ hừ hừ.
Không gian an tĩnh hồi lâu, Thẩm Châu Hi chớp chớp mắt, cảm giác buồn ngủ dâng lên.

Nàng cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc ai biết mới vừa nhắm mắt lại thấy hắn mở miệng gọi: “Thẩm dưa ngốc.”
“Ừ?”
“Nàng có thích Từ Châu không?”
Hắn đột nhiên hỏi cái này khiến Thẩm Châu Hi tỉnh cả ngủ: “Làm sao vậy?”
“Nàng có muốn ở lại đây lâu dài không?” Lý Vụ nhìn vào mắt nàng hỏi.
Câu hỏi của hắn nghiêm túc thế nên nàng cũng nghiêm túc trả lời: “Ở cũng được mà đi cũng được.”
“Cùng ta lưu lạc khắp nơi nàng không oán sao?”
“Có cái gì mà oán?” Thẩm Châu Hi không chút nghĩ ngợi nói, “Trước có người sau có nhà, chỉ cần bốn người chúng ta cùng nhau thì chỗ nào mà chẳng là nhà?”
“…… Thẩm dưa ngốc,” Lý Vụ trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Nàng rất biết ăn nói.”
Thẩm Châu Hi bị khen thì ngượng ngùng hé môi cười: “Vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này?” Thẩm Châu Hi hỏi,

“Chúng ta phải rời khỏi đây sao?”
“Dù sao chúng ta cũng sẽ không ở đây lâu.” Lý Vụ vòng tay gối đầu sau đó cà lơ phất phơ mà nhìn xà ngang phía trên, “Ta muốn đi chỗ khác ngắm nghía —— không chỉ Tương Châu, Từ Châu…… Địa bàn của 16 tiết độ sứ ta đều muốn đi xem, mà nơi đầu tiên chính là Bắc Đô.”
“Đi Bắc Đô? Ngươi điên rồi!” Thẩm Châu Hi hoảng sợ, “Hàn Phùng Niên còn đang đuổi giết ngươi đó!”
“Nếu lão tử mà tới đó thì ai giết ai còn chưa biết đâu.” Lý Vụ không để bụng nói.
“Vì sao ngươi lại muốn mạo hiểm như vậy?”
Lý Vụ tự tin đáp: “Khổng Tử đã nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
…… Khổng Tử chưa từng nói như vậy.

Thẩm Châu Hi nuốt xuống xúc động muốn sửa lời hắn và nói: “Nhưng bọn họ là thần tử của Đại Yến, không phải kẻ địch của ngươi.”
Lý Vụ nhếch miệng: “Hiện giờ quần hùng cát cứ, từng người xưng vương là điều sớm hay muộn.

Chờ tới khi đó mới biết người biết ta thì quá chậm.”
Hắn đã thuyết phục được Thẩm Châu Hi.

Đừng nói phụ hoàng không còn nữa, chính là phụ hoàng còn thì đám tiết độ sứ này đã nhiều lần bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ nhìn thấy Đại Yến sụp đổ nên khó bảo đảm mấy kẻ này còn nguyện ý nghe lệnh từ Nguyên Long Đế.
Lý Vụ luôn là như thế, nhìn cẩu thả nhưng kỳ thực hắn rất cẩn trọng.
“Tương lai có cơ hội nàng có muốn hội ngộ với Nguyên Long Đế không?”
Lý Vụ hỏi khiến Thẩm Châu Hi rơi vào do dự.
Trước kia nàng chưa từng chần chừ.
“Trong cung có cái gì tốt?” Lý Vụ nghiêng người, tiến thêm một bước thuyết phục nàng, “Ở trong cung làm gì đều không được tự nhiên, cũng không có ba người chúng ta.

Nàng mà trở về chẳng phải sẽ không có nhà sao?”
Hắn đang nói lại những lời nàng vừa nói.
Thẩm Châu Hi tránh tầm mắt của hắn và thấp giọng nói: “…… Các ngươi còn có nhà, từ lúc đầu các ngươi đã có ba người.”
“Lúc đầu chỉ có mình ta.” Lý Vụ nói, “Sau có 2, rồi ba, hiện tại là bốn người —— bất kể thiếu ai thì cái nhà này cũng không hoàn chỉnh.”
Một cảm giác xúc động nảy lên trong lòng Thẩm Châu Hi.

Hắn không nói những lời khó xử nhưng nàng biết một khi nàng khôi phục thân phận Việt Quốc công chúa thì sẽ phải gánh trách nhiệm tương ứng.
Nếu Phó Huyền Mạc còn nguyện ý làm phò mã của nàng thì nàng sẽ được đưa tới Phó phủ, nếu không muốn nàng sẽ được đưa tới nước láng giềng để tranh thủ đồng minh.

Đời này nàng nhất định sẽ phải tách khỏi đám Lý Vụ.

Cuộc sống như ngày hôm nay sẽ một đi không trở về.

Lý Vụ có không muốn cũng không thể đấu lại hoàng quyền.

Lý Vụ cũng không bức nàng đưa ra quyết định ngay, hắn nhẹ giọng nói: “Ngủ đi…… Sáng mai lại cùng nhau nghĩ.”
Thẩm Châu Hi thấy lỗ tai hơi nóng lên, nàng xoay người, đưa lưng về phía Lý Vụ, mãi một lúc lâu sau trong cổ nàng mới phát ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “…… Ừ.”
Ngày thứ hai, ngoài cửa sổ có ánh nắng chiếu vào khiến nàng tỉnh lại, nhưng bên cạnh đã không còn ai.
Nàng xoa đôi mắt đi ra khỏi nhà chính, mẹ ơi —— Lý Vụ lại để mình trần ở trong sân chẻ củi.
“Nàng ngủ cũng tốt thật, nếu còn không thức dậy là lão tử phải tới gọi nàng rồi ——” Lý Vụ buông rìu dùng mu bàn tay lau mồ hôi.
Mồ hôi theo cổ hắn chảy xuống, lướt qua lồng ngực rộng, chảy qua hình xăm phượng hoàng rồi thấm vào quần dài bên dưới ——
Thẩm Châu Hi mặt đỏ tai hồng mà quay đầu vừa thẹn vừa bực nói: “Sao ngươi cứ chẻ củi mãi thế! Hôm trước ta mới mua vài bó củi ở chợ mà!”
Lý Vụ đúng lý hợp tình nói, “Nàng có nói với ta đâu.”
“Đêm qua ngươi múc nước tắm mà không thấy đống củi ở hậu viện sao?”
Lý Vụ quyết đoán lắc đầu: “Không nhìn thấy.”
Đêm qua hắn không có thời gian dùng cơm, hôm nay lại có thời gian chẻ củi, chẳng lẽ trong mắt hắn chẻ củi còn quan trọng hơn ăn cơm à?
Thẩm Châu Hi tức giận đến độ không thèm nhìn hắn mà xoay người đi về hậu viện.
“Nàng gấp cái gì, nàng xem mặt trời đẹp như thế này sao nàng không nhìn thêm một chút rồi hẵng đi?”
Giọng Lý Vụ truyền đến từ phía sau, Thẩm Châu Hi không hề quay đầu lại chỉ nói: “Không xem!”
Lý Vụ nhìn nàng bóng dáng không hề lưu luyến của nàng thì buông rìu xuống hậm hực nói: “Không xem thì không xem, về sau nàng có cầu lão tử……”
“Nương tử ——”
Giọng nói nhảy nhót vui vẻ của Đệ Nương truyền tới từ tiền viện, Lý Vụ giống con thỏ chấn kinh, cánh tay vội ôm ngực chạy như bay vào nhà chính.
“Í? Nương tử đâu?” Đệ Nương đi vào hậu viện thì nghi hoặc mà nhìn nơi ấy không có một bóng người, chỉ có một cái rìu lẻ loi nằm trên mặt đất.
“Kỳ quái……” Đệ Nương nghiêng nghiêng đầu, vác một rổ rau quả tươi rói đi về phía phòng bếp.
Rửa mặt xong Thẩm Châu Hi đi ra thì thấy Đệ Nương thế là vui vẻ mời cô bé cùng ăn sáng.

Đệ Nương cũng biết tay nghề của Lý Vụ nên vô cùng phấn chấn đồng ý.
Lý Vụ dùng hành mới nhổ từ trong đất để làm ba bát mỳ thơm ngào ngạt sau đó đổi quần áo đi phủ nha.
Tới cửa phủ nha hắn đã thấy đám binh lính ngày thường lười biếng nhàn tản lúc này đang tụ lại bên nhau, trong tay mỗi người đều cầm một cái trường mệnh lũ năm màu.
“Bách hộ tới!” Có người kêu lên.
“Đại ca! Đại ca!” Lý Côn vui vẻ múa may đôi tay.
“Đều vây quanh ở đây làm gì?” Lý Vụ lớn tiếng quát, “Ăn nhiều không có chuyện gì làm hả? Thao luyện xong chưa?”
Lý Thước đi ra khỏi đám người, ánh mắt lại liếc vào trong một cái.
“Đại ca, Vương cô nương tới.”
“Vương cô nương nào?”
Lý Vụ vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Vương Thị Vịnh đã cứng đờ.

May mà nàng ta nhanh chóng phản ứng lại và tiếp tục tươi cười dịu dàng nói: “Lý công tử, là ta.”