Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 122: Chương 122





Lý Côn ngồi xổm dưới tàng cây, thần sắc nghiêm trọng nhìn chằm chằm Lý Vụ đang ngồi một mình trong phòng mà tự cười hê hê.
“Đại ca cười…… cười một ngày rồi…… có phải choáng váng hay không, đại ca ấy?”
Hắn nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được ném cành cây trong tay xuống và đứng lên nói: “Điêu Nhi lo lắng, nhanh chân đến xem…… cùng đi đi, Tam đệ, để đại phu đâm đâm kim cho đại ca khỏi bệnh.” Lý Côn lẩm bẩm lầm bầm nói.
“Huynh muốn bị đại ca đánh thì đi đi.” Lý Thước cũng không thèm ngẩng đầu đã đáp.
Hắn ngồi dưới ánh mặt trời nhíu mày thật chặt, tay cầm cái ủng mới ba ngày đã rách ba lần và sờ lần để tự vá lại.
Lý Côn nghe vậy lại nhớ tới nắm đấm của anh hắn thì vội do dự dừng bước: “Nhưng đại ca choáng váng thì làm sao bây giờ, chúng ta ấy…… Ai làm bên dưới cho chúng ta ăn……”
“Đại ca không sao đâu, ngủ một giấc là khỏi thôi.” Lý Thước cắn đứt chỉ sau đó giơ chỗ mới khâu lên mà nhìn nhưng thấy thế nào cũng xấu, “Vẫn là đại ca vá đẹp.”
“Vậy để…… để đại ca vá.”
“Đại ca bận cực.” Lý Thước nói.
Lý Côn mê mang nhìn cái kẻ đang ngồi trong phòng cách đó không xa, rõ ràng đại ca đang cười như thằng điên cơ mà, bận gì đâu.
Ánh hoàng hôn chiếu qua căn phòng giản dị nhuộm không trung thành một mảng đỏ ối như cánh hoa hồng.
Lý Vụ ăn không ngồi rồi nhìn chằm chằm ánh nắng chiều sau đó lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Thẩm dưa ngốc nói tự hào về hắn.
Nàng là kẻ khác loài trong đám công chúa, rõ ràng là lá ngọc cành vàng, hậu duệ quý tộc nhưng nàng chưa từng tỏ vẻ cao cao tại thượng mà nhìn xuống người khác.

Ở trong đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của nàng thì thiên hạ chúng sinh không hề phân biệt cao thấp, sang hèn.

Bất kể với người tâm trí thiếu hụt như Điêu Nhi hay bà lão quần áo lam lũ bên đường nàng đều ôn nhu kiên nhẫn đối xử tốt với họ.
Những gian nan và khốn khổ gặp phải sau khi lưu lạc dân gian cũng không thay đổi được phần hồn nhiên này của nàng mà ngược lại giúp nàng tôi luyện trở thành đá quý, tỏa sáng rực rỡ.
Nàng là viên trân châu hắn đãi được từ cát sỏi.
Là niềm kiêu hãnh của hắn.
Và hôm nay nàng nói nàng cũng tự hào vì hắn.
“Mặc kệ kết quả lần diệt phỉ này thế nào, bất kể sau này ngươi làm quan hay là một sơn phu nơi thôn dã thì ta…… đều thấy tự hào về ngươi.”
Khóe miệng Lý Vụ nhếch lên với tư thế tám con trâu cũng không kéo xuống được.
Còn không phải là diệt phỉ sao?
Có cái gì khó chứ?
Hắn chính là thổ… ấy, phì phì, người đi nhặt mót.

Đám xiếc vụn vặt vẫn làm mỗi khi đi nhặt mót hắn đều nhuần nhuyễn không ai bằng.

Cùng lắm thì lấy độc trị độc, lấy kỹ năng nhặt mót của hắn đánh bại đám nhặt mót khác.

Hắn nhất định phải hạ được Kim Trúc trại, để Thẩm Châu Hi phải rửa mắt nhìn hắn mới được.
Lý Vụ cầm lấy đống giấy ghi cách diệt phỉ mà quả dưa ngốc kia đưa cho và bắt đầu tập trung tinh thần.
Có lẽ vì nghĩ tới trình độ văn hóa của hắn nên lời lẽ trong này dùng đều đơn giản, phần lớn là thành ngữ thường gặp vì thế Lý Vụ gần như không gặp bất kỳ từ nào mà hắn không biết.
Nhìn đống tài liệu diệt phỉ được đặc biệt làm cho mình Lý Vụ lại nhịn không được cười tận mang tai.
Thẩm dưa ngốc cãi thế nào cũng vô dụng, nàng quả thực yêu hắn chết đi được.
Lúc này Lý Vụ cực kỳ vững vàng thét với bên ngoài: “Lấy bản đồ Kim Heo trại tới đây! Lão tử phải nhìn xem đàn heo vàng này đến tột cùng có cái gì hơn người!”

Lý Thước đang tay làm hàm nhai mà nương ánh hoàng hôn cuối ngày tự may vá ủng nghe thấy thế thì giật mình, lập tức đáp theo phản xạ: “Tới ngay!”
“Huynh cầm cho đệ!”
Lý Thước ném cái ủng và kim chỉ cho Lý Côn ở một bên sau đó vung chân chạy.
Lý Côn đang cúi đầu xây dựng chướng ngại vật ngăn cản con kiến dọn nhà thì có một cái ủng thình lình giáng xuống đánh vào người hắn một cái.

Hắn ai nha sau đó trừng mắt trâu định nhìn kẻ chủ mưu ai biết Lý Thước đã vọt vào trong nhà.
“Đại ca, đây là bản đồ của Kim Trúc trại.”
Lý Thước tìm trên kệ sách một bức bản đồ vẽ tay sau đó trải ra đặt trước mặt Lý Vụ.

Trên bản đồ chỉ có địa thế cơ bản, hơn nữa càng gần đại bản doanh của Kim Trúc trại thì nét vẽ càng đơn sơ.

Lý Vụ nhìn tấm bản đồ giản lược này rồi cúi đầu nghĩ ngợi sau đó ngẩng đầu lên nói: “Cho người mang cơm tối đến đây, mọi người không cần chờ ta ăn cơm đâu.”
Lý Thước đáp vâng sau đó đi ra, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa quay đầu lại hắn đã thấy Lý Côn đứng ở phía sau.
“Đầu óc tốt chưa, đại ca ấy?” Lý Côn quan tâm hỏi.
“Tốt rồi, huynh đi chơi đi, đại ca đang vội việc lớn, cẩn thận quấy rầy huynh ấy là không xong đâu.” Lý Thước nói nhỏ.
Lý Côn cái hiểu cái không mà gật gật đầu sau đó chạy tới chỗ khác trêu chọc con kiến.
Lý Vụ ngồi một mình trong nhà vùi đầu khổ sở nghiên cứu.

Một tên thổ phỉ thì dễ, nhưng 300 tên thổ phỉ thì phải làm sao mới tiêu diệt được đây?
Hắn chỉ có 120 quân sĩ, trong đó rất nhiều đều là đám ăn nhiều làm ít, trông giống đầu bếp hơn binh lính.

Trông cậy vào bọn họ lên núi lấy một chọi ba thì còn không bằng trông cậy Kim Trúc trại ăn nhầm một nồi nấm độc sau đó tự lăn ra chết.
Trong lúc bất giác hoàng hôn đã tắt, ánh trăng mát lạnh như nước xuyên qua song cửa vẩy lên mặt gạch trơn nhẵn.

Gió đêm đưa tới tiếng côn trùng xa xôi, như sương như khói tan ra trong hơi lạnh đêm xuân.
Bóng dáng Lý Vụ in lên bàn, đè lên một chỗ đánh dấu trên bản đồ, mãi tới lúc này hắn mới nhận ra đêm đã khuya.
Suy tư nửa ngày nhưng hắn vẫn không nghĩ ra phương pháp nào tốt.

Nếu thật sự dễ dàng giải quyết như thế thì Vương Văn Trung cũng sẽ không ném việc này cho hắn.

Tên khốn kia nhìn hắn không vừa mắt thì cứ nói thẳng, ai biết ông ta vừa thưởng cho hắn chức bách hộ đã giao cho hắn nhiệm vụ khó khăn thế này.
Một trăm tên lính miệng cọp gan thỏ làm sao đi đối phó được với 300 tên nhặt mót đây?
Cho dù có vua nhặt mót như hắn thì cũng không ăn thua!
Lý Vụ phiền chán ngửa đầu tựa lưng ra phía sau.
Thôi kệ, dù có nhiều kẻ địch đa dạng thì cũng chỉ có một cách giải quyết: giặc tới Điêu Nhi chém, quan tới Tước Nhi chắn, hắn chỉ cần ở bên cạnh nhặt mót, có thể đánh thì đánh, không được thì chạy chứ sao?
Thẩm dưa ngốc nói thế nào ấy nhỉ?
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, vậy lửa tới thì phải thế nào……
Lý Vụ đột nhiên ngẩn người sau đó bật dậy.

Nước? Lửa?
Hắn bỗng nhiên lục tìm trong đống giấy ghi cách diệt phỉ.

Hắn nhớ rõ đã nhìn thấy câu chuyện tương tự…… Ở đâu đó……
Rốt cuộc hắn ngừng lại đọc một trang giấy ngắn ngủi chỉ có mấy chữ.
“Trong lúc tình cờ ta nghe được một người học thức uyên bác, tinh thông mưu lược nói đến nạn trộm cướp ở Đại Yến năm thứ 24.

Lúc đó chủ tướng đi diệt phỉ là Chiêu Võ tướng quân Bặc Giang.

Ông ta chỉ huy 2 vạn người mới đánh được một sơn trại chỉ có 3000 người.

Lúc ấy quan lại trên triều đều nói trận này không dễ, nhưng người kia lại cho rằng Bặc Giang bỏ gần tìm xa, lẫn lộn đầu đuôi.

Vì chiêu an đám thổ phỉ để tranh công nên ông ta mới lấy tính mạng quân sĩ bên ta ra đổi lấy một trận thắng chẳng ra gì.”
“Nếu là ta thì sẽ mượn gió đông để một đao chặt bỏ hậu hoạn vĩnh viễn.”
Trong khoảnh khắc ấy một ý tưởng chợt lóe qua đầu Lý Vụ.

Hắn bổ nhào vào trên bàn nhìn kỹ tấm bản đồ đang bày ra.
Thời gian cứ thế trôi qua, ánh trăng dần nhạt đi, một tiếng gà gáy vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Lý Thước thao luyện một ngày nên mệt tới độ ngủ như chết, đến tiếng ngáy như sấm của Lý Côn ở bên cạnh cũng không thể khiến hắn tỉnh ngủ.
Lúc hắn đang ngủ ngon lành thì cửa căn phòng của bọn họ ở nha môn lại bị đá văng ra.

Một bóng dáng hấp tấp vọt vào phòng lập tức lay hắn dậy.
“Đừng ngủ nữa! Mau tỉnh lại, ta có biện pháp đối phó với đám heo vàng kia rồi!”
Lý Thước mơ màng bị người ta lôi dậy.

Đầu óc hắn mờ mịt nửa tỉnh nửa mơ nhìn cái người đã ăn mặc chỉnh tề trước mặt: “Đại ca…… huynh đây là … muốn đi đâu?”
“Không phải ta muốn đi đâu mà là chúng ta muốn đi đâu.” Lý Vụ vừa nói vừa đập một cái lên người Lý Côn đang ngủ say bên cạnh, “Dậy làm việc!”
Lý Côn nằm ở trên giường như một con heo, không hề nhúc nhích.
“Dậy ăn heo xuống nước!” Lý Vụ gào.
“Cái gì?” Lý Côn theo phản xạ có điều kiện mà bật người lên, mắt vẫn díp lại nhưng mũi đã hấp háy, đầu quanh chung quanh hỏi oáng lên: “Đâu? Đâu nào? Heo xuống nước ở đâu?”
“Dậy làm việc! Làm xong sẽ có heo xuống nước ăn!” Lý Vụ lại đập một cái lên người hắn thành công đánh tỉnh cái tên vẫn đang ngửi đống đồ ăn không tồn tại kia.
“Đại ca muốn đệ làm cái gì?” Lý Thước xoa mắt rồi xuống giường.
“Đệ tìm một người đáng tin cậy mua hai trăm cân dầu hỏa ——”
Lý Thước lập tức tỉnh ngủ, thần sắc nghiêm nghị hỏi: “Hai trăm cân dầu hỏa ư?”
“Đúng vậy, nhất định phải là dầu hỏa.” Lý Vụ nói, “Việc này không thể để lộ ra ngoài.”
“Đại ca, giá dầu hỏa không nhỏ đâu ——”

“Ứng trước rồi bắt Vương Văn Trung nhổ ra sau.”
Lý Thước thấy hắn đã quyết tâm thì không khuyên nữa mà ngược lại hỏi: “Đại ca còn có yêu cầu gì khác nữa không?”
Lý Vụ xác nhận bốn phía không có ai mới giảng giải kế hoạch của mình một lần.

Lý Côn đương nhiên không hiểu cái gì nên lập tức lại rơi vào mơ màng nhưng Lý Thước thì càng nghe mắt càng sáng lên.

Lý Vụ vừa nói xong hắn đã không nhịn được than: “Biện pháp này quá tốt!”
Lý Thước nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó mà lộ ra thần sắc khó xử: “Mưu kế của đại ca tuy tốt nhưng chúng ta làm sao đảm bảo được lúc thực hiện kế hoạch này sẽ có gió tây xuất hiện?”
“Phú quý phải liều lĩnh mới có được, lúc ấy nếu có gió thì tốt, không có cũng không cần miễn cưỡng ——”
Lý Thước vừa muốn nói thì Lý Vụ đã chuyển đề tài: “Nhưng thái độ nghiêm túc làm việc vẫn phải có.”
“Đại ca muốn làm thế nào?”
“Chờ đến khi hành động đệ sẽ biết.”
……
Ba ngày sau là hạn cuối tri phủ Từ Châu đưa ra.
Trời còn chưa sáng, ánh trăng lúc này đã ẩn vào tầng mây.

Cảnh tranh tối tranh sáng ấy đúng là lúc người gác đêm lơi lỏng nhất.
Đám trại chủ lớn nhỏ của Kim Trúc trại đang ôm vợ đẹp mà ngủ, một tên lâu la đang đứng ở vọng lâu canh chừng.

Hắn vừa ngáp vừa nhìn quanh, không hề biết nguy cơ đã lặng lẽ bắt đầu.
Dưới chân núi Kim Trúc có một đám người lén lút ngồi xổm trong góc chết, nương bóng tối có hai bóng dáng đen nhánh chui ra từ trong núi bí ẩn quay lại góc chết kia.
“Chỗ đệ thế nào?” Lý Vụ hạ giọng hỏi.
Hắn đang ngồi xổm ở sườn núi, hai vai là cành lá rậm rạp để ngụy trang.

Mà Lý Thước ở trước mặt hắn cũng giả dạng y chang.

Hắn dùng hai nhánh cây coi như trâm mà cài trên đầu, lúc mở miệng nói chuyện phiến lá kia cũng theo đó rung rinh.
“Không thành vấn đề, đều đã chuẩn bị tốt.” Lý Thước nói, “Sáu điểm nhóm lửa, tất cả đều đã được tưới dầu hỏa.”
Một tên to con cả người cắm đầy nhánh cây ngồi xổm trên mặt đất sau đó gian nan dịch chuyển vào góc chết của vọng lâu.
“Người tới đủ rồi đại ca……”
“Đã chuẩn bị tốt chưa?” Lý Vụ hỏi.
Lý Côn gật gật đầu: “Chuẩn bị tốt……”
“Được, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió tây!”
Lý Vụ nhéo một nắm đất sau đó tinh tế vò trong tay.

Cục đất khô ráo hóa thành bụi rơi xuống.
“Đại ca đang làm gì thế?” Lý Thước hỏi.
“Gió đông ướt, gió tây khô, gió nam ấm gió bắc lạnh, đây là đạo lý người già hay nói.

Thường thì lão tử phơi quần lót phải mất cả ngày mới khô nhưng lần này chỉ mất có nửa ngày.

Chỉ cần chúng ta nỗ lực chút nói không chừng sẽ có gió tây.”
“Chúng ta phải làm sao để nỗ lực đây?”
Lý Vụ vỗ vỗ bụi trên tay và ngẩng đầu nhìn hai đứa em trai hỏi: “Ai chưởng quản gió tây nhỉ?”
“Long Vương!” Lý Côn lập tức nói.

Lý Vụ không nói hai lời đã đập cho hắn một cái sau đó hùng hổ mắng: “Mời Long Vương tới cho trời mưa hả? Đệ con mẹ nó có phải tay trong được đám Kim Heo trại này phái tới hại lão tử không?”
Lý Thước nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đệ nghe người già nói phong thần chính là Phi Liêm, sư đệ của Xi Vưu.”
“Được, vậy chúng ta sẽ mời Phi Liêm tới thổi gió tây.” Lý Vụ nói.
“Mời thế nào?” Lý Thước hỏi.
“Thời xưa có Gia Cát Lượng thi pháp mời gió đông, nay có Lý Vụ ta làm thơ mời gió tây —— ai biết hắn có tới không nhưng thái độ phải đầy đủ.”
Không có tế đàn, không có cờ xí, thậm chí đến tế phẩm cũng không có.

Lý Vụ duỗi tay nhổ một trong hai nhánh cây đang cắm trên đầu xuống rồi hướng không trung tối tăm mà tự tin ngân nga:
“Phong thần Phi Liêm đâu nghe rõ, mau tới cứu lão tử biết chưa.
Vịt mỗ đây cần gió tây gấp, lúc nào xong sẽ trả hết ngay.
Nếu ngươi cứ khăng khăng không đến, lão tử thề cho ngươi biết tay.
Đập xong tượng phong thần trong miếu, lão tử sẽ đốt quách miếu kia.
Nếu ngươi còn muốn hưởng hương khói, thì mau mau thổi gió tới đây.”
Lý Thước vừa muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi thì Lý Vụ đã liếc mắt ngăn lại: “Đợi trở về lại khen sau.”
Lý Thước biết nghe lời phải mà ngậm miệng lại.
Lý Vụ trầm ngâm một lát mới nói: “Bài thơ này gọi là 《 gọi gió 》 đi.”
Không gian lặng ngắt như tờ, mọi tiếng động đều lắng xuống.
Ba đôi mắt lặng nhìn nhánh cây không nhúc nhích trong tay Lý Vụ.
Đừng nói gió, ngay cả không khí cũng vì một bài thơ《 gọi gió 》này mà ngừng chuyển động luôn.
Qua một chén trà nhỏ.
Qua một nén nhang.
“Động, động……” Lý Côn vui hớn hở nói.
Lý Vụ ném nhánh cây xuống rồi lật tay đập cho hắn cái nữa.
“Là lão tử run tay! Mẹ nó, làm xong vụ này lão tử sẽ đi đốt miếu phong thần —— miếu của con rùa này ở đâu?”
“Đại ca, miếu phong thần ở Đài Châu.” Lý Thước nói.
Lý Vụ móc mồi lửa trong ngực ra cắn răng nói: “Con mẹ nó, liều mạng —— trước giết đám tiểu lưu manh kia sau đó giết tới Đài Châu cũng không muộn!”
“Đại ca……” Lý Thước ngơ ngác nhìn rừng cây phía sau hắn: “Thật sự động kìa.”
“Lão tử có nhúc nhích đâu!” Lý Vụ mắng.
Hô ——
Mồi lửa trong tay Lý Vụ bỗng lắc lư.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, Lý Vụ đột nhiên ngẩng đầu.
Rừng trúc ở bốn phương tám hướng đều đang đung đưa, bụi cỏ dưới chân ba người cũng nhẹ lay động, trong nháy mắt gió nổi lên, trời đất giống như đều rung chuyển.
Tiếng lá cây sàn sạt như sóng biển xuyên qua ánh trăng lấp ló phía trên.
Vạn trúc đều vang, gió tây đã tới.
Mồi lửa chiếu sáng ba khuôn mặt thần sắc khác nhau.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu Lý Vụ dần trở nên kiên định hỏi: “Đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt rồi!” Hai kẻ kia đồng thanh đáp.
Lý Vụ lui về phía sau một bước rồi ném mồi lửa về phía đống dầu hỏa đen tuyền trước mặt.
Tạch!
Một ngọn lửa hung mãnh bốc lên từ mặt đất!
Ánh lửa nhanh chóng bò lên sau đó chia làm ba đường tiếp tục chạy về phía trước lại chia thành 6 đường, cuối cùng theo gió tây thổi mạnh mà lấy tốc độ sét đánh nhằm thẳng về phía rừng trúc vây quanh Kim Trúc trại!
Ánh lửa chói mắt bỗng chốc cắt qua bóng đêm phủ lên Kim Trúc trại.
Nhưng đối với những kẻ ở trong đó thì màn đêm thực sự mới chỉ bắt đầu.