Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 109: Chương 109





Sắc hồng phấn của buổi bình minh sớm biến mất, vòm trời lộ ra màu xanh thẳm trong vắt.
Dãy núi đan xen, xanh tươi ướt át.

Một con đường đất uốn lượn như rắn kéo dài về phía đường chân trời rộng lớn.

Bốn người Thẩm Châu Hi mang theo hành trang đơn giản đi ra khỏi thành Thọ An hướng về phía Từ Châu mà đi.
Lý Thước ngồi ở bên ngoài vung roi lên cao giọng nói: “Đại ca, chúng ta vừa mới đi ngang qua cột mốc biên giới Thọ An, chỉ cần đi một nén nhang nữa là tới đường lớn rồi.”
Lý Vụ ngồi trong xe cũng chưa nói gì nhưng họ Giang kia lại buông chén trà và liên tục xua tay nói: “Chúng ta không đi quan đạo!”
“Vì sao lại không đi quan đạo?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi cũng khó hiểu mà nhìn hắn.
Quan đạo rộng rãi, mặt đất bằng phẳng, lại không dễ bị trộm cướp.

Nếu có quan đạo mà đi thì nên chọn nó, vì sao họ Giang này lại không đi quan đạo chứ?
“Các ngươi chưa tới Từ Châu bao giờ đúng không? Làm sao phải đi quan đạo chứ?” Họ Giang kia kéo kéo vạt áo gấm, mặt để lộ vẻ không kiên nhẫn, “Đi quan đạo sẽ tốn nhiều thời gian hơn, chúng ta đi đường nhỏ có thể tiết kiệm một nửa thời gian.

Kẻ hèn ta cực kỳ quen thuộc vùng này, ta sẽ mang các ngươi đi đường nhỏ.”
“Đường nhỏ nói không chừng sẽ gặp cướp đó.” Lý Vụ nói.
“Ta đi rất nhiều lần rồi mà chưa từng gặp cướp! Hôm nay chúng ta xuất phát sớm, bọn cướp làm gì có chuyện cần mẫn như thế! Hơn nữa ——” họ Giang kia mang theo khinh thường nói, “Hiện tại quan đạo đã thành địa điểm qua lại thường xuyên của đám đào binh vào rừng làm cướp, nếu vậy thì đường nhỏ lại còn an toàn hơn ấy!”
Thẩm Châu Hi vẫn mang nghi hoặc, còn Lý Vụ lại gật đầu nói: “Ngươi là khách chúng ta hộ tống, ngươi nói đi đâu thì chúng ta sẽ theo.”
“Được, ta sẽ chỉ đường cho các ngươi.” Họ Giang kia vui vẻ nói, “Lúc tới quan đạo các ngươi để ý một con đường nhỏ phía Tây, nối thẳng với Từ Châu, so với đường lớn thì sẽ tiết kiệm được một nửa thời gian.”
“Được.” Lý Vụ lười biếng nói, “Tước Nhi, đệ có nghe thấy Giang lão đại nói không?”
“Nghe thấy rồi, đi con đường nhỏ phía Tây quan đạo.” Lý Thước đáp vọng vào từ bên ngoài xe.
“Giang lão đại có vừa lòng không?” Lý Vụ chồng hai cái gối dựa bên nhau sau đó nửa nằm xuống, ánh mắt không chút để ý mà nhìn kẻ ngồi đối diện.
“Chúng ta đi đường này sẽ tiện cho mọi người, ta hài lòng hay không có quan trọng gì đâu.” Họ Giang cười nói, “Kẻ hèn không phải cũng muốn tiết kiệm chút thời gian cho chúng ta sao?”
Lý Vụ không tỏ vẻ gì mà chỉ cười: “Giang lão đại, lúc trước ngươi nói mình làm buôn bán gạo nên đã kiếm được chút tiền tài.


Ngươi có thể kể cho chúng ta nghe về hành trình này của ngươi không? Thật không dám giấu giếm, ta vẫn luôn muốn tìm một nghề nghiệp đứng đắn để làm, thi nhân cũng tốt đó, nhưng ăn không đủ no.”
“Việc mua bán lương thực này không khác gì những việc buôn bán khác, đều là mua thấp bán cao.

Nhưng quan trọng nhất là phải có cơ hội mua thấp mới được.”
“Giang lão đại nhất định có con đường mua được lương thực giá thấp đúng không?” Lý Vụ hỏi.
“Cũng không coi là con đường gì … Chẳng qua ta ở Thường Châu lâu nên có quen biết chút ít với mấy ông chủ cửa hàng lương thực ở đó thôi.” Họ Giang kia khiêm tốn nói.
“Trước khi tới Thọ Châu chúng ta cũng đã đi qua Thường Châu.

Nếu có thể sớm quen được Giang lão đại thì nói không chừng cũng có thể mua được mấy xe lương bán lấy tiền.

Lúc chúng ta rời Thường Châu thì tri phủ nơi ấy đang làm tiệc vui cho con gái út nhà ông ta.

Nghe nói mấy ông chủ của các cửa hàng lương thực trong thành đều được mời, chuyện này ngươi biết không?”
Thẩm Châu Hi sửng sốt nhìn về phía họ Giang kia chỉ thấy hắn thu lại biểu tình tự đắc, tầm mắt bồi hồi như suy nghĩ.
“Cái này thì ta không rõ lắm, có lẽ lúc ấy ta đã rời khỏi Thường Châu rồi.”
Hắn đang nói dối! Thẩm Châu Hi lâp tức giật mình.
Lúc Lý Vụ thu mua lương thực ngoài giao tiếp với cửa hàng lương thực ở Hồ Châu thì cũng có không ít giao thiệp với đám buôn bán lương thực ở Thường Châu và Tô Châu.

Làm buôn bán không tránh được phải có giao tiếp với quan phủ.
Trong quá trình ấy Thẩm Châu Hi đã biết không ít tình huống của ba châu phủ kia.

Nàng cực kỳ xác định tri phủ Thường Châu căn bản không hề có cô con gái út nào vừa xuất giá, bởi vì tri phủ Thường Châu còn chưa tới 30 tuổi!
Đến tột cùng là vì sao tên họ Giang này phải nói dối?
Lúc ý thức được điểm này nàng lập tức nghĩ tới đủ mọi hành vi của hắn dọc đường và thấy càng thêm khả nghi.

Đường cái quan hắn không đi, vì sao lại muốn mang bọn họ đi đường nhỏ chứ?

Chẳng lẽ……
Trong một khắc có ý tưởng lướt qua đầu Thẩm Châu Hi: Chẳng lẽ kẻ hôm trước nhìn lén đống ngân phiếu Lý Côn làm rơi chính là hắn?!
Nàng cuống quít nhìn về phía Lý Vụ, muốn biết hắn có đang suy nghĩ giống mình hay không.

Thần sắc hắn vẫn bình thản, giống như hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng Thẩm Châu Hi lại biết chắc chắn nếu không nghi ngờ thì hắn sẽ không hơi đâu đi lừa kẻ kia.
Nhưng sau khi chọc thủng âm mưu của đối phương thì vì sao Lý Vụ lại ngậm miệng không nói gì?
Bọn họ thật sự phải đi đường nhỏ theo lời họ Giang ư?
“Đêm qua không biết mèo hoang ở đâu tới đứng ngoài cửa sổ kêu cả đêm, ồn ào tới mức lão tử ngủ không nổi.” Lý Vụ đóng cửa sổ xe lại sau đó oán giận nói, “Giang huynh đệ có thể đóng giúp cửa sổ chỗ ngươi không? Ta muốn nhắm mắt ngủ bù một chút?”
“Đương nhiên.” Họ Giang kia vừa đóng cửa sổ vừa nói, “Đầu xuân đám mèo hoang thực sự phiền, Giả đệ cứ yên tâm ngủ, kẻ hèn ta cũng muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Họ Giang kia cũng dựa vào vách xe mà nhắm mắt.
Lý Vụ dám nhắm mắt trước mặt một kẻ lai lịch không rõ ràng nhưng Thẩm Châu Hi thì không dám.

Tinh thần nàng căng lên, không chút cẩu thả ngồi trong xe, hai tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Chỉ cần họ Giang kia hơi chút nhúc nhích là nàng sẽ lập tức nhìn hắn.

Không biết qua bao lâu, trà nóng chuẩn bị lúc ra cửa cũng đã nguội hẳn.

Thẩm Châu Hi rót thêm một chén cho mình nhưng nàng không có tâm tình uống nên định thả xuống.

Lúc này họ Giang kia lại giật giật —— đây là lần thứ tư hắn nhúc nhích chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi.
Rốt cuộc hắn không nhịn nổi mà đẩy cửa sổ xe ra.
“Đây là chỗ nào?!” Họ Giang kia biến sắc hỏi.

Thẩm Châu Hi và hắn nhìn nhau nhưng nàng không có cách nào trả lời nghi vấn cho hắn.

Nàng nhìn cảnh sắc hoang vắng bên ngoài cửa sổ và hỏi: “Đây không phải con đường nhỏ ngươi yêu cầu ư?”
“Đây không phải con đường nhỏ kia!” Họ Giang kia tức giận đáp, thong dong lúc trước đã không còn.
“Giang lão đại, ngươi gấp cái gì?” Lý Vụ bỗng nhiên mở miệng.
Hắn ngồi dậy, một tay túm lấy chén trà trong tay Thẩm Châu Hi sau đó ngửa đầu uống cạn như uống rượu.
“Nếu ngươi dọa sợ nữ nhân của lão tử thì đừng trách ta kéo đầu ngươi xuống làm đèn lồng đó.”
“Giả huynh đệ, ngươi có ý gì?” Sắc mặt họ Giang kia cực kỳ khó coi, “Chúng ta đã nói là ngươi hộ tống ta tới Từ Châu còn ta tìm người đảm bảo cho các ngươi vào thành rồi cơ mà —— sao ngươi lại lật lọng như vậy?”
“Ta lật lọng thế nào?” Lý Vụ cười nói, “Ngươi muốn đi đường nhỏ, đây chẳng lẽ không phải đường nhỏ à?”
“Đây không phải con đường nhỏ ta nói!” Họ Giang tức đến đỏ mặt, “Con đường ta nói là đi ——”
“Đi chỗ có lưu phỉ mai phục.”
Lý Vụ chậm rãi nói lời này khiến họ Giang nghẹn họng, trong chốc lát mặt hắn đã chuyển từ đỏ sang trắng.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Họ Giang cố cứng miệng cãi.
“Ăn một bát cháo và thu dọn hành lý cần gì tới một canh giờ.

Vì sao lại mất nhiều thời gian như thế? Đó là vì ngươi còn phải ra khỏi khách điếm tìm một đám ô hợp và thuyết phục bọn chúng cùng ngươi liên thủ đúng không?”
Xe ngựa dần dần ngừng lại, bánh xe không chuyển động về phía trước nữa.
Cửa xe bị người ta kéo từ ngoài, Lý Thước đứng ở ngoài xe cười tủm tỉm mà nhìn sắc mặt họ Giang kia trắng bệch: “Giang lão đại, xin mời.”
“…… Mời cái gì?”
Lý Vụ đá hắn một cái sau đó thần sắc lạnh nhạt nói: “Không hiểu tiếng người thì lăn xuống xe.”
Họ Giang kia nơm nớp lo sợ mà đi xuống, Lý Vụ quay đầu nói với Thẩm Châu Hi: “Yên tâm đi, ta là người nói đạo lý, sẽ không tổn thương tính mạng hắn.”
Lý Vụ nhảy xuống xe và không quên cẩn thận đóng cửa xe lại.
“Nếu ngươi giảng đạo lý thì đóng cửa xe lại làm gì?” Thẩm Châu Hi ở trong xe hỏi.
Lý Côn đấm một quyền vào bụng họ Giang kia, còn Lý Thước ở một bên thuần thục bịt miệng hắn lại không cho kêu ra tiếng.

Lý Vụ đạp chân lên cái kẻ lúc này đang cuộn người trên đất như con tôm gặp chảo nóng và bắt đầu thuần thục lục soát người.
Lý Vụ mặt không đỏ tim không nhảy nói: “Tốt xấu gì hắn cũng là một đại nam nhân, ở trước mặt người khác bị dạy dỗ thì đúng là mất mặt đúng không?”
“…… Ngươi nghĩ cũng thật chu đáo.” Thẩm Châu Hi nói.
“Làm chồng nàng ta lại không chu đáo mà được à?” Lý Vụ vừa nói vừa rút ngân phiếu mà họ Giang kia giấu trong túi áo ở tay áo phải.
Hắn đếm đếm đống ngân phiếu kia thấy tổng cộng có ba tờ 500 lượng, một tờ một ngàn lượng.
“Ông chủ Giang, việc làm ăn của ngươi tệ quá đó, còn không kiếm bằng anh em chúng đâu.” Lý Vụ nói.

Họ Giang kia vừa muốn nói chuyện thì Lý Côn ở bên cạnh đã lại tống cho hắn một quyền, Lý Thước lại thuần thục che miệng hắn lại.
“Hiện tại việc làm ăn không tốt, vịt mỗ là người hiểu nhất.

Ngươi đi tới một bước này hẳn cũng vì quá bất đắc dĩ.” Lý Vụ nói: “Nếu ngươi thành tâm thành ý xin lỗi thì vịt mỗ cũng không phải không thể tha thứ cho ngươi……”
Lý Thước buông họ Giang kia ra, lúc này hắn mới hơi thở thoi thóp nói: “Ngươi đúng là thổ……”
Một chữ “phỉ” còn chưa nói xong thì phía sau lưng hắn đã thêm một quyền nữa.

Lý Thước lập tức xách hắn lên và nhanh chóng bịt kín miệng hắn.
“Hóa ra ngươi trên có mẹ già 70 tuổi, dưới có con nhỏ mới đầy tháng, vì phải nuôi sống gia đình nên mới bất đắc dĩ đi tới một bước này……” Lý Vụ ngồi xổm xuống đè lại hai chân đang giãy dụa của họ Giang sau đó rút giày của hắn ra, “Thật là quá cảm động……”
Hắn lấy được ngân phiếu giấy ở miếng độn giày sau đó đứng thẳng người và tiện tay nhét ngân phiếu vào cổ áo Lý Côn.
“Nếu ngươi đã muốn lừa chúng ta tới đường nhỏ để cùng đám lưu dân nội ứng ngoại hợp đánh cướp chúng ta vậy kẻ thân thích ở Từ Châu của ngươi cũng là gạt người hả?” Chủy thủ trong tay Lý Vụ dán lên mặt của họ Giang kia.
“Là thật! Là thật!” Cảm nhận được hơi lạnh dán lên mặt mình, họ Giang kia sợ hãi vội kêu lên không ngừng.
“Nếu ngươi biết sửa sai thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, nếu không thể ——”
“Ta biết sai rồi, ta sẽ giúp các ngươi vào thành!” Họ Giang kia liều mạng rụt cổ về phía sau.
Lý Vụ thu lại chủy thủ và ra hiệu cho Lý Thước.

Lý Thước thuần thục sờ tên họ Giang kia từ đầu tới cuối, xác định hắn không giấu vũ khí mới để tên kia được tự do trong chốc lát.
“Tốt nhất là ngươi nên giữ lời, nếu không ——” Lý Vụ đe dọa.
Họ Giang kia liên tục gật đầu, cái trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Lên xe.” Lý Vụ hất cằm lên ra hiệu.
Họ Giang kia vừa bò lên xe đã nhìn thoáng qua Lý Vụ ở phía sau rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà móc một con chủy thủ dài ba tấc ở đũng quần ra sau đó đột nhiên đâm vào mông A Hoàng!
A Hoàng ăn đau thì hí vang một tiếng sau đó vung chân chạy như bay.

Thùng xe lay động kịch liệt, Thẩm Châu Hi ở trong xe bị trận động tĩnh này dọa nghiêng ngả, miệng thét to.
Lý Vụ đột nhiên biến sắc, hắn không chút nghĩ ngợi đã chạy đuổi theo.
“Đại ca!” Lý Thước kêu lên.
Lý Vụ lại không hề quay đầu lại.
Không xong rồi! Hai chân làm sao bằng bốn chân đây?
Lý Thước mang sắc mặt hung ác mà tát cho bản thân một cái! Sao hắn lại quên soát đũng quần chứ?!